Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 35: Chương 35




“Cái gì? Lâm Kiến Lộc chuyển ban?”

Lớp một ban xã hội, Cung Ngọc Tuyết nghe thấy tin này, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Lâm Kiến Lộc là ủy viên kỷ luật nên thường xuyên không ở lớp, cho nên sáng sớm không nhìn thấy hắn, Cung Ngọc Tuyết cũng không nghĩ nhiều.

Thẳng đến khi tan tiết một, Tô Lâm Bồi dẫn theo vài người tới dọn đồ đạc của Lâm Kiến Lộc, nhỏ mới biết được...

Hắn không chỉ đến ban tự nhiên! Mà còn hoàn toàn để thành tích an bài, trực tiếp xếp vào lớp mười bốn!

Bởi vì hai nhà là quan hệ thế gia, Lâm Kiến Lộc là người như thế nào, Cung Ngọc Tuyết hiểu biết hơn người khác một ít.

—— Nếu thật sự muốn học tự nhiên, hắn chuyển ban dễ như trở bàn tay.

Nhưng cũng là vì quá dễ dàng, cho nên có chuyển hay không đối với hắn mà nói, cũng không có gì khác nhau.

Hiện tại cố ý chuyển ban, đã nói lên...

“Cậu đem thành tích học sinh ban tự nhiên đến đây cho tôi!” Cung Ngọc Tuyết nói với bạn thân của mình.

Nhỏ bạn thân rất nhanh đã tìm được phiếu điểm trường vừa công bố trên điện thoại.

Cung Ngọc Tuyết trực tiếp lướt tới lớp hiện tại của Lâm Kiến Lộc —— Lớp mười bốn, rất dễ dàng tìm được trong danh sách kia một cái tên... khiến nhỏ kiêng kị nhất, để ý nhất!

Nhan Hàm...

Lại là Nhan Hàm!

Chuyện cuối tuần trước Vu Tĩnh muốn thu thập Nhan Hàm kia nhỏ đã sớm nghe thấy tiếng gió, còn quạt gió thêm củi không ít, bao gồm cả chuyện gạt Ngụy Ninh Hâm, đều là nhỏ đặc biệt tiết lộ cho Vu Tĩnh.

Nhỏ thật ra là muốn nhìn xem Nhan Hàm kia bị Vu Tĩnh thu thập như thế nào, thứ sáu hôm đó còn cố ý phái hai người đi theo dõi.

Không ngờ lại nhận được điện thoại của bọn họ, qua điện thoại nói cho nhỏ biết Nhan Hàm kia rất có bản lĩnh, những người khác căn bản không đối phó được nó.

... Nó lại còn biết bay?!

Người đầu dây bên kia rõ ràng là đã chịu kinh hách, nói không tỉ mỉ, Cung Ngọc Tuyết cũng không để bụng mấy chi tiết này.

Mấy đứa Vu Tĩnh toàn là thứ vô dụng, nhỏ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng khác, dứt khoát bảo người của mình chạy đi báo nguy.

Nói là có người ẩu đả tập thể, nói tình tiết càng nghiêm trọng càng tốt.

Không phải nó biết đánh lắm sao? Vậy để nó đến trước mặt cảnh sát mà đánh.

Nào biết chuyện này thế mà kinh động đến Lâm Kiến Lộc!

Vốn là Lâm Kiến Lộc vì chuyện làm ăn trong nhà, lúc kiểm tra xong đã sớm rời khỏi trường học, cũng là do thiên thời địa lợi nhân hòa như thế nhỏ mới dám lập kế hoạch đó, ai mà ngờ được...

Nó, chẳng những cảnh sát không trị được nó, ngược lại là đám Vu Tĩnh ngu xuẩn bị bắt gọn... Bây giờ Lâm Kiến Lộc còn học chung lớp với nó!

“Không được, chúng ta đi xem!”

Trong mắt Cung Ngọc Tuyết dần dần hiện ra ác độc, ngay lúc đó, chuông vào tiết hai vang lên.

Dù nhỏ có khó tiếp thu cũng không làm gì được, chỉ có thể nén vội vã trong lòng, cưỡng bách bản thân nghe giảng.

Xếp lớp xong, tiết thứ hai chủ nhiệm lớp đặc biệt xin mượn giáo viên bộ môn một tiết, có vẻ như sau khi thay đổi cục bộ, cô còn có rất nhiều chuyện muốn bàn bạc.

Chuyện quan trọng đầu tiên chính là chọn cán bộ lớp, yêu cầu chọn một lớp trưởng, một lớp phó học tập, còn có mấy tổ trưởng nữa.

Lấy tự đề cử làm chủ, hạn cuối cùng là ngày thứ tư, nếu như có cạnh tranh thì sẽ do giáo viên định đoạt.

Chuyện thứ hai chính là dốc lòng diễn thuyết, nội dung đơn giản chính là hôm nay ta phải trả giá cái gì nỗ lực cái gì, ngày mai ta sẽ nhận được cái gì, linh tinh đủ loại chủ đề canh gà cho tâm hồn.

Mấy lời này Diêm Hàn nghe nhiều, cậu bây giờ cũng không cần uống canh gà nữa.

Cho nên giống như trước kia, khi giáo viên nói những nội dung không liên quan đến chương trình học, cậu sẽ yên lặng ngồi ở dưới học bài Tiếng Anh.

Đối với Diêm Hàn mà nói, học thuộc Tiếng Anh còn có hơn giải đề khoa học tự nhiên nhiều, cũng thống khổ nhiều hơn.

Cũng vì thế nên cậu mới phải tốn càng nhiều tinh lực để đi làm chuyện này.

Hiệu quả thể hiện ngay lần kiểm tra xếp lớp này đấy thôi, các bài Tiếng Anh điền vào chỗ trống đều có nội dung cùng ngữ pháp tương tự những bài cậu đã học thuộc.

Trừ cái này ra, lúc học thuộc cậu còn có thể tích lũy được lượng từ ngữ nhất định, lúc đọc hiểu cũng không còn cố sức như trước nữa.

Dù cho từ đó cậu không biết, nhưng xem cả câu cũng có thể đoán được sơ sơ nội dung, sẽ không tồn tại tình huống đề biết mình mình không biết đề như hồi trước, cho nên dù lần này thành tích Tiếng Anh của cậu không tính là cao, 150 điểm cậu chỉ đạt 98 điểm, nhưng đối với thí sinh xưa nay chưa bao giờ đạt được điểm trung bình như Diêm Hàn mà nói, đã là tương đối khó khăn rồi.

Cậu yên lặng mà học thuộc bài, lực chú ý lại nhịn không được mà bị bên cạnh hấp dẫn.

—— Lâm Kiến Lộc bên cạnh cũng đặt một cuốn sách Tiếng Anh trên bàn.

Nhưng hai cuốn sách y như đúc, nhưng của Lâm Kiến Lộc cứ như mới vừa mua, bên trên không chỉ không có nổi một chữ, mà các góc sách một nếp uốn cũng không có.

Lại nhìn của mình...

Vì cần phải học thuộc, tần suất lật sách của cậu rất cao, bản thân cậu lại không phải loại người có tình yêu thương sách vở gì cho cam, dạo gần đây sách ôn tập của cậu cũng sắp bị lật hư luôn rồi.

Trừ cái này ra, trên sách của cậu còn có đủ loại phiên âm cùng phiên dịch bằng tiếng Hán, chi chít, lúc trước tra từ đơn thì không thấy gì, bây giờ so sánh như vậy, Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, đến cậu còn nhìn không nổi...

Cường ngạnh khơi dậy tinh thần tiếp tục học thuộc, đang yên lặng đọc sách trong đầu, Diêm Hàn đột nhiên nghe thấy có người kêu mình.

Vừa mới học bài quá nhập tâm, Diêm Hàn cũng không nghe thấy.

Chờ cậu phục hồi tinh thần, liền nghe thấy cô chủ nhiệm kiêm giáo viên Tiếng Anh hỏi cậu “Em đang nhìn cái gì bên dưới đấy?”

Vừa hỏi vừa đi về phía bên này, tuy chủ nhiệm mới này là nữ, nhưng vóc dáng vô cùng cao, trông có vẻ xêm xêm Diêm Hàn.

Vóc dáng cao, người cũng không tính là gầy, lúc cô ta đi tới, cảm giác tồn tại cũng rất mạnh, Diêm Hàn ngẩng đầu, thành thành thật thật trả lời “Không nhìn gì ạ.”

Chủ nhiệm lớp cũng không bỏ qua, vẫn đi đến cuối lớp.

Chờ đến lúc thấy trên bàn Diêm Hàn bày sách Tiếng Anh, tựa hồ cô ta cũng không ngờ Diêm Hàn không ngẩng đầu là đang xem sách của môn mình, dù sao những học sinh ngồi ở hàng sau giống cậu hơn phân nửa là đang làm việc riêng.

Nhưng mặc dù là vậy, cô ta trông có vẻ không cao hứng lắm, ngược lại là cầm sách giáo khoa của Diêm Hàn lên để nhìn, hỏi Diêm Hàn “Chương trình học của chúng ta còn chưa tới phần này đâu, em đã làm xong bút ký rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Biết chuẩn bị bài trước là tốt.” Cô Tiếng Anh lúc này mới lộ ra chút tươi cười, rồi lại nói “Bất quá giáo viên đang nói chuyện ở trên, em tốt xấu gì cũng phải nghe, có chút phản ứng đi chứ. Học tập không phải chuyện ngày một ngày hai, không phải cô đang xác định mục tiêu phương hướng học tập sau này cho các em sao? Nói nữa, cô thì đang nói chuyện, nói tới tình cảm mênh mông mãnh liệt, em ít nhất cũng phải nghe cô, tôn trọng cô một chút chứ, có đúng không?”

“Vâng, em xin lỗi cô.”

Diêm Hàn dùng dư quang nhìn qua đồng hồ trên cổ tay của Lâm Kiến Lộc.

... Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua hai mươi phút rồi?!

Hai mươi phút rồi còn giảng canh gà, chủ nhiệm lớp này còn lãi nhải hơn người cũ nữa...

Bất quá hồi trước thầy chủ nhiệm bụng bia đầu Địa Trung Hải lải nha lải nhải, nhưng sẽ không quản chuyện cậu ở dưới tự học, cũng không cảm thấy cậu không nghe ông nói là không tôn trọng ông.

Trên thực tế, vị thầy giáo kia còn rất cổ vũ học sinh của mình sắp xếp thời gian, tự học cho hợp lý.

Cho nên đoạn thời gian này Diêm Hàn cũng dưỡng thành một thói quen, chưa từng chú ý những chi tiết đó.

Thái độ của chủ nhiệm lớp hoàn toàn hòa hoãn xuống, lại lần nữa cường điệu phong cách dạy học của mình “Chỉ cần các em đi theo tiết tấu của cô, cô đảm bảo các em sẽ lấy được điểm cao ở môn Tiếng Anh này. Lại thêm nửa năm là các em lên được tầng bốn rồi, có tin hay không?”

Bạn học ngồi dưới rải rác nói mấy tiếng có.

“Sao lại không có tự tin như vậy? Lại lần nữa nào, có tin hay không?”

“... Có!”

Một lần nữa đi lên bục giảng, lại qua thêm năm phút, hình như cuối cùng cô ta cũng ý thức được mình đã chiếm dụng quá nhiều thời giờ, lúc này mới mở sách môn mình phụ trách ra, bắt đầu giảng bài mới.

Trước khi giảng bài, cô ta đọc lại nguyên văn bài đọc trong sách giáo khoa.

Cô ta vừa mới mở miệng, Diêm Hàn đã bị phát âm một chút cũng không chuẩn của cô ta làm cho ngu một mặt.

Bài học hôm nay cậu đã sớm đọc qua, nghe giáo trình Tiếng Anh lưu loát của hệ thống livestream cung cấp đến tai mọc kén, hiện tại muốn Diêm Hàn tiếp thu phát âm hoàn toàn không chuẩn này thật đúng là rất khó.

Tuy rằng nói giáo dục trong nước yêu cầu không cao, nhưng này cũng... quá là thả bay bản thân nhỉ?

Trước kia ở lớp mười bảy cô Tiếng Anh trẻ không hề gặp phải vấn đề như này, khẩu ngữ còn tính là tiêu chuẩn.

Trước kia Diêm Hàn cũng không có chú ý bất cứ giáo viên nào, hồi đó cậu không thích học tập, dù có phát âm không chuẩn cậu cũng chả nghe ra, cho nên không biết khẩu ngữ của các giáo viên vốn không chuẩn y chang nhau.

Hiện tại nghe đối phương đọc bài, quả thật có cảm giác như ma âm rót tai.

Không chỉ một mình cậu cảm thấy như vậy, Ôn Giác Vinh bàn bên cũng lộ ra biểu tình ghét bỏ.

Ôn Giác Vinh đam mê văn học, không cần biết là Ngữ Văn hay Anh Văn, cậu ta đều rất thích.

Đương nhiên không phải là thích học tập, mà là tình yêu thương sách vở chân chính, đọc, bao gồm cả luyện khẩu ngữ luyện phát âm, đều là chuyện ngày thường không cần giám sát cậu ta cũng sẽ làm.

Bây giờ thình lình nghe giáo viên phát âm như vậy, lập tức có cảm giác như đi lộn lớp.

Thu hồi tầm mắt nhìn Ôn Giác Vinh, Diêm Hàn lại tò mò mà đánh giá Lâm Kiến Lộc bên cạnh.

Cũng giống như tâm tình của học sinh dở dành cho học sinh giỏi vậy đó, trước kia cậu cảm thấy sinh vật như học bá này nọ không cùng giống loài với mình, lúc nào cũng cố tình xa cách người ta.

Nhưng thế nào đi nữa, bây giờ anh Diêm là người muốn dùng nỗ lực của bản thân thi đậu Đại học X, huống chi học bá này còn là Lâm Kiến Lộc, cảm giác tò mò đã hơn xa xa cách trong bản năng.

Cậu nhìn Lâm Kiến Lộc, chỉ thấy cái bàn trước mặt bạn học Lâm Kiến Lộc trống trơn, vẫn chỉ bày một cuốn sách Tiếng Anh.

Trên mặt bàn đến cây bút chì cũng không có.

Sách giáo khoa vẫn mở trang ban nãy lật ra, giờ khắc này hai tay Lâm Kiến Lộc đều đặt trên đùi, thoạt nhìn không hề có ý nâng lên, tư thế ngồi thẳng tắp tiêu chuẩn, nhìn chằm chằm trang giấy kia phát ngốc, không biết là đang nghĩ cái gì.

... Thì ra học thần cũng biết phát ngốc, Diêm Hàn nghĩ.

Cậu không quấy rầy hắn, yên lặng quay đầu lại, cô Tiếng Anh cuối cùng cũng đọc xong, sau đó bắt đầu giảng giải ngữ pháp trong bài.

“Đại hội động viên” trước cô ta đã nói, mỗi học sinh đi học phải chuẩn bị một cuốn vở nhỏ, ghi lại ngữ pháp cô ta đã giảng vào, trở về học thuộc lòng.

Chỉ cần thuộc nằm lòng, cùng với lượng từ ngữ tích lũy đầy đủ là có thể nhẹ nhàng qua môn.

Bất quá chiêu này Diêm Hàn thử qua rồi, không có tác dụng.

Cậu cảm thấy Tiếng Anh cũng là một loại ngôn ngữ, ngữ pháp nên không ngừng được ngâm nga tích lũy, nếu như chỉ thông qua bút ký để thuộc ngữ pháp thuộc từ đơn, hoàn toàn chỉ để đối phó thi cử, lẫn lộn đầu đuôi.

Huống chi cậu học không thuộc nổi từ đơn, biện pháp này căn bản không hợp với cậu.

Thoáng cân nhắc một phen, cậu liền làm ra quyết định.

Diêm Hàn đem sách giáo khoa lật đến trang cậu đang học thuộc, đang định rũ mắt học tiếp, chủ nhiệm lớp lại kêu cậu “Nhan Hàm! Em lại làm cái gì đấy?”

“...”

“Vừa rồi cô giảng không công có đúng không, giáo viên giảng bài em không ghi bút ký, lật sách ào ào để làm cái gì? Cô mặc kệ lớp mười bảy các em có quy củ hay không...” Nói nói, chủ nhiệm lớp cũng nhận ra nói như vậy là không thỏa đáng, cô ta ngừng câu chuyện, gõ gõ bảng đen “Đứng, em nói cho cô biết câu này phải điền thì gì!”

Diêm Hàn đứng dậy, quét mắt nhìn nội dung trên bảng đen.

Tuy cậu không nghe giảng bài, nhưng bài giảng hôm nay cậu đã thuộc làu làu.

Tuy rằng cả câu không giống, nhưng ngữ pháp thì giống, tự động ghi nhớ lúc cậu học thuộc, cơ hồ ngay lúc giáo viên vừa đặt câu hỏi xong, cậu liền nói đáp án ra.

“Trả lời cũng không tồi.” Cô ta nhìn chằm chằm cậu, nói “Nghe giảng đàng hoàng, nghiêm túc nghe theo ý của giáo viên...”

Diêm Hàn mặt ngoài gật đầu dạ vâng, lần nữa ngồi xuống vẫn nên làm gì thì làm như cũ, chỉ là điệu thấp hơn trước đó thôi.

Xem ra mình bị theo dõi rồi...

Diêm Hàn cảm thấy không việc gì.

Dù có nghiêm trọng hơn, bàn về đối nghịch với giáo viên, cậu có thể nói là người thạo nghề.

Trọng điểm là do phương thức dạy học của giáo viên này không thích hợp với cậu, cũng không giúp gì được cho cậu, cậu cũng không thể vì ứng phó cô ta mà lãng phí mấy chục phút quý giá đi nhớ bút ký.

Có thời gian làm mấy cái đó, không bằng buổi tối ngủ sớm chút.

Diêm Hàn không hề thỏa hiệp.

Cúi đầu bất động thanh sắc mà nhìn sách, còn chút nữa là tan học, Diêm Hàn giống như không việc gì mà đứng lên đi ra ngoài.

Hôm nay là thứ hai, có nghi thức chào cờ, yêu cầu học sinh ăn mặc chỉnh tề thống nhất, đến quảng trường dưới lầu tập hợp.

Chỉ là người khác đã đứng lên, Lâm Kiến Lộc lại không động đậy.

Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du đều đi tới, vì chuyện Diêm Hàn bị điểm danh hai lần mà bất bình.

“Hồi trước lớp chúng ta không có quy củ này đấy, thành tích học tốt là được rồi, dùng phương pháp gì mà không được, cũng đâu có quấy rầy ai! Sao cứ phải nghe cô ta giảng mới được? Cô ta giảng hay thì còn nói... Ngoài biết giảng ngữ pháp ra, cái khẩu ngữ kia... Em cũng ngất.” Ôn Giác Vinh run cái thân nổi đầy da gà, ghét bỏ nói.

“Được rồi đừng nói nữa, rõ ràng là cô ta xem thường lớp tụi mình, anh Nhan đừng có để trong lòng nha.” Tần Tư Du nói.

“Tôi thấy là trình độ cô ta quá kém xong rồi tự ti, cho nên mới nơi nơi chốn chốn quản lý chúng ta.” Ôn Giác Vinh còn không chịu bỏ qua “Hạn chế tư duy với nặng lực của chúng ta, làm vậy bộ cô ta bớt kém chắc.”

“Cậu còn hiểu lắm đấy.” Diêm Hàn cười một chút, cậu sao cũng được mà nói “Dù gì cũng chỉ còn nửa học kỳ thôi. Nếu không thích cô ta thì ráng mà học, đến lúc đó cùng tôi đi lên tầng bốn.”

Ôn Giác Vinh vừa nghe đến chữ học liền tái cả mặt “Đừng nói cái đó nữa, nhắc tới là em sợ đến run hết thịt lên.”

“Cậu cũng biết người mình lắm thịt à?” Tần Tư Du hỏi cậu ta.

“Hừ!”

Lúc bọn họ nói chuyện Lâm Kiến Lộc không đáp lời, cái này không cản được hắn dọn hết sách vở trong ngăn bàn mình ra.

Không giống Diêm Hàn lười đến phòng giữ đồ lấy, hầu như là đặt hết sách vỏ lên trên bàn, bàn học của Lâm Kiến Lộc trong ngoài đều vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, đồ đạc cũng rất ít.

Lúc này sách hắn móc ra đã chất thành một chồng, chỉnh tề mà bày ở góc bàn bên cạnh lối đi nhỏ.

Sau đó hẳn nhờ Tần Tư Du ngồi ở vị trí trước mặt mình, lại chỉ huy Ôn Giác Vinh đi về phía trước, đứng trên bục giảng.

Tần Tư Du cùng Ôn Giác Vinh không biết chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Ôn Giác Vinh một bước đi ba bước hoảng mà leo lên bục giảng, đứng trên bục giảng rồi mới không hiểu nguyên do mà hỏi “Anh Lâm, em đứng đây được chưa?”

“Được rồi.” Lâm Kiến Lộc nói “Cậu nhìn xem đứng đó có thể nhìn thấy mặt bàn của chúng tôi không.”

“Hả?”

Ôn Giác Vinh nghểnh cổ nhìn thoáng qua “Nhìn không thấy.”

Lâm Kiến Lộc lại lật hai trang sách “Có thấy tôi lật sách không?”

“Có thấy chút xíu.”

Lâm Kiến Lộc nghĩ nghĩ, lại lấy cuốn từ điển Hán ngữ trên “núi sách” của Diêm Hàn xuống, chồng lên đống sách của mình.

Hắn tiếp tục lật sách “Giờ thì sao?”

“Không thấy nữa.”

“Được, trở về đi.” Lâm Kiến Lộc lúc này mới đứng dậy, nói “Các cậu xuống lầu chào cờ đi, tôi phải đến khu giáo vụ.”

“À... Được...”

Chờ Lâm Kiến Lộc rời đi, ba người còn lưu lại quan sát “tường sách” hắn vừa mới xây một hồi.

Trường học cho học sinh dùng bàn đơn, không gian bên trong hữu hạn, cho nên phần lớn mọi người sẽ chồng sách thành một chồng, cao cao mà bày trên mặt bàn, tùy thời lấy ra xài.

Nhưng hiển nhiên là Lâm Kiến Lộc không có thói quen này.

Đến học bàn của hắn còn là trạng thái không khí.

“Cho nên... Anh Đại Lâm của em... Đánh yểm trợ cho anh Nhan hở?” Ở mấy phương diện này đầu óc Ôn Giác Vinh xoay cực kỳ nhanh “Ảnh để chồng sách này chắn đằng trước, lại có bạn học ngồi trước che cho, cộng thêm góc nhìn, chỉ cần không đến gần nhìn, không ai nhìn được anh Nhan làm cái gì đâu!”

Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du còn liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy khá tán đồng với khả năng này.

“Hả?” Diêm Hàn nhìn nhìn cai “hàng rào” trên bàn Lâm Kiến Lộc, ngu người.

Làm bộ vô tình đi ngang qua lớp mười bốn, thật ra là “tìm hiểu tình báo”, Cung Ngọc Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.

—— Lâm Kiến Lộc bình thường thích nhất là sạch sẽ ngăn nắp, trong ngoài bàn học lúc nào cũng phải ngăn nắp đúng quy tắc, xếp sách lên bàn á?

Làm sao có thể!

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Kiến Lộc: Chuyện không có khả năng còn nhiều lắm =)

Không biết mọi người thấy thế nào, chứ trường cao trung của tui không khác thế này lắm đâu, đến lúc tui lên Đại học mới gặp được giáo viên tiếng Anh phát âm tương đối chuẩn _(:3∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.