Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 2: Chương 2: Tình ái chốn khuê phòng




Edit: Fuly

Đêm đó, hắn dùng giá cao nhất đoạt được Vân Tĩnh Hảo, vốn dĩ để tâm phúc an bài cho nàng ra biên ngoại, bảo vệ nàng bình an cả đời. Nhưng sau khi nhận ra thân phận của hắn, quản sự giáo ti phường lại nghĩ rằng hắn nhìn trúng Vân Tĩnh Hảo, vì vậy tự chủ trương cởi xiêm áo nàng, đưa vào trong phòng, cung thỉnh hắn hưởng dụng.

Người giáo ti phường người làm việc luôn gãy gọn, đã cởi xiêm áo thì nhất định sẽ cởi hết, nàng nằm trong trướng, không mảnh vải, da thịt non mềm như trẻ con, hắn tự tay vén nhẹ làn tóc ướt đang dính trên mặt nàng, không tự chủ được phải nhìn ngắm vùng da thịt ấy. . . . . .

Mặc dù nàng không đầy đặn, ngũ quan cũng chưa tính là tuyệt sắc, nhưng lại phong tình tận xương, trên người như mang theo sự hấp dẫn mơ hồ, dưới đèn lại càng dễ dàng khiến cho người ta rung động, đây là lần đầu tiên trong đời, đối với nữ nhân, hắn nổi lên hứng thú không nên có. Cũng trong nháy mắt đó, quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại thay đổi chủ ý, giữ nàng lại bên cạnh. Hắn tự tin cho là, hắn mê luyến, chỉ là thân thể nàng, như bây giờ vậy. . . . . .

Hắn khẽ mỉm cười, ấn nàng xuống dưới, xé đi những vật cản trên người, cúi đầu ngậm đóa anh đào trước ngực nàng, khẽ mút, khiến nàng như mất đi khống chế, dục vọng trong thân thể ngày càng tăng cao, quả anh đào bên trái bị hắn trêu chọc, trở nên căng cứng, cảm giác tê dại cùng hơi nhói lên đan lẫn vào nhau, khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi, hai má nàng đỏ hồng, mắt nhắm chặt khẽ rên rỉ, động tác của hắn lại càng thêm cuồng dã, đôi môi dời ra ngoài, cắn nhẹ, khiến nàng mất khống chế hét lên, đẩy thân thể hắn ra: "Không cần. . . . . . Hoàng thượng không có nữ nhân khác để hành hạ ư? Sao cứ khi dễ một mình nô tỳ vậy?"

"Nàng hi vọng trẫm hành hạ nữ nhân khác?" Quân Thiếu Tần nắm lấy cằm nàng, cười nhẹ.

"Nô tì là hy vọng hoàng thượng dịu dàng một chút!"

"Chẳng lẽ vừa rồi trẫm biểu hiện được không tốt sao? Ái phi rõ ràng rất vui vẻ mà. . . . . ."

"Hoàng thượng!" Vân Tĩnh Hảo nói không lại hắn, màu hồng trên mặt càng thêm đậm, tức giận tới mức nghiến răng.

"Sao vậy? Không còn gì để nói nữa à? Không phản đối vậy trẫm cứ tiếp tục thôi. . . . . ." Quân Thiếu Tần nhướn mi, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên thân thể lấm tấm mồ hôi của nàng, chuyên chọn nơi non mềm mà xoa bóp, nàng sao có thể chịu được? Thở gấp lần nữa, vươn tay ôm lấy cổ hắn, như đang cầu xin: "Nô tì là lo lắng cho long thể của hoàng thượng. . . . . ."

"Lo lắng cho trẫm?" Quân Thiếu Tần không cảm kích chút nào, ngược lại cất tiếng cười to, chặn môi nàng, in hạ dấu ấn của hắn: "Nhưng sao trẫm lại có cảm giác, ái phi *“dục cự còn nghênh” đây!"

*Muốn mà còn giả vờ chống cự

“Dục cự còn nghênh”? Vân Tĩnh Hảo cố gắng nhịn xuống kích động muốn cắn người, tên tiểu tử hư hỏng này!

"Vậy hoàng thượng muốn gì thì làm đi, thật ra thì, nô tì cũng rất nguyện ý ‘ gieo họa ’ long thể!"

"Nàng đang làm nũng sao?" Quân Thiếu Tần hạ giọng thì thầm bên tai nàng, hạ thân nóng bỏng chợt vọt vào thân thể nàng, hai người dán chặt lấy nhau, không còn một khe hở.

"A. . . . . ." Đột nhiên bị xâm lấn khiến cho Vân Tĩnh Hảo không nhịn được thét lên, hai chân còn chưa khôi phục hơi sức, nâng không nổi, nhưng hắn lại mạnh mẽ khác thường, tựa như một con mãnh thú không bao giờ thoả mãn, làm không biết mệt, thưởng thức mỹ vị quý lạ chỉ thuộc về hắn.

"Nếu muốn xem hội Yên Hỏa như vậy, tối mai trẫm sẽ đi với nàng. . . . . ." Quân Thiếu Tần khẽ cắn vành tai nhỏ xinh, răng môi nếm được hương vị, âm thanh thấp mềm như đang mê hoặc, nhiệt lưu chạy khắp tứ chi bách hài, khiến nàng không kiềm chế được phải cong cả ngón chân lên.

Lời còn chưa dứt, hắn chợt tăng tốc, ôm chặt lấy nàng, khiến nàng gần như không thở nổi, nhưng thân thể lại nhẹ như một đám mây, xinh đẹp vô ngàn như một đóa hoa đang nở rộ. . . . . .

Có người vui thú xuân khuê, lưu luyến triền miên, cũng có người cô đơn chiếc bóng, tâm tình buồn bực.

Chiêu Dương điện.

Hôm nay, mẫu thân hoàng hậu Tiêu Dung Thiển - Vương thị vào cung thăm nữ nhi, mẹ con hai người đang uống trà trò chuyện, thì thấy Trần ma ma đi vào bẩm báo, đã đến Cầm Sắt Điện truyền lời, nhưng Vân tần đóng cửa không gặp, bây giờ hoàng thượng đã đến Cầm Sắt điện nên không tiện truyền lời nữa.

Trần ma ma là người hầu lâu năm ở Tiêu phủ, nuôi nấng Tiêu Dung Thiển từ khi còn bé, là tâm phúc số một bên cạnh nàng ta, hay cụ thể hơn chính là nhũ mẫu của hoàng hậu. Bây giờ, bà ta là chưởng sự của Chiêu Dương điện, dù là tứ phi Quý, Thục, Hiền, Đức gặp bà ta, cũng không dám thất lễ! Hôm nay, bà ta đến Cầm Sắt Điện truyền lời, chỉ một Vân tần nho nhỏ lại dám bắt bà ta đứng chờ ngoài cửa, chỉ bảo cung nữ ra tiếp chuyện, quả thật là khiến Trần ma ma mất sạch mặt mũi, bà ta bực mình, liền cố ý thêm dầu vào lửa: "Nương nương, Vân tần này cũng chỉ là một tội nô của giáo ti phường mà thôi, không quyền không thế, ỷ được hoàng sủng ái nên chẳng xem người ra gì, chẳng biết phân biệt ai là chủ tử nữa! Nương nương nếu không nghiêm trị, thì uy nghiêm của trung cung còn đâu?"

"Được rồi!" Tiêu Dung Thiển nhíu nhíu mày, bàn tay vỗ mạnh lên bàn: "Ba" một tiếng, khiến Trần ma ma cũng phải run rẩy ngậm miệng!

Vương thị thấy vậy, bực mình phất tay, cho Trần ma ma lui xuống.

Nữ nhi vẫn còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, đối với việc phu quân mình cưới thiếp, sủng ái nữ nhân khác, Vương thị đã trải qua rồi. Từ khi bà ta gả vào Tiêu phủ, đã phải trơ mắt nhìn Tiêu Đạo Thành cưới từng người thiếp một. Cả đời bà ta phải sống trong trạch đấu, tích lũy được vô số kinh nghiệm, thẳng tay xử trí không biết bao nhiêu thiếp thất vọng tưởng bò lên trên. Đối với những nữ nhân dựa vào nhan sắc quyến rũ nam nhân này, bà ta đã từng tỉ mỉ nghiên cứu qua, chẳng có gì làm khó được bà ta cả!

Vương thị lên tiếng: "Dung Nhi, bây giờ con đã là người đứng đầu Lục cung, ngôn hành cử chỉ phải cẩn thận, dù có hận kẻ đó đến đâu đi nữa, cũng không được biểu lộ ra mặt, để cho người ta bắt được nhược điểm! Về phần Vân Tĩnh Hảo, thay vì đi so đo chuyện nàng ta có tới thỉnh an hay không, chẳng bằng chú ý đến bụng của nàng ta! Hoàng thượng còn chưa có con cái, nếu để nàng ta sinh hạ hoàng tự trước, đó mới là cực kì không ổn!"

Tiêu Dung Thiển vội nói: "Nữ nhi ngu muội, mẫu thân dạy rất đúng."

Vương thị than một tiếng, ném một bọc đồ lên bàn: "Cầm lấy đi."

Tiêu Dung Thiển ngẩn người, không hiểu ngẩng đầu nhìn bà ta: "Đây là cái gì?"

"‘ Lạc đế canh ’." Vương thị nhếch miệng, chỉ ra bên ngoài: "Yêu nghiệt vào cửa, nếu đuổi không đi, vậy thì đóng cửa lại chỉnh nó. “Lạc đế canh” này có công hiệu tuyệt dục, con bảo Trần ma ma tự mình sắc thuốc, buổi chiều, đợi hoàng thượng ra khỏi Cầm Sắt Điện, con liền sai Tình quý phi mang qua, lấy lý do‘ tội nô không xứng sinh dưỡng hoàng tự ’, bắt nàng ta uống, vậy vĩnh viễn sẽ không còn hậu hoạn nữa!"

Ánh mắt Tiêu Dung Thiển sáng lên, cơn tức phai nhạt đi, bĩu môi nói: "Dù tiện nhân đó không thể mang thai thì sao chứ? Không phải hoàng thượng vẫn sẽ sủng ái nàng ta sao? Hơn nữa, đây cũng đều là lỗi của phụ thân, lúc xử trí Vân gia, nên nhổ cỏ tận gốc mới đúng!"

Sắc mặt Vương thị trầm xuống: "Việc đã đến nước này, con có trách phụ thân con cũng vô dụng. . . . . . Chẳng bằng tự mình tranh đấu, cố sức lấy lòng hoàng thượng đi!"

"Lấy lòng?" Tiêu Dung Thiển không phản bác được, nhưng trong lòng thì vô cùng bực mình, khốn quẫn cắn cắn môi: "Trước khi tiện nhân kia vào cung, hoàng thượng rất hiếm khi đặt chân vào hậu cung, bản thân con là Trung Cung hoàng hậu nhưng cũng chỉ vào 15 mỗi tháng mới được nhìn thấy người thì biết lấy lòng thế nào đây?"

"15?" Vương thị suy nghĩ một chút, hạ giọng nói nói: " Cách 15 còn mấy ngày nữa, ngày mai là sinh nhật con, mẫu thân mang một người vào cung gặp con, có người này, bảo đảm hoàng thượng sẽ phải nhìn con với cặp mắt khác, phải nếm qua tủy mới biết nó ngon thế nào. . . . . ."

"Có thật không?" Tiếng Tiêu Dung Thiển nhỏ như muỗi kêu, gương mặt trắng nõn hồng như muốn nhỏ ra máu, danh môn quý nữ luôn luôn xấu hổ mỗi khi nói đến chuyện giường chiếu, đường đường là hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu lại đóng cửa thảo luận với mẫu thân chuyện này, quả thực là có chút lúng túng.

Nhưng Vương thị lại cực kỳ tự tin, ổn định tâm tình nữ nhi xong, ngồi thêm một lát rồi nhanh chóng xuất cung.

Cầm sắt điện.

Buổi chiều, Vân Tĩnh Hảo đang dùng cơm, thì thấy Cẩm Nhi đi vào bẩm báo: "Nương nương, Tình Quý phi nương nương đến."

Nàng ta vừa bẩm báo xong, Tình Quý phi liền dẫn theo hai cung nữ khỏe mạnh bước vào.

Vân Tĩnh Hảo chỉ đành phải buông chén đũa xuống, hành lễ.

Tình Quý phi đứng đầu tứ phi, tên đầy đủ là Tiêu Dung Tình, là một trong các biểu muội của hoàng hậu Tiêu Dung Thiển, dung mạo vô cùng xinh đẹp, giống Tiêu Dung Thiển đến 3 phần. Vừa vào cửa, nàng ta liền khinh bỉ quan sát Vân Tĩnh Hảo vài lần, ánh mắt dừng lại nhiều hơn nơi cổ áo, trên đó có một vết đỏ còn mới, cùng lúc cung nữ phía sau nàng ta đặt một chén thuốc còn bốc hơi nóng lên trước mặt Vân Tĩnh Hảo.

Tình Quý phi lạnh lùng nói: "Ngươi xuất thân là tội nô, vốn không xứng vào cung, mặc dù vào cung, cũng không xứng sinh dưỡng hoàng tự. Đây là “Lạc đế canh” do hoàng hậu nương nương ban thưởng, ngươi uống đi!"

Vân Tĩnh Hảo yên lặng ngắm nhìn chén thuốc nồng đặc trước mắt một lúc lâu, Tình Quý phi dần mất kiên nhẫn, không nói một lời giơ tay lên, hai cung nữ phía sau liền đồng loạt xông đến, định cưỡng chế bắt Vân Tĩnh Hảo phải uống. Cẩm Nhi thấy thế vội chạy ra ngoài, nhắm hướng Ngự Thư Phòng, đi cầu cứu Quân Thiếu Tần!

Vào lúc này, Quân Thiếu Tần đang ở Ngự Thư Phòng đánh cờ với Đình Úy của Đại Lý Tự - Ninh Thư Viễn. Ninh Thư Viễn này chỉ mới 25, 26 tuổi, là do Quân Thiếu Tần một tay đề bặt, mặc dù quản chuyện Hình Ngục, nhưng trên người chẳng lộ chút huyết tinh nào, ngược lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, như công tử văn nhã.

Quân Thiếu Tần mặc một bộ thường phục màu đen, đầu ngón tay nhặt một con cờ, lâm vào trầm tư.

Ninh Thư Viễn ngồi đối diện đang đợi hắn hạ cờ, nhưng chờ hết nửa ngày, lại không thấy hắn có hành động gì, liền cúi đầu cười một tiếng: "Hoàng thượng hình như có chuyện phân tâm, đang lo nghĩ tới triều chính sao?"

Quân Thiếu Tần nhìn hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng: "Hôm nay Tiêu Đạo Thành dâng sớ, nói mình tuổi tác đã cao, vừa phải để ý triều chính, vừa phải quan tâm việc quân, có chút lực bất tòng tâm, vì vậy muốn cho trưởng tử Tiêu Kính Nghiệp tạm giữ chức vụ Đại Tướng quân, thống lĩnh 30 vạn cấm quân, trấn vệ Thiên Đô, thủ hộ đế vương."

Ninh Thư Viễn cười khổ lắc đầu nói: "Kinh đô người người đều biết, Tiêu Kính Nghiệp là một người ngu ngốc, trừ tửu sắc cờ bạc ra, cái gì cũng không biết, làm sao có thể thống lĩnh cấm quân?" Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng cũng khó có khi Tiêu Đạo Thành chịu nhường chức vụ đại tướng quân ra, không bằng hoàng thượng nhân cơ hội này hạ chỉ, lấy lý do hộ vệ thiên tử là trọng trách của cấm quân, cần phải có người tài thống lĩnh, mở cuộc tỷ võ chọn lựa, đến lúc đó, nếu Tiêu Kính nghiệp thua, Tiêu Đạo Thành cũng không còn gì để nói."

Quân Thiếu Tần lắc đầu một cái: "Võ tướng trong kinh phần lớn là người của Tiêu Đạo Thành, chỉ sợ đến ngày tỷ võ, không ai dám thắng Tiêu Kính Nghiệp."

Ninh Thư Viễn nghe, khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng yên tâm, vi thần muốn đề cử với hoàng thượng một người, người này. . . . . ."

Hắn mới nói đến đây, Tiểu Thuận Tử liền vội vàng đi vào, bẩm báo với Quân Thiếu Tần: "Cầm Sắt Điện đã xảy ra chuyện!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.