Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 91: Chương 91




Học đến giữa trưa Diêm Hàn đề nghị đi ăn cơm, cậu đãi.

Lâm Kiến Lộc không từ chối, hai người tìm một quán ăn Trung trông không tồi, chọn vài món, bởi vì có anh Đại Lâm hỗ trợ nên tiến độ học tập hôm nay nhanh hơn hẳn, hôm nay tâm tình Diêm Hàn rất tốt, nếu không phải buổi chiều còn phải học, lại có bạn học Lâm Kiến Lộc ở đây, cậu còn hận không thể khui két bia ăn mừng.

Thế nhưng những lúc thế này càng không được lơi lỏng, ăn cơm xong hai người dạo quanh khu thương mại vài vòng rồi lại bắt đầu học.

Chẳng qua lúc này không về thư viện ban nãy, mà tìm một quán cà phê trông có vẻ xa hoa lộng lẫy, bàn ghế thích hợp cho học tập để ngồi.

Nguyên nhân chủ yếu là phòng tự học của thư viện còn người khác cũng đang học, tuy rằng người tới người đi rất nhiều, nhiều người cũng không quan tâm xung quanh có người đang học nên rất ồn ào, nhưng dù sao cũng không muốn quấy rầy người khác, ban nãy hai người giảng đề chỉ thiếu dùng ngôn ngữ người câm điếc để giao lưu với nhau.

Nhưng dù có hạ thấp giọng vẫn sẽ ảnh hưởng đến người khác, tới quán cà phê thì không còn băn khoăn như vậy nữa. (Edit: Ngộ cũng thích học ở quán nước hơn thư viện, với điều kiện không có bác nào xách ghi-ta ra đàn hát.)

Tuy rằng trước kia đại ca tuyệt đối không tới mấy nơi văn vẻ tươi mát thế này, phong cách của cậu cậu với nơi này khác lắm, cảm thấy cái thứ như cà phê quá đắng, uống trà lại vừa nhạt vừa đắt, không bằng tự về nhà pha, quá là tốn tiền.

Nhưng từ lúc bắt đầu học tập, đột nhiên Diêm Hàn cảm thấy mình tới nơi thế này cũng không đột ngột như trước, càng khủng khiếp hơn chính là trước kia cậu không uống được cà phê, bây giờ lại uống vô cùng kinh... Ít nhất cái thứ đó có thể nâng cao tinh thần!

Chỉ cần không buồn ngủ, uống canh thuốc cậu cũng uống!

Mà mức giá ở thành phố nhỏ cũng thấp, dù có đến nơi tương đối sang quý như thế này uống thật nhiều, cũng không thể uống nghèo anh Diêm được.

Mà các bạn nhỏ ngồi canh ở phòng stream lại càng thêm tò mò, bởi vì rất rõ ràng streamer lại đổi chỗ học rồi.

Một ngày đổi ba nơi... Chẳng lẽ chủ đề hôm nay là một trăm loại mặt bàn khác nhau à?

Đương nhiên là không phải, vậy nên có người suy đoán, đổi nhiều chỗ như vậy là có liên quan đến người “ba” ngồi bên cạnh streamer.

Dù sao cũng đã stream hơn một tháng, lần đầu tiên họ thấy trường hợp như thế này.

Nhưng mọi người trên mạng bàn tán đến đâu, Diêm Hàn vẫn stream không ít nhiệt độ.

Hơn nữa hôm nay cậu onl cả ngày, nhiệt độ bây giờ dù không lên được đầu bảng đơn thì cũng đủ yêu cầu của trang web rồi.

—— Gần đây rất nhiều streamer học tập tràn vào, vì để nâng đỡ kênh học tập, trang web cũng tổ chức thi thố tặng thưởng cho kênh này, chỉ cần tổng nhiệt độ trong tháng đạt tới một số nhất định là có thể nhận được mấy trăm đồng tiền thưởng.

Mấy trăm đồng đối với đảng có công ăn việc làm có thể chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với học sinh nghèo như Diêm Hàn mà nói thì đúng là bộ phận sinh hoạt phí quan trọng của mỗi tháng, cho nên chút tiền thưởng này đại ca nhất định phải lấy được, huống chi stream cũng không ảnh hưởng đến cậu, chỉ là nếu muốn mở thiết bị thì có hơi phiền.

Vì thế ở trong quán cà phê bà tám, à không phải, là cùng nhau giải đề với Lâm Kiến Lộc một buổi chiều.

Không biết có phải là cà phê lập công hay không, một buổi chiều này hiệu suất của đại ca cao chưa từng có, ngoại trừ giải xong số đề còn sót lại, những câu hỏi không biết vốn phải chờ hai ngày sau khai giảng cũng đã hỏi xong Lâm Kiến Lộc, lúc này mới tính là hoàn toàn giải xong kho đề ba vạn câu này, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.

Không sai, chạng vạng gần 5 giờ, đánh dấu xong câu cần học bằng cách nhớ cuối cùng, Diêm Hàn thành công giải hết đống đề đó!

Này so với mục tiêu “Ít nhất phải giải được mỗi câu một lần trước khi thi đấu” cậu đề ra sớm hơn nửa tháng!

Giải xong câu cuối Diêm Hàn còn không dám tin mà lật lật mấy trang trước, muốn nhìn xem mình có sót đề nào hay không, không thể ngờ thế mà cậu đã hoàn thành vượt mức.

Trước kia câu nào không biết cậu phải lật lại để đáp, bây giờ lật lại nhìn thì phát hiện mỗi một câu cậu đều có ấn tượng, từng câu một, vì thế Diêm Hàn hết hồn toàn tập, kích động khép cuốn sách kia lại, lập tức hận không thể ôm Lâm Kiến Lộc một cái.

“Anh Đại Lâm! Yêu cậu quá đi mất! Cảm ơn cậu nhiều nha!”

Cậu nói, rồi nhảy lên thật, ôm Lâm Kiến Lộc một cái.

Lâm Kiến Lộc đã làm xong bài tập từ lâu, nguyên buổi chiều ngồi bên cạnh đọc “sách giải trí” đợi đối phương hỏi đề, bây giờ đột nhiên bị “tỏ tình” rồi ôm ấp làm cho sửng sốt, ngay sau đó qua lời nói của đối phương phán định Diêm Hàn đây là bởi vì vui quá nên mới giỡn như vậy.

Lâm Kiến Lộc hơi hơi rũ mắt, giấu đi khiếp sợ vừa mới nhảy ra, rồi sau đó cũng cong khóe môi.

“Chúc mừng cậu.”

Kích động xong Diêm Hàn vội buông Lâm Kiến Lộc ra, nhưng vẫn kích đông “Ố ồ ô, nếu không có cậu tôi chắc chắn không giải hết mớ đề đó được, cậu nói sao đây, tôi phải báo đáp cậu thế nào đây?”

“Hửm... Đây là một vấn đề.” Lâm Kiến Lộc như lâm vào suy tư.

Diêm Hàn không sợ hắn suy tư, cậu thật sự muốn báo đáp anh Đại Lâm, cho nên chỉ cần đối phương nói ra, không phải bảo cậu đi làm chuyện gì xấu, cậu đều có thể làm được.

Thế nhưng xét thấy anh Lâm của cậu chính trực như vậy, cậu đi làm chuyện xấu Lâm Kiến Lộc còn không đồng ý, cho nên lời hứa này của Diêm Hàn còn rất trịnh trọng, khá là hào hùng “Cậu nghĩ đi, chỉ cần cậu có thể nói ra, anh... Tôi đây có thể làm cho cậu.”

[Khụ khụ, chú ý chú ý, lời nói hành động vừa rồi của ký chủ quá mức mạnh mẽ.] Giọng Tiểu Ngũ lần nữa vang lên.

“...”

Khiến cho đại ca không thể không quy quy củ củ ngồi tại chỗ, ngoan ngoãn chờ đợi.

“Bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, không bằng cậu cho tôi thiếu trước đi.” Thận trọng suy tư xong, Lâm Kiến Lộc nói.

“Vậy cũng được, thế anh Đại Lâm nhớ cho kỹ nha, đừng có quên nha.” Diêm Hàn bỡn cợt nháy mắt với hắn vài cái, lại nói “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm tối đi, chầu này tôi mời, cậu không được từ chối.”

“Được.” Lâm Kiến Lộc mỉm cười.

Buổi tối không ăn đồ Trung Quốc, Diêm Hàn đề nghị đi ăn cơm Tây.

Tuy rằng chỗ này là khu thương mại, nhưng huyện nhỏ vốn không có quán cơm Tây chính cống, có bò bít tết cùng pizza đã tính là món Tây, cách làm gì gì đó thì không chú ý, chỉ cần bò bít tết làm bằng thịt bò là được.

Kỳ thật so với cơm Ta cơm Tây gì đó, Diêm Hàn càng thít ăn xiên nướng hay lẩu buổi tối hơn.

Nhưng nghĩ đến thân phận anh Đại Lâm lại đành thôi, không chừng Lâm Kiến Lộc ăn không quen mấy món đó.

Người như Lâm Kiến Lộc, nếu không phải hai người học cùng trường, cùng lớp cùng bàn, có lẽ hai người bọn họ căn bản không thể quen biết nhau.

Từ cách đến nhà ăn ăn cơm bình thường có thể thấy, Lâm Kiến Lộc rất chú ý chuyện thức ăn, nhưng loại chú ý này nhằm vào nguyên liệu nấu ăn cùng trình độ vệ sinh, trông hắn không giống người có tâm hồn ăn uống, mỗi bữa chỉ thành thật mà ăn cơm, không giống bọn Ôn Giác Vinh cùng lớp trưởng thỉnh thoảng sẽ chọn tám chén đồ ăn một canh cay nóng, không thì là trộm gọi cơm hộp, ăn đồ ăn vặt linh tinh.

Tuy rằng cái chỗ “thèm” này Diêm Hàn cũng không hơn gì ai, cũng không nên chỉ lấy bọn lớp trưởng để nêu ví dụ.

Cậu không ăn là vì cậu lười.

Hoặc là không có thời gian để ăn.

Mà so với bọn họ, anh Đại Lâm cứ như là sự tồn tại không dính khói lửa trần gian vậy!

“Vậy ăn xiên đi.” Không ngời anh Đại Lâm đột nhiên nói.

“Hả?”

... Anh Đại Lâm nói xiên, vậy thì ăn xiên nướng thôi.

Giờ này bên ngoài còn chưa có quán nướng nào mở cửa, nhưng nhà hàng thì vẫn bán cả ngày, hai người chọn một nhà hàng trông khá sạch sẽ, vào bên trong Lâm Kiến Lộc mới nói hắn chưa ăn những món thế này bao giờ, muốn Diêm Hàn gọi món.

“...” Còn lý do vì sao anh Đại Lâm đến xiên nướng còn chưa ăn bao giờ thì, tuy Diêm Hàn tò mò, nhưng Lâm Kiến Lộc không nói cậu cũng sẽ không hỏi.

“Vậy chúng ta gọi vài món nướng nổi nổi đi, nếm thử xem cái nào ngon hơn?”

“Được.”

Chờ một đống xiên thịt nước cùng các món chay được bưng lên, Diêm Hàn còn cố ý đánh giá biểu tình của anh Đại Lâm, rồi sau đó phát hiện anh Đại Lâm ăn mấy món đó rất tự nhiên, thậm chí còn khen mùi vị mấy câu, lúc này cậu mới yên tâm.

Yên tâm rồi, đại ca ăn cũng nhiều hơn.

Từ khi tới thế giới này Diêm Hàn còn chưa được ăn thịt nướng, hôm nay cơ hội hiếm có, lại còn không mở to cái bụng mà ăn, dốc hết sức ăn à!

Ăn xong bữa tối, lúc đi ra khỏi quán Lâm Kiến Lộc hỏi Diêm Hàn tối nay có tính toán gì không.

“Tính toán gì à?... Về nhà học Tiếng Anh, đi ngủ sớm một chút, ngày mai tôi phải ngồi xe buýt về trường.”

“Được, có muốn tôi đến đón không?”

“Hả?”

Cẩn thận giương mắt nhìn Lâm Kiến Lộc, nhưng thấy ánh mắt và biểu tình của đối phương rất bình thường, Diêm Hàn cảm thấy mình lại nghĩ nhiều rồi, hẳn anh Đại Lâm chỉ thuận miệng nói thôi.

Vì thế cậu cũng thuận miệng đáp “Không cần, đừng đến, kỹ năng dịch chuyển kia của cậu cũng đâu dẫn người theo được, nếu mà mang tôi bay được ấy... Nghe vui hơn nhiều.”

Lâm Kiến Lộc nhìn cậu, gật đầu, nhưng không nói gì.

“Không còn sớm nữa, hôm nay chiếm hết một ngày của cậu rồi, anh Đại Lâm mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Diêm Hàn lại nói.

“Ừm, tôi đưa cậu về trước.”

“Được thôi.”

Diêm Hàn không từ chối, dù sao mới vừa ăn cơm xong, hai người đi bộ một lúc cũng tiện thể tiêu thực, còn có thể trò chuyện thêm một lát.

“Không ngờ bốn ngày nghỉ qua nhanh như vậy, nhanh quá đi mất!” Diêm Hàn cảm khái.

Nghĩ lại hai ngày này cậu toàn dùng tốc độ sinh tử để giải đề, chưa nghỉ ngơi được chút nào, về trường học lại bắt đầu cuộc sống học tập mơ mơ màng màng tuần này qua tuần khác, chỉ cảm thấy làm học sinh đúng là vất vả.

... Mà muốn học tập thật tốt lại càng mệt càng khổ hơn.

Từ năm đến chín, tròn suốt cả năm, này còn chưa tính là gì, càng đòi mạng chính là kiếm được một xu cũng phải trả lại cho trường, chịu đựng nghèo đói...

Dừng, dừng ngay đi!

Diêm Hàn cảm thấy nếu nghĩ tiếp cậu hoài nghi cuộc đời mất!

“Trước kia cơ sở của cậu tương đối yếu, sau này sẽ không vất vả như vậy nữa.” Lâm Kiến Lộc nói.

“Hả?”

Diêm Hàn nhìn hắn, tuy rằng trước nay anh Đại Lâm chưa bao giờ học đàng hoàng (...), nhưng về phương diện học tập lời hắn nói trong mắt Diêm Hàn đều rất chí lý!

Ít nhất trình độ bây giờ của cậu như thế nào, Lâm Kiến Lộc còn hiểu hơn bản thân anh Diêm.

Dù sao người ta cũng đứng trên một tầm cao hơn cả kiến thức cao trung để nhìn trình độ của mình.

Cho nên về chuyện học tập Lâm Kiến Lộc nói gì Diêm Hàn cũng tin.

Ai mà ngờ Lâm Kiến Lộc lại nói “Hiểu thấu ba vạn câu hỏi kia, cậu đã có thể thuận lợi tốt nghiệp cao trung rồi.”

Diêm Hàn “... Trâu bò vậy à?”

“Ừm, kiến thức căn bản khối khoa học tự nhiên hầu hết đã nằm trong đó, đề xã hội cũng là đề mở rộng nâng cao, tóm lại học không lỗ.”

Diêm Hàn “!”

Anh Đại Lâm nói không lỗ vậy chắc chắn không lỗ.

Diêm Hàn kích động “Vậy sao cậu không nói sớm!”

“Tôi thấy cậu giải rất nghiêm túc, nói không nói cũng thế thôi.” Lâm Kiến Lộc cười khẽ nói.

“Sao mà giống nhau cho được, có vài câu tôi học thuộc chỉ để theo kịp hiệu suất thôi đấy.” Diêm Hàn suy tư mà nói “Nhìn góc độ lâu dài mà nói, vẫn phải hiểu hết kiến thức trong đó thì mới tốt...”

“Ăn một ngụm không thể mập ngay được.” Lâm Kiến Lộc nói “Những đề đó đợi khi cậu có thời gian có thể hỏi tôi.”

“...”

Diêm Hàn vội nói “Nếu anh Đại Lâm đã nói như vậy, em đây không thể khách sáo nữa rồi.”

“Ừ.”

“Yes!”

Tuy rằng không hiểu làm sao đã hứa hẹn miệng rồi, nhưng này không ảnh hưởng niềm vui sướng khi có thể tiếp tục quấy rầy anh Đại Lâm được.

Cậu nhịn không được nói với Tiểu Ngũ “Hy vọng kỹ năng học tập ngày mai em cho anh cũng hữu dụng như anh Đại Lâm nha.”

Không sai, ngày mai là ngày kế hoạch kiều mị hoàn thành, đến lúc đó rương kho báu tới tay, kỹ năng học tập nắm lấy, cộng thêm có Lâm Kiến Lộc trợ công...

Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy, có lẽ sẽ có một ngày mình đổi nghề làm học bá không biết chừng.

Tiểu Ngũ [...]

“Vậy nên, em có thể tin tưởng trao tặng anh một kinh hỉ hay chăng?” Diêm Hàn tiếp tục chọc nó.

[...]

Tiểu Ngũ lười không thèm quan tâm cậu!

Hai người đi dưới nắng chiều trở về ngõ nhỏ đại viện Hồ gia, đến đầu hẻm Diêm Hàn nói “Tôi đi về, cậu cũng về đi.”

“Ừ.” Lâm Kiến Lộc nói “Tôi đưa cậu tới cửa.”

“... À, được chứ.”

Vì thế hai người lại song song đi vào.

Chẳng qua lúc này không đợi Diêm Hàn tới gần cửa nhà, đã thấy ngoài sân nhà cậu vây một vòng người, chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà cậu.

Cùng lúc đó cậu nghe thấy bên trong viện truyền đến giọng nữ bén nhọn, đang quát lớn “Cái con Nhan Hàm kia là cháu nhà họ Nhan, thế Nhan Quan con tôi không phải à, có đúng hay không! Mấy người sao lại bất công như vậy! Nhan Quan không phải cháu trai các người à! Nó đi học các người dựa vào cái gì mà không cho tiền!”

Liếc mắt nhìn nhau với Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn nhớ ra thằng con ngoài giá thú kia của ông cha mình tên là Nhan Quan.

Nói vậy, người phụ nữ đang la to trong sân là tiểu tam kia sao?

Tưởng tượng đến ông bà nội mình đang bị tiểu tam chỉ vào mũi mắng, ánh mắt Diêm Hàn ngưng lại, khuôn mặt vừa rồi còn tràn đầy ý cười, nháy mắt sát khí tràn đầy, cậu tàn khốc đẩy đám người xem náo nhiệt bên ngoài ra, trong tiếng nghị luận của hàng xóm đi vào trong viện.

Lâm Kiến Lộc muốn kéo cậu, nhưng hắn không làm, chỉ là nâng bước theo cậu đi qua đám người.

Lúc này ả đàn bà còn đang diễn trò uất ức, thực tế lại mở to mồm quát, hận không thể gọi hết hàng xóm tới “Con tôi năm nay phải lên cao trung, là trường giỏi đấy nhá, nhưng tiền học phí còn thiếu một chút, cũng không bao nhiêu, chỉ có hai vạn thôi, mấy người không cho mượn, là muốn thấy đứa cháu trai này của mấy người bị mai một, sau này không làm được trò trống gì có đúng không!” (Edit: Mượn tiền mà làm như bà nội người ta =))

Diêm Hàn vừa bước chân vào trong thoáng dừng, mắt thấy trong viện chỉ có một người phụ nữ đang chửi ầm lên, còn một thằng mập ục à ục ịch, lấm la lấm lét, liền biết đây là Nhan Quan.

Trừ cái này ra ông bà nội cậu không ở trong viện, cửa nhà cũ đóng chặt, nghĩ đây hẳn là ông bà nội không thèm để người này chỉ vào mũi mắng cho lên máu tức, nên trực tiếp đóng cửa không ra.

Nghĩ đến hai cụ phải chịu uất ức, Diêm Hàn đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói từ tính mà trong trẻo cắt ngang ả đàn bà, Diêm Hàn nói “Cuối cùng tôi cũng biết Nhan Hiểu Vũ ngày này cũng tới đòi tiền ông bà nội, thậm chí là trộm tiền vì cái gì, thì ra là Nhan Quan sắp học cao trung.”

Ả đàn bà bị âm thanh hấp dẫn, lập tức xoay người lại, thấy Diêm Hàn ngay ngắn thẳng thóm đứng ở cửa viện thì sửng sốt.

Mà giọng Diêm Hàn từ từ mà tiếp tục “Giờ cách kỳ thi đại học còn tận một tháng, học cao trung gì mà phải trả mấy vạn học phí?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.