Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 162: Chương 162: Phiên ngoại 3-1




Thích một người là cảm giác như thế nào?

Vấn đề này Diêm Hàn vẫn không thể dùng lời nói để hình dung, hay là trả lời.

Sau khi thi đại học, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi mọi gông cùm xiềng xích của hệ thống, Diêm Hàn bắt đầu ngẫm lại cuộc đời.

Cậu vốn cũng không phải kiểu thích học hành gì, nhưng trời xui đất khiến khổ học ba năm, thành tích thi đại học vượt qua đại đa số học sinh cả thành phố, cả tỉnh, thậm chí là cả nước, thành học sinh các đại học danh giá tranh nhau rước về...

Nhưng như vậy đại ca có chút mê man, về chuyên ngành, đi học đại học nào, cũng như tương lai cậu phải làm nghề gì.

Thành tích thi đại học của cậu không những có thể đậu Đại học X, mà toàn bộ đại học công tư trong nước đều mặc cho cậu chọn, cho nên không cần biết lúc trước Lâm Kiến Lộc có giải thoát cho cậu hay không, lúc này cậu có vào Đại học X hay không đều không sao cả.

Mà bản thân Diêm Hàn cũng không có khái niệm gì với đại học.

Tuy rằng bây giờ cậu học giỏi, nhưng chuyện từng bỏ học ảnh hưởng cậu rất sâu, thế cho nên trước nay cậu đều không trông mong mình có thể học cao lên.

Trên thực tế không chỉ việc học đại học nào, học chuyên ngành gì là cảm thấy mơ màng, cả cuộc sống của Diêm Hàn đều như không có trọng tâm.

—— Dù có học đại học, vậy sau này cậu làm nghề gì đây? Cứ như vậy mà học tiếp sao? Cậu thật sự thích học sao?

Này đã không đơn giản chỉ là vấn đề học đại học nào nữa, còn đề cập đến tương lai cùng cuộc đời của cậu.

Diêm Hàn bây giờ như một người làm việc vài chục năm rồi về hưu vậy, bất thình lình nhàn tản, toàn bộ cuộc sống đều bị thay đổi, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mê man không biết phải đi đâu về đâu.

Mà những lúc thế này, anh Đại Lâm hiển nhiên là đối tượng tham khảo không tồi.

“Dù sao em cũng không có dự định gì.” Diêm Hàn nói “Không bằng anh đi đâu em theo đó đi.”

Anh trai và ông nội của Lâm Kiến Lộc đều ở nước ngoài, nhưng bản thân hắn lại không hứng thú đi du học, cho nên sẽ học đại học trong nước.

Nghĩ đến đây Diêm Hàn không rối rắm nữa, thành tích của cậu cũng đủ để học chung trường với Lâm Kiến Lộc, vào cùng chuyên ngành, dù sao cậu cũng không có mơ ước hay phương hướng gì, dùng bốn năm để dính bên cạnh anh Đại Lâm, cảm giác đó cũng không tồi, ít nhất là không bị lỗ.

Còn sau khi ra trường phải làm cái gì... Còn nhiều năm vậy mà, đến lúc đó lại nghĩ cũng không muộn.

“Được.”

Lâm Kiến Lộc hiểu cậu, cũng không từ chối, hắn nói “Vậy chuyện chọn trường với chuyên ngành cứ giao cho anh.”

“Ừm.”

Vấn đề đầu tiên thuận lợi giải quyết, chuyện sau khi tốt nghiệp cũng thuận lý thành chương mà thuyết phục bản thân tạm thời gác lại, Diêm Hàn bắt đầu tự hỏi vấn đề tiếp theo.

—— Học phí của cậu phải làm sao bây giờ?

Mấy năm nay livestream còn đang thịnh hành, Diêm Hàn cũng thành streamer nổi tiếng của Đuôi Mèo, nhưng thi đại học xong, trước mắt cũng không có trận đấu quy mô lớn nào cần cậu khắc khổ chuẩn bị, lúc này cũng chưa đến mức ngồi trước màn ảnh học đến trời đất tối tăm...

Cách kiếm tiền này đối với dân lâu năm như Diêm Hàn cũng không thích hợp lắm.

Dù sao livestream học tập vốn tiểu chúng, thời đại internet biến hóa rất nhanh, danh tiếng trước kia Diêm Hàn tích lũy cũng từ lúc cậu không livestream mà dần dần xói mòn, cậu cũng không định livestream lâu dài để tích cóp nhiệt độ, nói vậy tiền kiếm từ livestream sẽ ít đi rất nhiều.

Diêm Hàn một bên cảm khái, một bên nghĩ trước kia ở trường là vì muốn học hành, không rảnh ra ngoài làm thêm, mới không thể không livestream học tập để kiếm tiền.

Nhưng bây giờ rõ ràng cậu đã rảnh rỗi hơn, trời cao biển rộng mặc chim bay, cậu hẳn phải nghĩ rộng ra một chút...

“Cho nên Tiểu Ngũ, kế hoạch nhà giàu hàng tỷ kia của các em bây giờ có cảm giác gì không? Có ý kiến phát tài nào cung cấp cho anh không?” Diêm Hàn ghẹo Tiểu Ngũ.

Kế hoạch nhà giàu hàng tỷ sẽ cung cấp một ít kiến nghị làm giàu cho cậu dưới tình huống không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, là một dạng hệ thống phụ trợ.

Tuy rằng nhiệm vụ của cậu đã giải trừ từ lâu, nhưng kế hoạch nhà giàu hàng tỷ này sẽ không điều chỉnh dữ liệu cũ, giả thiết của nó vẫn cứ là dưới tình huống Diêm Hàn học cao trung hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hơn một năm nay hệ thống không có chút động tĩnh gì, bởi vì trong lúc học cao trung muốn kiếm tiền mà không ảnh hưởng đến học tập quá là khó khăn.

Cho nên bây giờ Diêm Hàn mới hỏi thử một câu, dù sao cũng đã tốt nghiệp, không cần suy xét vấn đề thành tích, mong sao cái kế hoạch nhà giàu hàng tỷ này có thể cho cậu kinh ngạc gì đấy.

Không ngờ Tiểu Ngũ lại nói [Có thì có, nhưng mà quá nhiều, kế hoạch nhà giàu đang có chút hoang mang.]

“...”

Kế hoạch ngớ ngẩn gì đây?!

[Bởi vì bây giờ đã không còn hạn chế “Không thể ảnh hưởng nhiệm vụ”, kế hoạch để trở thành nhà giàu hàng tỷ quá nhiều, bao gồm rất nhiều thứ, không chỉ giới hạn trong đầu tư, mở công ty, làm công cho người ta, bê gạch... À, nghề nào cũng có trạng nguyên mà, mỗi một lĩnh vực phải có nhiều năm kinh nghiệm mới có khả năng thực hiện, cho nên kế hoạch nhà giàu mới hoang mang!]

Nghe giải thích Diêm Hàn đã hiểu đại khái, kế hoạch nhà giàu hàng tỷ sẽ không trực tiếp nói cậu biết mua tờ vé số nào sẽ trúng thưởng, nó chỉ biết cung cấp một ít phương châm cho cậu, mà các ngành nghề ngoài vùi đầu làm việc ra còn phải biết nhìn tình thế, biến số ẩn quá nhiều, trừ khi có ý tưởng phất nhanh một đêm nào đấy, nếu không kế hoạch nhà giàu hàng tỷ không dám võ đoán đưa ra quyết định.

“Nói cách khác, hiện tại kế hoạch này đã không giúp được gì cho anh nữa.” Diêm Hàn nói.

Cậu cũng không thấy thất vọng lắm, dù sao kế hoạch này cũng giúp cậu kiếm đủ học phí sinh hoạt phí ba năm cao trung, cậu đã rất thỏa mãn.

[Ý tưởng phất nhanh một đêm vẫn có chứ.] Tiểu Ngũ lại mờ ám mà nói.

“Cái gì?”

[Ồ, kiến nghị này không liên quan đến kế hoạch nhà giàu, chỉ đơn thuần là xét trên tình hữu nghị nhiều năm của hai ta, Tiểu Ngũ cho anh chút kiến nghị.]

“Rốt cuộc là gì?”

[Gả cho Lâm Kiến Lộc đi.]

“...???”

[Trừ thân phận Chủ Thần tương lai ra, sau khi tốt nghiệp cao trung Lâm Kiến Lộc sẽ dần dần tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Lâm, rất nhanh sẽ trở thành tỷ phú.] Tiểu Ngũ rất là hưng phấn mà nói [Tỷ phú đó, giàu hơn anh nhiều! Anh kết hôn với hắn, ván này tuyệt đối không lỗ.]

Diêm Hàn “...”

Tha cho cậu, nhất thời cậu không rõ Tiểu Ngũ đang nói giỡn hay là nói thật.

Cũng có thể là...

“Tiểu Ngũ nói thật cho anh biết, tại sao một hệ thống như em lại hứng thú với tiền, còn suy nghĩ rõ ràng như vậy?” Diêm Hàn hỏi, cũng lộ ra nụ cười phục hậu vô hại.

[Hở?] Giọng con nít của Tiểu Ngũ ngây thơ chân thành.

Nhưng Diêm Hàn lại không để mình bị dụ dỗ.

“Đừng giả ngu, có phải Lâm Kiến Lộc muốn em nói như vậy không?” Mỉm cười biến mất, Diêm Hàn một bộ nhìn thấu chân tướng mà nói.

[Hở.] Tiểu Ngũ hàm hồ mà lên tiếng, sau đó im re.

Diêm Hàn không thể không chuyển mắt sang Lâm Kiến Lộc đang dùng ipad xem thị trường chứng khoáng ở bên cạnh “Bây giờ anh càng học càng hư, biết dạy Tiểu Ngũ nói dối rồi phải không?”

“Không có nói dối.”

Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ra ý cười, thế mà dám chói lọi ghẹo cậu “Mỗi thứ nó nói đều là sự thật, còn cụ thể... Vậy có phải em nên nghiêm túc suy xét không?”

Diêm Hàn “...”

Đề tài thay đổi bất ngờ, Diêm Hàn cố gắng làm như đối phương đang nói giỡn, hai tay lại theo bản năng mà nắm lấy gác tay bên cạnh ghế ngồi.

—— Lâm Kiến Lộc tuyệt đối không nói giỡn chuyện đại sự.

Cậu nuốt nước miếng cái ực, ý đồ lảng sang chuyện khác.

Nhưng cuối cùng lại buột miệng thốt ra “Anh đang cầu hôn em đấy à?”

Lâm Kiến Lộc nghe vậy, dừng lại động tác trên tay, cũng hơi nheo mắt, trông có chút ẩn ý, lại có chút thẹn thùng.

Không cần biết chủ tịch Lâm trong mắt người ngoài đã bá đạo cỡ nào, ở nhà, lúc ở riêng với Diêm Hàn Lâm Kiến Lộc vẫn giống như trước kia, chỉ đem mặt không lõi đời cho một mình cậu xem, cũng chỉ khi đối mặt với cậu hắn mới lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như vậy.

Lâm Kiến Lộc hỏi “Nếu là cầu hôn thì sao?”

“Hình như có hơi sớm.” Diêm Hàn mất tự nhiên chuyển mắt “Em nhớ hình như tuổi kết hôn hợp pháp là 22 tuổi mà?”

“Cũng có thể đính hôn trước.”

Lời muốn nói đều đã nói ra hết, Lâm Kiến Lộc như không thấy ngại ngùng nữa, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm cậu, chờ cậu trả lời.

Diêm Hàn... Đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô.

Hẳn là bị anh Đại Lâm nhìn chằm chằm như vậy, ai bị laser chiếu vào người mà không bị mất nước!

Cậu co quắp uống ngụm trà, ý đồ dùng nước trấn an trái tim đang đập bình bịch.

Đáng tiếc là hoàn toàn không có kết quả.

Cho nên vẫn phải trách Lâm Kiến Lộc, làm cái gì vậy chứ, nói cầu hôn là cầu hôn ngay, không nhắc trước cho cậu chuẩn bị tâm lý gì cả!

Dù ở chung với nhau lâu như vậy, cậu vẫn vì chút chuyện tí tẹo mà mặt đỏ tim đập trước mặt người này!

Đại ca vẫn còn sĩ diện lắm!

Cuối cùng cũng không khống chế được nhiệt độ trên mặt mình nữa, Diêm Hàn nghẹn nữa ngày, rốt cuộc nghẹn ra được một câu “Thế nhẫn đâu? Em thấy trong phim, cầu hôn không phải có nhẫn à...”

“Có.”

Diêm Hàn nói như vậy có nghĩa cậu đã đồng ý.

Hai chân vốn bắt chéo của Lâm Kiến Lộc lập tức duỗi thẳng đứng lên, một tay nắm lấy tay Diêm Hàn, không cho cậu nói tiếp, mà nói thẳng “Đi xem với anh.”

“Hở?”

Từ từ, kịch bản này có gì đó không đúng?

Những lúc thế này không phải anh Đại lâm nên móc một hộp nhẫn trong túi quần ra đeo cho cậu hay sao? Cái gì mà đi xem với hắn?

Trong lòng nghi ngờ, nhưng nhẫn không phải trọng điểm của đại ca, cậu chỉ dùng một cách gián tiếp, hàm súc mà cho thấy mình đã đồng ý mà thôi.

Thật ra có nhẫn hay không cũng chẳng sao cả, như Lâm Kiến Lộc có tiền hay không có tiền, với Diêm Hàn mà nói cũng không quan trọng.

Cho nên Diêm Hàn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Lâm Kiến Lộc ra ngoài.

Sau khi thành niên thi bằng lái xe, anh Đại Lâm đã có thể tự điều khiển siêu xe rồi, suy nghĩ của Diêm Hàn hơi loạn.

Lúc hai người kín như bưng mà hiểu ý đối phương, anh Diêm kích động đến mức hồn bay theo gió.

Cuối cùng bạn trai của cậu, bây giờ đã biến thành chồng sắp cưới.

Cậu có chồng sắp cưới!

Cảm giác này...

Đúng là càng nghĩ càng thấy kích động làm sao.

Có thể là cảm thấy có chút thẹn thùng, không dám tin tưởng...

Dọc theo đường đi đều đắm chìm trong cảm giác có chồng sắp cưới mới mẻ, Diêm Hàn cũng không chú ý lộ tuyến ven đường.

Chờ lúc cậu phục hồi tinh thần Lâm Kiến Lộc đã dừng xe trong bãi đậu trung tâm thương nghiệp, chầm chậm mở cửa xe ra.

Mà ở phía đối diện, đúng là một cửa hàng đá quý.

Là loại cửa hàng đá quý có nhãn hiệu lâu đời, cũng là cửa hàng lớn nhất xa hoa nhất thành phố.

Quảng cáo quá vang dội, hiệu ứng nhãn hiệu quá mạnh mẽ, đến người không biết mấy về trang sức đá quý như Diêm Hàn cũng biết đến.

Ban đầu Diêm Hàn tưởng rằng Lâm Kiến Lộc muốn đưa cậu đến đây để chọn nhẫn.

Nhưng chờ đến khị bị Lâm Kiến Lộc dắt tay dẫn vào cửa, trong tiệm giám đốc cung kính mời vào phòng tiếp khách VIP, Diêm Hàn mới phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Sau khi ngồi xuống, lúc giám đốc cung kính hỏi sao hôm nay chủ tịch Lâm rảnh rỗi đến thăm, Lâm Kiến Lộc giới thiệu cho Diêm Hàn “Vị này là giám đốc Trương, phụ trách hoạt động hằng ngày của cửa hàng, sau này công việc ở đây có vấn đề gì em có thể trực tiếp tìm ông ấy.”

“Hả?” Diêm Hàn há hốc mồm “Ý anh là sao?”

Mà cực có nhãn lực, từ khi nhìn thấy chủ tịch Lâm cùng đại mỹ nhân này dắt tay nhau đi vào, giám đốc Trương vẫn luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bấy giờ cũng khiếp sợ mà nhìn về phía Lâm Kiến Lộc.

Đúng đó, sếp anh có ý gì đây?!

“Không phải em đang rối rắm sau này phải làm nghề gì sao? Anh đã chuyển công ty này cho em đứng tên, em có thể xem xem mình có thích kinh doanh hay không.” Lâm Kiến Lộc kiên nhẫn giải thích “Không thích cũng không sao, có chút tư bản làm cơ sở cũng tốt, em có thể chậm rãi suy nghĩ, từ từ rồi điều chỉnh.”

Diêm Hàn “...”

Xin lỗi, là do em quá low, quá chưa hiểu sự đời.

Diêm Hàn nghĩ thầm.

Không biết nhìn đây là ai à... Anh Đại Lâm đã ra tay, sao chỉ có thể đưa nhẫn chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Đại Lâm: Hôm nay vẫn giữ được hình tượng bá tổng, vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.