Đàn em dâng tới tận cửa
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Do not reup)
-
Vụ mùa năm nay thôn Thiên Thương thu hoạch không tồi, thôn dân ai cũng vui mừng.
Ngày hôm sau, thôn dân đi thành từng nhóm xuống núi, đến trung tâm huyện Võ Nguyên đổi thô lương, ba anh em nhà họ Lưu cũng xuống núi cùng nhà họ Trương hàng xóm.
Triệu thị muốn đi theo nhưng Lưu Học Uyên thấy đường núi khó đi, bảo vợ mình ở nhà với Lưu Trạm.
Trời mới tờ mờ sáng, nhóm người đi đổi lương thực đã bắt đầu xuất phát, nhà họ Lưu có bốn sọt gạo mới, vốn có năm sọt nhưng Lưu Học Uyên để lại một sọt, định thỉnh thoảng nấu cho lão thái thái và lũ nhỏ một ít cháo gạo tinh.
Ba anh em chia nhau cõng lương thực nhưng vẫn bị tụt lại rất nhiều so với cả nhóm, ba người không dám oán trời oán đất gì cả, chỉ có thể cắn răng tiếp tục cố gắng.
Lưu Trạm tuổi còn nhỏ nên không cần phải cõng lương thực, nhưng mà hắn phụ trách cầm nước, hai bình nước lớn khá nặng, cơ thể này của hắn so với những đứa nhóc nông thôn chung quy vẫn còn kém xa, mới đi được nửa đường chân đã mỏi nhừ.
Đi hết một canh giờ đường núi, người nhà họ Lưu cuối cùng cũng nhìn thấy phố huyện từ xa, trên đường có rất nhiều người đổ về từ bốn phương tám hướng đổi lương thực, chứng tỏ phải xếp hàng, ba anh em không dám dừng lại nghỉ, vội vàng tăng tốc độ.
Ở huyện Võ Nguyên chỉ có ba cửa hàng đổi lương thực, bây giờ nơi này đang bị vây kín tầng tầng lớp lớp người.
Lưu Trạm chạy tới trước để chiếm chỗ, nghe thấy tiểu nhị của cửa hàng lương thực lớn tiếng hô: “Hoàng đế bệ hạ đã hạ chỉ xuất binh tiến đánh nước Tây Hạ, Hộ bộ đang phải thu thập lương thực khắp các nơi cho quân đội, dẫn đến lượng thô lương đang cực kỳ khan hiếm! Bây giờ một đấu tinh lương chỉ có thể đổi được hai đấu thô lương mà thôi!”
Đối với những hộ gia đình nông dân sống dựa vào thô lương mà nói, tin tức này đúng là sét đánh giữa trời quang!
Gia đình những năm trước đủ ăn, bây giờ thiếu hẳn một đấu thô lương đồng nghĩa với việc bọn họ không được ăn no nữa, chỉ được ăn lửng bụng, còn những gia đình ăn lửng bụng thì đồng nghĩa với việc có khả năng sẽ phải chịu đói.
Ba anh em nhíu mày nhìn nhau, tạm thời lui sang một bên để thương lượng.
“Bệ hạ đăng cơ còn chưa được nửa năm, sao đột nhiên lại muốn tiến đánh Tây Hạ?” Tam đệ Lưu Học Lễ hỏi.
Lưu Học Uyên: “Nước Tây Hạ và nước Yến xưa nay có bất hòa với Đại Sở chúng ta, khi Nhân đế lên ngôi, Tây Cương và Bắc Cương gần như yên ổn thái bình, Nhân đế cảm thương cuộc sống bá tánh cực khổ, sửa đổi chính sách, lập giao ước không xâm phạm lãnh thổ lẫn nhau với hai nước, lúc này Đại Sở mới có mười năm thái bình thịnh thế.”
Lưu Học Dật: “Linh cữu của tiên đế nhập quan chưa lâu, niên hiệu còn chưa đổi mà tân đế đã vội vàng muốn thi hành chính sách mới rồi.”
Lưu Học Uyên lắc đầu: “Chưa tính nhóm thế gia đại thần có đồng ý hay không, nhóm vương công quý tộc nhất định sẽ không để bệ hạ tùy ý làm bậy như vậy, ta cho rằng việc này hơn nửa chỉ là tin vịt, những thương nhân kia sau khi nghe được tin vịt cũng nhân cơ hội đẩy giá thô lương cao lên để thu lợi.”
Lưu Học Lễ: “Đại ca nói rất có lý, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Lưu Học Uyên: “Hai đệ đứng đây chờ ta một lúc, ta đi hỏi thăm giá cả.”
Lưu Trạm nghiêm túc nghe ba anh em phân tích, trong lòng cũng đồng ý với nhận định của Lưu Học Uyên, thấy Lưu Học Uyên muốn đi hỏi thăm giá lương thực, hắn cũng lập tức đi theo.
Cha con hai người gian nan chen vào trong.
“Xin hỏi vị tiểu nhị này, giá lương thực hiện giờ đang là bao nhiêu?”
Tiểu nhị vênh váo trả lời: “Gạo trắng thượng hạng 500 văn tiền một đấu, gạo trắng trung bình 450 văn tiền một đấu, gạo trắng bình dân 400 văn tiền một đấu, thô lương thượng hạng 300 văn tiền một đấu, thô lương bình dân 200 văn tiền một đấu.”
Bốn phía lập tức có người kinh ngạc hô lên: “Giá này đắt gấp đôi giá của tháng trước!”
Quần chúng nhất thời xôn xao, giá lương thực kiểu này thì nông dân như bọn họ làm sao mà mua nổi?
Lưu Học Uyên lại hỏi: “Vậy ta có gạo trắng trung bình muốn đổi sang tiền, xin hỏi giá bao nhiêu?”
Tiểu nhị kia đáp: “250 văn tiền một đấu.”
Lưu Trạm nhìn cái đấu làm đơn vị đo, áng chừng một đấu phải được tầm mười cân gạo, mười đấu được một tạ.
Nhà họ Lưu có khoảng 4 tạ gạo trắng cần đổi sang thô lương, tính ra là 40 đấu, theo lý thuyết là có thể đổi được 120 đấu thô lương, nếu đổi sang tiền thì giá trị càng thấp hơn, thiếu tận 200 văn tiền.
Lưu Học Uyên dẫn Lưu Trạm trở về hội họp với hai người em trai.
Lưu Học Dật vừa nghe xong tức giận mắng to, “Lũ thương nhân khốn kiếp này tranh thủ cháy nhà đi hôi của! Đây là đang buộc nông dân chỉ có thể đổi một đấu gạo trắng sang hai đấu thô lương, nếu bán thành tiền rồi mua thô lương lại càng lỗ!”
Lưu Học Lễ cũng tức giận: “Chẳng lẽ huyện nha mặc kệ sao?”
Lưu Học Uyên lắc đầu: “Việc này nếu không được huyện lệnh cho phép, hai người cho rằng đám thương nhân kia dám cướp bóc trắng trợn như vậy à?”
Vốn dĩ nhà họ Lưu sẽ có hơn 1200 cân thô lương, đủ ăn đến tận vụ thu hoạch năm sau, bây giờ thiếu đi hẳn một phần ba, nếu không cẩn thận thì chưa đến sang năm đã cạn lương thực rồi, xem ra sau khi về nhà phải tính xem mỗi ngày được ăn lượng lương thực bao nhiêu mới được.
Khoảng hơn một tháng nữa tuyết sẽ phủ kín núi, phải đợi đến tháng ba năm sau, bắt đầu cày bừa vụ mùa xuân mới khai thông được đường đi, nếu bây giờ nhóm nông dân không đổi lương thực, phải chờ đến sang năm mới đổi được tiếp thì mọi người lấy đâu ra cái ăn cho đến lúc đó?
Tuy rằng rất tức giận nhưng tất cả mọi người chỉ có thể chấp nhận, bao gồm cả nhà họ Lưu.
Bữa cơm tối ngày hôm đó, mọi người đều ủ rũ khi biết được tin này, bầu không khí đầy áp lực, nghĩ đến chuyện sang năm có khả năng sẽ không còn đồ ăn, chẳng ai vui vẻ nổi.
Sau khi ăn xong, Lưu Học Uyên ra quyết định, một tạ tinh lương còn lại trong nhà không ai được động vào, để dành đến sang năm mang đi đổi sang thô lương tiếp.
Sau khi thu hoạch lúa, từng nhà trong thôn Thiên Thương bắt đầu bận rộn việc chuẩn bị cho mùa đông, sửa chữa lại nhà, tích trữ củi gỗ, kiếm thêm thổ sản trên núi, phơi khô muối chua để dành.
Ba anh em nhà họ Lưu mỗi ngày đều lên núi kiếm củi, nhà bọn họ đang không có đủ quần áo chống lạnh, ba người chỉ có thể cố gắng kiếm càng nhiều củi càng tốt, đảm bảo cho giường đất được đốt nóng suốt mùa đông.
Triệu thị thì dẫn theo bọn nhỏ đi hái rau dại và nấm, bây giờ Triệu thị đã có thể phân biệt tất cả những thổ sản ăn được trên núi.
Lưu Trạm cũng không chịu ngồi yên, liên tục âm thầm tách khỏi Triệu thị, đi dạo khắp nơi trong rừng.
Bỗng nhiên, có một quả cầu tuyết đập vào gáy của hắn.
“Ê!! Nhà mày phạm vào tội gì mà bị lưu đày thế? Có người nói nhà mày phạm tội giết người.”
Lưu Trạm quay đầu lại, cách đó không xa là ba thằng bé xấp xỉ tuổi hắn, một cao một thấp một béo.
Thằng cao nói: “Ê, đang nói chuyện với mày đó, mày bị điếc à?”
Nói xong cả ba đứa cùng cười ha ha.
Lưu Trạm cong khóe môi, ung dung đi về phía bọn chúng, hỏi: “Ba đứa bọn mày ai làm thủ lĩnh?”
Ba đứa nhóc ngạc nhiên: “Thủ lĩnh gì cơ?”
Lưu Trạm: “Thế này đi, ba đứa chúng mày cử một đứa ra đánh nhau với tao, nếu bọn mày thắng tao làm đàn em của bọn mày, nếu tao thắng thì từ nay về sau tao làm thủ lĩnh của bọn mày, bọn mày phải nghe lời tao.”
Ba thiếu niên đã hiểu, thằng nhóc mập nhất lập tức bước lên, hung hăng trừng Lưu Trạm, “Mày mà đòi đánh thắng được tao á? Ở thôn Thiên Thương ngoại trừ cha tao ra thì không ai đánh thắng được tao hết!”
Ngoại hình của thằng nhóc này vừa cao vừa to, phải to gấp ba lần Lưu Trạm, bảo sao nó trở thành kẻ mạnh nhất trong số những đứa nhỏ đồng trang lứa ở thôn Thiên Thương này.
Đời trước Lưu Trạm đã từng nhập ngũ, sau khi xuất ngũ mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bất kể là lúc tham gia quân ngũ hay là về sau kiếm tiền ở hai giới hắc bạch, hắn đều có một nhóm đàn em đi theo, đời này không có đàn em cảm thấy không quen cho lắm, Lưu Trạm đang lo không tìm được mục tiêu nào thì ba đứa này tự dâng mình tới tận cửa.
Lưu Trạm vừa cởi áo ngoài vừa nói: “Nói trước, đây là chuyện của đàn ông với nhau, xong việc ai thua chạy về nhà mách mẹ thì chính là đàn bà.”
Thằng mập cũng cởi áo, “Được! Nếu ai gọi cha mẹ tới thì chính là đàn bà!”
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi chính là thời kỳ mắc bệnh trung nhị* nặng nhất, bị Lưu Trạm khích một câu đã nhiệt huyết sôi trào.
(*Bệnh trung nhị: có xuất xứ từ Nhật Bản, ý chỉ những thiếu niên ở thời kì trưởng thành, có những hành động và ý nghĩ luôn tự cho là mình đúng)
Cơ thể này của Lưu Trạm đã bệnh nặng một thời gian lúc ở trong ngục, sau đó lại lặn lội đường xa, bữa no bữa đói, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn như trước.
Đối mặt với một thằng nhóc béo mập cao lớn, ai cũng cảm thấy hắn không có bất kỳ phần thắng nào, thứ Lưu Trạm có thể dựa vào chính là những kỹ năng đánh nhau phong phú của đời trước.
Nhưng mà dù kỹ năng phong phú đến mấy thì cũng không thoát được cảnh bị lấy thịt đè người... Một trận đánh này xứng đáng được xếp vào lịch sử đen của cuộc đời hắn.
“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Nhóc mập mặt mũi bầm dập xin tha.
Cơ thể Lưu Trạm cũng sắp kiệt sức đến nơi, nhờ cả vào ý chí để chiến đấu tới cùng, nhóc mập vừa kêu đầu hàng hắn cũng đặt mông ngồi phịch xuống đất thở dốc.
Nhưng mà bộ dạng của nhóc mập kia cũng khá thê thảm, không ngờ lại có người có thể đánh được nó thành ra thế này!
“Tao tên là Lưu Trạm, mày tên gì?”
Nhóc mập thở hổn hển, nói: “Tao tên là Tào Tráng, đứa gầy kia là em họ của tao, Tào Minh, đứa cao tên là Văn Thanh Sơn.”
Lưu Trạm đứng lên, cũng kéo Tào Tráng đứng lên luôn, “Về sau không được nói nhà tao phạm tội giết người nữa, cha tao là quan văn trong triều, thi đậu cử nhân, bọn mày đã gặp cử nhân nào giết người chưa?”
Ba đứa nhỏ kinh ngạc.
“Nhà bọn tao đúng là đã phạm lỗi, bị triều đình xử phạt, nhưng tuyệt đối không phải là mạng người.” Lưu Trạm nghiêm túc cảnh cáo, “Hôm nay không còn sớm nữa rồi, bọn mày về trước đi, trưa mai chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Lúc đánh nhau Lưu Trạm đã cố ý bảo vệ đầu mình, bởi vậy trên mặt hắn chỉ có một ít vết trầy da, nếu cha mẹ hỏi thì nói là không cẩn thận nên bị ngã.
Bộ dạng của Tào Tráng thảm hơn nhiều, Lưu Trạm bảo ba đứa về trước mai gặp lại là muốn kiểm tra thử xem bọn chúng có về mách cha mẹ hay không, nếu mách thì không thể dùng được.
Đợi ba đứa đi xa rồi Lưu Trạm mới vén áo lên kiểm tra cơ thể mình, có vài chỗ bị bầm, kiểm tra cẩn thận một lượt xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều chỉ là vết thương ngoài da.
Tào Tráng xuống tay cũng đủ tàn nhẫn, nếu không phải hắn có nền tảng kỹ thuật tốt, nói không chừng đã bị đánh đến nội thương.
Ngày hôm sau, Lưu Trạm tới sớm trốn ở một góc chờ đợi mấy tên đàn em mới thu nhận được, hắn thật sự không biết ba đứa trẻ này có đi mách với ai hay không nên chỉ có thể chọn cách âm thầm quan sát, nếu ba đứa dẫn thêm người tới trả thù thì hắn đành bỏ chạy.
Lưu Trạm không cần phải chờ quá lâu, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng ba đứa đi tới, phía sau cũng không thấy có người lớn đi kèm.
Lưu Trạm mỉm cười bước ra, ba đứa nhìn thấy hắn vẫn còn hơi khó chịu, theo lý thuyết thì hẳn là phải gọi hắn một tiếng thủ lĩnh, nhưng ba đứa không chịu gọi ra miệng, Lưu Trạm cũng không ép buộc.
“Bọn mày có biết chỗ nào ở trong núi mà lợn rừng ít khi đi qua không?”
Văn Thanh Sơn nói: “Mày muốn vào núi á?”
Lưu Trạm nói thẳng: “Tao muốn vào núi đặt ít bẫy để bắt thú hoang.”
Mắt ba thằng nhỏ lập tức sáng ngời: “Mày biết đặt bẫy cơ à!?”
Lưu Trạm nâng cằm: “Tất nhiên.”
Tào Tráng trông có vẻ rất hưng phấn, nhưng lại ngại ngùng không muốn mở miệng bảo Lưu Trạm dẫn bọn chúng cùng đi, nó đẩy đẩy Tào Minh lên, muốn Tào Minh nói thay mình.
Tào Minh xấu hổ, bối rối đứng ra, “Ừm, thì là... bọn tao biết ở đâu, chúng ta cùng đi hả?”
Lưu Trạm chẳng lẽ không hiểu chút tâm tư này của bọn trẻ, còn không phải là muốn đi theo học hay sao? Trong lòng hắn rất buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng cao thâm khó dò.
“Ừ, đi thôi.”
Tào Minh hưng phấn dẫn đường, “Bọn tao biết một chỗ, ở đó có nhiều bụi gai mọc cao nên vua lợn rừng không thích đi tới đó.”
Vị trí bụi gai đó cũng không cần đi quá sâu vào rừng, dựa theo kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại hồi còn ở trong quân ngũ, Lưu Trạm muốn tìm một vài con đường hay có động vật nhỏ chạy ngang qua, mấy con như thỏ rừng gà rừng gì đó.
Lưu Trạm cố ý tìm chỗ con lợn rừng không đi ngang qua là vì không muốn khiêu chiến vị “vua núi” này quá sớm, mà những chỗ nó thường lui tới chắc chắn không có nhiều động vật nhỏ, những bụi gai vừa dày vừa cao này đúng là nơi ẩn nấp lý tưởng của những động vật nhỏ.
Lưu Trạm dùng dụng cụ có sẵn ngay tại chỗ, lấy mấy cành cây và dây leo đặt tám cái bẫy trên đường di chuyển của động vật nhỏ, có lẽ cái bẫy này nhìn quá đơn giản nên ba đứa nhỏ kia bán tín bán nghi, khi Lưu Trạm nói chờ ngày hôm sau tới xem kết quả, ba đứa còn lưu luyến mãi không chịu đi.
Thực ra Lưu Trạm vốn định đi tới tận hang ổ của con thú nhìn thử nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngứa ngáy khó chịu của ba đứa trẻ kia, hắn lại không muốn hành động quá vội vàng. Có một nguyên tắc để làm thủ lĩnh đó là không được để đàn em biết được con át chủ bài của mình là gì, phải tiết lộ từ từ để bọn chúng tiếp tục sẵn sàng đi theo.
.Hết chương 4.