Nàng nói đến chỗ này, khóe miệng như có như không khẽ cong: “Tỷ tỷ người nói, hoàng hậu nương nương đẻ non, một người thị vệ đi tẩm điện nàng, làm cái gì?”
Vân Tĩnh Hảo buồn cười cười: “Có lẽ thị vệ kia quen biết hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kêu hắn đi phân phó một số chuyện, cũng chưa biết chừng. . . . . .”
Trên mặt Giang Ánh Nguyệt lại hiện ra một loại thần tình cổ quái, hoảng loạn nho nhỏ một chút, dáng vẻ giống như là rất sợ hãi: “Tỷ tỷ không biết, người thị vệ trưởng kia rất giống, rất giống. . . . . .” Nàng nói xong, khóe mắt lại liếc về Cẩm Nhi cùng A Thú đứng hầu một bên.
Nhìn vẻ mặt nàng như vậy, Vân Tĩnh Hảo liền quay đầu nhìn về A Thú gật đầu một cái, A Thú như có do dự, Vân Tĩnh Hảo liền nói: “Không sao, các ngươi liền thủ ngoài điện.”
A Thú nói một tiếng “Vâng”, liền kêu Cẩm Nhi đồng dạng lo lắng lui ra ngoài. Thấy bọn họ đi rồi, Giang Ánh Nguyệt mới lại nhỏ giọng tiếp tục nói: “Thị vệ kia dung mạo rất giống hoàng thượng, lúc ấy, bất thình lình nhìn không ra, sau đó, muội cẩn thận ngẫm lại, ngược lại thật sự có ba bốn phần tương tự hoàng thượng đấy, nếu tỷ tỷ không tin, cứ quay về làm rõ với hoàng thượng, để hoàng thượng phái người đi thăm dò. . . . . .” Lạc-Thần-die^n/da’nl^qu!yd()n!@
Nói đến đây, cuối cùng Vân Tĩnh Hảo hiểu mục đích của Giang Ánh Nguyệt!
Nay hoàng hậu xong rồi, ngay tiếp theo đám người Uyển Thục phi cũng thất thế theo, vì vậy Giang Ánh Nguyệt liền muốn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mượn kiếm giết người ———— mượn lực Vân Tĩnh Hảo, giết hoàng hậu!
Nàng chạy đến trước mặt Vân Tĩnh Hảo, nói hoàng hậu có gian phu, hi vọng Vân Tĩnh Hảo đi làm con chim đầu đàn bị súng bắn kia, đi về phía Quân Thiếu Tần tố giác hoàng hậu có gian tình, nàng chỉ ngồi yên xem hổ đấu, nếu tra ra gian phu liền thôi, nếu tra không ra, chính là Vân Tĩnh Hảo vu oan Trung Cung, tội không thể tha!
Chỉ là, Vân Tĩnh Hảo cũng không còn ngu xuẩn như vậy, sau khi xem thấu nàng, liền nhếch miệng mỉm cười: “Có lẽ muội hoa mắt nhìn lầm rồi chăng. . . . . .”
“Làm sao có thể?” Giang Ánh Nguyệt cắt đứt lời nàng nói, khẳng định nói: “Thị vệ kia chạy ra ngoài thì vừa đúng để cho muội nhìn ngay mặt, lúc ấy muội cảm thấy nhìn quen mắt, bên cạnh không nói, liền hai hàng lông mày ngay ngắn này, thật dài, cùng hoàng thượng giống nhau như đúc. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo nghe, cười cười, chỉ uống thêm trà của mình, nhưng một hồi lâu vẫn không nói tiếng nào. Giang Ánh Nguyệt bị vắng vẻ một bên, liền có chút ngồi không yên: “Muội biết, bởi vì muội là dưỡng nữ Tiêu gia, tỷ tỷ không tin muội, nhưng tỷ tỷ có biết, muội nhận Tiêu Đạo Thành làm nghĩa phụ, cũng không phải là muội tự nguyện, này tất cả đều là ý tứ hoàng thượng!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng vẫn liếc Vân Tĩnh Hảo, tinh tường nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của Vân Tĩnh Hảo thay đổi, vẻ mặt nàng liền mãn nguyện, môi mềm nhấp nhẹ, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Tỷ tỷ là người rất tốt, muội cũng không dối gạt tỷ tỷ, từ nhỏ muội cùng với hoàng thượng cùng nhau lớn lên, cũng coi là chân chính thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, còn có hôn ước làm chứng, sau đó, muội bất đắc dĩ bị buộc nghe theo lệnh mẫu thân, tái hôn làm vợ kế gia chủ Triệu thị, may mà ông trời rủ lòng thương xót, gia chủ Triệu thị này luôn luôn nhiều bệnh, là một đoản mệnh, mùa đông năm ngoái đã chết, sau khi hoàng thượng biết được, liền muốn nhận muội vào cung nối lại tiền duyên, nhưng lại lo lắng muội là thân tái giá, khó tránh khỏi đưa tới ngôn quan chỉ trích, do đó mới để cho muội nhận Tiêu Đạo Thành làm nghĩa phụ, cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. . . . . .”
“Thật không?” Vân Tĩnh Hảo rất muốn cười cười để bày tỏ nội tâm gió nhẹ nước chảy, nhưng hồi lâu, chính là cười không nổi, vì vậy liền cúi đầu tiếp tục uống trà, chỉ để ý hay không để ý ứng phó nàng, một bộ dáng việc không liên quan đến mình.
Giang Ánh Nguyệt thấy nàng không có biểu hiện, rốt cuộc đưa tay cầm cây trâm hải đường bằng thủy tinh trên bàn lên, cẩn thận chu đáo, mím môi lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Cây trâm này nguyên là của muội, cho nên muội mới biết được. . . . . .” Nàng nói xong, lại ngoảnh mặt về phía Vân Tĩnh Hảo cười tươi như hoa, giọng nói giống như tiếng chuông trời, giống như là thẹn thùng e lệ, lại giống như là khiêu khích chói tai: “Bát quá, rốt cuộc là không bằng người, nay hoàng thượng thưởng cho tỷ tỷ, chính là của tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ tỷ cũng sẽ không để ý chủ cũ của nó là ai!”
Nàng muốn nói không bằng, nhưng đến tột cùng là không bằng người, hay là không bằng người cũ, ai nào biết?
Nàng nói xong lời nên nói, liền chào từ giã Vân Tĩnh Hảo, Vân Tĩnh Hảo vẫn không lên tiếng, mặc cho nàng đi, Cẩm Nhi thấy nàng đi rồi, thẳng tiến vào trong điện hỏi: “Nương nương, lời nàng nói có thể tin sao?”
“Có thể tin hay không, có cái gì quan trọng?” Vân Tĩnh Hảo lạnh nhạt nói: “Quan trọng là, chúng ta chớ bị nàng làm thành mũi tên sai khiến là được!”
Sau khi chủ tớ hai người trao đổi ngắn gọn qua, đề tài đến đây chấm dứt.
Lại qua một lát, Vân Tĩnh Hảo đang dùng thiện, cũng là Phùng Lương bưng một chén thuốc tiến vào, cũng giống tối hôm qua, hắn là bất đắc dĩ bị Tiểu Thuận Tử “bắt cóc” vào cung, bởi vì Quân Thiếu Tần muốn hắn tự mình xử lý chén thuốc Vân Tĩnh Hảo, lại uy hiếp hắn, mùa thu năm nay, nếu bệnh ho suyễn của Vân Tĩnh Hảo tăng thêm, liền muốn mạng hắn. Cho nên nói, các triều đại đổi thay, quan chức xui xẻo chính là thái y, tiền cố gắng kiếm được, nhưng lại muốn cùng bệnh nhân đồng sanh cộng tử!
Hắn vào sau điện, Vân Tĩnh Hảo liền bảo toàn bộ cung nhân lui xuống, khẽ mỉm cười, tự mình lấy ra một cái hộp nhỏ làm từ gỗ tử đàn, lấy ra một viên thuốc màu đỏ bên trong, nhẹ giọng nói: “Tới đêm sinh nhật trưởng công chúa, vườn Mẫu Đơn sẽ có một hồi biến cố, đến lúc đó, nếu Bổn cung gặp chuyện không may, ngươi ngàn vạn lần nhớ, trước tiên lấy viên thuốc này cho Bổn cung ăn vào. . . . . .”
Phùng Lương nhìn một chút nàng, hỏi: “Nương nương, không biết viên thuốc này có tác dụng gì?”
Vân Tĩnh Hảo buồn cười, từng chữ từng câu nói: “Phùng thái y kiến thức uyên bác, chắc đã nghe qua, cổ xưa có chứng bệnh ly hồn (hồn lìa khỏi xác), một khi phát tác, liền cứng ngắc không phát ra hơi thở, ba ngày sau, mới khôi phục nguyên trạng. . . . . .”
Phùng Lương cả kinh, trong nháy mắt hiểu rõ ———– Vân Tĩnh Hảo thật là muốn giả chết bỏ chạy!
Hắn nguyên tưởng rằng, Vân Tĩnh Hảo không chịu nói chuyện có thai cho Quân Thiếu Tần, là sợ bị người hại, lại không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối Vân Tĩnh Hảo không muốn ở lại bên cạnh Quân Thiếu Tần!
Vân Tĩnh Hảo không để ý tới ánh mắt kinh nghi của hắn, tiếp tục nói: “Bổn cung biết, ngươi giúp Bổn cung không ít việc, ngươi yên tâm, Bổn cung đã lập kế hoạch chu đáo, tuyệt không làm cho ngươi rước họa vào thân, đến ngày đó, trước tiên ngươi chế tạo xong thuốc giải cho Bổn cung, sau đó đợi lệnh tại vườn Mẫu Đơn, sau khi chuyện thành công, người của Bổn cung tự mình sẽ đưa một phần tạ lễ đến chỗ ở của ngươi. . . . . .”
Sau nửa canh giờ, Phùng Lương đi ra khỏi điện các, nhưng mà có chút chần chừ lo lắng, Vân gia đối với hắn có ân, muốn hắn báo ân như thế nào, hắn đều là cam tâm tình nguyện, nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo cứ đi như vậy, huyết mạch hoàng gia này chẳng phải là muốn lưu lạc bên ngoài?
Trong lòng hắn chuyển qua ngàn vạn ý niệm, nhưng một cái chớp mắt liền tiêu tán mất tích, cuối cùng âm thầm cắn răng, chốc lát tiếp tục rời đi. . . . . .
Giờ Tuất (từ bảy giờ đến chín giờ tối), trời dần dần tối, trong tẩm điện lại mù mịt không có đèn đuốc, một vùng tăm tối.
Quân Thiếu Tần bận rộn cả ngày, vào lúc này mới rảnh rỗi, nhưng một đường đi tới, vẻ mặt hắn đúng là sắc mặt giận dữ, giống như sài lang ăn thịt người, ngoài điện Cẩm Nhi hành lễ thỉnh an, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt hắn, sợ tới mức suýt nữa trốn bán sống bán chết!
Hắn khoát tay bảo Cẩm Nhi lui ra, cố gắng ép lửa giận mình xuống, đưa tay đẩy cửa điện ra, thấy cả điện mờ mờ, liền tự tay thắp đèn lên.
Vân Tĩnh Hảo đang nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh, chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng không thèm nhìn hắn một cái, hắn đến gần trước giường, tiện tay nhặt cây trâm hải đường rơi xuống đất lên, lại cầm quạt lụa bên gối, không tới một chút hạ xuống thay nàng quạt, mỉm cười nói: “Không thích cây trâm trẫm ban thưởng sao?”
Vân Tĩnh Hảo chợt ngồi dậy, không nói lời nào đoạt lấy cây trâm, giơ tay lên liền lại muốn ném, lần này bất ngờ đột nhiên, may mà Quân Thiếu Tần phản ứng kịp, bắt được cổ tay nàng: “Nàng làm sao vậy, vô duyên vô cớ nóng nảy náo loạn cái gì?”
Vân Tĩnh Hảo dùng sức trẻ giãy cũng không thể tránh ra, vẻ mặt liền kiên quyết, oán hận nói: “Đồ nữ nhân khác dùng qua, thiếp mới không cần!” d/d/l/q^d/n
“Càn rỡ!” Quân Thiếu Tần tức giận, trên trán gân xanh nổi lên, tiếng rống này kinh thiên động địa, hù dọa Tiểu Thuận Tử đứng hầu ngoài điện cũng sợ nhảy dựng lên!
Vân Tĩnh Hảo bị hắn trừng hung ác, chẳng biết tại sao, nhưng cũng không sợ hắn, trong nháy mắt không chút nghĩ ngợi trợn mắt nhìn lại: “Nô tì nói sai cái gì? Nếu hoàng thượng thật là tình cũ khó quên, liền cùng người tình cũ cùng ở cùng bay đi, tội gì còn níu lấy nô tì không thả!”
Quân Thiếu Tần đầu óc mờ mịt, có chút đờ đẫn: “Cái gì tình cũ khó quên? Cái gì người tình cũ? Nơi nào đến người tình cũ, nàng nói rõ đi!”
Vân Tĩnh Hảo lại nằm xuống, tức giận nói: “Sao hoàng thượng dám làm cũng không dám thừa nhận? Hôm nay Giang tuyển thị cố ý tới nói cho nô tì, nói cây trâm này nguyên là của nàng, nói hoàng thượng cùng với nàng là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, còn nói là hoàng thượng nhận nàng vào cung nối lại tiền duyên. . . . . .”
Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm vẻ mặt giận không kềm được của Vân Tĩnh Hảo nhìn nửa ngày, rốt cuộc nghe ra chút manh mối rồi, hẳn là Giang Ánh Nguyệt nói hưu nói vượn, chỉ là, thế nhưng hắn lại không vội vạch trần Giang Ánh Nguyệt, chỉ cười ngồi vào bên giường, lấy cán quạt tà tà khều đi vào cổ áo vạt áo nàng, thăm dò vào giữa vú nàng: “Náo loạn này nửa ngày, nàng là ghen?”
Vân Tĩnh Hảo càng giận, bật thốt lên: “Người nào ghen? Thiếp bất quá là giận người. . . . . .” Lời nói mới bật thốt lên, nàng lại thu trở về, kinh ngạc cắn đôi môi, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Giận trẫm cái gì?” Quân Thiếu Tần cười nhạt, cúi người ép tới, hơi thở ấm áp phất trên mặt nàng, bắt được đôi tay nàng, không để cho nàng phản kháng, môi hắn đã che kín xuống, hơi sức hắn cực lớn, lại hôn sâu vào, nóng bỏng giống như bão táp cuốn lấy nàng, lại giống như là trận tập kích công thành đoạt đất, hung tợn hận không thể cắn nuốt sạch cả người nàng.
Vân Tĩnh Hảo bị hắn cắn đau đớn, hạ quyết tâm, liền lung tung cắn trở về, hai người đều giống như phát tiết lòng tràn đầy oán giận, cơ hồ muốn hút đi tất cả hơi thở đối phương, ai cũng không chịu lui nhường một bước. . . . . .
Hồi lâu, hai người thở hồng hộc tách ra, đầu ngón tay hắn lau chỗ xướt da trên môi nàng, nhìn ánh mắt của nàng nói: “Cây trâm này, trẫm chưa bao giờ đưa cho nữ nhân khác, nó vẫn do mẫu thân trẫm Hiếu Từ Thái hậu bảo quản, Giang Ánh Nguyệt chỉ là nói bậy nói mấy câu, nàng liền như vậy không giải thích được cáu kỉnh với trẫm, chẳng lẽ nàng đối với trẫm ngay cả điểm tin tưởng cũng không có sao?”
Vân Tĩnh Hảo nhìn hắn, bản năng muốn cãi lại, há miệng, lại phát hiện mình không lời nào để nói, vì vậy lật người lại ngủ, phục nơi đó cũng chưa hề đụng tới.
Tối nay Quân Thiếu Tần cũng có chút bất đồng, mặc dù lòng hắn tràn đầy tức giận mờ mịt trước đó chưa từng có, nhưng vẫn nguyện ý đi dụ dỗ Vân Tĩnh Hảo, do đó kéo nàng vào trong ngực, chuyển hướng nói: “Chớ ngủ, trẫm còn chưa có dùng bữa tối, nàng thức dậy bồi trẫm cùng nhau dùng thôi.”