Tuấn đứng đằng sau Lan..
- Phương, em định để chú rể bơ vơ trong ngày cưới à? Còn rất nhiều thời gian để 3 người hàn huyên, ngoài kia còn bao quan khách đứng chờ kìa..
Phương mỉm cười lau những giọt nước mắt..
Lan nhìn Tuyết Nhi..
- có lẽ Phương sẽ là cô dâu thảm hại nhất 2019.. xem cậu ấy nhoè hết cả phấn rồi kìa.
Phương:
- các cậu thì.. biết tay tớ..
- nào dám.. đệ nhất phu nhân tập đoàn Nhật Tân, xin thứ tội.haha
Dũng đưa tay nắm lấy tay Phương
- vợ ơi.. còn rất nhiều thời gian để em có thể tâm sự cùng mọi người, còn hôm nay, em không được tiếp ai ngoài anh..
Dứt lời anh nhấc bổng cô lên ôm vào lòng mình đi thẳng lên tầng 3 của khách sạn..
- hẹn gặp lại mọi người sau.. bây giờ chúng tôi còn phải đi làm những việc quan trọng khác..
Cô đỏ mặt lấp trong ngực anh..
- đáng ghét.. không biết xấu hổ gì cả..
- chính vì anh k biết xấu hổ mới có được em đấy vợ.. cái đó gọi là tuyệt chiêu, đâu phải ai muốn cũng được..
1 tháng sau..tại Việt Nam..
Ngày đi, tháng chạy, năm bay, thấm thoát đó đây đã 3 năm mùa xuân trôi qua... những mùa xuân đi qua như thước đo biển đời sâu rộng,cho ta lắng lòng nhìn những mẩu vụn ký ức, những tàn dư cảm xúc từ những khung màu ố vệt thời gian... Việt Nam ngày xuân, cái không khí se se lạnh cha hoà cùng những ánh nắng ấm áp khiến cho người ta nhớ về những kỷ niệm đã qua.. hôm nay, cô mặc biếc váy trắng nắm tay anh trong chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen.. hai người kính cẩn đứng trước ngôi mộ bố cô, người mà cô luôn một lòng yêu thương và kính trọng.. cô lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt, nhớ những kỷ niệm đã qua bên bố khiến cô không thể không cầm được lòng..
- Phương con, con gái bé bỏng của bố, con gái bố chỉ xinh mỗi khi cười, nên hãy cười thật nhiều con nhé..
Từng câu nói bố dặn mỗi khi thấy cô rơi nước mắt vẫn hằn in sâu trong tâm trí cô.. cô mỉm cười sờ lên bức ảnh trên bia đá..
- con gái xin lỗi đã không thường xuyên tới thăm bố được.. từ nay về sau, con hứa sẽ đến thăm bố nhiều hơn.. con yêu bố, nếu có kiếp sau, xin hãy cho con được làm con gái bố một lần nữa nhé..
Anh đưa tay vỗ về đôi vai gầy đang run run khóc nấc lên từng hồi..
- bố ơi.. bố hãy yên tâm giao đứa con gái bảo bối này cho con nhá.. con hứa sẽ nâng niu và trân trọng cô ấy.. từng lời bố nói với con khi xưa, cho đến nay con vẫn ghi lòng tạc dạ..yên nghỉ bố nhé..
Nói rồi hai người cúi đầu xuống chào tạm biệt bố cô để trở về nhà.. ở đằng sau, những chiếc lá non đang đung đưa trong gió như một bàn tay vẫy chào tạm biệt..
Bước vào trong chiếc ô tô đậu bên ven đường, cô mới chợt nhớ ra..
- hình như anh chưa đến mộ bố bao giờ, sao biết đường hay vậy?
Anh mỉm cười.
- ai bảo em là anh chưa tới, có chưa tới cùng em bao giờ thôi chứ mỗi lần trở về Việt Nam anh đều ra thắp hương cho bố mà..
Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên..
- gì chứ?
- em thật ngốc.. từ ngày em sang Hàn Quốc, khéo số lần anh đến thăm bố còn nhiều hơn cả em đấy..
Cô rơi nước mắt tựa đầu vào vai anh..anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên má cô..
- thôi không được khóc nữa bà xã.. em khóc hoài mũi dãi ra hết áo anh rồi..
Cô bật dậy nhìn anh..
- này Đặng Đình Dũng.. ý anh là anh sợ tổn thương chiếc áo chư gì?
Anh cười tươi.
- thì k phải à, lấy em được có hơn một tháng mà anh phải thay chục cái áo là ít.. người gì đâu lắm nước mắt với mũi dãi thế chứ..
Cô tức giận Phùng má quay qua ô cửa kính, anh mỉm cười tựa vào vai cô..
- anh đùa thôi mặc.. đừng giận anh nhé kẻo tội nghiệp..
- xuỳ.. em không muốn nói chuyện với anh..
Trở về ngôi biệt thự đã từng gắn bó những kỷ niệm ngọt ngào đầu tiên của hai người, bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, những lần cãi vã đến đáng yêu.. nhiều lúc cô tự hỏi, cuộc đời giống như một phép màu vậy, tạo hoá thật kỳ diệu, ông tơ bà nguyệt thật biết cách sắp đặt, tưởng chừng như đôi oan gia gặp nhau là gây chiến ấy lại có thể cùng chung một nhịp điệu chỉ sau 3 ngày yêu, và nói chính xác hơn là sau 3 phút rung động từ phút giây đầu gặp gỡ...Mọi đồ vật trong nhà vẫn vậy, các cô chú người làm vẫn thế, chỉ có thời gian đã khiến mọi người trưởng thành hơn rất nhiều..anh nắm tay cô lên căn phòng xưa ấy, cảm xúc vẫn lâng lâng Lạ thường... cô nằm vật xuống giường cùng anh, hai người nắm lấy tay nhau trong nụ cười hạnh phúc..
- em không biết đặt tên căn phòng này sao cho hợp lý nhỉ? Chúng ta đã rất nhiều lần gây chiến trong căn phòng này ấy..
Anh quay mặt sang nhìn cô..một nụ hôn bất ngờ đặt lên môi cô..
- căn phòng của kỷ niệm phẩm..
- gì chứ? Tại sao lại là căn phòng của kỷ niệm phẩm..
- phẩm ở đây nghĩa là sản phẩm đấy vợ ngốc.. chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những sản phẩm ra đời nhá..
Rất nhanh sau đó anh hôn cô một nụ hôn vồ vập mà cũng đầy ngọt ngào..chiếc váy cô mặc nhanh chóng cũng bị quăng mạnh xuống sàn, hai cơ thể trần chuồng quấn quýt bên nhau băng qua mọi khung bậc cảm xúc..
- anh yêu em.. Lương Minh phương..
- em yêu anh.. Đặng Đình Dũng..
- phương là của Dũng..
- Dũng là của Phương..
Hai người nắm chặt tay nhau, miệng không ngừng buông câu thả thính đối phương..chỉ đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người mới vội vàng nhớ ra vẫn chưa mặc lại quần áo..
- cậu chủ và cô chủ lại.. cơm nước đã chuẩn bị xong rồi..
Anh định lên tiếng.
- chúng cháu ăn nhau no rồi
Thì cô rất nhanh bịp mồm anh lại..
- tên hâm này..
- anh nói không đúng à?
- không biết xấu hổ..
- tầm này thì còn cần gì nữa mà xấu hổ..
- đáng ghét..
- ghét anh thì em yêu được ai, em tìm cả cái thiên hạ này làm gì thấy được ai vừa đẹp trai, có tài và làm tình giỏi như anh (