Thần vũ tướng quân Trầm Quang Liệt lập tức truyền khẩu dụ đóng cửa cung, lệnh khóa cửa cung lại, tránh các cung cấm, các cung nơi hậu phi ở từng cái tiếp nhận lục soát, người bên trong không được ra ngoài, nếu người nào làm trái thánh dụ, ngăn trở lục soát, trảm!
Trong lúc nhất thời, quân đội sâm nghiêm dàn trận vây trọn hoàng cung thành một thùng sắt, ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu lên binh đao áo giáp rõ ràng, dày đặc bức nhân.
Lúc đó, trưởng công chúa mới ăn tổ yến xong đang nằm ngủ, hoảng hốt mơ thấy Vân Sơ từ bên ngoài đi tới, cười yếu ớt khẽ vuốt gương mặt của nàng, gọi nàng một tiếng: “Lệnh Uyển.” Nàng dựa vào trong ngực hắn, tham luyến (tham lam + lưu luyến) ngửi mùi thơm đỗ nhược (cây đường lê) vô cùng nhạt trên người hắn, nước mắt ướt đẫm vạt áo của hắn: “Sơ, thiếp biết chàng không nỡ bỏ thiếp, chàng đừng đi. . . . . . Thiếp van chàng. . . . . . Đừng bỏ thiếp lại nữa. . . . . .”
“Ta sẽ không đi. . . . . .” Hắn cúi đầu bảo đảm, nâng mặt nàng lên, ngậm chặt đôi môi của nàng, dịu dàng như vậy, quý trọng như vậy, đôi mắt lưu luyến mê ly: “Lệnh Uyển, ta ở đây, ở bên cạnh nàng, vẫn luôn bên cạnh nàng. . . . . .”
“Sẽ không bỏ thiếp lại nữa sao?” Nàng ôm chặt hắn, yên lặng nhìn hắn, không khỏi ngây dại: “Không nên gạt thiếp, Sơ, ở trong mộng, chàng lừa thiếp quá nhiều lần, vừa tỉnh dậy, chỉ còn lại một mình thiếp, có biết hay không, thiếp rất nhớ chàng. . . . . .”
“Ta biết, ta không đi, nàng ngủ đi.” Hắn dịu dàng nắm chặt tay của nàng, khẽ mỉm cười: “Còn nhớ rõ lời ta đã nói hay không? Nếu có một ngày, hài tử đều đã lớn, ta liền dẫn nàng đi ngao du bốn phương, nhìn biển Đông Hải, xem đại mạc rộng lớn, xem mưa bụi Giang Nam, xem Tây Thục hiểm trở, chờ nàng mệt mỏi, không muốn đi nữa, ta liền tự tay xây một tòa viện cho nàng, chung quanh đủ loại hoa thụ nàng thích, ta vẽ tranh dưới tàng cây, nàng ở bên cạnh nhìn, cuộc đời này an tĩnh mà sống, không xa không rời. . . . . .”
Hai mắt nàng rưng rưng, ở trong lòng hắn, không hiểu sao trái tim trở nên an tĩnh lại: “Thiếp không quên, lời chàng đã nói, thiếp đều không quên. . . . . . Sơ, hiện tại thiếp mệt quá, chàng dẫn thiếp đi có được hay không? Chúng ta tìm một nơi cảnh đẹp như tranh, nơi đó chỉ có chàng và thiếp, người nào cũng không thể quấy nhiễu.” @d#đ/l^quy&d^n!
Hắn gật đầu, thương tiếc vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ở bên tai nàng dịu dàng nói: “Nếu mệt mỏi, thì đừng ép mình nữa, cũng đừng ép hài tử nữa. . . . . . Đứa nhỏ Niệm Sơ này, từ nhỏ an ổn trầm tĩnh, nàng nói cái gì, nó liền nghe cái đó, nó hiếu thuận nghe lời, nhưng nàng chọn đường cho nó, chưa hẳn là thật lòng nó muốn. Về phần Tĩnh Hảo, đứa nhỏ này sinh ra liền lắm tai nạn, không có một ngày trôi qua tốt, ta thiếu nó quá nhiều, hôm nay nó mong muốn như thế nào, nàng cứ theo ý nó đi, ngàn vạn đừng để cho nó lại chịu khổ, coi như là ta van nàng. . . . . .”
Giọng nói của hắn có một chút mơ hồ, chợt giống như cách thật xa, nàng còn muốn bắt tay hắn lại, nhưng cái gì cũng không bắt được, trong điện các vắng vẻ tĩnh mịch không một người, tay của nàng không cách nào kiềm chế run rẩy, nước mắt giống như nước lũ trào lên. . . . . .
Buồn bã tỉnh dậy, nàng đưa tay lau đi nước mắt giàn giụa, lại nghe thấy một trận tiếng người ồn ào ngoài điện, có cung nhân trả lời: “Điện hạ, Hoàng quý phi Càn Nguyên điện bị thích khách bắt đi!”
Nghe lời này xong, trong nháy mắt toàn thân nàng đều đổ mồ hôi lạnh, lập tức xốc màn trướng, mặc áo khoác vào, vội vàng ra khỏi tẩm điện.
Lúc ban ngày, nàng làm kế ly gián, khiến cho Vân Tĩnh Hảo căm hận Quân Thiếu Tần, đối với Quân Thiếu Tần hoàn toàn tuyệt vọng rồi, vốn kế hoạch của nàng, ngày mai nghĩ cách đưa Vân Tĩnh Hảo xuất cung, rời khỏi Quân Thiếu Tần, trước tiên thuyết phục Vân Tĩnh Hảo đi đến đại mạc cùng Cá Sấu, tất cả đều sắp xếp xong xuôi, thế nào chợt giết ra tên thích khách?
Nếu A Hảo thật đã xảy ra chuyện gì, ngày khác dưới cửu tuyền, làm sao nàng đối mặt với Vân Sơ? Nàng chỉ cảm thấy trong lòng như bị đâm một đao, bất giác “Oẹ” một tiếng, trực tiếp phun ra một búng máu, cung nhân vội vàng cuống quýt tiến lên đỡ, nàng chỉ vội hỏi: “Trước mắt Hoàng đế ở chỗ nào?”
Cung nhân này run giọng nói: “Bây giờ hoàng thượng còn đang ở Càn Nguyên điện, sau khi Hoàng quý phi bị bắt đi, hoàng thượng mặt rồng tức giận, lập tức liền lệnh Thần Vũ tướng quân Trầm Quang Liệt mang binh phong bế đại nội, phong bế toàn bộ trên dưới cung tìm kiếm, mà nô tài và thị vệ trực ở Càn Nguyên điện tổng cộng hơn ba mươi người, trừ công công Tiểu Thuận Tử ra, toàn bộ đều đã bị hoàng thượng đánh chết trước điện, hiện giờ bên kia đang loạn thành một đoàn, Điện hạ mau quay trở lại thôi. . . . . .”
Nàng gật đầu, gọi tâm phúc đến, phân phó không nên kinh động Quân Niệm Sơ, ngay sau đó dẫn người ra khỏi Hàm Chương điện, ai ngờ, mới xuống tới bậc thềm ngọc liền bị người cản lại!
Thần Vũ tướng quân Trầm Quang Liệt cả người mặc trọng giáp hắc thiết, dẫn thân vệ tướng lĩnh quỳ một gối xuống đất, vừa mở miệng giọng nói vang dội nói: “Xin điện hạ dừng bước, hoàng thượng có lệnh, giới nghiêm toàn bộ cung cấm, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện rời khỏi chỗ ở!”
Trưởng công chúa cười lạnh, vẫn là tiến lên trước một bước, quát lên: “Ngươi tránh ra!”
Trầm Quang Liệt phụng chỉ tiến đến, đâu để ý nàng là thân phận gì, cuối cùng cũng không nhượng bộ, lúc này rút ra bội đao!
Cung nhân bên cạnh kinh hãi, cuống quít bảo hộ trước người trưởng công chúa, một thái giám có chút gan dạ lập tức kinh nộ quát mắng: “To gan, các ngươi muốn làm phản hay sao! Rút đao trước mặt điện hạ, là phạm thượng tử tội, theo luật nên trảm. . . . . .” Lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy đột nhiên Trầm Quang Liệt giơ tay chém xuống, hắn chỉ cảm giác trên cổ chợt lạnh, một chùm huyết vũ đi qua, hắn nhìn thấy ánh mắt của mình cách mặt đất càng ngày càng gần, còn không kịp ý thức được tử vong, hắn liền nhìn đến thân thể không đầu của mình ngã xuống trong nháy mắt!
Sắc mặt trưởng công chúa kịch biến, cả kinh con ngươi trợn to lên, không hề chớp mắt nhìn đầu người lăn tới cạnh chân nàng, bị máu tanh kích thích trước mặt bỗng tối sầm, bỗng nhiên lại ngã xuống đất hôn mê!
Cũng trong lúc đó, y thị tuấn mỹ lúc trước đưa thảo dược đến Càn Nguyên điện, cũng đang ở chỗ hẻo lánh của Ngự Hoa Viên đổi một thân y phục dạ hành, mà hắn, chính là Thẩm Thanh Nham đã mất tích một khoảng thời gian, hôm nay mặc dù hắn thuận lợi lẻn vào trong cung, bắt đi Vân Tĩnh Hảo, nhưng bởi vì thị vệ lục soát toàn bộ cung mà đi không được.
Bên cạnh hắn, có một cái sọt tre chứa đầy thảo dược, hắn đổi y phục xong, liền tới bên sọt tre, cẩn thận lấy tay đẩy những thảo dược kia ra, chỗ tay chạm vào, liền đúng đến đầu mềm mại của Vân Tĩnh Hảo.
Nàng ngủ mê man đến một lát mới tỉnh lại, cảm thấy có ngón tay nhẹ nhàng trượt trên gương mặt của nàng, mông lung mở mắt, lại giống như nhìn thấy sự vật không thể tưởng tượng nổi nhất: “Sư huynh, tại sao là ngươi?” Nàng cuống quít từ trong sọt đứng lên, mơ hồ nghe tiếng bước chân gấp gáp nơi xa, giống như là thị vệ đuổi theo.
“Nhớ nàng, liền tới xem nàng.” Thẩm Thanh Nham chậm rãi tiến tới gần, ánh mắt sâu lạnh, giống như hắn đang nói khẽ.
Vân Tĩnh Hảo theo bản năng lui về phía sau nửa bước: “Ngươi. . . . . .”
Lời nói tiếp theo còn không kịp nói ra, đột nhiên hắn kéo người nàng ôm vào trong lòng, lúc nàng chưa kịp đề phòng, liền lấy chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước bịt kín mũi miệng nàng lại, chiếc khăn kia mang theo một cỗ mùi hương nồng đậm, truyền vào trong mũi, chỉ là một cái chớp mắt, nàng liền yếu ớt ngã vào lòng hắn, tay chân không còn cảm giác, không thể nhúc nhích, trong miệng cũng không thốt nên lời, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng hiểu, biết mình rơi vào trong tay Thẩm Thanh Nham, khẳng định không lành rồi.
Lại nói lúc này Thẩm Thanh Nham cõng Vân Tĩnh Hảo, mới ra khỏi Ngự Hoa Viên, thì thấy phía trước có bóng người thấp thoáng, quả nhiên người của Trầm Quang Liệt đã tới đây, khắp nơi đều là đèn đuốc, căn bản không chỗ có thể ẩn nấp, hắn lập tức cắn răng một cái, không có lựa chọn nào khác trốn vào Thừa Thục điện gần đây.
Uyển Thục phi cùng Giang Ánh Nguyệt ở Thừa Thục điện này, bởi vì hai người đều không nhận được sự quan tâm của nhà vua, nên hiện giờ Thừa Thục điện này đã giống với lãnh cung.
Lúc này trên người Uyển Thục phi đang không được tự nhiên, nằm rất lâu cũng không thể ngủ được, liền gọi cung nữ tâm phúc nói chuyện với nàng, chợt nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, hai người nhìn nhau một cái, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cung nữ kia liền đi ra cửa hỏi thăm mấy câu, một lát sau, cung nữ kia mới trở về tới bẩm: “Nương nương, là thích khách vào Càn Nguyên điện, Hoàng quý phi bị bắt đi, bọn thị vệ đang lục soát toàn bộ cung!”
Uyển Thục phi sửng sốt một chút, có thể là bệnh hồ đồ, lại mở miệng hỏi: “Người đã chết sao?”
Cung nữ kia vừa nghe lời này, sợ nhảy dựng lên, nhíu mày nhìn xung quanh, vội nhỏ giọng nói: “Nương nương không nên nói lung tung, nếu để cho người nghe thấy, truyền tới trong tai hoàng thượng, thì lại là một trường đại họa.”
Uyển Thục phi run một cái, mới hồi thần lại, nghĩ thầm, nếu thích khách kia có thể giết chết Vân Tĩnh Hảo là tốt nhất, dù cho không có giết, hắn bắt người đi, nhất định cũng nổi lên lòng dâm, lại há có thể bỏ qua cho Vân Tĩnh Hảo? Vân Tĩnh Hảo kia thân thể ốm yếu, sợ là chịu không được mấy ngày, sẽ bị lăng nhục đến chết thôi!
Nghĩ như vậy, Uyển Thục phi lại khôi phục tinh thần, lập tức đứng dậy sửa sang lại y phục, khóe môi thoáng chứa nụ cười: “Nếu hoàng thượng muốn lục soát cung, vậy chúng ta liền phối hợp một chút, ngươi đi truyền lời ta nói, bảo đầy tớ cầm đuốc soi mở cửa mà hầu hạ, tùy bọn họ tới lục soát, lục soát rõ ràng, ngược lại là biện pháp tốt giúp chúng ta rửa tội, ngày sau nếu Hoàng quý phi có phát sinh chuyện gì, cũng không tới trên đầu chúng ta rồi!”
Cung nữ kia gật đầu, lại nói: “Vậy trước tiên nô tỳ nói một tiếng với Ánh Nguyệt tiểu chủ, để cho tiểu chủ cũng mở cửa điện ra, để thị vệ đi vào lục soát một chút.”
Mà lúc này Giang Ánh Nguyệt cũng còn chưa ngủ, bởi vì có chút đói bụng, liền kêu cung nữ Lâm Nhi đi nấu chén mì nước bưng vào.
Không biết vì cái gì, tối nay dạ dày nàng lại lớn như vậy, rốt cuộc ăn hết sạch một chén mì nước lớn, Lâm Nhi đi vào dọn dẹp bát đũa, nàng ngồi cầm quyển sách mở ra, bất quá trong chốc lát, cung nữ tâm phúc của Uyển Thục phi liền đi tới truyền lời, nói Hoàng quý phi bị thích khách bắt đi, đợi lát nữa thị vệ muốn đi qua lục soát, bảo nàng mở cửa điện ra phối hợp một chút.
Nàng vừa nghe, trong lòng không khỏi vui mừng, đang muốn đi ra ngoài hỏi cặn kẽ, chợt nghe phía sau bức rèm che trân châu mơ hồ truyền đến một vài tiếng vang.
Lâm Nhi sững sờ, chỉ cảm thấy trái tim nhảy thình thịch, lập tức sắc mặt không còn chút máu: “Nương nương, có phải hay không là. . . . . .”
Giang Ánh Nguyệt mấp máy môi, liếc rèm này, cuống quít tìm một cây kéo từ trên bàn trang điểm đến, nhét vào trong tay Lâm Nhi, nói nhỏ: “Ngươi qua nhìn một chút, nếu có đầu người núp ở phía sau, ngươi đâm cây kéo qua.”
Lâm Nhi bất quá là một cung nữ hầu hạ người, khi nào đã làm loại chuyện như vậy, chỉ sợ tới mức không ngừng run rẩy: “Nương nương, nô tỳ không dám đâu. . . . . .”
Giang Ánh Nguyệt mắng một tiếng “Phế vật”, lập tức đoạt cây kéo, đột nhiên chạy nhanh tới vén rèm lên, nhưng bên trong không có thích khách, lúc này nàng mới thở ra một hơi, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, đột nhiên Thẩm Thanh Nham chợt hiện ra từ sau màn che, một chưởng vỗ rớt cây kéo trong tay nàng.