Nếu Diêm Hàn cho người ta cảm giác ương ngạnh mang theo chút tàn nhẫn, thì Lâm Kiến Lộc tự mang khí tràng chính là loại lực lượng yên lặng tuyệt đối.
Nơi hắn xuất hiện như hình thành một khoảng không vô hình, lúc hắn có mặt người kiêu ngạo cũng không tự chủ được mà thu hồi càn rỡ...
Diêm Hàn trước kia cũng cảm thấy thật thần kỳ, thậm chí lúc trở thành bạn cùng bàn còn nghiên cứu thử, sau lại cảm thấy đây chính là khí chất trong truyền thuyết.
—— Rất ít người có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình của Lâm Kiến Lộc xong còn có thể thờ ơ, tựa như tên cao to vừa mới xông tới vậy, gã do dự xong thì thoáng bình tĩnh lại, không còn sự tàn nhẫn cùng mạnh mẽ như vừa rồi nữa, lúc này bình rượu vỡ trong tay gã thế nào cũng không đập xuống được, dù sao thì một bình này nện xuống, có lẽ phải ra mạng người rồi...
Chẳng qua không nện xuống thì không nện xuống, mấy người đối diện không có ý định bắt tay giảng hòa.
Mấy tên cao to cùng với mấy người đàn ông mang quần da bó sát vây thành một vòng tròn, dường như là bao quanh Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, lại một chốc không dám tiến lên, cũng không biết phải làm gì tiếp.
Nhưng bị bao vây Diêm Hàn không để bụng, Lâm Kiến Lộc trông cũng rất bình tĩnh.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Kiến Lộc dứt khoát buông cánh tay, xoay người hỏi Diêm Hàn “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không sao... Tôi vẫn ổn...” Diêm Hàn ngơ ngẩn mà nói.
Kỳ thật đại ca cũng có chút ngây người.
Không muốn thừa nhận rằng đã bị cảnh tượng Lâm Kiến Lộc đột nhiên xuất hiện bảo vệ cậu... Làm cho đẹp ngu rồi.
Vốn còn muốn không làm đối phương chú ý, đổi quần áo liền chạy, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Kỳ thật một khắc đứng trên cầu thang che chở cho Lý Hồng Khinh, cậu vì đứng vị trí cao, nên đã thấy được Lâm Kiến Lộc đứng lên, cũng biết mình đã bị đối phương phát hiện.
Cho nên sau đó lúc đánh nhau với những người này, Diêm Hàn hoàn toàn không cố kị suy nghĩ của Lâm Kiến Lộc nữa —— dù sao cũng không phải lần đầu hắn thấy mình đánh nhau.
Nhưng cách ăn mặc của mình...
Quả nhiên, Lâm Kiến Lộc sau khi quay người lại nhíu mày, hỏi cậu “Sao cậu lại thành bộ dáng thế này?” (Edit: Ông chỉ thích xem người ta mặc đồ nam thôi chứ gì, tui biết tỏng =)
Nói, động tác đối phương vô cùng tự nhiên mà cởi áo khoác bóng chày trên người, khoác lên cho Diêm Hàn.
Diêm Hàn “...”
Bên này hơi hơi ngừng nghỉ, đám người ban nãy còn sợ hãi muốn chạy ra khỏi quán bar bấy giờ dứt khoát trốn trong góc, lần nữa bật hình thức quần chúng ăn dưa, rất nhiều người thấy Lâm Kiến Lộc thế mà tiến lên bảo vệ một nữ sinh (?) còn lắp bắp kinh hãi, chờ thấy hắn rất chi là quen thuộc mà đối thoại với nữ sinh kia, lại thành thoạt mà khoác áo cho người ta, một vào 0 đã con tim héo úa.
1551 quả nhiên trai đẹp đều thẳng.
Thế nhưng còn rất nhiều người vẫn nghi hoặc.
... Kia là nữ thật à?
Không đề cập đến dáng người cao gầy của đối phương —— rất nhiều mỹ nữ có tỷ lệ chiều cao như thế, chỉ nói sức chiến đấu của người này thôi... Nhớ không lầm vừa rồi người này mới ném văng một người đàn ông cơ bắp thì phải?!
Cái động tác kia... Cũng quá... Phóng khoáng rồi đi?
Mà lúc mọi người ở đây nghi ngờ khó hiểu, chỉ thấy “mỹ nữ” động tác vô cùng thô lỗ mà tháo tóc giả xuống, lộ ra quả tóc ngắn thoải mái thanh tân.
... Hình như giống con trai hơn í.
Nhưng dù cho có thay đổi phong cách, vẫn tinh xảo lóa mắt khiến người ta đoán không ra giới tính như cũ.
Quần chúng ăn dưa lại càng thêm mê man.
Mà Diêm Hàn chỉ đơn thuần là vì... Không biết có phải mang tóc giả không đúng cách hay không, mà cậu thấy có hơi ngứa.
Có hơi ngứa, sau khi gỡ xuống còn vô cùng thô lỗ mà gãi đầu, đồng thời cảm thấy tầng son bôi trên môi quá chắn gió, dinh dính khiến cậu khó chịu, dứt khoát dùng mu bàn tay quẹt môi, lúc này mới nói “Một lời khó nói hết, giờ đừng nói vội...”
Mọi người “...”
Động tác cuồng dã này... Vậy đây là con trai!
Không... Mặc dù là đàn ông, rất nhiều người trong vòng đều tỏ vẻ —— bọn họ sẽ không công nhiên làm động tác đó!
Diêm Hàn chưa nói xong đã bị cắt ngang, chị Mầm bị cậu tát một cái thụi một quyền đã hoàn toàn bị chọc giận, nhưng lại sợ không dám cứng đối cứng, chỉ dám đứng đằng sau hai tên cao to quát tháo với Diêm Hàn “Mày dám đánh tao? Con mẹ nó mày mà cũng dám đánh tao? Đ* má, quả nhiên đi chung với tiện nhân là tiện nhân hết! Mày chết chắc rồi! Bọn bây còn chờ cái gì? Hôm nay không đánh bay cái con tiện nhân này...”
Gã lần nữa miệng phun bùn dơ, Diêm Hàn đột nhiên chập hai tay vào nhau, phát ra tiếng vang “cùm cụp“.
Nếu đối phương mắng tiếp, cậu không ngại cho gã thêm mấy cái tát, dạy cho gã học lại tiếng mẹ đẻ.
Vì thế mọi người thấy trong vòng vây, Diêm Hàn đá giày cao gót trên chân mình đi.
Cái thứ này tuy cậu mang rất “trâu”, nhưng lúc vận động không được tiện lắm, ban nãy thiếu chút nữa thì trẹo chân, còn có hai lần cậu suýt ném giày, làm động tác có chút chậm, ảnh hưởng cậu phát huy.
Mà động tác này trong mắt những người khác, lại tạo thành một loại chấn động khác —— Trước đó không ai có thể nghĩ được, chỉ có cởi giày cũng gợi cảm đến như vậy.
Trước mắt bao người, mỹ nhân đá rơi giày cao gót vẫn thon dài như cũ, vô cùng đĩnh bạc.
Đã không còn giày trói buộc, mắt cá chân trần trụi của cậu vẫn tinh tế xinh đẹp, còn thêm vài phần uyển chuyển nhẹ nhàng cùng sinh động.
Diêm Hàn lại chầm chậm kéo áo khoác của Lâm Kiến Lộc trên người mình, vì phòng ngừa bị lộ hàng, cậu “xoẹt” một cái kéo khóa kéo lên, còn kéo đến tận trên cùng, che cái cổ của mình kín mít.
Cái này làm cho trang phục của cậu có chút kỳ quái, nhưng người đẹp đến một trình độ nhất định, mặc cái gì cũng đẹp.
Một loạt động tác tự mang phong tình của cậu càng thêm chọc giận chị Mầm, thế nhưng lúc này không cần đến Diêm Hàn ra tay, Lâm Kiến Lộc đã xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn thẳng vào chị Mầm bên kia, nói “Có chuyện gì mọi người có thể ngồi xuống nói đàng hoàng, nếu cô lại mở miệng vũ nhục bạn tôi...”
Câu kế tiếp Lâm Kiến Lộc không nói, chị Mầm tựa hồ cũng không hiểu được ý trong lời của hắn.
Chị Mầm tuy rằng trang điểm vô cùng tinh xảo, nhưng thoạt nhìn vẫn là loại người đanh đá nóng tính, không chỉ không nói lý, mà còn thích bắt nạt kẻ yếu.
Lúc thấy có người dám đi vào, còn văn văn hóa hóa, không giống Diêm Hàn không nhiều lớn vung tay đánh người, hỏa lực còn thừa liền chuyển dời lên đầu hắn.
“Làm sao, bạn giường của mày à? Che chở thế làm gì? Xem mày lớn lên cũng được, sao phải coi trọng thứ tiện nhân thế này, tao khuyên mày sớm tránh xa nó ra một chút, bạn của tiểu tam thì có thể là thứ tốt lành gì được, ăn mặc như vậy, chắc bị người ta chơi hư rồi chứ gì...”
Lúc chị Mầm mắng cậu, mấy tên khuê mật yêu dã cũng hùa theo xoi mói hai người bọn họ, tóm lại là thấy tiếc Lâm Kiến Lộc, sao lại đè người như thế này.
Thậm chí có người còn công khai hỏi Lâm Kiến Lộc có muốn phát triển mối quan hệ đặc thù với mình hay không.
Mấy người đối diện mồm năm miệng mười mà nói, ríu rít rất phiền, cơn cục súc của Diêm Hàn nó lại nổi lên.
Người như cậu, nói phóng khoáng thì có hơi hàm súc, nói bừa bãi cũng chưa tới.
Bản chất của đại ca chính là người không chịu được ủy khuất, đối phương không biết câm miệng, thì cậu đánh tới khi nào nó biết thì thôi!
Bắt giặc phải bắt vua trước, Diêm Hàn nhìn chị Mầm đứng đằng sau mấy tên cao to, lộ ra nụ cười dữ tợn, mấy người còn đang độc miệng công kích cậu đều bị dọa đến nín thở, nhưng mấy tên cao to lại không phục, lúc này còn đang nghĩ làm thế nào để đánh trả, thấy cậu như vậy liền bày tư thế sẵn sàng đón địch với Diêm Hàn, bảo vệ chị Mầm ở đằng sau.
Nhưng mà ngay lúc này, biến cố đột ngột phát sinh!
Diêm Hàn còn đang nghĩ phải phá phòng tuyến như thế nào, khiến người không tưởng chính là Lâm Kiến Lộc hào hoa phong nhã thế mà vọt lên trước cậu một bước, mà tốc độ... lại còn rất nhanh!
Tất cả mọi người đều đang đề phòng Diêm Hàn, không ai ngờ cái người quân tử luôn chủ trương động khẩu không động thủ bên cạnh cậu lại ra tay trước!
Động tác cũng vô cùng nhanh, lúc bao nhiều người còn chưa kịp phản ứng chuyện là như thế nào, đã nghe thấy chị Mầm “khụ” một cái như quỷ kêu.
—— Đó là âm thanh tự động phát ra khi yết hầu chịu công kích.
Cánh tay Lâm Kiến Lộc đã xuyên qua vòng bảo hộ của hai tên cao to, trực tiếp dùng một tay bóp chặt yết hầu của chị Mầm!
Đám người vây xem đều bị biến cố này làm cho hoảng sợ, mà thị giác Diêm Hàn không tồi, nháy mắt xảy ra chuyện cậu là người nhìn rõ nhất.
Lâm Kiến Lộc bước hai bước, lúc mấy tên cao to không kịp phản ứng hắn đã vươn một cánh tay, lợi dụng chiều cao trực tiếp bóp cổ chị Mầm từ bên sườn mặt của tên cao to đó.
Bọn gã bấy giờ bị chuyện đột ngột phát sinh làm cho hoảng sợ, người bên cạnh chị Mầm đều né tránh theo bản năng, này lộ cho Lâm Kiến Lộc một cái khe hở.
Hắn bóp cổ chị Mầm, không lùi mà tiến tới, đem người đẩy lên phía trước rồi đi vài bước, trực tiếp ép người dính lên cột tường của quán bar!
Hô hấp chợt bị đoạt đi, dọa chị Mầm đến choáng váng, tròng mắt sắp nhảy ra khỏi hốc mắt tới nơi, gã hoảng sợ giãy giụa, lại giơ tay muốn nhờ bạn bè mình tới hỗ trợ, quả thật nháy mắt kia có người xông tới muốn giúp, chẳng qua còn chưa kịp tới gần, đã bị Lâm Kiến Lộc đá một cái, trực tiếp văng ra ngoài.
Ép chị Mầm lên cột tường, rõ ràng mỗi một giây tiếp xúc với người này đều là dày vò, nhưng Lâm Kiến Lộc vẫn không buông tay, quay đầu lại, gằn từng chữ một mà nói “Xin lỗi cậu ấy, ngay bây giờ.”
Diêm Hàn “...”
Nếu những người này chỉ là đột nhiên bị biến cố làm hết hồn, thì làm người tương đối quen thuộc với Lâm Kiến Lộc, cậu mới là người bị dọa sợ!
Ai mà ngờ học bá ngày thường giơ tay nhấc chân tràn đầy phong độ thân sĩ, là mục tiêu chuẩn của toàn trường cũng có lúc đánh người?!
Thế nhưng nghĩ cũng đúng, đầu óc Lâm Kiến Lộc khác hẳn người thường, trước khi hắn ra tay hẳn đã tính toán cẩn thận, có thể một kích tất trúng, nhưng là... Vừa nãy cậu vẫn lắp bắp kinh hãi á!
Diêm Hàn biết Lâm Kiến Lộc là mục tiêu chung, chưa bao giờ đánh nhau với người khác, nhưng đó là người khác không biết.
Thấy hắn khống chế chị Mầm đá văng mọi người ra, sau đó ai cũng đỏ mắt, mắt thấy mấy tên cao to kêu gào vọt qua, nhóm tiểu 0 bất chấp đây có phải công chất lượng tốt hay không, đều chộp vũ khí muốn tới đối phó với Lâm Kiến Lộc.
Diêm Hàn thấy chuyện không ổn, đương nhiên không thể để đối phương làm vậy, cậu chửi tục một tiếng rồi vọt lên, suy xét thấy hiện tại trên mặt đất có thủy tinh vỡ, mình còn đi chân trần, đại ca vì sợ bị cắt trúng nên áp dụng phương thức tương đối tàn bạo —— cậu trực tiếp búng ra bên ngoài, đạp một chân xuống đất, gạt ngã một tên cao to đang có ý đồ vòng qua cậu công kích Lâm Kiến Lộc, sau đó chân trần đạp lên người đối phương, vô cùng không khách khí mà dùng cầu người, rồi lại gạt ngã thêm một tên nữa.
Quán bar lại loạn thành một đoàn!
Mà khiến Diêm Hàn tương đối giật mình chính là, Lâm Kiến Lộc mà cậu cho là đầu óc tương đối phát triển, lúc động tay cũng không hàm hồ.
... Còn dùng cả kỹ xảo chiến đấu chuyên nghiệp cơ đấy.
Tuy trông cũng không thuần thục lắm, rõ ràng là thay đổi giữa chừng, nhưng tay dài chân dài cùng bình thường chú ý rèn luyện thân thể làm hắn nửa điểm mệt cũng không phải ăn.
Lại gạt ngã thêm một người, Diêm Hàn thuận lợi mà chạm được cái ghế dựa, xoay người liền đập cái tên đang múa may bình rượu bể đang định phang Lâm Kiến Lộc.
Cậu chạy đến bên người Lâm Kiến Lộc, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, mấy tên đối diện có thêm trống lấy tinh thần cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Sau một đợt công kích bọn họ đều hết sức đánh trả, quỳ rạp trên mặt đất, hôm nay chị Mầm bị thương liên tục, hãy còn không phục, còn muốn gọi điện thoại kêu thêm người tới, gã không tin chỉ có hai người mà gã còn bó tay được!
Nhưng không chờ gã lấy điện thoại ra gọi, đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện mấy người đàn ông mang tây trang.
Nhóm quần chúng ăn dưa đã chạy hết ra bên ngoài, tiện cho mấy người mang tây trang đó tiến quân thần tốc.
Bọn họ mỗi người đều rất cường tráng, mặt mũi dữ tợn, mặc tây trang thống nhất với nhau, mỗi người đều trang bị tai nghe Bluetooth, trên người còn có tiếng trò chuyện qua sóng vô tuyến...
Mấy người này thế tiến rào rạt, sau khi vào không nói lời nào mà đến bên người Lâm Kiến Lộc, dùng thân thể của mình tách Lâm Kiến Lộc cũng những người khác, cũng cung kính mà nói “Thiếu gia.”