Hôn xong lại ôm thêm một lúc, bảy giờ năm mươi, bên tai truyền đến tiếng chuông chuẩn bị vào tiết một, Lâm Kiến Lộc hỏi “Em muốn tìm chỗ đợi, hay là?”
“Em đợi anh ở trường.” Diêm Hàn nói.
Thình lình trở về đây, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết phải đi đâu.
Tuy bây giờ có tiền, nhưng vẫn không nghĩ ra nên làm cái gì, đi tiệm net chơi cả ngày sao? Cậu không còn thích chơi game từ lâu rồi.
Đi khách sạn mướn phòng chơi? Vậy cũng hơi nhàm chán.
Diêm Hàn nói “Em về trường ôn chuyện với mọi người, anh bận chuyện của anh đi, nhớ phải về tìm em là được.”
Nói xong, hai chân nhảy lên nhẹ nhàng đứng trên đầu tường.
Cây xanh trong trường còn chưa dính sương thu lạnh lẽo, lúc này cây lá um tùm, Diêm Hàn nhảy đến bên cạnh tán cây xanh mượt, nhìn xuống bên dưới không có ai rồi nhảy xuống.
Trước khi đi cậu còn không quên quay đầu lại cho anh Đại Lâm cái hôn gió, thuận tiện phất phất tay, dùng khẩu hình nói “Tạm biệt“.
Lâm Kiến Lộc “...”
Hai chân vững vàng đáp đất, một giây trước đại ca còn cười cợt nhả chợt dừng cười, cậu nhịn không được quay đầu nhìn về phía tường, trong ánh mắt đều là không đành lòng.
... Nhưng có thể làm gì bây giờ, cũng không phải là con nít, chẳng lẽ nói anh Đại Lâm đừng đi vội, ở lại chơi với em?
Diêm Hàn cảm thấy mình không thiếu kiên cường đến như vậy.
Tuy rằng trong khung cảnh hết sức quen thuộc mà lại lạ lẫm này, nếu có Lâm Kiến Lộc bên cạnh thì không thể tốt hơn, nhưng cũng chỉ tách khỏi nhau một ngày thôi, Diêm Hàn cảm thấy không đến mức đó.
Không đến mức làm như sinh ly tử biệt.
Ít nhất đại ca nói với mình như vậy.
Nhưng tuy đã dùng hết sức lực biểu hiện rằng không ỷ lại anh Đại Lâm, nhưng từ khi chân chính nhảy vào trong, cuối cùng không nhìn thấy thân ảnh Lâm Kiến Lộc nữa, cậu vẫn cảm thấy vắng vẻ...
Đúng là không có tiền đồ.
Diêm Hàn tự giễu mà nghĩ.
“Này! Bạn học kia! Lớp nào đấy!”
Giáo viên kỷ luật của trường khàn giọng mà kêu, mới một chút ấy, trong lúc lơ đãng cậu đã đứng dưới tường nửa buổi, lúc này tư thế đứng thẳng ngẩng mặt nhìn tường đúng là rất giống chuẩn bị leo tường trốn học...
Diêm Hàn xoay người, cùng lúc đó giáo viên kia đến gần, đột nhiên nhìn thấy mặt cậu còn có chút không nhận ra.
“Diêm Hàn?” Giáo viên này là một thầy giáo tầm bốn năm chục tuổi, mang cặp kính vuông, vẻ mặt cổ hủ.
Mà Diêm Hàn cũng coi như là khách quen chỗ thầy, chẳng qua...
Tại sao lúc trước thầy không phát hiện thằng nhóc này trông... Dễ coi vậy nhỉ?!
Đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, trong lòng giáo viên thời này đều có một quan niệm bất di bất dịch, học sinh quá đẹp không trang điểm thì cũng là làm tóc kiểu, nhưng ông cẩn thận xem mặt cùng tóc của Diêm Hàn, thế mà không biết chỗ nào không đúng quy định.
Cuối cùng chỉ có thể nghiêm túc hỏi “Đồng phục em đâu? Mang quần áo thế này mà coi được!”
Trường bọn họ cũng cưỡng chế mang đồng phục, chẳng qua không quản lý nghiêm lắm, ngoài lúc tập thể dục giữa giờ cần phải mang, những lúc còn lại bị bắt không mang đồng phục nhiều lắm chỉ phê bình hai ba câu, không ảnh hưởng bao nhiêu, cho nên rất nhiều học sinh đều không mang.
Chủ yếu là đồng phục trường này là kiểu đồ thể dục màu xanh với màu trắng truyền thống, xấu dã man, đừng nói là học sinh phản nghịch, chỉ cần hơi có chút mắt thẩm mỹ đều không muốn mang nó.
Giờ phút này Diêm Hàn thành thành thật thật mà giải thích “Đồng phục ở lớp, em về rồi thay ngay.”
“Thế em đứng đây làm cái gì? Định cúp học à?” Đã không mang đồng phục, trông lại như sắp leo tường ra ngoài, thầy giáo đỡ đỡ mắt kính của mình, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Diêm Hàn đã thái độ cực tốt nhận sai, cũng bày tỏ “Em đi vệ sinh, không định cúp học, thầy hiểu lầm rồi.”
“...”
Nhà vệ sinh trường bọn họ là kiểu ngồi, nằm ngay bên cạnh sân thể dục, nhưng không gần bức tường này.
Cho nên nói đi vệ sinh... Diêm Hàn nói, thầy giáo cũng chỉ có thể nghe.
Bởi vì thường xuyên tụ tập gây chuyện, thiếu niên bất lương trong trường này không mấy đứa để giáo viên vào trong mắt.
Cũng không phải là làm căng với nhau, chỉ là bày cái mặt không thích bị quản ra, kiểu thầy muốn nói thì thấy cứ nói, dù sao em cũng không sai.
Nhưng thái độ nhận sai của Diêm Hàn cực tốt, tốt ngoài dự đoán, lại thêm gương mặt cảnh đẹp ý vui này của cậu, thầy giáo thế mà không nói nổi câu nào nặng nề.
Cộng thêm bây giờ còn chưa chính thức vào học, người cũng không phải trèo tường được một nửa rồi mới bị ông bắt, thầy dù muốn trách cứ cũng có chút gượng ép, ông đành phải nói “Về học đi, sắp chuông rồi. Về rồi mang ngay đồng phục vào cho tôi!”
“Ầy, đã biết.” Diêm Hàn lên tiếng, trực tiếp chạy đi, chạy xuyên qua sân thể dục về tới khu dạy học.
Mà nói cũng khéo, cậu vừa chạy về đến lớp chuông vào lớp liền vang lên.
Lúc trước bạn học bám cửa sổ thấy cậu xuất hiện ở cổng trường, bây giờ thấy cậu vào lớp, đều nhịn không được ngẩng cổ nhìn.
Trong tiếng hít khí cùng tiếng nói khẽ, Diêm Hàn mặt bình tĩnh đi vào phòng học, qua bao nhiêu năm, cậu đã không nhớ rõ chỗ ngồi của mình nằm ở đâu nữa, đơn giản chỉ là cậu còn nhớ người ngồi trước mặt mình là ai thôi.
Ánh mắt nhìn quanh phòng học một hồi, cuối cùng Diêm Hàn cũng tìm được chỗ mình, bình tĩnh kéo ghế ra ngồi xuống.
Sau đó cậu móc bộ đồng phục bị nhét trong ngăn bàn ra, tròng áo khoác lên người, quy quy củ củ kéo dây kéo lên dưới cổ mấy phân, sau đó bắt đầu đánh giá ngăn bàn của mình.
Phòng học này cũng không so được với cao trung Lộc Trạch, bàn ghế làm từ gỗ, bên trên bị học sinh mấy giới dùng dao với bút lông để lại không ít dấu vết, mặt bàn gập ghềnh.
Bên trên lác đác mấy quyển sách, đều rất mới, vừa nhìn đã biết chưa bị mở ra mấy lần.
Diêm Hàn tùy tiện rút một cuốn trong số đó ra, mở ra xem, sau đó ký ức học tập xưa cũ che trời lấp đất mà trào lên, cậu dùng ngón tay vuốt ve góc sách, đột nhiên hoài niệm mấy năm mình ngồi cùng với với anh Đại Lâm ở thế giới kia.
Tiết đầu tiên là tiết Tiếng Anh, giáo viên Tiếng Anh vào lớp trễ hơn Diêm Hàn một chút, phát hiện học sinh hôm nay sinh động lạ thường, sau khi vào cửa còn kêu im lặng một lần, lúc này mới bắt đầu dạy.
Diêm Hàn cũng rút sách Tiếng Anh ra, mở đúng bài đang học.
Sách vở niên đại này không giống sau này cậu học lắm, nhưng nội dung thì không khác bao nhiêu. Lật đến trang giáo viên yêu cầu, nhìn tiêu đề, Diêm Hàn phát hiện nhiều năm trôi qua như vậy, những đoạn văn đó vẫn có thể nhắm mắt đọc ra.
Không cho cậu bao nhiêu thời gian hoài niệm, bạn học ngồi trước mặt cậu để sách Tiếng Anh lên bàn, thân thể dựa ra đằng sau, dùng sách che miệng lại, trộm hỏi cậu “Nghe nói ban nãy mày bị thằng chơi với anh Đường kêu đi à, không sao chứ?”
Người hỏi là một người anh em thân thiết của Diêm Hàn trước kia, tên là Phan Dũng, người trông khỏe mạnh to cao nhưng cực kỳ có nghĩa khí, sau khi Diêm Hàn bỏ học bọn họ vẫn còn liên lạc, bây giờ Diêm Hàn đến trường chính là muốn gặp lại người anh em này đây.
“Không sao.” Đối mặt với sự quan tâm của Phan Dũng, ngẫm lại trước kia, mấy người anh em của cậu vì thân thiết với cậu mà bị đám anh Đường theo dõi, hay bị tìm gây sự, Diêm Hàn nghĩ nghĩ nói “Đại Dũng, tan học kêu bọn Tiêu Tử đến đi, gặp nhau ở sân thể dục.”
“Được thôi.” Vừa nghe như thế, Phan Dũng xoa tay hầm hè “Tụi mình sắp xử bọn anh Đường một trận à?”
Anh Đường hoành hành ngang ngược trong trường, ỷ thế hiếp người, bọn Phan Dũng thiếu niên hăng máu đều chướng mắt chúng nó.
Ai ngờ Diêm Hàn bị anh Đường theo dõi lại là nhân vật tàn nhẫn không chịu thua, không chỉ không chịu thua, mà còn càng đánh càng hăng, lâu ngày tự nhiên có một đám nguyện ý đi theo Diêm Hàn, hình thành một nhóm nhỏ chuyên môn đối nghịch với anh Đường.
Nhưng nhóm này không quyền không thế, chỉ bằng một Diêm Hàn càng ngày càng biết đánh nhau thì không thể đánh lại kiểu có quan hệ như anh Đường.
Cuối cùng bọn họ ngược lại bị anh Đường chui vào lỗ trống, anh Đường đưa một đứa vào dưới trướng bọn họ, ép Diêm Hàn đi vào khuôn khổ.
Sau đó lại đánh nhau, bởi vì chuyện lớn còn phải vào cục cảnh sát, Diêm Hàn cũng là vì thế mà thôi học.
Vốn đêm nay Diêm Hàn sẽ đi, sau khi cậu đi ở đây không còn gì liên quan gì đến cậu nữa.
Nhưng xét thấy anh em ở đây cũng là anh em, dù sao cũng đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn, bèn quyết định cho người cá không bằng dạy người bắt cá, cậu nghĩ tranh thủ hôm nay có thời gian giúp các anh em mở một đại hội nho nhỏ, dù chỉ dạy chút kỹ xảo đánh nhau cũng được.
“Xử gì mà xử.” Diêm Hàn nói “Kêu mày gọi người thì cứ kêu đi.”
“Rồi, biết rồi.” Phan Dũng rất dễ nói chuyện.
Cậu ta lại quay đầu nhìn Diêm Hàn, nhịn không được cảm khái “Không biết sao nhỉ, cảm thấy hình như hôm nay anh Diêm khác lắm...”
Cậu ta không quay đầu lại nhìn còn được, vừa quay đầu liền bị giáo viên Tiếng Anh đang giảng bài bên trên bắt được.
“Hai bàn bên kia! Các em làm sao đấy! Giáo viên trên này giảng bài các em nói gì bên dưới?!” Giáo viên Tiếng Anh “Đứng lên hết cho tôi!”
Phan Dũng quay đầu nhìn Diêm Hàn một cái, hai người cuối lớp song song đứng lên, lớp vang lên tiếng chân ghế cạ lên sàn xi măng.
“Nhìn các em nửa ngày rồi nhé, nói vui lắm mà! Phan Dũng em nghĩ cái gì đây! Tưởng lấy sách che mặt là cô không nhìn thấy em có phải không, có ai dán mắt vào sách mà còn học bài được không?!”
Giáo viên Tiếng Anh mắng to, cô xem như là giáo viên lâu năm của trường, học sinh dở cỡ nào cũng đã từng dạy, mắng người mà cũng mắng rất nghệ thuật.
Cô vừa dứt lời, những học sinh khác trong lớp liền cười vang lên.
Trong tiếng cười đó, giáo viên Tiếng Anh tiếp tục mở miệng “Tới đây, không phải hai em thích nói chuyện lắm à, thích nói chứ gì, hai em đọc đoạn văn này cho cô nghe nhỉ?”
Phan Dũng lưng hùm vai gấu, cực kỳ chắc thịt, nhưng đừng trông diện mạo cậu ta ngay thẳng, bàn về đánh du kích với giáo viên không mấy đứa làm lại cậu ta.
Lúc này bị kêu lên, cơ thể to cao của cậu ta đứng đó, hai vai co lại, thái độ nhận sai trông rất không tồi, chỉ là không lên tiếng trả lời, trông như con chim non vậy, gõ như thế nào cũng không mở mồm.
Còn đọc đoạn văn, thì càng đừng nghĩ, Tiếng Anh của cậu ta luôn bồi hồi ở mức đạt tiêu chuẩn, những từ đơn cậu ta biết cũng chưa chắc là có thể đọc ra được.
Đương nhiên, giáo viên Tiếng Anh cũng không trông cậy hai học sinh dở có thể đọc đoạn văn.
Cô hận rèn sắt không thành thép, lúc này vừa mới lên năm nhất, cô không muốn bỏ rơi học sinh nào cả, cho nên luôn muốn xách mấy đứa này lên trên.
“Được rồi, ngồi xuống đi...”
“Để em đọc cho.”
“...”
Giọng nói hơi có chút thanh lãnh vang lên, Diêm Hàn cầm cuốn sách Tiếng Anh đặt trên bàn.
Giáo viên Tiếng Anh vốn không ôm hy vọng mới nhướng mày, thấy hứng thú.
Diêm Hàn này bình thường đi học không phải ngủ thì là đang ngủ, trên mặt còn hay có vết thương, bạn cùng lớp cũng không dám tiếp cận cậu, trước nay cũng không nể mặt giáo viên như vậy.
Nhưng thành tích của Diêm Hàn không tốt lắm, cậu đọc bài...
Vậy cứ đọc đi.
Ít nhất thái độ rất tốt.
Nghĩ đến đây, giáo viên Tiếng Anh gật đầu đồng ý.
Sau đó cả cô lẫn học sinh xung quanh đều sững sờ tại chỗ, cả lớp lặng ngắt như tờ, chỉ quanh quẩn tiếng đọc bài chuẩn giọng Mỹ của Diêm Hàn.
Lưu loát, rõ ràng, không có sai sót.
Giáo viên Tiếng Anh cầm sách giáo khoa dựng lỗ tai, đôi mắt nhìn theo từng chữ cái theo tốc độ đọc bài của Diêm Hàn, rồi sau đó lại nhịn không được mà khiếp sợ nhìn học sinh này!
Đừng nói giáo viên Tiếng Anh hết hồn, những học sinh khác cũng không khép được miệng.
Bọn họ không phải học giỏi lắm, nhưng cũng có mấy người có khiếu Tiếng Anh.
Nhưng không cần biết có am hiểu Tiếng Anh hay không, có biết Diêm Hàn đọc đúng hay sai, chỉ cần nghe cậu đọc lưu loát, mọi người đều bị thuyết phục!
Sau đó lại thấy biểu tình của giáo viên Tiếng Anh vốn độc miệng có tiếng, đông đảo học sinh đều phải quỳ xuống!
Thì ra Diêm Hàn này trâu bò như vậy!
Editor có lời muốn nói:
Nay tui đăng 3 chương cho hết phiên ngoại 2 luôn nhé.