Niên hạ, mặt siêu dày công.
Người ta nói, đau khổ chính là khi bật khóc.
Vậy, thứ ẩn nhói nhức nhối ngay dưới lồng ngực này, gọi là gì?
Ai gọi thành tên được sự si tình bền bỉ, đáp lại bằng đám cưới rộn rã ngày hôm nay? Ai viết thành lời được mỗi một vòng tay ôm ấp, mỗi một lần điên đảo tới rệu rã thân xác, lại đáp lại bằng một chức phù rể ngay trong ngày cưới của chính người mà mình thương yêu nhất..
Anh nói sao? Xin lỗi ư?
Em không cần.
Anh nói sao? Chỉ vì em là một thằng con trai ư?
Thật nực cười, ngay từ đầu chẳng phải anh đã biết rất rõ - rất rõ ràng đó sao? Giờ đây lại vì cái lý do như vậy mà nói rằng, muốn em làm người tình trong bóng
tối, chứ không phải người cùng anh tay nắm tới già...
Thái Dương, xin lỗi.Anh vốn dĩ không cần xin lỗi... Tên em là Thái Dương. Thế nhưng một ngày 24 giờ trôi qua, chẳng phải có tới 12h là không có Thái Dương em tồn tại sao?.Cứ như vậy đi...
Bình luận truyện