Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 52: Chương 52: 《 Ba nghìn sủng ái tại một thân 》




Động tác của hắn càng cuồng dã, tựa hồ đang dùng răng khẽ cắn, Vân Tĩnh Hảo vừa xấu hổ vừa đau, trên mặt đỏ đến sắp bị thiêu đốt, trốn tránh vài lần vẫn tránh không thoát, nhất thời cả gan, liền đạp hắn một cái, oán giận nói: ”Không phải chàng muốn dẫn thiếp đi xem hoa đăng sao?”

Quân Thiếu Tần bị một cước, vẫn không tức giận, lại dán tới, không nhịn được hôn lên chóp mũi nàng một cái, dụ dỗ nói: “Chỉ chốc lát nữa liền đi.”

Vân Tĩnh Hảo nào chịu tin hắn, chân nhỏ lại dã man đạp một cái, chỉ vểnh môi lắc đầu: “Đi ngay bây giờ, nếu không về sau chàng cũng đừng đụng thiếp nữa!”

Quân Thiếu Tần bất ngờ không kịp phòng bị, mắt cá chân lại bị nàng hung hăng đạp trúng, liền kêu rên : “Đừng đạp, rất đau đó!”

“Ai biểu chàng chọc giận thiếp! Nói chuyện lại không suy nghĩ, cứ làm chuyện xấu, cứ hành hạ thiếp!”

Vân Tĩnh Hảo nhất quyết không tha, không biết tại sao, đột nhiên ngực chua xót, chu mỏ, lại khóc lên, nàng vừa khóc, Quân Thiếu Tần chỉ đành phải nhận tội, vội vàng ôm nàng vào trong lòng dụ dỗ, chẳng qua ngoài miệng vẫn ba hoa như vậy, mồm mép lém lỉnh như vậy: “Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, ta làm chuyện xấu, cũng là vì làm cho nàng yêu ta hơn, thế nào, ta có làm cho nàng yêu hơn rồi hả?”

“Yêu cái đầu chàng!” Vân Tĩnh Hảo nhớ lại thời điểm trong ruộng lúa mạch ban nãy, hắn giở trò xấu làm nàng lăn qua lăn lại như vậy, liền mắc cỡ đấm hắn mấy cái, mang nước mắt và mồ hôi cùng nhau cọ lên cổ hắn!

Quân Thiếu Tần cười mặc cho nàng định đoạt, chỉ ôm nàng càng chặt hơn, hắn cực kỳ yêu thích mùi vị trên người nàng, mùi hương nhạt như vậy, nhạt nhưng lại thơm như vậy, im hơi lặng tiếng, đã sớm xông vào trí nhớ của hắn.

Lúc này, Phúc bá ở bên ngoài bẩm báo, nói nước nóng đã nấu xong, hắn đáp một tiếng, lúc này mới buông nàng ra, tự mình đi ra ngoài khiêng một thùng nước tắm sạch sẽ, đổ nước nóng vào trong thùng, lại đổ thêm chút nước lạnh, thử nước ấm chưa, mới ôm Vân Tĩnh Hảo vào thùng nước tắm, hai người cùng nhau rửa sạch thân thể.

Tắm rửa, Vân Tĩnh Hảo cũng khôi phục chút hơi sức, sau khi lau khô đầu, liền dùng trâm hải đường búi tóc phía sau lên, cũng không biết Quân Thiếu Tần từ chỗ nào tìm được một bộ xiêm y sạch sẽ, để cho nàng thay.

Xiêm y váy trắng áo xanh làm nổi bật lên hai gò má của Vân Tĩnh Hảo giống như có thể bóp ra nước, nàng rất hài lòng, rồi lại có chút hoài nghi, căng thẳng trong lòng, liền xách cổ áo Quân Thiếu Tần lên: “Chàng nói, xiêm y này là của ai?”

Quân Thiếu Tần bị nàng xách cổ áo lên, cách nàng quá gần, giương mắt liền đối diện với đôi môi mềm mại và ánh mắt đang thiêu đốt của nàng, nói thật, nhìn bộ dạng nàng tức giận đến rối loạn vì hắn như vậy, thật đúng là. . . . . . Đáng yêu!

“Vậy nàng cho rằng là của ai?” Hắn hiểu được hiện trong đầu nàng đang nghĩ những gì, lại cứ muốn cố ý đùa nàng.

Bị hắn hỏi ngược lại, Vân Tĩnh Hảo chỉ mở miệng, nhưng không lên tiếng, mắt liếc thấy hắn đang cười trộm, nàng mới có chút thẹn quá hóa giận nói: “Luẩn quẩn vòng quanh cái gì? Không nói thì thôi, sau này chàng cũng đừng để ý đến thiếp, chớ nói chuyện với thiếp!”

“Đừng nóng giận đừng nóng giận! Ta nói không được sao?” Quân Thiếu Tần đầu hàng, chỉ sợ đùa giỡn quá trớn, vội vàng ôm chặt nàng vào trong lòng mình, nhướng mày cười xấu xa: “Xiêm y này dĩ nhiên là mẫu hậu ta lưu lại, mẫu hậu lúc tuổi còn trẻ, luôn luôn thích màu sắc trắng trong thuần khiết như vậy.” Nói xong, hắn lại khoa trương than thở: “Hẳn không phải nàng lại đang suy nghĩ lung tung đấy chứ?”

Bị hắn nói trúng, Vân Tĩnh Hảo đỏ mặt, đỏ đến giống như một con tôm luộc, thấy hắn hả hê như vậy, nhất thời nàng tức không nhịn nổi, liền kiếm cớ động thủ, hung ác nhéo cánh tay hắn mấy cái, mới ra khỏi phòng.

Quân Thiếu Tần hoàn toàn không để ý cười đuổi theo, tâm tình rất tốt!

Ngoài viện, Phúc bá đã chuẩn bị tốt xe ngựa, Quân Thiếu Tần đỡ Vân Tĩnh Hảo ngồi lên, do Phúc bá điều khiển, một đường chạy tới phố Huyền Vũ.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên đường hoa đăng lần lượt thắp sáng, cẩm tú trùng điệp, phồn hoa ngàn trượng.

Bởi vì hai người còn chưa dùng cơm tối, Quân Thiếu Tần liền trước dẫn nàng tới Thúy Sắc lâu lấy món điểm tâm ngọt nổi tiếng Đế Kinh, gọi một bàn điểm tâm nàng thích ăn.

Này là đường hoa hồng chưng bơ sữa, chưa vào trong miệng, thì đã ngửi được mùi thơm hoa hồng thanh nhã, chờ ăn vào trong miệng, liền thấy miệng đầy hương hoa hồng và hương bơ sữa, thơm ngon đến mức quả thật muốn nuốt cả đầu lưỡi xuống, kết hợp với bánh ngọt hoa quế đường trong suốt mềm mại giống như ngó sen, quả nhiên là mỹ vị vô cùng.

Vân Tĩnh Hảo vừa ăn, vừa thưởng thức cảnh trí hoa đăng lầu dưới của phố bên cạnh, vốn đang tốt, nhưng không biết đột nhiên nàng nhìn thấy cái gì, lại cả kinh chiếc đũa ngừng giữa không trung, miệng há thành hình chữ “o”!

Quân Thiếu Tần liền không nhịn được gõ bàn một cái nói: “Nhìn cái gì vậy? Đều nhìn đến ngốc!”

Vân Tĩnh Hảo dựng thẳng ngón trỏ trước môi, làm một động tác để cho hắn đừng lên tiếng, ngay sau đó vừa chỉ chỉ lầu dưới: “Chàng xem, đó là ai?”

Quân Thiếu Tần nghi ngờ tiến tới bên cửa sổ, theo phương hướng nàng chỉ nhìn qua.

Cách đó không xa, một hồng y thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đang chọn lựa hoa đăng, bên cạnh là một vị công tử văn nhã tựa như đang lấy lòng nàng, cười cong mắt, huơ tay múa chân không biết đang nói cái gì, cả người có vẻ thần thái phấn khởi!

Hồng y thiếu nữ kia cũng không cảm kích, tựa như chê hắn phiền một chưởng đẩy hắn ra, tiếp tục một mình đi dạo phía trước, công tử văn nhã này bị một chưởng, ngược lại cười đến càng thêm sáng lạn, giống như cuồng chịu ngược dường như đuổi theo tiếp tục cầu xin được đánh!

Đầu tiên Quân Thiếu Tần cũng không quá để ý, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo hai người kia, kinh hô một tiếng: “Chu Nhan và Ninh Sách Viễn?”

Quân Thiếu Tần nào từng thấy qua dáng vẻ nhiệt tình chân chó ngốc nghếch của Ninh Sách Viễn như vậy, nhất thời cực kỳ kinh ngạc, Vân Tĩnh Hảo cũng là hết sức kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, lần đầu phát hiện miệng của đối phương lại có thể mở ra đến mức lớn như vậy!

Người luôn luôn hiếu kỳ, hoàng đế và nương nương cũng không ngoại lệ, vì vậy, hai người rất ăn ý đứng dậy, lập tức thanh toán tiền, cùng nhau ra khỏi Thúy Sắc lâu!

Ai ngờ, vừa ra tới, nhưng không thấy bóng dáng Chu Nhan và Ninh Sách Viễn, lúc này, nơi đầu phố một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, cũng không biết người trên xe có chuyện gì gấp, quất roi ngựa bùm bùm vang dội, hoành hành ngông cuồng xông tới, phi nhanh tới mức khiến người líu lưỡi!

Người đi đường trên đường nhao nhao né tránh, chạy tán loạn khắp nơi, đột nhiên trong đám người vang lên một tiếng thét kinh hãi: “Đứa bé!”

Một đứa bé nho nhỏ đang đứng giữa đường, hình như là bị xe ngựa này chạy như bay tới hù dọa đến choáng váng, quên né tránh, mắt thấy là bỏ mạng dưới vó ngựa!

Tiếp theo một cái chớp mắt, Vân Tĩnh Hảo không chút nghĩ ngợi liền vọt tới, bất chấp tất cả ôm lấy đứa bé, bảo hộ đứa bé vào trong ngực, nàng đang muốn chạy đi, vậy mà, xe ngựa cuồng tứ (cuồng: điên cuồng; tứ: bất chấp mọi thứ) thế tới quá nhanh, chỉ lát nữa là đạp bọn họ thành bánh thịt, nhưng đột nhiên, xe ngựa lại chợt ngừng lại!

Có bạch y nam tử tung người nhảy xuống từ trên xe ngựa, chậm rãi đi tới trước mặt Vân Tĩnh Hảo, trên mặt nở một nụ cười mê hoặc lòng người: ”Chúng ta lại gặp nhau.”

Vân Tĩnh Hảo trấn an đứa bé kia một lát, để cho hắn về nhà mình, ngay sau đó ngước mắt nhìn lại, trong nháy mắt liền sửng sốt, bạch y nam tử trước mắt không phải là nam tử khảy đàn trong Noãn Hương Trai sao?

Mà lúc này, Quân Thiếu Tần cũng là cực kỳ tức giận đuổi theo, đang muốn khiển trách Vân Tĩnh Hảo, bạch y nam tử kia lại tiến lên hai bước, cười cười với Quân Thiếu Tần, nhiệt tình kêu một tiếng: “Đại ca!”

Quân Thiếu Tần nhìn sang, giống như là có chút ngoài ý muốn, cùng bạch y nam tử kia ôm nhau một chút, dùng sức đấm đấm sau lưng hắn, tiếp theo cười to lên: “Huynh đệ tốt, đến đây lúc nào? Sao không đi tìm ta?”

Tiếng cười của hai người đều cao vút trong trẻo, thân thiết giống như huynh đệ ruột, khiến Vân Tĩnh Hảo rất là giật mình, không hiểu ra sao!

Bạch y nam tử kia hàn huyên với Quân Thiếu Tần, sai người điều khiển xe ngựa đậu bên đường, chỉ chốc lát sau, trên đường cái liền huyên náo như trước, khôi phục như thường.

Bởi vì trên đường huyên náo, không tiện nói chuyện, ba người lại trở về Thúy Sắc lâu, tìm một nhã gian ngồi xuống, nhưng mới vừa ngồi xuống, nước trà còn chưa lên, Quân Thiếu Tần liền bắt đầu đổ ập xuống khiển trách Vân Tĩnh Hảo, thí dụ như: nàng là một nữ nhân, không có việc gì làm anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm cái gì? Thí dụ như: nàng là tên đần độn, có hiểu cái gì gọi là lượng sức mà làm hay không? Thí dụ như: mèo có chín cái mạng, nàng cho rằng mình cũng có sao? Lại không suy nghĩ dám xông lên! Thí dụ như: cũng may không xảy ra việc hệ trọng, nếu không ta nhất định phải đánh gãy chân của nàng, để cho nàng biết lợi hại!

Vân Tĩnh Hảo bị hắn hung dữ phải rụt cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, quả thật gần thành trái khổ qua, chép miệng, lại cứ không nhịn được đáp lại hắn một câu: “Nếu thật có chuyện lớn xảy ra, thiếp liền chết, chàng có đánh gãy chân của thiếp, thiếp cũng không biết đau, chàng đánh cũng như không, liền bỏ bớt hơi sức đi!”

“Vân Tĩnh Hảo, nàng còn dám nói!”

Tiếng rống giận trong dự liệu ở bên tai vang lên, Vân Tĩnh Hảo lại rụt cổ một cái, lại tràn đầy giảo hoạt nháy động ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, kéo dài âm điệu làm nũng: “Chàng bỏ qua cho thiếp đi, thiếp biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa. . . . . .”

Thấy nàng chịu thua, trong lòng Quân Thiếu Tần cười thầm, thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại vẫn là không chút biểu tình, tức giận hỏi nàng: “Mới vừa rồi có bị thương chỗ nào không?”

Vân Tĩnh Hảo nhất thời lệ nóng doanh tròng, đưa ra một bàn tay, uất ức vô cùng: “Hình như cổ tay bị trật khớp, đau chết!”

“Thật?” Vẻ mặt Quân Thiếu Tần ân cần, vội nâng cổ tay nàng lên, nhẹ nhàng xoa, bộ dáng uy nghiêm trong nháy mắt không còn sót lại chút gì!

Ngồi ở đối diện bạch y nam tử mang theo hứng thú thu tất cả vào đáy mắt, nhìn hai người kia thân mật ngồi dựa chung một chỗ, nói nhỏ đến mức ai cũng không nghe thấy, nhìn Quân Thiếu Tần cẩn thận xoa cổ tay cho Vân Tĩnh Hảo như vậy, trên mặt mang theo mỉm cười cưng chìu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật đúng là không thể tin được, tại trong trí nhớ của hắn, Quân Thiếu Tần không phải là người háo sắc, năm đó, Quân Thiếu Tần còn là đông cung hoàng thái tử, từ nhỏ chính là muốn quân lâm thiên hạ, bởi vì do thân phận, không biết có bao nhiêu cung tỳ nghĩ hết biện pháp muốn được Quân Thiếu Tần sủng hạnh, lại không một người nào thành công.

Hôm nay nhìn Quân Thiếu Tần đối với Vân Tĩnh Hảo cưng chiều, giống như là động lòng, chẳng biết tại sao, nhìn hai người ân ái triền miên như vậy, trong lòng hắn liền dâng lên một loại cảm xúc vi diệu, giống như là đố kỵ, bởi vì hắn cả đời này, nhất định là phải chết sớm, nhất định sẽ cô độc đến chết, nhưng Quân Thiếu Tần lại có được nhiều như vậy, có thân thể khỏe mạnh, có nữ nhân yêu sâu đậm, còn có quyền lợi chí cao vô thượng, đây cũng là sự khác biệt giữa bọn họ, một người trên trời, một người dưới đất.

Thật sự là không công bằng nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.