CHƯƠNG 11
“Làm cái gì vậy?”
Ta chật vật chui ra khỏi mặt nước, lau nước ấm trên mặt. Quần áo ẩm ướt dính trên người, may mắn ta biết bơi, nếu không nhất định sẽ bị ngạt thở đến chết mất.
Hắn đứng cạnh bồn tắm lớn, hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống ta.
“Để ta tắm cho em, nhìn em bẩn đến không biết thành ra cái dạng gì rồi!”
“Còn không phải ngươi làm hại, nếu ngươi ngay từ đầu để ta đi, ta cũng không đến nỗi trốn lâu như thế.”
Ta căm giận nhìn hắn một cái.
“Uy, ngươi lúc nào thì thả ta ra? Bắt cóc phi pháp người khác, ngươi không sợ cảnh sát tìm tới cửa a?”
“Cảnh sát?” Hắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Muốn đụng đến ta còn phải xem bọn hắn có hay không có lá gan, có hay không có năng lực để làm chuyện này.”
Rồi hắn ngồi xổm xuống nhìn ta, cảm giác áp bách mười phần.
“Nhưng thật ra em không biết rõ tình trạng của mình hay sao? Mặc kệ em có nguyện ý hay không nhưng từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em, là ngôi nhà duy nhất, em chỉ có thể ở nơi này, ở bên cạnh ta mà thôi.”
“. . . . . .”
Ta trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn vẫn như trước nhìn khắp người ta.
“Cái kia, mặc dù có chút thất lễ, nhưng ta là rất muốn hỏi.”
Hắn nhướng mi, ý bảo ta nói đi.
“Ngươi không phải có chứng vọng tưởng đấy chứ? Nếu không ta thật sự rất khó lý giải vì cái gì mà chính mình lại chỉ có thể ở nơi này. Nhà của ta rõ ràng là ở Trung Quốc, hơn nữa ba mẹ ta cũng không tính di dân a, vi cái gì mà ngươi muốn ta phải bất hòa với người nhà đến ở cùng ngươi, một người xa lạ? Ta thậm chí ngay cả tên của ngươi cũng không biết.”
“Khải Ân • A Tư Đặc Lôi, tên của ta.”
Lòng ta sửng sốt ── đã lâu, thật là đã lâu không có nghe đến tên này . Đây là tên kiếp trước của hắn, hắn hiện tại nói ra có phải hay không đang muốn ám chỉ cái gì? Ta cũng sẽ không ngốc đến cho rằng tên hắn kiếp này trùng với kiếp trước đâu a.
“Còn có, em vừa mới nói cái gì? Ân? Ta giống như nghe được ‘vọng tưởng, muốn, xa lạ’ ba chữ này.”
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm xót xa của hắn, ta lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn gương mặt tối đen như mực.
“Cái kia. . . . . . Cáp. . . . . . ta không nói. . . . . .”
Ta cười gượng lui lại mấy bước, thật sự không có can đảm ở trên đầu lão hổ mà vặt lông.
Hắn trừng mắt nhìn ta, thái dương mơ hồ có gân xanh nổi lên, hơi thở quanh thân cũng trở nên càng ngày càng nguy hiểm.
Ta nhấn chìm toàn bộ thân thể trong nước, chỉ lộ ra hai ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Hắn trong mắt toát ra vẻ âm u cùng thô bạo, làm cho ta không tự chủ được liên tưởng đến kiếp trước hắn từng giết người như thế nào, cả người đẫm máu ra sao.
Ta đều đã quên, mặc kệ kiếp trước hắn có bao nhiêu sủng ái ta, ở trước mặt ta có bao nhiêu ôn nhu, lại thủy chung vẫn là một quân vương tàn nhẫn lại lãnh khốc vô tình. Sinh ra không chỉ có tài phú, địa vị mà còn cả trí thông minh hơn người nên hắn sẽ quyết không dễ dàng tha thứ cho sự ngỗ nghịch của người khác.
Ta cùng hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu, rồi tay hắn đột nhiên vói vào trong nước, xoa hai má của ta.
“Đến phát run rồi. . . . . .em sợ ta đến thế sao?”
Ta nhìn hắn, muốn động cũng không dám động, thân thể chỉ có thể không ngừng run rẩy.
Vô luận qua nhiều hay ít năm, đối mặt với khí thế đế vương của hắn ta vẫn là không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi từ dưới đáy lòng, cơ hồ đã trở thành bản năng của thân thể.
“Không phải sợ. . . . . .”
Hắn vuốt vuốt hai má ta, hơi thở quanh thân vẫn chưa tan biến, nhưng đã nhu hòa hơn nhiều.
“Ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm tổn thương em. . . . . .”
Hắn hạ thấp thanh âm, lại mang vẻ mê hoặc động lòng người.
Ta nháy mắt mấy cái, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, không nên bị hắn mê hoặc .
Kiếp trước hắn đích xác không có thương tổn ta, nhưng chỉ là bên ngoài thân thể, còn trong lòng, vết thương đã bị hắn thương tổn đến tầng tầng lớp lớp. Kiếp trước ta rốt cuộc đã đem theo tất cả sự tuyện vọng làm ra cái hành vi tự sát trước mặt hắn khiến ta đến bây giờ còn cảm giác nó vẫn rõ ràng ở trước mắt, lòng vẫn không khỏi sợ hãi. Ta làm như vậy là để trả giá cho những hành vi hắn đã làm thương tổn ta.
Hắn lại nhìn ta một hồi lâu, rồi mới vỗ nhẹ lên hai má của ta vài cái, đứng dậy.
“Ta ở bên ngoài chờ em, em tắm rửa trước đi. Quần áo trên người em mặc lâu như vậy, chắc cũng khó chịu lắm rồi, em không muốn cởi ra sao? Hay là muốn ta hỗ trợ? Đương nhiên, ta là phi thường vui sướng được phục vụ cho em.”
“. . . . . .”
Ta vẫn tiếp tục nhìn hắn, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Nếu hắn có thể không dùng khuôn mặt khủng bố như vậy nói ra thì ta sẽ thấy giống như một lời tán tỉnh hơn, hơn nữa biết đâu ta sẽ suy nghĩ về việc có cho hắn phục vụ hay không. Nhưng hiện tại vì tính mạng và trinh tiết của ta, vẫn là quên đi.
Thấy ta không có phản ứng, hắn cũng chẳng nói lại cho mất mặt, đưa cho ta khăn mặt, áo tắm cùng với dao cạo, đồ dùng tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Ta thẳng đến khi nhìn thấy hắn đóng cửa phòng tắm xong mới đi ra khỏi bồn tắm, đem quần áo đã ướt sũng trên người cởi ra sau đó lại quay trở lại, từ tốn tắm rửa một cái.
***
Mặc vào áo tắm, lại cạo sạch chòm râu trên mặt, ta vốn định mở cửa đi ra ngoài, nhưng sau đó liền ngừng lại, xoay người, đi đến bên cửa sổ trong phòng tắm, mở ra.
Độ ẩm trong phòng tắm thấp hơn so với bên ngoài một chút, ta không tự chủ được thoải mái khép hờ mắt.
Sắc trời đã tối, nhưng ở bên ngoài đèn đường vẫn mông lung chiếu xuống, dưới lầu mặt cỏ vẫn có thể thấy được rõ ràng, mà cách đó không xa lập lòe ánh sáng bể bơi, giống như những chấm ánh sáng nhỏ điểm lên giữa đêm đen.
Ta quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm, xác định trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có tiến vào, một cước sải bước đến bệ cửa sổ ── lúc này đây thiên thời, địa lợi, nhân hòa, còn không đào tẩu cũng thực khổ công hắn trốn mấy bữa nay.
Tuy rằng trên người chỉ mặc có kiện áo tắm, bên trong trần như nhộng, nhưng tổng so với thật sự trần trụi thì vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa lần trước là đi chân trần nhưng ít nhất lần này vẫn có một đôi dép lê.
Nhưng mà, khi một chân của ta đang sải bước đến bệ cửa sổ, tay vịn hai bên thành chuẩn bị nhảy xuống thì cửa phòng tắm đột nhiên không hề báo trước bị mở ra .
“Em còn không có khỏe? Không nên bơi lội lâu thế trong. . . . . .”
Cái từ “bồn tắm” còn chưa kịp nói ra, bởi vì hắn đang trừng trừng ta.
“Em đang làm gì đấy?”
“Hắc hắc. . . . . .”
Ta không được tự nhiên nhìn hắn, xấu hổ nói.
“Cái kia. . . . . . nơi này phong cảnh không tồi. . . . . .”
“Em cho rằng ta sẽ tin tưởng?”
“. . . . . . Vậy không cần tin tưởng đi. . . . . . Hắc. . . . . .”
Ta bắt lấy hai bên thành cửa sổ, thân mình hướng về phía trước, bất chấp tất cả nhảy xuống.
Nhưng tốc độ của hắn hiển nhiên nhanh hơn nhiều so với ta, nháy mắt, hắn liền vọt tới cạnh ta đồng thời nắm lấy hai cánh tay ta, dùng sức kéo lên. . . . . .
Ta ngã xuống, đầu không may va chạm mặt đất, nhất thời trời đất quay cuồng, chóng mặt hoa mắt, đau nói không nên lời.
“Em lại trốn, em lại trốn, em tại sao lúc nào cũng muốn rời xa ta?”
Hắn ở trước mặt ta gắt gỏng một hồi rồi mới phẫn nộ trừng mắt nhìn ta.
Ta nhìn hắn, không nói chuyện.
Hắn đột nhiên hướng về phía trước, một phen kéo ta theo, tha ra khỏi phòng tắm.
“Ta cho em trốn!”
Hắn dùng lực đem ta ném lên giường, rồi từ từ đi đến.