Lâm Kiến Lộc vừa đi thay đồ Diêm Hàn liền quay người, đạp vào bờ tường nhảy ra bên ngoài, bơi một vòng bể bơi trước.
Bơi xong một vòng còn chưa thấy Lâm Kiến Lộc đi ra, mà đám Ôn Giác Vinh Tần Tư Du cùng lớp trưởng đang ở khu nước cạn bên cạnh chơi tạt nước, bọt nước bùm bùm vang khắp nơi, cũng không dám quấy rầy, xoay người muốn bơi thêm một vòng nữa.
Nhưng Ôn Giác Vinh bọn họ dường như là đang chờ cậu, không đợi cậu quay người đã gọi cậu lại, mỗi người đều mang vẻ mặt bà tám, hỏi cậu “Anh Nhan cùng anh Đại Lâm là chuyện gì đấy? Còn không nhanh nhanh báo cáo lại với tổ chức.”
“Báo cáo gì cơ?” Diêm Hàn nhướng mày, vẫn là bộ dáng lãnh lệ ít nói cười kia.
“Xía, bọn em là ai chớ, bọn em chính là đàn em trung thành tận tụy trong Nhan bang của anh!” Ôn Giác Vinh ủy ủy khuất khuất mà trợn trắng mắt “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh Nhan không muốn nói tình huống lại cho bọn em hay sao?”
“Đúng đó!” Lớp trưởng ngồi cạnh phụ họa.
“... Không phải.” Diêm Hàn có hơi mộng bức “Các cậu bảo tôi báo cáo, ít nhất cũng phải nói tôi biết là chuyện gì chứ?”
“Ừ thì...” Mấy bạn học ăn dưa khác trong nhất thời nói không nên lời, cuối cùng vẫn là Ôn Giác Vinh fan đầu, tràn ngập linh hồn bà tám dậm chân nói “Ai da! Là chuyện ban nãy anh Đại Lâm kabe don anh á!”
Ôn Giác Vinh vừa dậm chân, mực nước xung quanh Diêm Hàn đều lăn tăn.
Mực nước hiện ại cậu đứng thẳng phải gần tới ngực cậu, nước nó thình lình đong đưa gợn lên gợn xuống, Diêm Hàn có chút không tự nhiên mà ngồi xổm xuống, giấu thân thể dưới mặt nước, chỉ lộ từ bả vai trở lên, giải thích “Không có kabe don, các cậu nhìn lầm rồi.”
“Cậu cứ chối đi, nhân chứng chính là người lớp chúng ta, bọn tôi hỏi thăm rành mạch rồi đấy nhá.” Lớp trưởng nói.
Diêm Hàn “...”
Diêm Hàn cũng không biết phải giải thích làm sao, hơn nữa dựa theo tính tình xưa nay của cậu, loại chuyện này không giải thích cũng thế thôi.
Vừa hay lúc này Lâm Kiến Lộc thay xong đồ bơi đi ra, có lẽ hắn đã tắm rửa một lần, bây giờ tóc ướt nhẹp, bọt nước dọc theo thân thể, khắc họa rõ nét từng đường cong uốn lượn, rồi nhỏ giọt, rơi xuống mặt đất.
Có vài người lột đồ có thịt như vậy đấy, hormone di động, đi tới đâu là lộ một loại gợi cảm nói không nên lời tới đó.
Diêm Hàn bị Lâm Kiến Lộc hấp dẫn tầm mắt, lại bị bạn học bên cạnh ríu rít không yên, cậu dứt khoát vươn ngón tay chọt chọt cái vai đầy thịt của Ôn Giác Vinh, nói “Thề với trời, quan hệ giữa tôi với anh Đại Lâm cũng giống như với cậu vậy đó, cả cậu nữa, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.”
Cái cậu đằng sau, hẳn là chỉ lớp trưởng.
Lớp trưởng “...”
Lúc Lâm Kiến Lộc đến cạnh bờ cậu đã thuận lợi đuổi đi một mớ quần chúng ăn dưa, Diêm Hàn làm như không có gì, nở một nụ cười thuần lương với Lâm Kiến Lộc “Chúng ta bắt đầu chưa, anh Đại Lâm?”
“Ừm, giờ bắt đầu.”
Vì thế dưới bao nhiêu ánh mắt, hai người song song bơi tới khu nước sâu.
“Bơi bướm kỳ thật rất đơn giản, nó cải tiến từ kiểu bơi ếch, nhưng hai cánh tay đưa ra phía sau và nâng lên mặt nước cùng một lúc...”
Lâm Kiến Lộc một bên nói một bên làm mẫu cho cậu xem, lúc hai cánh tay tách mặt nước cơ thể hơi nhướng lên phía trước một chút, bọt nước loáng thoáng bao lấy làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, lại ngay lúc Diêm Hàn chưa kịp nhìn rõ đã lần nữa rơi xuống mặt nước.
Động tác Lâm Kiến Lộc rành mạch lưu loát, linh hoạt như một sinh vật xinh đẹp sống dưới nước, như cá heo biển chẳng hạn.
Diêm Hàn cũng không biết vì sao mình lại nghĩ tới loài động vật như vậy, trên thực tế ngoại hình của Lâm Kiến Lộc hoàn toàn không dính dáng gì tới con cá heo biển yêu yêu bụ bẫm trong đầu của cậu.
Nhưng cậu vẫn nhịn không được cười khen hắn “Bộ cậu là cá heo biển thành tinh hả, linh hoạt ghê?”
Bạn học Giáp Ất Bính Đinh không cẩn thận bơi ngang qua bọn họ thật ra là đi thám thính tình hình “...”
Sống sờ sờ sặc nước!
—— Nói người đàn ông vừa mới kabe don mình là cá heo biển! Này là có hai ý đúng không? Bạn Nhan Hàm đúng thật là 666 nha!
Mà cá heo biển tinh Lâm Kiến Lộc lại không có phản ứng gì, chỉ là đáy mắt bỗng nhiên trở nên thâm thúy, rồi sau đó Lâm Kiến Lộc như bình thường mà nói “Đúng vậy, bơi bướm gọi là bơi bướm, trên thực tế từ eo tới chân đong đưa giống cá heo biển có thể giảm bớt lực cản, tăng nhanh tốc độ.”
“À ha.” Diêm Hàn nghe hiểu chuyện là thế nào rồi “Vậy tôi thử xem sao?”
“Ừ, chú ý an toàn.” Lâm Kiến Lộc nói xong liền lùi ra, chừa không gian cho Diêm Hàn.
Đầu tiên Diêm Hàn bơi bằng tư thế bơi ếch, tìm cảm giác, sau đó trong đầu cậu không ngừng nhớ lại động tác vừa rồi của Lâm Kiến Lộc, hai cánh tay đột nhiên đồng thời đưa ra phía sau, kéo thân thể mình vọt lên phía trước!
Nhìn từ xa trông cậu cũng giống con cá heo, chẳng qua có chút mảnh khảnh.
Lúc Lâm Kiến Lộc dạy học trên bờ cũng có không ít bạn học vây xem, gồm cả giáo viên bơi lội cũng không ngờ Diêm Hàn học được nhanh đến như vậy!
Nhưng kỳ thật động tác thì đẹp tuyệt vời, nhưng khi thân thể vọt lên phía trước, Diêm Hàn suýt nữa thì sặc ngụm nước, nếu không phải tố chất tâm lý cậu còn tốt, cũng không sợ nước, không chừng lúc này lại đuối nước rồi.
Vung hai cái để thâm thể trồi lên mặt nước, Diêm Hàn ho khan hai tiếng, sau đó hung hăng lau mặt.
Lúc này Lâm Kiến Lộc đã bơi tới đây “Có sao không?”
“Không sao, chỉ là cánh tay có hơi đau.” Diêm Hàn dở khóc dở cười.
Kỳ thật vừa nãy động tác tay có chút quá sức, eo cùng chân của cậu đều không dùng lực, dường như cũng không có tác dụng giảm bới lực cản.
Sở dĩ có thể làm thành công hoàn toàn là nhờ cánh tay cậu khỏe, tốc độ cũng nhanh.
Nhưng những thứ đó đều là Diêm Hàn dùng tố chất thân thể mạnh mẽ để làm, dù thành công nhưng vẫn có vài phần cố hết sức.
Lúc này giáo viên bơi lội cũng tán dương cậu “Em đã lợi hại lắm rồi, con gái học bơi bướm không dễ như vậy đâu, sức không đủ.”
Diêm Hàn “...”
Có thể nghe được là cô thiệt lòng tán dương cậu, Diêm Hàn cười với giáo viên bơi một cái, tuy cũng không thấy được an ủi gì cho cam.
Không ngờ Lâm Kiến Lộc cũng nói “Bơi bướm quả thật yêu cầu rất nhiều thể lực, cho nên cậu không cần gấp, từ từ mà học.”
Diêm Hàn “...”
Đối diện với đôi mắt mỉm cười của Lâm Kiến Lộc, nếu không phải bên cạnh toàn là người, không chừng cậu phải cho đối phương một đấm... Ai bảo hắn nói nhảm.
Thế nhưng Lâm Kiến Lộc nói tiếp “Còn có tư thế bơi ếch của cậu cũng có vấn đề...”
Diêm Hàn “A?”
Cậu nổi lên hứng thú “Vấn đề chỗ nào cơ?”
Động tác bơi lội của cậu đều là nhìn quả bầu vẽ thành cái gáo mà ra, học bằng toàn bộ tinh thần không sợ sặc nước. Ngay cả đám anh em hồi trước của cậu cũng chẳng có ai là chuyên nghiệp, ai cũng không phải người từng học đàng hoàng chính quy.
Thế nhưng nếu đã gặp người biết, Diêm Hàn cũng không ngại học lại, vì thế tạm thời bỏ bơi bướm sang một bên, Lâm Kiến Lộc dạy lại cho cậu bơi ếch.
Sau đó hai người cứ như không việc gì mà bơi bên phía khu nước sâu, những người khác cũng chỉ dám nhìn từ xa, không dám trắng trợn táo bạo tiếp cận.
Nhưng không cần biết như thế nào, trang CP của hai người đã bắt đầu tồn tại trên diễn đàn nặc danh, chỉ mất nửa tiết tin tức về mối quan hệ giữa học bá và giáo hoa đã được nhân sĩ toàn trường biết.
Chẳng qua không cần biết diễn đàn nặc danh nói như thế nào, đương sự cũng không để mấy lời đó vào mắt.
Sở dĩ có nhiều trang web nặc danh tồn tại như vậy, là bởi vì không cần biết người trong diễn đàn nói như thế nào, hiện thực đều không có ai bởi vì nó mà cảm thấy bối rối.
Cuối tiết bơi lội, vận động xong sẽ có người cảm thấy buồn ngủ, nhưng người trời sinh thích hợp vận động như Diêm Hàn ngươc lại cảm thấy bơi xong thần thanh khí sảng.
Vô cùng có tinh thần mà học xong chương trình buổi chiều, lại bớt thời gian làm xong bài tập của các giáo viên, Diêm Hàn thừa dịp hôm nay Lâm Kiến Lộc không bận đi kiểm tra sân trường, liền hỏi hắn mấy câu văn trong kho đề đã đánh dấu từ trước.
Ngay sau đó Diêm Hàn ngạc nhiên phát hiện chỉ cần mình hỏi, không có câu nào Lâm Kiến Lộc không biết!
... Tuy cậu không học xã hội, không biết chương trình học bên ban xã hội đã đi tới đâu, nhưng tốt xấu cũng biết Lâm Kiến Lộc chỉ mới là học sinh năm nhất cao trung.
Mình gặp phải rất nhiều câu tự nhiên, nhưng vì chưa học mà đen cả mắt, kiến thức của Lâm Kiến Lộc rộng tới như vậy sao?
Cậu lại chưa chừa hỏi thêm Lâm Kiến Lộc vài câu tự nhiên mình không hiểu.
Đối phương vẫn có thể giải đáp từng câu một.
Có lẽ hơi khác với kiến thức Diêm Hàn tìm được trong sách giáo khoa, đôi khi cũng sẽ đi đường vòng, nhưng không cần biết là đề nào, Lâm Kiến Lộc cuối cùng đều giải ra cho cậu.
Diêm Hàn “...”
Lý Hóa Sinh Sử Địa mỗi môn hỏi một câu, đã bị bạn Lâm Kiến Lộc chinh phục cực mạnh.
Học bá cái quần què.
Là học thần cmn rồi!
Hồi trước còn lo lắng bạn Lâm Kiến Lộc đột ngột chuyển sang học tự nhiên không kịp thích ứng, kiểm tra giữa kỳ không lấy được thành tích lý tưởng cơ đấy.
Giờ mới biết thì ra mình nghĩ nhiều.
Lâm Kiến Lộc dù chưa học tự nhiên, nhưng vẫn giỏi hơn mình cả mả.
Thế nhưng từ khi đến lớp này hai người đã là bạn cùng bàn, mà theo quan sát của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc ngoại trừ đi học ra, trước đến nay chưa từng lấy sách Toán Lý Hóa ra, bài tập cũng làm không tích cực, một vài câu Toán Học cùng Vật Lý giống thế này có đôi khi hắn dứt khoát bỏ trống không làm luôn.
Tuy rằng biết anh bạn này chỉ số thông minh rất cao, nhưng Diêm Hàn chưa từng được có chỉ số thông minh cao vẫn khó mà hiểu được trạng thái này, cho nên cũng không hiểu tại sao đối phương lại làm được như vậy.
... Hắn dù có thông minh đi nữa cũng là học từ sách vở mà ra chứ nhỉ, cũng không phải Einstein Da Vinci, chẳng lẽ kiến thức còn không không mà ra à?!
Bị Diêm Hàn dùng ánh mắt ngạc nhiên, sùng bái mà nhìn, Lâm Kiến Lộc hiếm khi không được tự nhiên, thẹn thùng giải thích “Ngày thường tôi cũng học.”
“Lúc đi học á hả?”
“Ừ.”
“...”
Anh Đại Lâm đi học nhìn kiểu nào cũng giống như đang ngẩn người hết á!
“Còn nữa, có đọc sách.” Lâm Kiến Lộc chỉ một loạt hàng rào sách ở trên bàn, một bộ theo lẽ thường, không có gì gọi là ghê gớm.
Từ khi hộc bàn của hắn nhét đầy sách của Diêm Hàn, sách của Lâm Kiến Lộc liền bày hết lên bàn.
Ngoại trừ một ít sách Vật Lý sách ngoại khóa ra còn có một vài sách Sinh Học sách Hóa Học hiếm lạ cổ quái... Thật ra mấy cái đó Diêm Hàn xem qua rồi, nhưng Lâm Kiến Lộc đọc cứ như xem tạo chí ấy, làm người ta có cảm giác như tùy tiện lật lật...
“Cho nên kiến thức của cậu là từ mấy cá đó mà ra ấy hả?” Tuy rằng sớm biết chân tướng, nhưng Diêm Hàn vẫn có chút hỏng mất.
Lâm Kiến Lộc gật đầu nói “Kiến thức đều giống nhau cả thôi.”
Mà đối với người có năng lực tư duy như hắn, chỉ cần đại não hắn tồn tại một chút tri thức, là có thể suy từ một ra ba, cho nên mặc dù một vài kiến thức không được đại não “tiếp nhận sử dụng”, hắn vẫn có thể thông qua một vài tri thức khác để suy luận ra.
Đây gọi là thông hiểu nguyên lí.
Chẳng qua người thường đừng nói tới cảnh giới khó đạt được này, ngay cả bước đầu tiên là “tiếp nhận sử dụng” đã làm không nổi.
Diêm Hàn cảm thấy mình là loại người thường này đấy.
Đối với kỹ năng của anh Đại Lâm Diêm Hàn đã nhìn không tới nữa, không có việc gì thì mơ tưởng một chút, nhưng thật ra cũng cảm thấy kỹ năng vừa gặp là không quên gì đấy thiệt là ngầu lòi!
Ít nhất không cần mỗi ngày tiêu ít nhất một tiếng để học thuộc bài Tiếng Anh.
Môn Ngữ Văn, thơ văn cổ đủ thể loại cũng không cần ngâm nga để nhớ.
Còn có những chỗ lý thuyết Lý Hóa Sinh phải học thuộc nữa, cũng không đến mức làm người ta hói đầu...
Nghĩ tới đó Diêm Hàn đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu hỏi Tiểu Ngũ “Hệ thống chúng ta có kỹ năng gặp là không quên không?”
[Có nha.] Tiểu Ngũ nói [Chẳng qua chưa chắc anh rút được.]
“...”
Đại ca cũng không phải lần đầu bị làm câm nín, tính tình anh Diêm tốt, không so đo với nó.
Thế nhưng nhanh nhanh mở thêm một rương kho báu mới cũng là chuyện quan trọng, hệ thống livestream tuy rằng cho cậu lời như ý nguyện, hệ thống các công năng khác cũng từng bước phát huy tác dụng, nhưng mà mệt mỏi quá thể.
Diêm Hàn cảm thấy mình sắp thành cục bột mì đến nơi rồi, bị cuộc sống học sinh nén ngắn kéo dài, thở không nổi, cậu rất cần một hệ thống có công năng có thể cải thiện tình trạng bây giờ.
Trước mắt thứ có thể trông cậy hẳn là mục “Mỹ” đang đứng nhất.
Chờ cái kế hoạch làm đẹp tổng kết điểm, tính thêm giá trị kinh diễm của nữ hoàng thời trang, có lẽ chưa đến hai tháng đã có thể mở thêm cái rương kho báu nữa.
Còn cái kế hoạch kiều mị bị cậu gác lại nữa chứ... Diêm Hàn ghé mắt, nhìn nhìn người ngồi bên cạnh mình, Lâm Kiến Lộc dù tan học vẫn giữ eo lưng thẳng tắp, lại hỏi Tiểu Ngũ “Em nói xem nếu anh bảo Lâm Kiến Lộc anh có nhiệm vụ cần hoàn thành, 21 ngày tới có lẽ sẽ rất không giống anh, cậu ấy có tiếp thu không?”
[Ấy ấy ấy... Hắn có tiếp thu được không thì Tiểu Ngũ không biết, nhưng bên hệ thống chúng em là tiếp thu không được nha.]
“...” Diêm Hàn “Tình huống như thế nào?”
[Cái này vốn phải để NPC giải thích cho anh, thế nhưng mà nếu đã biến thành nhiệm vụ hết hạn, thì Tiểu Ngũ có thể thuyết minh giúp!]
“Gì gì gì, sao lại thành nhiệm vụ hết hạn?” Diêm Hàn chấn kinh hơn nữa.
[Còn nhớ yêu cầu nhiệm vụ thiên kiều bá mị không?]
“Nhớ chứ.” Diêm Hàn nói “Không phải là giả thiên kiều bá mị trước mặt Lâm Kiến Lộc à...”
[Lúc đó ký chỉ còn từng hỏi, vì sao phải là <Lâm Kiến Lộc> đấy nhớ không?]
“Vô nghĩa.”
[Bây giờ đáp án thật sự được công bố đây, điều kiện kích phát của <Kế hoạch 21 ngày thiên kiều bá mị> là khi giới tính thật của ký chủ bị nhân vật mục tiêu hoài nghi, hệ thống khẩn cấp tuyên bố kế hoạch để cứu vớt tình huống.]
“...”
[Nói cách khác lúc giới tính thật của ký chủ bị nhân vật mục tiêu xác định, tác dụng thực tế của kết hoạch cũng biến mất.]
“...”
Diêm Hàn chóng mặt đau đầu, nhưng nghe vẫn thấy hơi tức “Lúc tuyên bố kế hoạch các em không thể ghi chú chút chút sao, vì sao cái nhiệm vụ này lại có ấy!”
Nếu lúc ấy biết Lâm Kiến Lộc đã nghi ngờ cậu không phải con gái, đại ca có chết cũng phải ráng giãy giụa thêm một tí, chứ không phải dứt khoát buông tay như thế này.
Tuy rằng giãy giụa chưa chắc đã có tác dụng. Từ bỏ cũng có chỗ tốt, ví dụ như bây giờ cậu thu hoạch được một chiếc bạn thân, coi như là trong họa có phúc...
Nhưng ít ra nói rõ chuyện này, nỗ lực một phen, ít ra cậu còn có được một cái rương kho báu!
[Đầu tiên, hệ thống không có nghĩa vụ nhắc nhở ký chủ sắp lật xe, <Kế hoạch 21 ngày thiên kiều bá mị> đã là sự ấm áp và sẻ chia hệ thống tặng anh rồi đấy.] Giọng con nít Tiểu Ngũ lời lẽ chính đáng mà nói.
Diêm Hàn ha hả “Thế thì cảm ơn các em quá.”
[Khỏi cần khách khí.]
Giọng Tiểu Ngũ lần nữa trở nên vui sướng [Sau này em an tâm rồi, chúng em không phải loại hệ thống bủn xỉn, mặc dù biến thành nhiệm vụ hết đát, nhưng nếu đã kích phát nhiệm vụ, chỉ cần ký chủ hoàn thành vẫn sẽ phát phần thưởng, chẳng qua yêu cầu của nhân vật mục tiêu thì chưa chắc thôi.]
Diêm Hàn “...”
Nghe nữa câu đầu đại ca còn thấy vui vui, nhưng nghe tới khúc sau, Diêm Hàn lần nữa trừng mắt, hòi “... Yêu cầu quần què gì đây.”
Nếu cậu cùng Lâm Kiến Lộc đã nói thông, vậy cái kế hoạch kiều mị này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Diêm Hàn nói “Những lúc thế này các em không thể dứt khoát chút, thống khoái chút, hào phóng chút, trực tiếp cho anh cái rương kho báu luôn à?”
[Dưới tình huống bình thường nhiệm vụ mất hiệu lực hẳn là phải bỏ luôn rồi, anh chơi game cày nhiệm vụ cấp thấp cũng chỉ được thưởng có xíu xiu thôi đó! Bọn em còn giữ khen thưởng đã là tận tình tận nghĩa rồi!] Tiểu Ngũ theo lý, không bị Diêm Hàn lừa bịp, lại còn nói [Này đã là bug rồi, chả khác gì đề cho điểm, nếu đã vậy còn thông báo trước hay tiết lộ cho ký chủ không phải ăn hiếp hệ thống chúng em quá rồi hay sao!]
Diêm Hàn “...”
Nên sao thì sao, nghe Tiểu Ngũ lải nhải như bắn súng một hồi, Diêm Hàn cảm thấy nó nói cũng có lý.
Vốn dĩ lật xe phải hủy bỏ nhiệm vụ, bây giờ còn nguyện ý khen thưởng cho cậu, cũng tương đương cho cậu thêm một cơ hội để nhận rương kho báu.
Đại ca là người phân rõ phải trái, Diêm Hàn đồng ý cách nói của Tiểu Ngũ.
Thế nhưng cậu gãi gãi đầu, bắt đầu suy tư... Thế nhưng nếu không đề cập trước cho Lâm Kiến Lộc một tiếng là mình phải làm nhiệm vụ, đến lúc đó... Nhìn thế nào cũng thấy quái quái.