[Nhiệm vụ ẩn <Kế hoạch 21 ngày thiên kiều bá mị> chính thức khởi động, đang chờ download chương trình phụ trợ, xin chờ trong giây lát...]
[Hệ thống phụ trợ đã online, nếu ký chủ còn điều nghi hoặc, lúc đó Tiểu Ngũ sẽ nhắc nhở anh, kịp thời giải đáp cho anh.]
......
Có mấy lời này Diêm Hàn còn dễ chịu một chút.
[Này không có gì khó, anh không cần tạo áp lực quá lớn, vui vui vẻ vẻ làm nữ trang đại lão bộ không được sao?]
Thấy Diêm Hàn bày ra biểu tình muốn giết người, Tiểu Ngũ bên cạnh hận rèn sắt không thành thép mà hiện thân lần nữa, bày ra một cái tư thế vũ mị, hôn gió với Diêm Hàn một cái [Bằng không anh học em đi, giống người ta nè ~]
Thiếu nữ giọng con nít xoắn thân thể mềm mại, Diêm Hàn run run cánh tay nổi đầu da gà, kéo quần lên đi rửa tay “Không cần, mời ngài trở về.”
[Xía, đường có coi thường Tiểu Ngũ, anh có Tiểu Ngũ cũng có mà!]
Em gái nói liền vén váy ngắn của mình lên, lộ ra phần dưới không thể miêu tả, làm Diêm Hàn cả kinh suýt thì bẻ cả vòi nước xuống.
“Má nó!” Này nhịn không được phải văng tục thôi, Diêm Hàn lập tức lạnh mặt xuống “Đồng chí Tiểu Ngũ, ngay tại đây anh muốn trịnh trọng xin em một chuyện.”
[Chuyện chi?]
“Lúc có mục tiêu ở, em làm ơn đừng lộ diện nhé.”
Ông sợ nhịn không được làm cái hành động không giống người với chim nhỏ của em a a a!
Về lớp tiếp tục đi học.
Buổi sáng chủ nhiệm lớp có một tiết, trước khi đi học chủ nhiệm lớp có nói buổi trưa phải tổng vệ sinh.
Diêm Hàn đang vùi đầu vào sách vở nghe thấy cái này, lập tức tỉnh táo tinh thần.
Vì bảo đảm không gian học tập sạch sẽ sáng ngời, ngoại trừ mỗi ngày phải dọn vệ sinh lớp học, trường học còn an bài cho toàn thể học sinh năm nhất, năm hai một đợt tổng vệ sinh mỗi tuần.
Tổng vệ sinh yêu cầu toàn thể ra tay, là dọn dẹp toàn bộ, phải dọn hết bàn ghế trong lớp ra hành lang để lau sàn nhà, đến bốn góc bảng đen cũng phải dùng giẻ lau lau khô, cuối cùng là phải rửa sạch cửa kính trong phòng học, quét tước sạch sẽ xong trường học còn phái người đến để nghiệm thu kiểm tra, tiến hành xếp hạng, ba hạng đầu tiên cùng những lớp không đủ tiêu chuẩn nhà trường sẽ khen ngợi hoặc phê bình trước toàn trường.
Nhiều năm qua đi, này cơ hồ đã thành truyền thống của trường trung học hạng nhất Lộc Trạch.
Lớp nào cũng muốn đạt được vinh dự, ít nhất, không mong công lao, chỉ cầu không sai sót, các chủ nhiệm lớp đều không mong lớp mình vì vệ sinh không đủ tiêu chuẩn mà bị phê bình trước cả trường.
Diêm Hàn cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng tới rồi, ngày thường trong lớp cũng chia lượt trực nhật, cậu cũng trực rồi, nhưng ai làm cái gì đều đã được phân công từ trước, muốn phát huy cũng chẳng có đường sống, mục “Lao” này cũng chỉ thêm được linh tinh vài điểm, không cao không thấp.
Nhưng tổng vệ sinh toàn diện thì không giống!
Thứ này phân công không kỹ càng, người nào giỏi thì làm nhiều việc, ngoài ra muốn dọn dẹp toàn bộ cũng không phải việc dễ dàng, anh Diêm cuối cùng đã có cơ hội cố gắng.
Giữa trưa dùng Ôn Giác Vinh và Hầu Tử đi nhà ăn ăn cơm, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, vẫn là đến cửa sổ lấy bốn phần cơm.
Trước kia lượng cơm của cậu phải từ bốn đến sáu phần, nhưng lúc tới ngôi trường này có một lần cậu lấy sáu phần, sau lại phát hiện sáu phần với một nữ sinh mà nói là quá nhiều, rất dễ khiến cho người khác chú ý —— Lần đó Diêm Hàn trực tiếp dọa Ôn Giác Vinh hết hồn.
Từ đó về sau anh Nhan của cậu ta không dám múc sáu phần nữa, mỗi bữa chỉ ăn ba phần cơm.
Tuy rằng ba phần cũng rất nhiều.
Những bạn nữ khác mỗi bữa cơm chỉ ăn một hay hai phần cơm.
Nhưng mà đói lắm không chịu được!
Đã thế anh Diêm còn phải chịu đói, ba phần, tuyệt đối không thể ít hơn!
Hôm nay còn có việc phải làm, cậu còn chuẩn bị vén tay áo làm một vố lớn, cho nên dứt khoác múc bốn phần.
Ngoại trừ ban đầu có hơi kinh ngạc, Ôn Giác Vinh cùng Hầu Tử đều đã quen Diêm Hàn ăn khỏe.
Lúc này lấy bốn phần hai người cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng mà ăn nhiều còn không mập, ngược lại là càng ngày càng gầy, nhắc tới chuyện này là Ôn Giác Vinh lại dỗi!
“Nếu cậu ngày nào cũng ăn ba phần cơm như tôi, đảm bảo cậu sẽ gầy.” Diêm Hàn lấy bốn phần cơm tâm tình rất tốt, còn vui đùa hai câu với Ôn Giác Vinh.
“Hừ.” Ôn Giác Vinh trợn trắng mắt “Con gái trao đổi chất chậm hơn con trai, anh Nhan ăn ba phần đã đủ nhiều rồi, nhưng người có thể trạng như em lại không giống thế, mỗi bữa năm phần cũng không đủ!”
“Vậy sau này cậu ăn năm phần thôi là được rồi.” Hầu Tử bên cạnh nói.
“...” Ôn Giác Vinh nhìn khay cơm to bự trước mặt, này đã là ít rồi, cậu ta còn đang thấy ủy khuất đây, không khỏi nặng nề hừ một cái, không để ý tới Hầu Tử nữa.
Diêm Hàn có nhiệm vụ mới, không tự chủ được mà quan sát Ôn Giác Vinh.
Cậu phát hiện tên nhóc này tính cách không tồi, tuy có hơi ẻo lả, nhưng quả thật là chưa từng nghe cậu ta chửi tục bao giờ.
Tuy rằng thỉnh thoảng cũng nhây lầy với người ta, nhưng cũng là nhây lầy có văn hóa.
Nếu xem nhẹ bề ngoài, thì cử chỉ của cậu ta đúng là thiên kiều bá mị, ngày thường một tiếng anh Nhan hai tiếng anh Nhan vô cùng thân thiết, tay hoa lan chỉ cũng rất chi là nghệ thuật, xứng với cơ thể mập mạp đó lắm, khỏi nói, lúc vặn mình nhìn cũng khá moe...
......
?!!
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Diêm Hàn đột nhiên túm suy nghĩ trở về lại.
Không! Mau dừng lại! Không nên học cậu ta!
Diêm Hàn nỗ lực làm bản thân tỉnh táo lại, vùi đầu ăn cơm.
[À ừ thì, ký chủ đại nhân...] Đang ăn cơm, Tiểu Ngũ xào xào xạt xạt hiện thân.
Diêm Hàn tức giận hỏi “Làm gì?”
[Anh mới nhận nhiệm vụ nên chắc chưa biết, mỹ nhân kiều mị không ai ăn một bữa bốn phần cơm đâu ạ.]
“...”
[Anh coi có mỹ nhân nào ăn cơm mà đồ ăn đầy khay như vậy chưa, những mỹ nhân thời thời khắc khắc phải bảo trì dáng người thì đồ ăn không phải nhu yếu phẩm đâu ạ, mấy thứ tinh bột như vậy không nên ăn quá nhiều...]
Diêm Hàn:...???
Một bên nhai một bên quẹt miệng, Diêm Hàn đúng lý hợp tình nói “Nhưng dáng người của ông không bị ảnh hưởng!”
[Nhưng ít nhất trước mặt mục tiêu anh cũng phải chú ý một chút chớ. Còn nữa, xem bộ dáng ăn cơm của anh đi...]
“...”
Lúc không học bài Diêm Hàn suy nghĩ rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt cậu đã hiểu được ý của Tiểu Ngũ, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lâm Kiến Lộc một thân đồng phục hợp quy tắc đang nâng chân dài... Đi về phía cậu.
10 mét, 8 mét, 5 mét...
Càng ngày càng gần!
Đột nhiên cuối đầu nhìn khay cơm mới ăn được hai miếng của mình, bên cạnh còn có Tiểu Ngũ liều mạng nhắc nhở cậu kiều mị kiều mị, Diêm Hàn đột nhiên bừng tỉnh, cầm lấy cái muỗng vô dụng trên khay cơm của mình, múc một muỗng to bỏ vào khay của Ôn Giác Vinh.
Ôn Giác Vinh:?!!
“Cậu còn đang phát triển, không cần phải giảm béo, ăn nhiều một chút đi.”
Ôn Giác Vinh... Sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
Mà hiện tại vì hình tượng mỹ nhân thiên kiều bá mị, Diêm Hàn còn cố ý vứt cái mị nhãn cho cậu ta.
... Tuy rằng nói là trợn trắng mắt thì chính xác hơn một chút.
Nhưng mỹ nhân sao có thể trợn trắng mắt?
Cậu chỉ cần hướng người ta chớp chớp mắt, mắt đào xinh đẹp liền có phong tình vô hạn, sính kiều trình mỹ, húc sắc thiều quang.
Diêm Hàn không biết quả “mị nhãn” này đã làm người xung quanh bị ảnh hưởng như thế nào, cậu nhịn đau trong tim, cười ha ha nói “Nhìn gì mà nhìn!... Không cần nhìn tôi như vậy, này là gọi cho cậu đấy, biết hôm nay cậu sẽ gọi ít cơm giảm béo. Đừng kích động, không cần cảm tạ...”
Hai chữ “cảm tạ” vừa mới phun khỏi mồm, Lâm Kiến Lộc đi ngang qua cạnh bàn của cậu.
Nện bước vững vàng, uy vũ sinh phong.
“Anh Nhan...” Ôn Giác Vinh kích động, dù sao cậu ta quan sát lâu như vậy, anh Nhan bảo vệ thức ăn rất kỹ, đặc biệt là món chính, còn chưa có ai đụng được khay cơm của anh Nhan đâu!
“Chỉ có anh Nhan thương em, hụ hụ hụ...”
Diêm Hàn nháy mắt khôi phục bộ mặt vô biểu tình, hữu khí vô lực nói hết kịch bản “... Không cần cảm tạ anh, anh đây chỉ là truyền thuyết.”
Cậu thật sự có hơi tức.
Vừa nãy Lâm Kiến Lộc đi ngang qua người còn không thèm nhìn cậu!
Miễn bàn tới khay cơm trên bàn!
Này thật là... Bản lĩnh Ngữ Văn còn phải chờ phát triển, là cái gì thì Diêm Hàn không tìm được từ để hình dung.
Hiện tại cậu chỉ thấy đau.
Nhìn một cục trắng bóng trên khay cơm của Ôn Giác Vinh, lại nhìn phần cơm bị xén bớt một phần tư của mình, Diêm Hàn đau lòng.
Đau lòng ăn cơm, Diêm Hàn không khỏi phun tào trong lòng, tại sao bạn học Lâm Kiến Lộc vốn phải trực tiếp lên lầu ba hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt nay lại đi lầu một?
Hơn nữa thiếu gì đường đi tới cửa sổ múc cơm, tại sao phải đi lối đi chút xíu bên cạnh cậu!
Đương nhiên cậu không biết cái người bình tĩnh như nước ấy sau khi đi ngang qua người mình, lại lần nữa mím mím môi.
Tiện thể đôi mắt hiếm khi có chút ý cười lúc này cũng thoáng một tia u ám.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Diêm: Hiệp một tao ngộ, thuận lợi qua cửa √