CHƯƠNG 68
Có thể bởi vì S&K là vòi rồng về tài chính ở Châu Âu nên bí đỏ so với đại ca càng thêm được hoan nghênh, buổi tọa đàm đã chấm dứt trong sự hoan nghên nhiệt tình của những người trong phòng. Ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn lén lút chạy khỏi phòng học, Ellen lại xuất hiện với vẻ mặt cười gian kéo ta lại.
“Ông đi đâu vậy, Đỗ mỹ nhân? Anh trai tui đang ở đây mà.”
Ta khẩn trương nhìn Mạch Khắc đang đi thẳng tới chỗ ta, ta quay đầu, cười lấy lòng Ellen: “Thả ta ra đi. . . . . .”
Ellen lắc đầu, vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Ông đi rồi tui sẽ thực thảm, cho nên hãy tự cầu nhiều phúc đi, A-men!”
Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn người bạn hỗn đản này của mình bởi vì an nguy của chính mình mà bán đứng bạn bè. Nàng lại hết nhìn đông tới nhìn tây, làm bộ không phát hiện, rồi mới cùng Mạch Khắc, một trái một phải đem ta đi, bắt cóc ta đến chiếc Rolls-Royce sang trọng của bí đỏ với rèm treo ở cửa sổ.
Ngay sau đó, bí đỏ cũng lên xe, cao hứng ôm lấy ta, cúi đầu hôn, cũng không quản Ellen cùng Mạch Khắc đang ngồi đối diện. Ta dùng sức đẩy hắn ra, thật vất vả thoát khỏi ma khẩu của hắn thì xe cũng đã vô thanh vô tức tiến về phía trước.
“Đi đâu vậy? Bọn Dương Tĩnh đâu?” Cảnh vật ngoài cửa sổ cứ nhanh chóng lùi lại phía sau, biết chạy trốn cũng vô vọng, ta cũng chỉ có thể ngừng giãy dụa, để bí đỏ ôm vào lòng.
“Luân Đôn. Sinh nhật của em, ta đương nhiên muốn dẫn em đi chỗ nào đó hảo hảo ăn một chút. Chỉ có ta và em dưới ngọn nến lung linh, thích không?” Bí đỏ ánh mặt đầy yêu thương nhìn ta, ta có điểm ác hàn.
Nhìn Ellen một bên, biểu tình trên mặt lại phi thường *** đãng: “Yên tâm đi, Đỗ mỹ nhân, tui đã nói với bọn Dương Tĩnh, bọn họ sẽ tự chúc mừng, sẽ không quấy rầy ông cùng bí đỏ hai người, không, thế giới bốn người, cũng chúc ông có một buổi tối nóng bỏng.”
“. . . . .” Ta chỉ biết, tên giả hỏa dương Tĩnh kia quả nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi. “Vậy còn ngươi? Đi theo chúng ta làm gì?”
“Tui cũng không hứng thú làm bóng đèn, tui thật đáng thương, chỉ có thể một mình về Luân Đôn trước, cũng chẳng có người bồi tui ăn cơm, ai. . . . . .”
Ta đây cùng ngươi đổi được không?
Ta tức giận nhìn Ellen đang giả mù sa mưa than thở, tên gia hỏa này thật sự là đang ở trong phúc mà không biết là phúc, quả thực là muốn bị đánh.
Từ Lợi Tư đến Luân Đôn lái xe cần nhiều nhất là 3 giờ, cực kỳ lâu, mà ta bởi vì vốn thiếu ngủ cho nên ở trên xe không bao lâu liền ngủ gục đi mất. Đến khi tỉnh lại, xe đã dừng lại, bí đỏ vẫn ôm lấy ta, trong xe cũng chỉ có ta cùng hắn.
“Tỉnh?”
Ta còn buồn ngủ gật đầu, từ trong ***g ngực hắn ngồi dậy.
Bí đỏ thay ta đeo khăn quàng cổ rồi mới mở cửa xe, dẫn đầu xuống xe. “Xuống dưới đi, chúng ta tới rồi.”
Không khí lạnh như băng trong chốc lát đã thổi tan hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe, ta rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, theo bí đỏ xuống xe, rồi từ thang máy ở bãi đỗ xe lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là một nhà ăn xoay tròn, trang hoàng rất tráng lệ, thanh lịch lại không mất phần quý phái. Trung tâm nhà ăn còn có một dàn nhạc cổ điển đang diễn tấu, thập phần dễ nghe. Nhìn đến tên, ta mới biết được ở đây nguyên lai chính là nhà hàng Thánh Roland nổi danh nhất ở Anh, là một trong những nhà hàng được danh nhân giới thượng lưu ở Anh quốc hoan nghênh nhất. Nghe nói muốn ăn cơm phải hẹn đặt chỗ ngồi trước ít nhất là 1 năm, bí đỏ không phải là loại người có kiên nhẫn đến như thế, có thể mau như thế có được chỗ ngồi, phỏng chừng là tốn không ít tiền, quả nhiên là có tiền mua tiên cũng được.
Sau khi bí đỏ báo danh, nhân viên đưa chúng ta xuyên qua đại đường, tới một cái bàn bên cạnh cửa sổ, có một bình phòng màu trắng cố ý được đặt để ngăn cách. Chúng ta ngồi xuống. Nơi này có một tầm nhìn rộng, từ đây có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đêm bên ngoài dưới ánh đèn đường của Luân Đôn, cách đó không xa là bờ sông Thames, London Eyes như ẩn như hiện.
Ta say mê ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt vời này, mà bí đỏ ở phía đối diện cười tủm tỉm, hai tay chống cằm nhìn ta: “Thích không?”
Ta gật gật đầu, loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này phi thường không tồi, đương nhiên, nếu không có tên gia hỏa không có hảo ý trước mắt này, ta sẽ càng thêm cao hứng.
Bởi vì trước khi bí đỏ hẹn, thức ăn toàn bộ đã xong, cho nên trong chốc lát, nhân viên đã bưng đồ ăn lên, cũng châm mấy ngọn nến.
Âm nhạc cổ điện nhè nhẹ vang lên bên tai, cảnh đêm độc nhất vô nhị ở trước mắt, miệng là thực vật mỹ vị, không thể không nói, bí đỏ thực biết hưởng thụ, cũng thực biết làm vui lòng người khác. Cảnh đẹp say lòng như thế, làm những cơn hờn giận của ta lúc trước trở thành hư không, quyết định hảo hảo hưởng thụ bữa tối trân quý này.
Ăn đến một nửa, bí đỏ đột nhiên buông dao nĩa xuống, đứng dậy, quỳ một gối xuống dưới chân ta.
Ta hoảng sợ, miệng còn đang ngậm đồ ăn, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn thâm tình ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt màu lam ôn nhu trong như nước, từ bên túi nhỏ lấy ra một hộp nhung nhỏ, ở trước mặt ta mở nó ra: một chiếc nhẫn kiểu nam được nạm bạc phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nền.
Không thể nào! Ta trong lòng hét lớn. Tên gia hỏa này chẳng lẽ muốn. . . hắn từ khi nào mà trở nên buồn nôn đến như vậy? (=.=’ bó tay, tự mình kêu người ta theo đuổi mà giờ lại mắng người ta)
“Tuy rằng chúng ta đã đính hôn, nhưng ta còn chưa có chính thức cầu hôn em.” Hắn mở miệng nói với ta, thanh âm khàn khàn, lại thập phần chân thành. “Cho nên, ngày hôm này, đương lúc thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ta chính thức cầu hôn em. Mặc, em có đáp ứng không?” (lạng mạn we (¯﹃¯))
“Ta. . . . . .”
“Phanh!” một tiếng, ta đánh rơi dao nĩa trong tay.
“Ta. . . . ” Ta nhìn trừng trừng vào chiếc nhẫn kim cương, tâm tình phức tạp. Ta cực oán hận nó, giờ phút này, trong lòng trừ bỏ cảm động vẫn là cảm động. Ta. . . . . có muốn đáp ứng không?
Ta đang lúc rối rắm, đột nhiên, một tiếng hét lơn giận dữ đã thay ta quyết định.
“Anh tuyệt không cho phép!”