Lúc này, sau tấm bình phong lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Quân Thiếu Tần: “Tĩnh Hảo, là nàng sao?”
Nàng cả kinh, chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, nhất thời trên mặt giống như lửa thiêu nóng, rốt cuộc cúi đầu, di chuyển qua bình phong, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng không dám ngẩng đầu.
Thật lâu sau, cũng không nghe thấy động tĩnh.
Nàng kinh ngạc giương mắt, chỉ thấy trên giường rồng, Yên La sáng rực buông xuống, trên bàn trước giường, một mảnh hỗn độn, bầu rượu nghiêng một nửa, tách rơi xuống đất, rượu bắn ra bốn phía.
Quân Thiếu Tần say rượu nằm trên giường, áo đen khẽ mở, chầm chậm thở ra, tựa như giấc ngủ rất sâu, mi tâm như thường ngày nhíu lại, thì ra là, hắn mới vừa gọi nàng ở trong mộng.
Nàng ngừng thở, không hề chớp mắt nhìn hắn, ngủ như vậy, không biết hắn có bị lạnh không? Nàng đưa tay muốn giúp hắn mặc y phục lại cho tốt, bất giác dừng lại, lại cúi người hôn lên môi của hắn, hai cánh tay đưa vào dưới thân thể của hắn, kịch liệt hôn hắn, trên đầu lưỡi như có một đốm lửa ở giữa răng môi hắn tùy ý thiêu đốt, lưu luyến trằn trọc rơi vào đam mê, cố ý làm hắn thức tỉnh.
Bỗng nhiên Quân Thiếu Tần mở mắt, vẫn còn mang men say, mơ hồ nhìn nàng, còn tưởng rằng là cung nữ dâng trà nào đó, liền vân vê trán, đột nhiên phất tay áo hất nàng ra: “Lớn mật! Ai cho ngươi tiến vào?”
Vân Tĩnh Hảo ngã xuống đất, bi thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng thật không muốn nhìn thấy thiếp sao?”
Giọng nói này?
“Tĩnh Hảo!”
Quân Thiếu Tần giật mình, trong nháy mắt tỉnh lại, giống như bị phỏng, chợt nhảy người lên, một tay ôm lấy nàng vào lòng, cánh tay cứng cáp ôm siết nàng đến sít sao, gần như muốn cắt đứt hơi thở của nàng, mạnh mẽ, tàn bạo mà dịu dàng hôn xuống, mãi cho đến khi hơi thở của nàng không ổn định, hắn mới không đành lòng buông ra, lại siết chặt nàng hơn, hôn gò má mềm mại của nàng, giống như không thể chịu đựng nổi phần kích động này, trái tim bỗng nhiên co rút nhanh, cơ hồ nhảy rớt ra ngoài: “Nha đầu ngốc, nàng đi đâu đó?”
“Thật xin lỗi, để cho chàng lo lắng. . . . . .” Vân Tĩnh Hảo nói, nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rớt xuống đất.
Quân Thiếu Tần lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, ánh mắt dịu dàng, nóng rực như muốn hòa tan người: “Đừng khóc, ta sẽ đau lòng...”
Vân Tĩnh Hảo ngước mắt nhìn hắn, giọng nói bất giác run rẩy: “Nhưng mà, thiếp trách lầm chàng như vậy... chàng không oán trách thiếp sao?”
Quân Thiếu Tần nhăn lại mi tâm, cằm chống đỡ bên tai nàng, mặt chôn trong mái tóc dày của nàng, còn chưa kịp nói chuyện, nàng liền đưa tay ôm cổ hắn, mặc cho nước mắt chảy xuống, để mặc cho mình ở trước mặt hắn không chút kiêng kỵ khóc thút thít, nhón chân lên, ấn lên bờ môi hắn một nụ hôn: “Thật xin lỗi, thiếp không nên không tin chàng, thật xin lỗi. . . . . .”
Mỗi một lần nói câu “Thật xin lỗi”, một nụ hôn của nàng liền hạ xuống, khóc càng lợi hại, Quân Thiếu Tần nếm được vị mặn của nước mắt, lòng như mềm đi, tất cả mọi thứ dường như đều trở nên không quan trọng nữa rồi.
“Nha đầu ngốc, ai oán trách nàng chứ? Ta chỉ muốn nàng bình an vô sự, chỉ cần nàng quay trở lại, chỉ cần nàng ở đây bên cạnh ta...“. Đuôi lông mày đáy mắt của hắn đều chứa đầy tình yêu, đổi khách thành chủ hôn xuống đôi môi của nàng, nắm tay của nàng, mười ngón tay đan xen quấn quýt dây dưa, triền miên, ánh mắt của hắn chợt dời xuống phía dưới, lại đột nhiên rùng mình, nâng cổ tay của nàng lên, tươi cười trên mặt cũng thu lại: “Thích khách kia dụng hình đối với nàng?”
Vân Tĩnh Hảo nhìn vết thương trên cổ tay bị vòng sắt siết ra, vội rút tay về, lui lại hai bước, nhàn nhạt cười nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không còn đau đớn gì…”
Quân Thiếu Tần giống như không nghe thấy, một tay vươn ra kéo nàng trở lại, ánh mắt lạnh như sương, giọng nói hàm chứa sự tức giận: “Nói cho ta biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Vân Tĩnh Hảo chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt xinh đẹp chớp chớp chuyển động: “Thiếp cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đêm hôm ấy, thiếp vừa tỉnh lại liền trúng mê hương của thích khách, sau đó thì cái gì cũng không biết, tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy Cá Sấu, thiếp bị hắn nhốt ở trong một tòa biệt viện, có lẽ là vì xem thường thiếp tay chân yếu đuối, phòng thủ của biệt viện này cũng không phải quá nghiêm ngặt, thiếp liền thừa lúc ban đêm trốn thoát…”
Nàng không biến sắc đổ toàn bộ chuyện xấu cho Cá Sấu, cũng coi như cứu Thẩm Thanh Nham một mạng, dù sao cũng là đồng môn, dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không để cho hắn trở thành kẻ tù tội đáng xấu hổ, đầu thân hai nơi, làm hổ thẹn sư môn.
Thở dài một cái, nàng tiếp tục nói: “Cá Sấu là người xảo trá như hồ ly, hắn đã sớm cùng trưởng công chúa hợp mưu, muốn ở trong cung làm loạn, khơi dậy chiến tranh, lúc này, kỵ binh Hạ Lan của hắn đang trú đóng ở ngoài thành, một khi hoàng thượng cùng trưởng công chúa gây chiến, vô luận ai thua ai thắng, hắn đều thừa dịp triều đình nội loạn, mang binh tấn công vào đế đô, làm ngư ông đắc lợi.”
Quân Thiếu Tần nghe lời nàng nói, nhưng tâm tư vẫn tỉnh táo bình tĩnh, trong đôi mắt hiện rõ sự ngông cuồng: “Trưởng công chúa không đáng lo, nếu người hành động thiếu suy nghĩ, chính là tự chui đầu vào rọ, về phần Cá Sấu, ý hắn muốn như thế nào, làm sao ta lại không biết? Ta ra lệnh đại quân của Bùi Dũng trú ở bên ngoài Đế Kinh bốn mươi dặm, là vì phòng ngự kỵ binh của hắn tấn công, có Bùi Dũng trấn thủ ở ngoài thành, hắn muốn mang binh tấn công vào đế đô cũng khó như lên trời!”
“Mặc dù chàng sớm có chuẩn bị, nhưng so với loại phòng ngự đơn giản này, đối phó với Cá Sấu, thiếp lại có biện pháp tốt hơn.” Vân Tĩnh Hảo mỉm cười lên tiếng: “Thừa dịp mọi người đều tập trung tại Trung Nguyên, không có binh lực đóng ở Đô thành Hạ Lan, sao chàng không phái binh bắc tiến? Một khi chàng chiếm được Đô thành Hạ Lan, Khả Hãn sẽ giống như chó nhà có tang, chỉ có thể mặc chàng xâm lược.”
Quân Thiếu Tần lại lắc đầu: “Đô thành Hạ Lan được xưng là thiết vệ thành, tường cao kiên cố, dễ thủ khó công, nếu phái binh mạnh mẽ tấn công, chỉ sợ nửa năm có khi một năm cũng chưa chắc có thể chiếm được.”
“Không thể tấn công, vậy liền dùng trí.” Vân Tĩnh Hảo lấy ra chiếc khăn lụa có in hình Hổ Phù đưa cho hắn, trong mắt là sự bình tĩnh: “Đây là Hổ Phù vật bất ly thân của Khả Hãn Cá Sấu, nó tượng trưng cho uy quyền vô thượng của Khả Hãn, chàng cho người dựa theo bản vẽ này đúc thêm một khối giống như vậy, thiếp sẽ có biện pháp thâu lương hoán trụ, đoạt lấy Hổ Phù thật vào tay, có Hổ Phù, không tốn một người nào, cũng có thể chiếm giữ Đô thành Hạ Lan.”
Quân Thiếu Tần nghe, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo chính là nổi trận lôi đình: “Cái gì thâu lương hoán trụ? Chẳng lẽ nàng còn muốn trở lại bên cạnh Cá Sấu? Nàng một mình mạo hiểm như vậy, là muốn bỏ đi tính mạng một cách vô ích hay sao? Cho dù thắng được một thành trì thì như thế nào? Nếu là thua nàng, ta tới chỗ nào tìm lại một Vân Tĩnh Hảo? Cho dù thua thiên hạ này, ta cũng không thể thua nàng!” d@đ#l%quy&d^n
Cho dù thua thiên hạ này, cũng không thể thua nàng.
Nghe được câu thổ lộ táo bạo như vậy, trong lòng Vân Tĩnh Hảo đã là vô tận ngọt ngào, khuôn mặt đỏ ửng tựa như ánh nắng chiều, nhẹ nhàng vòng chắc hắn, ngước mắt lên thì vừa lúc nhìn thấy bờ môi của hắn ngay trước mắt, liền hôn lên, đôi tay từ vạt áo của hắn dò xét đi vào, xoa nhẹ trước ngực của hắn, tay nhỏ bé của nàng ấm áp, như có nhiệt lưu cuồn cuộn mà qua.
Rốt cuộc hô hấp của hắn dồn dập, chợt ôm nàng đến trên giường, cởi y phục nàng ra, da thịt chạm vào nhau giống như trời hạn lâu ngày gặp mưa rào, tiếp theo một cái chớp mắt, bờ môi của hắn lại rời đi môi của nàng, khuôn mặt tuấn tú bởi vì tình dục mà đỏ lên.
Nàng mở to mắt, mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn ồ ồ thở gấp buông nàng ra, trong mắt tràn đầy giãy giụa: “Nàng đang mang thai, ta sợ làm nàng bị thương. . . . . .”
Nàng lại đưa tay ôm ngược lại lưng hắn, như thế nào cũng không chịu buông tay: “Thiếu Tần, thiếp rất nhớ chàng, chàng nhẹ một chút, thiếp không sao . . . . . .”
Lời này vừa nói ra, làm sao hắn còn có thể nhịn được? Chỉ xoay người che ở trên nàng, hôn thật sâu xuống, tất nhiên là xuân sắc vô hạn, kiều diễm muôn vàn.
Sau khi yêu đương qua đi, lưng nàng dán lên lồng ngực của hắn, lẳng lặng rúc vào trong ngực hắn, hắn vuốt ve đường cong trên eo nàng, chậm rãi nói: “Nàng nghe lời, đừng đi mạo hiểm nữa, nàng chỉ cần nhớ, chuyện dù lớn đến đâu, cũng không quan trọng bằng tính mạng mẫu tử các nàng . . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng xoay người, giọng nói vô cùng nhẹ, lại mang theo cố chấp không thể lay chuyển: “Thiếp muốn giúp chàng, coi như không giúp được quá nhiều, nhưng một điểm hai điểm vẫn là có thể giúp, lại nói, chỉ bằng Cá Sấu, hắn còn chưa có khả năng lấy được tính mạng của thiếp đâu.”
Quân Thiếu Tần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt khóa ở trên môi của nàng, không nhịn được trộm hôn một cái, xoa đầu nàng, nhưng giọng điệu vẫn là cứng rắn: “Không được, nàng ngoan ngoãn, chỗ nào cũng không cho đi, nàng chỉ cần an an ổn ổn để ta cưng chiều là tốt rồi.”
Vân Tĩnh Hảo nhắm mắt lại không nói lời nào, Quân Thiếu Tần biết nàng đang tức giận, nhưng trong chuyện này, hắn cũng không tính nhượng bộ, chỉ muốn giam thân thể nàng lại, ôm chặt nàng.
Rất lâu sau, nàng từ từ mở mắt, lần đầu tiên cẩn thận nghiêm túc nhìn hắn như vậy: “Chàng cho rằng mới vừa rồi thiếp nói muốn giúp chàng, đều là lời nói ngây thơ kích động sao? Cá Sấu nói, trưởng công chúa lợi dụng thiếp tới uy hiếp chàng, thiếp ở lại bên cạnh chàng, chỉ làm liên lụy chàng, cái gì cũng giúp không được chàng, thiếp chỉ nghĩ chứng minh cho hắn thấy, cho dù là kim ốc tang kiều, thiếp cũng có thể đứng ra vì chàng vượt mọi chông gai, cùng chàng vượt mọi gian khó.”
Quân Thiếu Tần nhìn nàng, không nói tiếng nào, chỉ là nặng nề than một tiếng.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến một hai tiếng gọi, tiếp theo tiếng gọi này dần dần trở nên to lớn hơn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quân Thiếu Tần khoác áo đứng lên, gọi mấy tiếng Tiểu Thuận Tử, không lâu lắm, liền nghe thấy Tiểu Thuận Tử ở ngoài điện trả lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, không có sự tình gì lớn, chỉ là một vài loài côn trùng xông vào, có Thần Vũ tướng quân trấn giữ xử lý, ngài có thể an tâm.” @(Lạc_Thần)@
Làm sao trong cung lại để cho côn trùng tùy ý ra vào? Chỉ sợ là trưởng công chúa động thủ trước! Vân Tĩnh Hảo kinh sợ nhảy dựng lên, vội vàng mặc y phục vào, nhất thời toàn thân lạnh cứng, Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng kéo nàng lại, ép buộc nàng nằm trở về, đưa tay xoa nhẹ mặt của nàng, ánh mắt tha thiết: “Ở chỗ này đợi ta trở lại, không cần suy nghĩ lung tung nữa, nàng không cần chứng minh cái gì trước bất kỳ ai, ta cưng chiều nàng, là bởi vì yêu nàng, vì nàng làm bất cứ chuyện gì, ta đều là cam tâm tình nguyện, ta chỉ muốn cho nàng vui vẻ hạnh phúc, cả đời làm bạn bên cạnh ta, chúng ta một nhà ba người, ngày vẫn còn dài. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo cảm thấy chóp mũi có vị chua, loại thời điểm này, nàng không muốn làm cho hắn lo lắng, cũng không muốn gây thêm phiền cho hắn, liền thuận theo ý của hắn: “Vâng” một tiếng, hắn khẽ cười, đôi môi dịu dàng rơi vào cái trán của nàng, sau đó liền xoay người, sải bước bước nhanh ra khỏi tẩm điện, phân phó Tiểu Thuận Tử nói: “Truyền A Thú lập tức vào cung, trẫm ở Ngự Thư Phòng chờ hắn!”
Tiểu Thuận Tử nói một tiếng “Vâng”, từ bên ngoài đóng cửa điện lại.
Cửa điện vừa đóng, vô luận bên ngoài phát sinh cái gì, không khí trong điện vẫn như cũ trầm tĩnh mà đọng lại, Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng cắn môi, lấy chăn gấm bao lấy thân thể thật chặt, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, đột nhiên, cửa điện lại két… một tiếng không gió tự mở, ánh đèn nhẹ nhàng lay động, một cái phi tiêu màu đỏ lóe lên ánh sáng lạnh lóa mắt bắn thẳng đến, đâm thật sâu vào trên cột giường!