CHƯƠNG 3.
Đột nhiên bàn tay to lớn bị một bàn tay khác cầm lên, hướng đến ngực y đặt xuống. Thiết Thủ chỉ cảm thấy nơi mình chạm vào vừa trơn tru mềm mại mà lại đích thực ôn nhu.
“Ở đây, tan nát cả rồi”. Truy Mệnh cười nhẹ một tiếng, so với tiếng khóc bi thương nhất còn muôn phần vỡ vụn hơn. “Khi huynh cùng Phù Dung bái đường, trong đệ, tất cả đã trở thành hoang phế…”
Sau cái đêm cùng hắn nói lời từ biệt, y vẫn còn chưa rời đi. Ngày hôm sau, ẩn mình trên cành lê nhìn đám người hân hoan bên dưới, nghe từng tiếng chúc mừng, lòng y đau như chực vỡ.
Nhất bái thiên địa…
Y trông thấy hai thiếu niên ngày đầu sơ ngộ, nhất hắc nhất bạch, chín chắn cùng nồng nhiệt. Nắm bàn tay to lớn ấm áp của hắn, y nghe thấy lời hắn thiết tha, “Đáp ứng ta…”
Đáp ứng điều gì? Y đã không còn nhớ rõ.
Nhị bái cao đường…
Y trông thấy người ngồi phía đầu giường, khẽ quở trách y hễ thấy tai họa là lại đâm đầu vào, gây ra biết bao phiền phức. Nhưng khi y hờn giận vùi mình vào chăn, người đó lại kéo y ra, đưa đến một muỗng cơm, bất đắc dĩ khẽ cười… nếu không ăn, sẽ thành tiên mất.
Nụ cười ấy… phi thường chói mắt… rực rỡ khôn cùng…
Phu thê giao bái…
Y trông thấy trước mộ phụ mẫu, tự sau lưng hắn ôm lấy y. Hắn nói, sau này ít tới đây thôi, ngươi như thế này lại khiến ta đau lòng.
Đau lòng?
Truy Mệnh nghe thấy một tiếng ‘tách’, rất nhỏ, không hề âm vang, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ không tài nào nhận ra được. Thế nhưng y biết rõ, đó chính là tiếng lòng y đang tan nát.
Tiếng cõi lòng nát tan… êm tai đến lạ…
“Từ đó về sau, đệ cứ như thế, mang theo trái tim vỡ vụn này tiếp tục sống những ngày mà có lẽ cảm giác chết đi còn êm ái hơn.” Truy Mệnh nhìn hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu ánh sao, giống như ẩn chứa ngọn nến đang lay động, “Không hề biết đến niềm vui sống, chẳng cần biết nỗi đau tử biệt, cứ như vậy, sống một ngày thì hay được một ngày.”
“Truy Mệnh!” Thiết Thủ không biết phải nói gì, dịu dàng áp tay vào, đột nhiên cảm thấy trái tim y rất nóng. Đập lên những nhịp đập mong manh, trái tim đó khiến bản thân hắn đau đớn, trong tâm khảm bỗng dưng co thắt một hồi.
“Nhị sư huynh, ôm ta.” Đôi môi đỏ mọng thốt ra lời cầu xin, mị hoặc không sao tả xiết.
Thiết Thủ kinh hãi sửng sốt trừng mắt nhìn y, không biết làm thế nào cho phải.
“Huynh không muốn sao?” Y khẽ mở miệng cười, mang theo cảm giác mát lành của ban đêm hoà với sự mê hoặc thầm kín.
“Huynh yên tâm, qua tối nay, tất cả mọi việc đều như không phát sinh, đệ sẽ không quấn lấy huynh đâu.” Dường như nghe thấy tiếng y thở dài.
“Đệ chỉ muốn một chút… một chút thôi, lấp vào ***g ngực trống rỗng này… để nó có thể giúp đệ tiếp tục sống sót…”
“Thật sự, chỉ một chút là được rồi…”
“Đệ sẽ không tham lam đâu…”
Lệ khởi.
Từ lúc trưởng thành, dường như Thiết Thủ đã không còn khóc nữa. Khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, là nhược điểm trong mắt kẻ thù, là nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Thế nhưng nước mắt lúc này đây không thể kiềm chế được mà dâng trào, bao phủ lấy hắn, đau nhức đến khắc khoải tâm can.
“Được, ta đáp ứng.”
Hắn nghe thấy chính mình đáp lại y như thế.
Truy Mệnh nở nụ cười, nỗi bi thương không thể hoá giải ẩn chứa trong đôi mắt kia lại càng làm cho nụ cười thêm phần nổi bật.
Rực rỡ mà thê lương.
“Nhị sư huynh, đệ biết huynh luôn thương đệ nhất mà”
Thương ư?
Nhẹ nhàng vén vạt áo rồi đến trung y, mọi thứ đều được tháo ra không còn một mảnh. Thân thể trắng như tuyết bị hơi lạnh mơn trớn, có chút lạnh giá cùng bất an, run rẩy không biết phải làm thế nào.
Thân thể tuyệt đẹp của Truy Mệnh nhạt mờ hiển hiện dưới tinh quang. Đôi chân thon dài rắn chắc, làn da láng mượt chỉ khẽ chạm vào đã run rẩy lại ẩn chứa biết bao sức sống, nghiêng thân qua mang theo ánh mắt mê say. Nhẹ nhàng rơi trên tấm lưng trơn bóng, những nụ hôn khẽ lưu dấu mỗi nơi đi qua.
Đôi môi nóng bỏng vẫn hạ xuống, vì kiềm chế mà toàn thân y không ngừng run rẩy. Một người dường như hết lòng thương tiếc, một người toàn bộ thần kinh đều nóng lên, đưa tay vào miệng muốn áp chế tiếng rên rỉ.
Yêu thương, những nụ hôn phủ xuống toàn thân y, như kính trọng, như chân thành, trong lòng vừa khổ đau vừa chua chát. Tiểu hài tử không ngừng run rẩy này, chẳng phải là người hiểu rõ mình nhất hay sao? Thoải mái như vầy, thực sự có thể chứ?
Đưa tay tới hạ thân nắm lấy phần yếu đuối của y, Thiết Thủ ôn nhu mơn trớn. Nghe thấy tiếng nức nở mỏng manh, là không từ bỏ, là cầu xin… lại khiến cho trái tim một trận loạn nhịp, động tác càng thêm tăng tốc.
“Đừng…” Tiếng rên rỉ không sao kiềm chế nổi mà bật ra, theo nước mắt khẽ khàng chảy xuống. Hắn nghe thấy trái tim nhuốm đầy tro bụi, một điểm lại một điểm, dần dần vang lên tiếng động bồi hồi.
Nụ hôn nồng nhiệt trên vai trượt xuống tới thắt lưng, thân thể vì nhuốm sắc dục mà ửng hồng, xoay vòng tại hậu huyệt, cảm nhận được sự căng thẳng. Đột nhiên chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn thâm nhập nơi bí mật kia.
“A!”
Thấp giọng thảng thốt, thân thể nhanh chóng uốn cong. Nơi riêng tư chưa từng có ai chạm qua bị đối đãi ôn nhu như thế, nước mắt cứ không ngừng rơi, mang theo đau thương nồng đậm. Y bỗng cảm thấy mình thật đê tiện, lợi dụng sự yêu thương của hắn, lợi dụng sự nuông chiều mà hắn luôn dành cho mình, bắt hắn vì mình mà làm tới mức đó.
“Không nên chạm… chỗ đó…” Lời van xin đứt quãng tựa hồ rên rỉ, tiếng thở nặng nhọc nỉ non, thân thể mang theo một mảnh hồng đào khiến người ta say lòng đắm sắc.
Dường như không nghe thấy, động tác của hắn không hề ngừng lại, tiền hậu giáp công, kích thích hai nơi khiến cho người dưới thân phải thở dốc không ngừng kêu lên ‘không được’.
Truy Mệnh nức nở, thân thể như bị thứ tình ái xa xôi gột tẩy, hốc mắt nhất thời lại đỏ, hai tay nắm chặt tấm nệm dưới thân. Muốn cầu xin tha thứ nhưng lại say sưa đắm đuối, một trời bi ai toả lan mùi máu trong không khí nghe đến tanh nồng, đau buốt khôn nguôi.
Đầu lưỡi đầy khiêu khích cuối cùng cũng rút lui. Y khẽ khóc một tiếng, hụt hẫng với cảm giác trống trải này.
“Chuẩn bị rồi chứ?” thì thầm bên tai y, hắn khẽ cắn, “Ta muốn vào…”
“Ư… Đừng!” Tuy rằng động tác của hắn rất ôn nhu, nhưng sự xâm nhập đột ngột ấy khiến y đau đến nỗi cắn chặt khớp hàm, chôn sâu tiếng rên dưới tấm chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đệ không sao chứ?” Lo lắng nhìn y, động tác đến nửa chừng thì ngưng lại. Đau lòng trước nét mặt tái nhợt, hắn nói, ”Nếu không thì bỏ đi…”
Hít một hơi thật sâu, Truy Mệnh cắn răng nâng hông lên khiến hắn tiến nhập hoàn toàn vào bên trong. Đau đến mức tưởng chừng như ngất xỉu nhưng y vẫn bướng bỉnh kiên trì.
Bả vai một trận đau nhức khi vết thương lại rách rộng hơn, thân thể ẩm ướt. Máu và mồ hôi hòa cùng những giọt lệ, hỗn hợp đó trở thành một thứ khắc cốt ghi tâm cho mối tình yêu thương nồng đậm, cho sự bi ai, cho sự cố chấp bao phủ toàn thân.
“Ta muốn… Nỗi đau huynh mang tới… Dù là đau… ta cũng phải…” Cắn răng nức nở, bướng bỉnh lay động hạ thân, sự đau nhức lan truyền đến lục phủ ngũ tạng. Là đau, là thương, nhưng là thật, khiến y toại lòng.
Thiết Du Hạ vĩnh viễn không quên được đêm hôm đó, thân thể lạnh lẽo như ánh sao ngập tràn đau thương hoà vào mùi máu, liều mình dây dưa. Mùi máu nồng đặc, cay đắng không sao chịu nổi ấy đã tràn đầy tâm trí, tựa như dùng máu tạo thành khế ước, từng chữ từng chữ đều khắc sâu tận tuỷ xương.
Thân thể va chạm, huyết lệ quyện hoà, hương diễm bóp méo màn đêm khiến cho đầu óc cuồng xoay đụng vào thần trí trống rỗng.
Một lần lại một lần va chạm, kết hợp chặt chẽ, bên tai không ngừng vang lên tiếng cầu xin… Còn muốn, còn muốn, muốn thật nhiều thật nhiều… muốn được hắn lấp đầy, được hắn yêu thương nhiều hơn nữa. Bi thương tận tủy, triền miên tận xương, hết lần này đến lần khác dây dưa, đắm say mê muội.
“Hạ… đừng mà… Hạ…” Khoái cảm hoà cùng khổ đau, thiên đường giao tranh với địa ngục, tầng tầng trầm luân nhìn không ra bờ bến, chỉ có cái tên này chính là sự cứu vớt cuối cùng, thanh thanh bi ai.
Khớp xương rã rời, hạ thân đau nhức nhưng vẫn cảm nhận được một dòng nóng bỏng bất chợt tuôn trào. Đến khi kết thúc, nơi ấy khe khẽ mở, chất lỏng theo đôi chân trơn nhuận chảy dài.
“Huynh đi đâu?” Tiếng nói khàn khàn, ý nghĩ hỗn loạn. Như thể bị người ta thao túng, đánh hàng trăm cái tát, y mơ màng gần như muốn ngất đi.
“Tìm chút nước cho đệ tẩy rửa”, hắn lo lắng đáp. Khi trước bởi Truy Mệnh không ngừng cầu xin một lần lại một lần nên lúc này hắn mới nhìn rõ hình dạng người kia. Huyết từ trên vai chảy xuống nhuộm nửa thân thể, hạ thân càng một mảng lộn xộn vô cùng thê thảm, khiến hắn khó có thể thừa nhận đó là dấu tích mà hắn đã lưu lại trên người y.
“Ưm…” Tiếng nói trở nên mơ hồ, thật sự là mệt tới cực điểm, hai mắt tối sầm chẳng còn hay biết gì nữa.
Ánh sáng ban mai dần dần chiếu rạng. Truy Mệnh khẽ mở hai mắt, chỉ thấy một người đang ngồi trước bàn, cặp mắt vừa đau xót vừa ôn nhu. Định thần nhìn, đúng là Thiết Thủ.
“Đệ dậy rồi?” Gương mặt trầm ổn lại có phần không được tự nhiên, rồi sau hắn cũng bước tới ôm y dậy đưa vào mộc dũng phía sau bình phong. Nước nóng đã được chuẩn bị từ sớm. Vì đêm khuya không tìm được nước, hắn đành phải tới lúc này mới tẩy được cho y.
Truy Mệnh tự mình xuống nước, hồi lâu mới nhô đầu lên.
“Nhị sư huynh, huynh về trước đi, vụ án đã xong rồi, cũng không còn chuyện gì nữa.” Chậm rãi tẩy sạch cơ thể, y chậm rãi nói.
Đêm qua… chỉ là mộng ảo. Là chính mình cố tình dụ dỗ Hạ, lợi dụng sự yêu thương của huynh ấy để đổi lấy một giấc mơ. Không nên tiếp tục tham lam hơn nữa, huynh ấy dù sao cũng là người đã có thê tử.
Thiết Thủ không nói gì. Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm qua, khi ý loạn tình mê, người đó đã khóc than một tiếng “Hạ… Du Hạ…”
Một chữ ‘Hạ’ như chiếc kim châm vô hình xuyên qua trái tim của hắn, từng chút đau đớn hợp lại khiến cõi lòng quằn quại. Từng tiếng từng tiếng gọi đều khắc vào nơi nhu nhuyễn nhất, muốn xoá cũng không xoá nổi, khiến thâm tâm bị đè nén.
Thở dài thật sâu, không nói lời nào, Thiết Thủ rời khỏi phòng Truy Mệnh.
Hắn còn có thể nói gì được nữa? Người đã có thê tử ở nhà, có hẹn ước cũng chỉ bằng không…
Chỉ có trầm mặc, chỉ có thở dài, thở dài mà rời khỏi, thở dài mà ra đi.
Hắn sẽ không bao giờ biết được… khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, người kia vẫn trong nước ngâm mình, bên thành mộc dũng cúi đầu, khóc không thành tiếng.
Hạ.
Du Hạ.
Rất nhiều lần ta đã nghĩ, mình sẽ gọi tên huynh như thế nào… Thế nhưng, đó là việc ta chỉ có thể làm khi màn đêm buông xuống, trong những giấc mộng mờ ảo chờn vờn không ai biết được… lặng lẽ gọi để rồi chỉ mình mình lắng nghe…
Hạ…
Chỉ một từ ngưng đọng toàn bộ tình cảm hoà đau thương trong ta.