Chuyện Phương Vũ Phỉ bị thương vừa phát sinh, nhóm lớp trưởng trực tiếp nói chuyện này cho cô Tiểu Điền, bởi vì muốn xem camera, cho nên cô Tiểu Điền cũng báo chuyện này lại cho bên nhà trường, nhà trường sẽ lấy đoạn video camera ngoài hành lang quay được vào lúc đó, vừa lúc Lâm Kiến Lộc đến khu giáo vụ, chủ nhiệm Cốc đang xem.
“Chào thầy ạ.” Lâm Kiến Lộc vừa vào cửa đã chào hỏi.
“Lâm Kiến Lộc à, nghe nói em tham gia thi bóng rổ, còn đánh hay lắm nhỉ.”
Dường như đã xem Lâm Kiến Lộc thành đệ tử đắc ý của mình, chủ nhiệm Cốc cũng biết thói ở sạch của hắn.
Lần này nghe nói Lâm Kiến Lộc cũng tham gia đội bóng rổ năm nhất ông còn lắp bắp kinh hãi, cho nên cũng hơi chú ý tiến trình cùng kết quả thi đấu, không ngờ thi đấu còn chưa bắt đầu, sự kiện ẩu đả trong trường đã xảy ra.
Chủ nhiệm Cốc tiếp tục nói “Em tới đúng lúc lắm, cùng xem đi.”
“Vâng ạ.” Lâm Kiến Lộc đi qua.
Trong văn phòng ngoại trừ chủ nhiệm Cốc thì còn có cô Tiểu Điền cùng chủ nhiệm lớp ba, có chuyện xảy ra, giáo viên phụ trách đều phải có mặt, xem lại camera ghi hình rồi mới định đoạt.
Mà hình ảnh trong camera rất rõ ràng, quay lại vô cùng rành mạch từ đầu tới đuôi câu chuyện.
Chuyện đúng là giống như lời mấy bạn nữ lớp mười bốn kể lại, là lớp ba động tay trước.
Bởi vì không có tiếng, cho nên không biết ban đầu bọn họ nói cái gì, nhưng thần sắc hai bên quả thật đều có chút kích động, chẳng qua là sau đó một nữ sinh lớp ba động thủ trước, đẩy Tần Tư Du đứng đầu, những người khác thấy thế cũng bắt chước ra tay, người lớp mười bốn cũng không nhường một tấc, liền đánh nhau.
Những chuyện nói qua nói lại rồi lao vào đánh nhau cũng thường xuất hiện ở các trường cao trung, dù sao thì tuổi trẻ máu nóng, tình huống thế này phát sinh, nhà trường cùng lắm cũng chỉ phê bình cảnh cáo rồi xử phạt.
Nhưng trong video, giữa một đám xô xô đẩy đẩy, Phương Vũ Phỉ vì không đứng đằng trước nên không ra tay được, dẫn tới nhỏ hoàn toàn đứng bên rìa cầu thang.
Mà ngay lúc này, một nam sinh bên lớp ba có lẽ thấy nhỏ đứng một mình, bèn trực tiếp lướt qua đám người đẩy nhỏ một cái, thế cho nên Phương Vũ Phỉ ngã xuống cầu thang, loại hình vi này tương đối ác liệt.
“Này đúng là cố ý đả thương người khác!” Chủ nhiệm Cốc tức giận mà nói.
Chủ nhiệm lớp ba là giáo viên nam, đeo cặp mắt kính khung vàng, trông rất giống một nhà cổ học.
Nhưng ông cũng là chủ nhiệm lớp lâu năm, học sinh của mình là cái dạng gì cũng hiểu chun chút, nhìn video xong cũng tức giận không tôi “Cái thằng nhóc Ngô Kiến này cả ngày chỉ biết lục đục với mấy đứa con gái, đã chưa tính, không ngờ nó còn giỏi thế này đây, đánh cả bạn học!”
“Thầy Cốc, có cần tôi gọi bọn chúng lên đây không?”
“Gọi tới đây, thuận tiện gọi cả phụ huynh mấy em này tới nữa, cha mẹ học sinh bị thương đã tới trường rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng.”
“Được.”
Phụ huynh học sinh dần dần có mặt, Lâm Kiến Lộc giúp chủ nhiệm Cốc đón người, chuyện này tiền căn hậu quả đều có rõ trong video theo dõi, những người khác thì còn may, xử trí ghi tội theo nội quy trường học là được, nhưng nhà trường cảm thấy Ngô Kiến ác ý đả thương bạn học tâm tính không tốt, lại còn tạo thành hậu quả ác liệt là bạn học bị thương, thật sự không thể dễ dàng tha thứ, cuối cùng quyết định phải nghiêm trị.
Ngô Kiến không chỉ bị giáo viên phê bình trong văn phòng, còn bị phụ huynh đánh mắng cho một trận, đã không còn mặt mũi nào mà ở trong trường nữa, cậu ta ủ rũ cụp đuôi mà rời khỏi khu giáo vụ, đi đến hành lang thông tới khu dạy học, muốn về lớp dọn đồ đạc, nhanh nhanh rời đi.
Lúc này vừa vào tiết hai buổi chiều không được bao lâu, trên hành lang không có một bóng người, Ngô Kiến cúi đầu mà đi đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày màu trắng...
Nữ sinh xinh đẹp mang giày thể thao trắng, mặc đồng phục đứng giữa hành lang, chắp tay sau lưng nhìn mình, dường như đã chờ từ lâu.
“... Nhan Hàm?” Ngô Kiến hoàng hồn, có chút không dám tin “Sao cậu lại ở đây?!”
“Đang đợi cậu đó.” Diêm Hàn khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng, rồi lại khôi phục trạng thái mặt không biểu tình, dưới bầu trời đầy mây sau giờ ngọ trông có chút đáng sợ.
Ngô Kiến bị dọa cho lùi ra sau một bước, từ nhỏ cậu ta đã ẻo lả, nhận thức về giới tính cũng có chướng ngại, cho nên trên người nặng hơi con gái, cũng là nguyên nhân tại sao cậu ta thích chơi với con gái hơn.
Nhưng đứng trước mặt Nhan Hàm cậu ta lại có chút lúng túng.
... Về mặt sinh lý tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông con trai, theo lý mà nói thì sức lực hẳn phải lớn hơn con gái rất nhiều, không biết vì sao đối mặt với Nhan Hàm không có tí biểu tình lại làm cậu ta sợ hãi, cứ như đối phương sắp vung tay nện lên mặt mình đến nơi, rồi vứt mình ra khỏi hành lang.
Ngô Kiến lén lút lùi về sau một nước, trong lòng run sợ mà hỏi “Cậu, cậu muốn làm cái gì?”
“Đừng lo lắng, tôi không có ác ý.” Diêm Hàn lại vô cùng thuần lương mà cười, nói “Tôi mà muốn đánh cậu thì phải trùm bao tải mà đánh, để cậu không phát hiện tôi là ai chứ. Vậy nên đừng lo, tôi đợi ở đây cũng chỉ muốn hỏi cậu một câu.”
“... Câu gì?”
“Gần đây trong trường có vài tin đồn bậy về tôi, rất rõ ràng là cậu dẫn dắt ra cả, các cậu đã cố bôi đen tôi như vậy, lại còn bị bạn học của tôi phát hiện, tôi thật sự muốn biết vì sao các cậu muốn làm vậy với tôi đấy?”
Diêm Hàn nói chính là đủ loại ngôn luận bôi đen cậu gần đây xuất hiện trong trường.
Những ngôn luận đó có tính phát triển mạnh, ban đầu là chuyện cậu livestream vừa đưa ra ánh sáng, chủ đề trung tâm của ngôn luận liền biến thành ủng hộ trường học nghiêm trị cậu.
Sau đó nhà trường điều tra đầu cuối, không xử trí cậu, ngôn luận lại biến thành cậu có người che chở trong trường, còn thuận tiện bao gồm một ít suy đoán dơ bẩn khó nghe, thậm chí còn nói cậu có quan hệ đặc thù với lãnh đạo nào đó trong trường.
Sau đó lại là lớp bọn họ thi đấu bóng rổ, ngoại trừ một bộ phận nghi ngờ Lâm Kiến Lộc, thì đại đa số là đang nói cậu, mắng luôn cả lớp mười bốn, chiều hướng của dư luận chính là truyền đi truyền lại một thông tin: Bởi vì có cậu nên lớp mười bốn mới thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị mọi người mắng chửi, ý đồ có lẽ là khiến mối quan hệ giữa cậu cùng bạn cùng lớp trở nên gay gắt.
Những việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu Diêm Hàn không phải người trưởng thành đã học cao trung một lần, nếu chuyện này xảy ra trên người bạn học khác, chỉ những lời nói ác ý hãm hại đó cũng đủ đánh sập một người.
Thế nhưng chuyện này lại rơi phải anh Diêm, cậu ngoại trừ nghe người ta chê cười, nhiều hơn chính là suy nghĩ nguyên nhân đằng sau tình cảnh này.
Sau khi tới ngôi trường này, không hiểu vì sao mà cứ trêu phải cả mả phiền phức, nhưng trước kia ở lớp mười bảy có người đối nghịch với cậu, ít nhất cậu còn biết vì sao người ta làm khó mình, bây giờ đủ loại ngôn luận che trời lấp đất, sắp xem cậu là yêu ma đến nơi, cậu lại không biết người đứng đằng sau là ai.
Tựa như lần trước ở trong hẻm nhỏ cùng đám Vu Tĩnh, đến tột cùng là ai báo cảnh sát, Diêm Hàn đã suy nghĩ thật lâu.
Cậu không sợ dính chuyện, nhưng không cho phép có người ở sau lưng giở trò mà cậu lại không biết gì.
Cho nên lần này mới ôm thái độ thử xem sao, chặn Ngô Kiến ở chỗ này.
Lúc nãy ở sân vận động, nhìn thái độ của mấy nữ sinh lớp mình là biết học sinh lớp ba nói mình rất khó nghe, cái này Diêm Hàn còn tìm Tần Tư Du để hỏi một chút, cũng chứng thực được suy đoán.
Bọn họ nói khó nghe thật, nếu không người trầm ổn như Tần Tư Du cũng không có khả năng nhịn không nổi phải mắng nhau với đối phương.
Nếu con nhóc Vu Tĩnh trước kia tới tìm mình gây sự là do ngày thường ngang ngược quen thói, còn có ghen ghét mặt mũi mình (...) nhưng đám học sinh lớp ba nói bậy sau lưng mình để làm cái gì?
Này Diêm Hàn có hơi khó hiểu.
Lớp ba ở ban xã hội nói thế nào cũng là lớp giỏi xếp thứ ba, đều là học sinh top 100 toàn trường cả, cậu cùng những người này nước sông không phạm nước giếng, thậm chí một tí cạnh tranh cũng không có!
Vậy nên vì sao mình lại bị mấy người này bôi đen, Diêm Hàn thật sự rất tò mò.
Cậu đã uất ức là không thể nghẹn, vì thế nên mới có một màn này.
Diêm Hàn không chỉ chặn Ngô Kiến lại, còn túm cậu ta xuống lầu, hai người đứng dưới bóng của khu dạy học, Diêm Hàn nói “Nói đi, các cậu hận tôi như vậy làm gì?”
“Không có, bọn tôi không có ý kiến gì với cậu hết...” Ngô Kiến bị dọa, phủ nhận theo bản năng “Bọn tôi mắng hùa thôi!”
“Mắng hùa?” Diêm Hàn gật gật đầu, sau đó cười tà với cậu ta “Vậy cậu nói xem cái hùa này nó đến từ đâu?”
“Sao tôi biết được...” Ánh mắt Ngô Kiến bắt đầu trở nên mơ hồ, nói “Cây to đón gió, cậu đã xinh đẹp lại còn rêu rao như vậy, người ghen ghét cậu có nhiều lắm.”
“Vậy là đẹp thì phải điệu thấp có đúng không?” Diêm Hàn mỉm cười với cậu ta “Cậu nói vậy có khác gì nói con gái không nên mang váy không?”
Ngô Kiến “...”
Không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, Diêm Hàn cũng lười nhây nhớt với cậu ta.
Cậu từng bước từng bước tới gần, rõ ràng chiều cao hai người xêm xêm nhau, nhưng Ngô Kiến lại như cảm thấy mình bị đè xuống cái bóng của đối phương, bị người nhìn từ trên xuống, cậu ta không thể không dựa lưng lên vách tường, giống như con nít làm sai ngửa đầu nhìn Diêm Hàn, nhìn đôi môi tinh xảo của cậu lúc đóng lúc mở, dùng khí chất làm cho người ta sợ hãi mà nói ra từng câu đe dọa.
Diêm Hàn nói “Cậu muốn tự nói, hay là muốn tôi đánh cho nói? Phương Vũ Phỉ bây giờ đã về nhà để dưỡng thương, tuy rằng nhà trường xử phạt cậu, nhưng tôi nghĩ, xử phạt cậu có thể đền bù được tổn thương của cậu ấy không? Nếu không có cậu, cậu ấy đã không bị thương.”
“Cái gì... Cậu có ý gì?”
“Chỗ này không có camera, trong thời gian lên lớp sẽ không ai lại đây, không ai biết ở đây xảy ra chuyện gì.” Diêm Hàn lại lần nữa lộ ra hàm răng trắng.
“Cậu, cậu là con gái mà! Động tay thật chỉ có cậu bất lợi thôi!” Bị khí thế áp đảo, lúc này Ngô Kiến hỏng mất mà hô to.
Mà Diêm Hàn vẫn cười như cũ “Vậy thử coi.”
Nói, cậu giơ tay cho một đấm!
“Á a a!” Hai tay giơ hai bên sườn làm tư thế đầu hàng, nhóc ẻo lả Ngô Kiến phát ra âm thanh sợ hãi chói tai, bị dọa đến không còn tí sức.
Nhưng một đấm của Diêm Hàn cũng không hạ xuống, mà dừng ở vị trí cách xa mặt cậu ta mấy cm, ngược lại ấn bả vai đối phương một cái.
Nghiêng người ra trước, giọng nói cũng trầm thấp hơn, tựa như ác quỷ Tu La bò từ trong địa ngục ra, thanh thanh mê hoặc “Tôi nghe nói, lúc cậu đẩy bạn học của tôi có sức lắm cơ mà, sao giờ lại sợ, hử? Chẳng phải ăn hiếp người ta giỏi lắm sao? Cậu biết cái thứ như cậu gọi là gì không? Kêu là đồ tiện nhân đó!”
“Hức hức!”
Diêm Hàn xuống tay cũng không tàn nhẫn, cậu chỉ nhẹ nhàng ấn bả vai của đối phương, khống chế người ta mà thôi, nhưng phòng tuyến tâm lý của Ngô Kiến đã tan nát, tuy rằng không có đau đớn thể xác, nhưng lúc này cũng cảm thấy rất khó chịu, liều mạng giãy giụa như cá sắp chết, thậm chí nghe thấy Diêm Hàn nói những câu cuối cùng, còn đau khổ chảy nước mắt.
“Cậu biết cái gì! Cậu thì biết cái gì!”
Sau đó cứ như mở phải cái van nào, Ngô Kiến bắt đầu liều mạng mà gào lên.
Không nổ chứ, loạt hành động này của cậu ta làm đại ca ngớ người.
Hồi trước không phải không có đánh người ta đến khóc lóc thảm thiết, nhưng lần này... Cậu còn chưa ra tay đánh, chưa mở mồm mắng, đám Ngô Kiến đã nói cậu khó nghe hơn vạn lần, sao bây giờ lại khóc?
Nháy mắt đó đại ca cho rằng thằng nhóc này định ăn vạ, muốn gào cho giáo viên tới.
Nhưng không ngờ sau đó Ngô Kiến tự bình tĩnh lại, cậu ta lau nước mắt nói “Người giống như cậu vĩnh viễn không biết cuộc sống của bọn tôi là cái dạng gì đâu.”
Diêm Hàn:???
“Người như tôi? Tôi thế nào?”
“Người như cậu...” Ngô Kiến sửng sốt một chút, giống như trong khoảng thời gian ngắn không biết phải hình dung như thế nào, suy nghĩ chốc lát mới nói “Người không biết sợ ai như cậu.”
Diêm Hàn “...”
“Thôi đi, dù sao chị đây cũng phải chuyển khỏi cái trường này, cũng chả có gì để sợ. Cậu muốn biết thì nói cho cậu biết.” Ngô Kiến hít hít cái mũi, nói.