Nháy mắt, thời gian trong cuộc sống, học tập và vui chơi đều
trôi đi, Trần Hiểu Quân đã học lớp 6, thi trung học cũng giống như khi thi cao
đẳng, cuộc thi nào cũng phải xuất sắc vượt qua, nhưng đa số các học sinh đều
không thể tự suy đoán được số điểm tuyệt đối của mình, và Trần Hiểu Quân cũng
là một trong số đó. Ba Trần tương đối yêu chiều cô con gái một này, luôn rất
hào phóng với những yêu cầu của cô, nhưng là một phần tử trí thức, ba Trần biết
rõ tầm quan trọng của việc học, yêu chiều không có nghĩa là phóng túng cho con
gái “Nhàn nhã vui chơi”, cho nên trong năm cuối cùng của tiểu học, ba Trần đã
ra tối hậu thư, nhất định phải thi vào trường trung học tốt nhất, nếu không sẽ
bắt cô học một mình trong một ngôi trường nội trú.
Với thành tích của Trình Hiểu Quân và Xà Âm, muốn thi vào
trường trung học tốt nhất không khó, bọn họ dĩ nhiên cũng hy vọng có thể tiếp tục
làm bạn học, cho nên khi biết được yêu cầu này của ba Trần, hai người vô cùng ủng
hộ, nhưng nhân vật mấu chốt của chuyện này – Trần Hiểu Quân lại thấy quá khó
khăn.
Từ nhỏ, mọi lực chú ý của Trần Hiểu Quân đều tập trung vào
việc chơi, ví dụ, cô là một thành viên tích cực trong thể dục, lao động, lần
nào cũng đoạt giải vận động viên ưu tú trong các kỳ thi thể dục thể thao, là chỉ
huy của nhiều hoạt động ngoại khóa. Nhưng xét về thành tích học tập, tuy không
thể nói là thê thảm nhưng Xà Âm suýt nữa đã tức chết vì phải dạy học cho cô,
sau đó, Xà Âm đã trực tiếp nói thẳng với Quân Quân, “Đầu óc của cậu, không
thích hợp để đựng kiến thức!” Nếu không phải Trần Hiểu Quân ưu tú ở rất nhiều
phương diện khác, chắc chắn cô sẽ trở thành cái gai trong mắt của thầy cô.
Trần Hiểu Quân dĩ nhiên cũng tự biết thành tích học tập của
mình là một vấn đề lớn, sáu năm nay, những thứ cô học được thật sự không nhiều
lắm, cùng lắm chỉ là những kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa. Đầu óc của Trần
Hiểu Quân thật sự không hợp với kiến thức, gặp phải kiến thức sẽ chết máy, bất
động. Muốn vào trường trung học tốt nhất? Không khác gì nằm mơ. Trần Hiểu Quân
nghĩ như vậy, nhưng có người lại không cho rằng như thế, nhất là ba Trần không
cho phép Trần Hiểu Quân nghĩ như vậy, tháng nào cũng nghiên cứu bảng điểm của
Trần Hiểu Quân, rốt cuộc, Trần Hiểu Quân không nhịn nổi bắt đầu bộc phát.
“Ba ơi! Đến kiến thức căn bản con còn không có, dù học thế
nào cũng không được!”
Ba Trần đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cuốn vở bài tập
Trần Hiểu Quân đang làm, sau đó lấy một cây bút thô bạo gõ lên đầu Trần Hiểu
Quân: “Một bài tập đơn giản cũng không làm được, làm thế nào mà con lên lớp được
thế hả?”
Trần Hiểu Quân bị ba Trần gõ đầu, xoa xoa chỗ đau ấm ức nói,
“Thì con cứ lên thôi.” Sau đó vứt cây bút trong tay xuống, “Không làm là không
làm!” Trần Hiểu Quân tuyệt đối không nói cho ba Trần biết, hồi trước đều nhờ cô
chép bài của Xà Âm mới có thể lên lớp được.
“Con không làm?” Cha Trần bắt đầu tức giận, giơ cây bút lên
cao, “Không làm thì ba đánh con, đến chừng nào con chịu làm mới thôi!” Từ trước
tới giờ, nguyên nhân khiến tính cách của Trần Hiểu Quân tuỳ hứng như thế này đều
do lỗi của ông mà nên.
“Con không làm đâu, một giờ, đã một giờ rồi mà ngay cả một
cái đề con cũng không làm xong” Trần Hiểu Quân không thể làm gì hơn, đành ăn
nói khép nép, “Ba à!” Nhưng bước chân càng lúc càng cách xa ba Trần.
“Con lại đây!” Ba Trần ra lệnh.
Trần Hiểu Quân lắc đầu, tiếp tục lui về phía sau.
“Lại đây!” Rõ ràng sắp không nhẫn nhịn được nữa.
Trần Hiểu Quân đứng bất động: “Ba à…”
“Lại đây!” Lông mày càng lúc càng khép lại, đến mức không
còn một không gian trống nào.
Trần Hiểu Quân từ từ di chuyển đến gần ba Trần: “Con thật sự
không biết làm mà…”
Cha Trần đặt con gái ngồi vào ghế: “Không biết làm thì ba dạy
cho, chừng nào làm xong mới được lên giường ngủ.”
Trần Hiểu Quân cúi đầu nhìn đống bài tập đã làm được 1/5, còn
nhiều đến vậy sao? Không biết tối nay có được ngủ không… Trần Hiểu Quân thầm cầu
nguyện trong lòng, mong rằng ba mình từ bi, không bắt cô bỏ ngủ đi làm bài, hôm
qua đã ngủ không ngon rồi, nếu bữa nay không ngủ được, ngày mai cô nhất định sẽ
khỏi đi học luôn.
Cha Trần cầm đề bài lên, một lúc sau nói với Trần Hiểu Quân:
“Bài toán này làm sai rồi, đầu tiên phải rút gọn phân thức, sau đó tìm ra giá
trị, lấy nháp ra phân tích đi.”
Trần Hiểu Quân từ từ lấy tập nháp từ trong cặp ra, không biết
đã bao lâu cô không dùng đến đống giấy nháp này rồi.
“Nhanh lên!” Ba Trần sao mà không biết được, cô con gái yêu
quý đang cố tình kéo dài thời gian để ông cho nó đi ngủ sớm.
Trần Hiểu Quân quay đầu nhìn thoáng qua ba Trần, đôi mắt to
vô tội khẽ chuyển động: “Ba…”
Ba Trần thầm than thở trong lòng, trước kia không chịu quan
tâm đến việc học của con gái, khi họp phụ huynh thầy giáo cũng không chịu báo
cáo đầy đủ kết quả học tập kém cỏi của con gái, làm ông bây giờ không có cách
nào với đứa con này.
“Không đúng, rút gọn 288/192 không thể dùng một bước mà hoàn
thành được, còn phải tiếp tục rút gọn nữa, tính tiếp đi…”
Một giờ sau, dưới sự giám sát nghiêm khắc của ba, Trần Hiểu
Quân hoàn thành được phân nửa bài tập, đã chín giờ rưỡi rồi, cô muốn ngủ quá
đi! Trần Hiểu Quân bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bình thường, mới đến giờ này, Trần
Hiểu Quân tuyệt đối chưa chịu đi ngủ nhưng đối mặt với vấn đề học tập – một vấn
đề quá khó khăn, cô sắp không kiên trì nổi rồi.
“Ba ơi, con buồn ngủ…” Mí mắt của Trần Hiểu Quân bắt đầu kịch
liệt díp lại.
“Tiếp tục làm, đừng lấy cớ.” Mặc dù đau lòng nhưng đây là
năm cuối của tiểu học, không thể dung túng cho con gái mà gạt bài vở bài tập
sang một bên được.
Trần Hiểu Quân bị cha mắng, đành tiếp tục cúi đầu làm bài
toán…
Đêm vẫn còn dài à!
Sáng ngày thứ hai, Trần Hiểu Quân cùng đôi mắt gấu mèo đi ra
cửa. Dì Tần đau lòng sờ sờ đầu cháu: “Ba lại bắt con làm bài tập đến khuya à?”
Trần Hiểu Quân tức giận gật đầu.
Tần Uyển Linh đành đau lòng khích lệ: “Quân Quân phải cố gắng
đó, học hành cho tốt, đừng làm ba thất vọng, ba cháu nghiêm khắc như vậy, cũng
chỉ mong tương lai sau này Quân Quân trở thành người có ích thôi.”
Trần Hiểu Quân lại bất lực gật đầu, dù biết ba chỉ muốn tốt cho
cô, nhưng cô không chịu nổi việc học tập từ sáng đến đêm như vậy: “Dì, dì nói
chuyện với ba đi, con không muốn vào trường trung học tốt nhất gì cả, ba dạy
con lâu như vậy, con vẫn chưa hiểu, dù cố gắng thế nào đi nữa con cũng không đỗ
nổi, dì bảo ba cho con vào trường nội trú đi, con không muốn tối nào cũng phải
học bài làm bài tập đâu…” Giọng nói của Trần Hiểu Quân thật đáng thương, ngay cả
Tần Uyển Linh cũng không nhịn nổi, đồng ý với yêu cầu của cô.
“Mẹ!” Trình Hiểu Quân kéo tay Tần Uyển Linh, không đành lòng
nói: “Mẹ, Quân Quân khổ cực như vậy thì đừng miễn cưỡng cậu ấy nữa, không cần
Quân Quân khổ cực thức đêm học tập như vậy, sau này con sẽ chăm sóc cho Quân
Quân.”
“Con trai phải có phong độ như vậy mới tốt, con của mẹ đã
trưởng thành rồi!” Tần Uyển Linh cứ nghĩ rằng con trai không đành lòng nên mới
nói như vậy.
“Ai cần cậu chăm sóc chứ?!” Trần Hiểu Quân phản ứng chậm chạp
hét lên, “Tôi không cần cậu chăm sóc đâu!”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cũng la lên, “Quân Quân, nếu cậu
không muốn học thì thôi, tớ không nói nữa, cậu đừng tức giận là được.”
Trần Hiểu Quân hung hăng nhìn chằm chằm tên chán quỷ, nhưng
chưa được năm giây sau đã quay sang nói với Tần Uyển Linh: “Ai bảo tớ không muốn
học, cậu không muốn học thì đừng có kéo tớ theo, hừ!” Cô không để ý đến cậu nữa.
Tôi học không xong cũng không cần cậu quan tâm, tương lai của tôi vốn không cần
tên chán quỷ như cậu thương hại.
“Quân Quân, con gái không được hung dữ như vậy, lỡ sau này
không lấy được chồng thì sao?!” Tần Uyển Linh chỉ coi như hai đứa bé đang trêu
ghẹo lẫn nhau: “Sau này Tiểu Quân phải chiều vợ rồi, không thương Quân Quân được.”
Sau đó nắm tay Trần Hiểu Quân nói: “Quân Quân nhất định phải học thật giỏi,
tương lai không những có thể tự chăm sóc mình mà còn có thể khiến chồng của con
thêm yêu con hơn.”
“Vâng, con nhất định sẽ học thật tốt, chồng tương lai nhất định
sẽ yêu con!” Không cần tên chán quỷ này chăm sóc.
“Mẹ!” Trình Hiểu Quân đứng kế bên nhanh chóng kêu to.
Tần Uyển Linh vừa an ủi người này lại bắt đầu dỗ dành người
kia: “Được được được, con ưu tú như thế, sau này vợ tương lai nhất định cũng
yêu thương con.”
Trần Hiểu Quân cúi đầu kéo tay mẹ, len lén liếc nhìn Quân
Quân: “Mẹ…”
Tần Uyển Linh đưa hai đứa bé đến trường rồi đi làm.
Trần Hiểu Quân vừa đến lớp học đã nhìn thấy Xà Âm đang đi học,
bèn tức giận oán trách với bạn: “Âm Âm, cậu còn đi học được sao, tớ sắp chết rồi!”
Xà Âm quay đầu, nhìn sơ qua cũng phát hiện cô bạn có cái gì
đó không ổn: “Mắt của cậu bị làm sao thế?”
Trần Hiểu Quân nằm gục trên bàn, kể khổ: “Tớ đang mệt muốn
chết đây, ba tớ không để tớ ngủ!”
“Bác Trần không ngủ được vì cậu sao?” Xà Âm không cần dùng đến
đầu óc cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. “Âm Âm” Trần Hiểu Quân bất mãn “Tại
sao cậu có thể nói như thế, tối hôm qua mười một rưỡi tớ mới được đi ngủ, cậu
không an ủi tớ thì thôi lại còn nói tớ không để cho ba ngủ! Tớ cũng đâu muốn
như vậy đâu….” Trần Hiểu Quân biết một tháng nay ba vì chuyện học tập của mình
mà không có thời gian nghỉ ngơi tử tế, Trần Hiểu Quân vừa nói, âm thanh ngày
càng nhỏ lại. Nhưng nếu như ba không đòi hỏi mình cái gì cũng tốt nhất, ba và
mình sẽ đâu cần khổ cực như vậy.
“Đáng đời cậu!” Xà Âm không để ý tới Trần Hiểu Quân, cô hoàn
toàn có thể hiểu được tâm trạng của bác Trần, nhất định đang tiếc vì sao rèn sắt
không thành thép.
“Âm Âm, cậu nghĩ cách gì giúp tớ với, tớ không muốn quanh
năm ngày nào cũng như vậy đâu, quá khổ sở.” Trần Hiểu Quân ngoài Âm Âm ra chẳng
biết tìm ai để nói hết được vấn đề trầm trọng này.
“Cậu muốn tớ giúp cậu à? Thay cậu ‘khuyên’ ba buông tha cho
cậu? Quân Quân, cậu cũng biết chuyện đó là không thể mà. Nếu có khả năng này
thì ba cậu đã sớm buông tha cho cậu rồi, sẽ không chờ đến bây giờ.” Phải nói rằng
ngay từ đầu cô đã hạ quyết tâm dạy một khóa cho Quân Quân, kết quả sau hai ngày
cô đã chấp nhận làm lính đào ngũ, cô thực sự bội phục bác Trần có thể kiên trì
hơn một tháng. “Để tớ dạy cậu một khóa? Quân Quân, cậu nhìn lại mình đi, cậu thử
tự hỏi xem cậu có thể kiên trì được bao lâu? Hơn nữa, tớ cũng không có lòng tin
đối với cậu…”
“Âm Âm.” Trần Hiểu Quân cũng không biết làm gì bây giờ nữa,
Âm Âm nói đúng, lần đó cô đã làm Âm Âm bị tổn thương, còn khiến cô ấy không nói
chuyện với mình mất ba ngày, “Nhưng… nhưng tớ biết làm sao bây giờ?” Trần Hiểu
Quân bây giờ đến mấy bài ruồi muỗi (Ý nói những bài dễ, cơ bản) cũng không biết
làm.
“Cậu đang lo lắng về bài ngữ văn trắc nghiệm lần này hả?” Xà
Âm nhắc nhở.
“Cái gì trắc nghiệm cơ?” Trần Hiểu Quân hoàn toàn không hiểu.
Quả nhiên, quên sạch không còn một mống. “Cậu định đợi đến
khi bài trắc nghiệm thất bại rồi mới đưa bài cho ba sao?” Lần này Xà Âm chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép thôi, nếu tính tình cô hư đi một chút, nhất định sẽ
dùng quyển sách trên tay gõ cho tỉnh cái bộ sọ không não của Quân Quân.
“A!” Trần Hiểu Quân kinh hãi hô lên “Làm sao bây giờ, làm
sao bây giờ, tớ nghĩ chuyện này đã…chẳng lẽ khuya hôm qua thức không ngủ nên
không còn cảm giác gì sao?” Trần Hiểu Quân muốn phát điên.
“Tớ bất lực!” Xà Âm thẳng thắn nói.
“Âm Âm, đều tại cậu hết!” Trần Hiểu Quân buồn bực chỉ trích:
“Cũng tại cậu không giúp tớ, nhất định tớ sẽ thất bại! Nếu cậu không giúp tớ
thì tớ biết làm sao?”
“Tớ giúp cậu?” Tính tình Xà Âm luôn bình tĩnh giờ đây cũng bị
kích động theo khuynh hướng bạo lực, có lẽ đây là di chứng của việc thường
xuyên chơi chung với Trần Hiểu Quân. “Cậu còn nghi ngờ việc tớ không thể cho cậu
chép bài à, còn muốn tớ giúp cậu làm bài thi sao? Cậu đã chép bài thất bại rồi,
cậu nghĩ tớ giúp cậu sẽ giải quyết được vấn đề sao?”
“Đau quá!” Trần Hiểu Quân kêu lên.
Trong khi hai người đang giao chiến thì chuông vào học vang
lên, tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm một
chồng bài thi…
“Âm Âm…!” Trần Hiểu Quân lo lắng nhìn Xà Âm nhưng chỉ thấy
Xà Âm quay đầu không nhìn mình.
Trần Hiểu Quân biết Xà Âm nhất định không giúp mình rồi, chỉ
còn cách mệt mỏi nằm gục xuống bàn thôi, vẻ mặt cô dại ra nhìn những tờ giấy
thi khẽ hé ra rồi lại bị che lại…
“Trần Vĩ, 82! Bành Suất,78! Vương Lanh Canh, 83! Hướng Tiếu
Tiếu, 90! Lý Đông, 62! Xà Âm, 93!…”
Thầy giáo đang đọc điểm số, Trần Hiểu Quân vẫn nằm úp mặt xuống
bàn không động tới. Cô thầm than thở trong lòng, cùng thi như nhau, Âm Âm lại
được 93 điểm, mình vĩnh viễn cũng chẳng thể đạt được như thế.
Tiếng thầy giáo vẫn tiếp tục: “Ngô Viễn Chí, 88…! Lưu Tâm,
85! Ngô Lệ Lệ, 70!” cô giáo bỗng ngừng một chút rồi tiếp tục: “Trần Hiểu Quân,
59!”
Trần Hiểu Quân cảm giác rõ ràng thầy giáo đang chú ý đến
mình, “lưu luyến” rời khỏi chỗ ngồi, miễn cưỡng bước lên bục giảng nhận bài thi
từ tay thầy giáo, cúi đầu, chỉ mong có thể trốn được ánh mắt “dịu dàng” của thầy
càng sớm càng tốt.
“Em còn nhớ hôm qua thầy Thiên đã nói gì không?” Thầy giáo
nhìn Trần Hiểu Quân đang cúi đầu, nghiêm túc nói.
Trần Hiểu Quân không dám nhìn mặt thầy, lặng lẽ gật đầu.
“Đi xuống đi, lần sau phải cố gắng biết không?” Thầy giáo
cũng không muốn làm khó Trần Hiểu Quân, bởi thầy vẫn quí Trần Hiểu Quân trừ mặt
thành tích.
Trần Hiểu Quân còn chưa đi được ba bước thì thầy đã hô to:
“Trình Hiểu Quân…”
Trần Hiểu Quân nghe tiếng liền quay đầu về phía bục giảng,
nhưng thầy giáo không phải đang nhìn cô, chẳng lẽ?
“95!” Vừa dứt lời Trần Hiểu Quân đã thấy tên chán quỷ ngồi
hàng thứ hai dãy bên cạnh đứng lên, thì ra…
Trần Hiểu Quân oán niệm nhìn ngó tên chán quỷ sau lưng mình,
giống như muốn đâm vào lưng cậu thành mấy trăm mảnh, thì ra là gọi tên chán quỷ,
không phải gọi mình! 95? Nhất định là do chép bài! Trần Hiểu Quân không óc chỉ
có thể bực dọc bắt nạt cái sàn nhà để phát tiết. Chán quỷ, mày thì 95, mày thi
được 95…Trần Hiểu Quân gần như cứ đi một bước là lại nguyền rủa tên chán quỷ
kia thêm một lần.
Trần Hiểu Quân trở về chỗ ngồi vẫn còn oán niệm, lần này mày
thi được 95, lần sau chúc mày thi được 59, xem mày còn đắc ý không? 59? Trần Hiểu
Quân đặt bài thi của mình lên bàn, 59…? Trần Hiểu Quân muốn khóc quá.
Vẫn tiếp tục tập trung oán niệm, Trần Hiểu Quân không chú ý
tới Trình Hiểu Quân trở lại chỗ ngồi đang chăm chú nhìn cô, không hề vì điểm 95
mà vui vẻ.
Xà Âm ngồi cùng bàn thấy bài thi của Quân Quân cũng vui vẻ
nói: “59 điểm! Quân Quân, việc thức khuya cũng có hiệu quả đấy, bác Trần quả thật
quá thần kì!” Nhớ ngày đó, cô dùng mọi cách mà chỉ có thể giúp Quân Quân đạt được
40 điểm là cao nhất, may là còn hoàn thành được bài thi.
Trần Hiểu Quân cơ bản không để ý lời ca tụng của Xà Âm, lời
ca ngợi ấy hoàn toàn không kịp nổi thành tích của tên chán quỷ, không làm cô
“rung động”. Cô nhìn bài thi của mình rồi hỏi Xà Âm: “Âm Âm, sao tên chán quỷ lại
được 95 điểm chứ, cậu ta cái gì cũng không biết, rõ ràng rất ngu ngốc, làm sao
thi lại được điểm cao như vậy…”
Xà Âm thật sự không biết nên nói thế nào với Trần Hiểu Quân,
cái gì cũng không biết sao? Ngu ngốc? Chỉ có Quân Quân mới cho là như vậy thôi:
“Cậu không tin?”
Trần Hiểu Quân lắc đầu, cô không thể chấp nhận tên chán quỷ
lại đạt điểm cao như vậy.
“Hiểu Quân, bắt đầu từ năm thứ ba chúng tớ đã thuộc ban
thành tích tốt nhất rồi, tại cậu không để ý, chỉ mải thù ghét cậu ấy đấy chứ.”
Xà Âm một lần nữa chỉ ra việc Trần Hiểu Quân không có đại não.
“Làm sao có thể!” Trần Hiểu Quân không tin.
“Không thể nào á? Cậu cho rằng mọi người ai cũng như cậu
chép bài của bạn, rồi mong thuộc top cao nhất sao?”
Những lời nói của Xà Âm dần dần làm Trần Hiểu Quân nhụt chí.
Âm Âm nói không sai, thầy giáo thông báo điểm số xong rồi hứng
chi khen ngợi người đứng đầu: Chán quỷ – đứng thứ nhất …
Giờ tan học xế chiều, khi ba Trần cùng Tần Uyển Linh đi đón
hai đứa trẻ, Tần Uyển Linh đi đón con trai rất bình thường, vì chỉ khi tan làm
cô và ba Trần mới có thể đi chung, có rất nhiều lần Trần Hiểu Quân phẫn hận tại
sao ba không tới đón cô. Trên đường về nhà, ba Trần một câu cũng không đếm xỉa
tới Trần Hiểu Quân một câu cũng không đếm xỉa tới, bởi ông và Tần Uyển Linh còn
đang mải hàn huyên về hai đứa trẻ, vô tình nhắc tới điểm kiểm tra trắc nghiệm,
thật hay, ba Trần biết con gái mình và Trình Hiểu Quân có điểm số “ngược nhau”.
Kết quả là, ba Trần nói rằng tuần sau muốn đi xuất ngoại, cuộc sống và học tập
là hai vấn đề lớn sẽ giao lại cho mẹ con nhà họ Trình. Trần Hiểu Quân nhìn ba
thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ chấp nhận được “đưa” đến nhà họ Trình sống.
Ngày thứ hai, ba Trần sắp xếp hành lí đi công tác, đây là lần
đầu tiên trong mấy năm qua ông để Trần Hiểu Quân đến nhà người khác ở một thời
gian dài như vậy.
Ba Trần đi rồi, Trần Hiểu Quân căn bản ở nhà Tần Uyển Linh,
nói ra cho oai thì cuộc sống và việc học đều được đảm bảo. Trần Hiểu Quân cực kỳ
không muốn sống trong nhà dì, suy cho cùng thì nguyên nhân cũng chỉ vì một người,
đó là tên chán quỷ kia. Vốn dĩ Trần Hiểu Quân không sợ ở nhà một mình, lúc nhỏ
khi mẹ vừa qua đời cô còn chống chọi nổi, nhưng mấy năm nay, do được nuông chiều
nên cô không còn thói quen sống một mình nữa, sau đó ba cô ra lệnh, lại cộng
thêm sự hoan nghênh của tên chán quỷ và dì Tần, cô đành phải đến nhà Tần Uyển
Linh ở. Những ngày sống trong nhà dì Tần tựa như hai thái cực vậy, vừa vui vừa
đau khổ.
Cuộc sống hàng ngày của Trần Hiểu Quân không khác nhau mấy,
chơi thì nhiều, khi bị ép mới miễn cưỡng đi học, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến
cô chút nào. Ngẫm lại, lúc có ba Trần ở đây, cô không hề có thời gian để nghỉ
ngơi chơi đùa thoải mái, ba đi rồi, Trần Hiểu Quân không quăng mấy thứ phiền
chán đó ra sau đầu mới là lạ. Nhưng cho dù trong trường học càn rỡ phá phách thế
nào, khi tan học vẫn phải nhẫn nhịn lại. Dì a, vất vả lắm mới có cơ hội ăn chơi
ngủ, tuyệt đối không thể vì tên quỷ này mà bị phá mất, cho nên trước mặt dì cô
vẫn sắm vai một nhân vật nghe lời, để dì có thể cho cô muốn gì làm nấy, bao gồm
cả chuyện cùng làm bài tập với tên chán quỷ này.
Qua một ngày, Trần Hiểu Quân lại phải về nhà chung với tên
chán quỷ, dĩ nhiên là nhà Tần Uyển Linh. Trước khi vào nhà, để có thể thuận lợi
thoát khỏi việc kiểm tra, cô không quên dặn dò tên chán quỷ: “Bài tập hôm nay giao
cho cậu, tớ đi ngủ, nếu không xong bài tập thì cậu cứ chờ xem!”
Trình Hiểu Quân yên lặng nhìn Quân Quân, cuối cùng vẫn gật đầu
đồng ý.
Tần Uyển Linh thấy ngày nào hai đứa trẻ cũng học hành vất vả
nên chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn, cơm nước no nê rồi, Tần Uyển Linh lại
thúc giục hai đứa bé đi làm bài tập. Nhà của Tần Uyển Linh rất rộng, bởi chỉ có
hai người nên cô cố gắng cho con trai điều kiện học tập tốt nhất, vì thế hai
năm trước, Tần Uyển Linh chuyển phòng ngủ nhỏ của con thành phòng sách để con học.
Nếu không thì Trần Hiểu Quân sẽ không thể giả vờ học hành dễ dàng đến vậy.
Ở trong phòng sách chưa được bao lâu, Trần Hiểu Quân đã bắt
đầu thấy chán nản: “Còn ba bài nữa lát nữa tôi làm tiếp, tôi đi vào trong xem
sách, nếu dì vào nhớ bảo tôi, dì mà phát hiện tôi không học bài, tôi nhất định
sẽ lấy sách đè chết cậu!” Nói xong, cô đi đến giá sách trong phòng.
Trình Hiểu Quân nhìn bài tập có năm bài, mà đến ba bài vẫn
chưa xong, nhìn lại thời gian, mới bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm nên nói:
“Khi nào mẹ đến tớ sẽ gọi, nhưng mà cậu nên ngồi gần tớ một chút, nếu không mẹ
nhất định sẽ phát hiện cậu đang lười biếng.”
Trần Hiểu Quân nhìn lên kệ sách, thấy một cuốn《
Năm ngàn năm Trung Quốc》 dành cho trẻ em, nghĩ thầm, hôm qua
cô ngồi ở đây đọc cuốn sách này, suýt nữa bị dì phát hiện cô không chịu học,
nhìn lại vị trí gần tên chán quỷ kia, nếu như dì tới, cô không cần vội vàng hấp
tấp che giấu nữa. Sao hai ngày trước cô không nghĩ ra chứ? Chán quỷ, coi như cậu
cũng có chút đầu óc.
“Được
rồi!” Trần Hiểu Quân cầm lấy cuốn sách, trở về vị trí cũ, “Cậu nhìn cho kỹ một
chút, tôi mà bị dì phát hiện, tôi sẽ nói là cậu không muốn dạy tôi, là cậu cho
tôi ngồi chơi đó!”
Trình Hiểu Quân không để ý đến những lời cưỡng từ đoạt lý của
Quân Quân, thấy Quân Quân ngồi xuống cạnh mình, cậu cười tủm tỉm, tiếp tục làm
bài tập,
Trần Hiểu Quân không để ý đến tên chán quỷ này nữa, chăm
chăm nhìn cuốn sách, ha ha, quyển sách này đúng là rất thú vị, thì ra là trước
kia Trung Quốc có nhiều chuyện lý thú đến vậy.
Trình Hiểu Quân làm bài tập được một lát thì quay sang nhìn
Quân Quân, dáng vẻ khi Quân Quân chăm chú đọc sách thật là đáng yêu, ngây ngô!
Trình Hiểu Quân nhìn lại đống bài tập mà Quân Quân vẫn chưa làm xong, Quân Quân
không hề ngu ngốc chút nào, chỉ là không chịu chú ý đến việc học thôi…
Qua chừng một tiếng đồng hồ, Tần Uyển Linh bưng hai ly sữa
vào phòng: “Quân Quân, Hiểu Quân, làm xong bài tập chưa?”
“Vẫn
còn ba bài nữa ạ.” Trần Hiểu Quân nhìn tên chán quỷ, cười đáp.
“Vẫn
chưa làm xong à? Cứ đặt xuống trước đi, uống sữa xong hẵng làm tiếp!” Tần Uyển
Linh đặt hai ly sữa lên bàn, cầm vở bài tập của hai người lên, mỉm cười lắc đầu:
“Quân Quân còn phải cố gắng nhiều lắm!”
Trần Hiểu Quân gật đầu “Vâng!” một tiếng rồi buồn bực uống sữa
tươi.
Tần Uyển Linh cũng không hỏi tại sao trong thời gian dài như
vậy vẫn chưa làm xong bài tập, chỉ quay sang đưa sữa tươi cho Hiểu Quân: “Hiểu
Quân, bài tập và việc học của Quân Quân giao cho con đó, nếu Quân Quân vẫn
không học tốt, bác Trần sẽ rất đau lòng, mà mẹ cũng thấy khó chịu.”
Trình Hiểu Quân liếc nhìn phản ứng của Quân Quân, cô dùng
cái ly để che đi ánh mắt sắc nhọn của mình, Trình Hiểu Quân lập tức gật đầu:
“Con biết rồi, con nhất định sẽ làm cho thành tích của Quân Quân khá hơn.”
“Tốt
lắm, các con cứ tiếp tục đi, mẹ không quấy rầy nữa.” Không bao lâu sau, trong
phòng sách chỉ còn lại hai người.
“Bài
tập của cậu làm xong chưa đó?!” Trần Hiểu Quân lấy cây bút gõ gõ bài tập của
mình.
“Làm
xong rồi.” Trình Hiểu Quân thành thật trả lời.
“Lấy
ra!” Trần Hiểu Quân thô lỗ giật lấy cuốn tập của chán quỷ, “Tôi muốn tịch thu!”
Trình Hiểu Quân không hề bất mãn chút nào, để mặc cho Quân
Quân giật cuốn tập đi.
Trần Hiểu Quân cũng không rảnh để cố kỵ phản ứng của Hiểu
Quân, chép bài xong lại tiếp tục đọc sách. Trình Hiểu Quân ngồi bên cạnh, suy
nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng nói: “Quân Quân?”
“Có
chuyện gì?” Đang bận rộn chép bài nên cô không rảnh để hắng giọng với cậu.
“Cậu
thích đọc sách lắm sao?” Trình Hiểu Quân cẩn thận nhìn Quân Quân, không hề bỏ
qua một nét mặt nào của cô.
“Thích!”
Trần Hiểu Quân đương nhiên trả lời.
“Nhưng
bác Trần về cậu sẽ không được đọc nữa, bác Trần nhất định không cho cậu đọc những
quyển sách này.” Trình Hiểu Quân cảm giác, đây là lần đầu tiên Quân Quân hưởng ứng
cậu đến vậy.
“Aiz!”
Trần Hiểu Quân đặt bút xuống, cau mày, nét mặt buồn rầu vô cùng, “Đúng vậy, năm
ngày nữa ba sẽ về, tôi không được đọc sách nữa rồi, Chán quỷ? Rốt cuộc cậu muốn
nói cái gì? Muốn đuổi tôi đi à?”
Dưới con mắt “ác độc” của Quân Quân, Hiểu Quân thoáng lùi bước,
nhưng lại tiếp tục hiên ngang hỏi: “Quân Quân… Cậu có muốn tiếp tục đọc sách ở
đây không?”
“Cậu
đang nói gì vậy?” Trần Hiểu Quân không nhịn được, đá cái bàn một phát, tôi còn
chưa đuổi cậu đi, câu đã đuổi tôi rồi à? Cậu còn dám nói nữa, tôi lập tức đá chết
cậu!
“Tớ
có cách để cậu có thể tiếp tục đọc sách ở đây.” Trình Hiểu Quân đánh bạo nói
ra, không biết chừng Quân Quân sẽ đồng ý.
“Cậu
nói gì?” Trần Hiểu Quân cứ nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.
Trình Hiểu Quân thấy vẻ mặt Quân Quân nửa tin nửa ngờ, lặp lại
lần nữa: “Tớ nói, tớ có cách để cậu tiếp tục đọc sách ở đây.”
Quả thật là ý đó? Lúc này, Trần Hiểu Quân vô cùng chân thành
nhìn cậu: “Cậu có cách gì?” Nếu thật sự có cách, vậy chẳng phải có thể thoát khỏi
bể khổ của ba sao?
“Nếu
cậu đồng ý để tớ dạy cậu, bác Trần nhất định sẽ đồng ý để cậu sang nhà tớ.”
Trình Hiểu Quân nói ra suy nghĩ của mình.
“Để
cậu dạy tôi học?” Trần Hiểu Quân nghĩ, đúng là vì thành tích học tập của tên
này rất tốt nên ba mới quăng cô ở đây, nói vậy, ba nhất định sẽ đồng ý. Nhưng
tên quỷ này tốt đến vậy sao, còn có thể dạy học nữa? Ba dạy còn không được,
không biết cậu ta có bản lĩnh gì, “Thế nào mới coi là dạy được?” Trần Hiểu Quân
cuối cùng cũng sáng suốt được một lần.
“Cậu
biết?” Trình Hiểu Quân kinh ngạc, không ngờ Quân Quân đoán được ý nghĩ của cậu.
“Nói
mau!” Lần này cô lại hung hăng liếc người ta.
Trình Hiểu Quân rụt tay về: “Quân Quân, mỗi ngày cậu phải để
tớ dạy cậu bài tập do thầy cho, cậu không thể lấy bài của tớ chép là được.”
Trình Hiểu Quân cường điệu, “Sau đó cho cậu thêm năm bài toán làm là được.”
Bài tập thầy cho? Ngày nào cũng nhiều, không giật tập cậu ta
thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian, lại thêm năm bài toán? Không gọi
là nhiều, chỉ năm bài toán thôi mà! Không thể so với ba, ngày nào cũng không
cho cô ngủ, có lời! Cân nhắc thiệt hơn một cách nhanh chóng, cô gật đầu nói:
“Được, đây là cậu nói, đừng có đổi ý đó! Còn chuyện này nữa, cậu phải tự nói với
ba, lỡ như ba không đồng ý thì tôi sẽ…” Trần Hiểu Quân nhìn chán quỷ, cười vui
vẻ, “Nếu ba không đồng ý, tôi sẽ lấy hết sách đi, không để lại cho cậu một quyển
nào.” Hắc hắc, như vậy mặc kệ ba có đồng ý hay không, đều có sách đọc. Trần Hiểu
Quân hoàn toàn không ngờ đến, dù cô có học hay không, chỉ cần cô muốn, cậu có
thể cho hết cô cả phòng sách này cũng được.
“Được!”
Trần Hiểu Quân thấy Quân Quân đồng ý, vui vẻ cười rạng rỡ.
Hai đứa bé bí mật tạo ra một hiệp nghị, nhưng kết quả của hiệp
nghị này thế nào thì phải chờ một thời gian mới biết được.
Trước khi ba Trần trở về, Trần Hiểu Quân quyết định phải
chơi mấy ngày cho thật đã, không biết chừng khi ba trở về cô sẽ không bao giờ
được chơi nữa. Cho nên ở trường cô lại khôi phục hình tượng trước kia của mình,
muốn chơi như thế nào thì chơi như thế, có lúc Xà Âm cũng quản không được thở hồng
hộc kéo cô đến gần phòng học.
“Quân
Quân, cậu có biết cậu đã 12 tuổi rồi hay không?”
Trần Hiểu Quân bĩu môi, chuyện này ai mà chẳng biết chứ, bèn
hỏi ngược lại: “Thế thì làm sao?”
“Làm
sao? Làm sao? Cậu quên mất bác trai đã nói gì rồi à? Cậu sắp lên lớp sáu rồi? Vẫn
hơi một tí lại cùng các bạn chơi nào là nhảy dây nào là phi máy bay giấy?”
“Dĩ
nhiên là tớ biết!” Trần Hiểu Quân bất mãn oán giận, “Chính vì biết nên mới thừa
dịp ba tớ không có ở đây chơi cho sướng.” Trần Hiểu Quân thấy sắc mặt Xà Âm
càng ngày càng nghiêm trọng liền vỗ vỗ vai Xà Âm.
“Âm
Âm, cậu yên tâm, tớ không có quên việc học hành đâu, không phải còn những hơn nửa
năm nữa cơ mà, tớ đã đồng ý với chán quỷ để cậu ta dạy tớ làm bài tập mỗi ngày
rồi.”
“Hiểu
Quân!” Xà Âm ngạc nhiên há hốc miệng, “Cậu đồng ý để Hiểu Quân dạy cậu làm bài
tập?”
“Không
phải là tớ để thế, mà là cậu ta xin tớ!” Trần Hiểu Quân sửa lại, dù sao cũng
không thể để cho Âm Âm biết vì sao mình lại dễ dàng đáp ứng đề nghị của chán quỷ.
“Cậu
sẽ học sao?” Xà Âm không biết mình nên lo lắng xem Hiểu Quân có bị “Ngược đãi”
không hay nên lo lắng hi vọng được học chung với Quân Quân càng ngày càng xa vời.
“Tất
nhiên tớ sẽ học mà!” Trần Hiểu Quân nói rất kiêu ngạo, nhưng trong lòng lại
đang suy nghĩ đến những chuyện chơi đùa hơn là chuyện “Học”.
“Chỉ
hy vọng như thế!” Xà Âm cầu khấn nói.
Bảy ngày, trừ những ngày Trần Hiểu Quân đáp ứng với chán quỷ
làm năm đề bài tập, thời gian chơi đùa vui sướng của Quân Quân nhanh chóng kết
thúc, chiều thứ sáu thì Ba Trần trở về. Vì muốn cám ơn Tần Uyển Linh đã chăm
sóc con mình, tối hôm đó bọn họ tới nhà hàng ăn cơm.
Ngồi xuống không bao lâu, các món ăn đã được bưng lên đầy đủ,
Trần Hiểu Quân nhìn thấy mà nước miếng chảy ròng ròng, không phải là cô chưa từng
tới nhà hàng bao giờ, cũng không phải là cô quá mê mẩn những món ăn đầy đủ sắc
vị này, mà là cô rất đói bụng. Buổi chiều học xong một tiết thể dục đã muốn
phát điên rồi, vừa tan học cả lớp lại phải đi tổng vệ sinh, thể lực hao tổn biết
bao nhiêu. Trình Hiểu Quân vừa nhìn đã biết Quân Quân rất đói bụng bèn tự giác
lấy đôi đũa gắp một chiếc đùi gà thả vào trong bát của Quân Quân nói:
“Quân
Quân, cậu ăn đi!”
Sau khi để xuống lại bị Quân Quân trừng mắt lườm, cậu vội
rút tay về, mới vừa rồi cậu đã hoàn toàn quên mất – Quân Quân rất chán ghét cậu.
Nhưng lần này Trần Hiểu Quân cũng chẳng trừng được bao lâu,
lực chú ý của cô đã bị chiếc đùi gà to tướng hấp dẫn, không thèm để ý đến chán
quỷ đang ngồi buồn bã, thản nhiên gắp ăn.
Hai đại nhân ngồi bên cạnh nhìn thấy không khỏi mỉm cười:
“Quân
Quân lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nữ có đôi mắt to rất đẹp!”
Thật ra thì Tần Uyển Linh vẫn biết Quân Quân không thích con
trai của mình, nhưng nhìn hai đứa trẻ “mắt đi mày lại” như vậy cũng rất thú vị,
cứ làm ra vẻ như không hề hay biết, còn thường xuyên kéo hai đứa lại gần nhau bồi
dưỡng tình cảm, xem ra hiệu quả cũng không tệ, chẳng qua là, kết quả: trống
đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Ba Trần ngượng ngùng cười nói: “Cũng tại tôi nên nó mới sinh
hư, một tuần nay làm phiền cô quá, tôi lấy đồ uống thay rượu mời cô một chén!”
“Đừng
nhắc đến chuyện phiền toán làm gì, anh không cần khách khí như thế, Quân Quân ở
nhà cũng giúp tôi rất nhiều!” Tần Uyển Linh vẫn rất thích Quân Quân, cũng không
lo rằng khen ngợi Quân Quân trước mặt cô bé sẽ làm cô kiêu ngạo tự mãn.
“Quân
Quân ở nhà vẫn giúp tôi làm việc nhà còn giúp tôi nấu cơm, so với con trai tôi
nó mạnh mẽ hơn rất nhiều, con trai tôi học thế nào cũng không thể nấu cơm được,
có một lần thiếu chút nữa khiến tôi phải vào bệnh viện!”
Trình Hiểu Quân nghe mẹ kể chuyện nấu cơm của mình liền bắt
đầu cúi đầu ăn cơm, hi vọng Quân Quân biết mình không thể nấu cơm sẽ không chán
ghét mình thêm…
“Con
trai không biết nấu cơm cũng không có vấn đề gì.” Ba Trần đặt chén rượu xuống,
ánh mắt ảm đạm nhìn con gái đang vùi đầu ăn cơm, “Sợ rằng Quân Quân chỉ có mỗi
ưu điểm là biết làm việc nhà.”
“Anh
không nên nói như vậy, thật ra Quân Quân cũng có rất nhiều ưu điểm, con bé
thích cười, thích náo nhiệt còn thích giúp mọi người xung quanh, rất đáng yêu đấy
chứ, không phải thầy cô và bạn bè cũng rất thích con bé sao.” Tần Uyển Linh
cũng biết một chút chuyện trước kia của hai cha con, cũng bởi thế cô mới cảm thấy
Quân Quân rất đáng yêu, có thể có cuộc sống hoạt bát thoải mái đối với Quân
Quân như vậy mà nói mới là quan trọng nhất.
“Tôi
cũng biết Quân Quân như thế không có gì là không tốt, chỉ sợ tôi không thể để
con bé tiếp tục như vậy, tôi không thể nào bảo đảm cho con bé một cuộc sống cả
đời không buồn không lo.” Đây mới là điều ba Trần lo lắng nhất, ông hi vọng con
gái có thể nhanh chóng hiểu chuyện một chút, như vậy tương lai cũng sẽ trôi qua
khá hơn một chút.
“Anh
không nên lo lắng những chuyện ấy quá sớm, tốt nhất là cứ để Quân Quân tự hiểu
dần. Đúng rồi!” Tần Uyển Linh hỏi Trần Hiểu Quân đúng lúc cô đang chiến đấu với
thức ăn ngon, “Quân Quân, bài kiểm tra hôm qua của cháu đâu rồi, mau đưa cho ba
xem một lát!”
Trần Hiểu Quân dừng lại, buông đũa xuống nhìn về phía ba:
“Ba à…”
Ba Trần cau mày, chẳng lẽ con gái làm bài rất tệ? Ba Trần thở
dài: “Quân Quân, ba sẽ không mắng con đâu, mau lấy ra đây!”
“Hoằng
Đào, anh không nên quá xem thường con gái của anh, lần này so với bài kiểm tra
tuần trước cao hơn 10 điểm!”
“Thật
không?” Ba Trần không thể nào tin được, ông nhẫn nhịn một tháng dạy con gái học
bài cũng không có gì khởi sắc, mới chỉ một tuần mà có thể tăng lên tận 10 điểm?
“Không
tin anh tự mình xem đi?” Tần Uyển Linh lấy bài thi của Trần Hiểu Quân từ trong
túi xách ra đưa tận tay ba Trần.
Ba Trần cầm lấy bài kiểm tra, chăm chú nhìn, quả đúng là 69
điểm, tuần này con bé ở nhà Tần Uyển Linh không hề lười biếng: “Xem ra cô Tần dạy
rất tốt, tôi dạy một tháng hiệu quả cũng không bằng một tuần của cô.”
Tần Uyển Linh nghe ba Trần nói vậy không khỏi cười lớn khoát
tay nói: “Không phải là tôi dạy cháu đâu, mà là con trai tôi dạy đó. Một tuần
nay trên cơ bản là Hiểu Quân dạy Quân Quân học bài, tôi chỉ là có trách nhiệm
làm no cái bụng của chúng nó mà thôi.”
Ba Trần biết được nguyên nhân, ngạc nhiên không kém gì việc
con gái lần này kiểm tra đạt được “điểm cao”: “Hiểu Quân, có thật không?”
Trình Hiểu Quân ngẩng đầu thay phiên nhìn mọi người hết lượt
mới gật đầu: “Là thật ạ, Quân Quân thực ra không ngốc chút nào, hơn nữa còn rất
thông minh!”
Sợ rằng trên thế giới này chỉ có một mình con cho là vậy
thôi! Tần Uyển Linh và ba Trần cùng nhất trí cảm thán trong lòng. Ba Trần nghĩ
như vậy tất nhiên không có gì phải nghi ngờ, mà Tần Uyển Linh nghĩ như vậy hoàn
toàn là bởi một buổi tối Quân Quân tới nhà cô học bài, cô tự mình dạy Quân Quân
học bài, cũng đã có kinh nghiệm với cô bé. Ngày hôm đó Tần Uyển Linh dạy Trần
Hiểu Quân liền ba tiếng cũng không thể khiến cô bé làm xong đống bài tập cô
giáo giao về nhà, sau đó may mà có con trai cô ra tay mới miễn cưỡng làm hết số
bài tập đó, một khắc ấy cô thầm bội phục sự kiên nhẫn của ba Trần trong lòng.
Sau này liền mặc kệ cho Trình Hiểu Quân dạy Trần Hiểu Quân làm bài tập…
Mặc dù ba Trần nghĩ không ra tại sao cùng là trẻ con, Hiểu
Quân lại có bản lĩnh như vậy, nhưng quan trọng là … Chyện học hành của con gái
mình có hi vọng rồi. Ba Trần đắn đo trong lòng thật lâu mới hướng Tần Uyển Linh
nói: “Nếu Hiểu Quân có thể dạy Quân Quân học bài…” Những lời như thế này ba Trần
ngại ngùng mở miệng yêu cầu, cùng là dạy con gái mình nhưng mình lại còn không
bằng một đứa trẻ, còn là bạn học của con gái mình nữa.
Tần Uyển Linh đại khái cũng đoán được nguyên nhân ba Trần ấp
a ấp úng bèn tiếp lời: “Để Hiểu Quân dạy Quân Quân học bài tôi cũng không có ý
kiến gì, nhưng có lẽ anh nên hỏi lại hai tiểu đương sự này mới đúng.”
Ba Trần bất đắc dĩ quay sang hỏi xem ý kiến hai đứa trẻ như
thế nào. Hai đứa trẻ chỉ lo ăn cơm chăm chú nghe xong lời của ba Trần bèn núp ở
phía sau bát đĩa đối mặt nhìn nhau.
Trần Hiểu Quân nhíu mày nhìn chán quỷ, cậu mau nói đi!
Trình Hiểu Quân nhận được ánh mắt của Quân Quân, tớ nói như
thế nào đây?
Trần Hiểu Quân chớp mắt hung hãn đâm thẳng vào chán quỷ,
ngày đó cậu nói như thế nào thì bây giờ hãy nói lại như thế đi!
Trình Hiểu Quân cau mày, ánh mắt chuyển mất vài vòng, được rồi!
“Bác
Trần, cháu đồng ý dạy Quân Quân học bài, nhưng mà ngày nào cháu cũng phải làm
bài tập, bác có thể để Quân Quân tới nhà cháu được không.” Trình Hiểu Quân
trong chốc lát mới dám ngẩng đầu đối diện nói với bác Trần.
Ba Trần suy nghĩ một lát, như vậy cũng tốt, có những khi
mình về nhà rất muộn không có cách nào chú ý tới con gái, tới nhà Tần Uyển Linh
cũng không làm chậm trễ việc học tập của hai đứa trẻ: “Như vậy cũng tốt, chẳng
qua là làm phiền cô quá thôi.”
Tần Uyển Linh vội vàng vui vẻ lắc đầu: “Không phiền không
phiền, tôi vui mừng còn không còn kịp ấy chứ, có Quân Quân ở đây nhà chúng tôi
cũng náo nhiệt thêm.”
Ba Trần rót thêm đồ uống cho Tần Uyển Linh và hai đứa trẻ:
“Vậy cứ quyết định như vậy nhé. Quân Quân, ở nhà dì nhất định phải nghe lời
không được ham chơi, nếu như con không học, còn khiến việc học tập của Hiểu
Quân bị ảnh hưởng ba sẽ vứt con một mình xuống ký túc xá, một học kỳ mới cho
con về nhà một lần.”
Trần Hiểu Quân đang uống nước ngọt suýt chút nữa bị sặc, một
học kỳ chỉ được về nhà có một lần? Không tồi, không tồi, có khi phải nói với ba
rằng bản thân cô tình nguyện tới ký túc trường học, cũng không hề có ý định học
tập, bằng không sau này…, Trần Hiểu Quân không dám nghĩ tiếp nữa.
Cơm nước xong bốn người cùng nhau ngồi xe về nhà, lúc ăn cơm
Trần Hiểu Quân vẫn chỉ mải lo đánh chén không có thời gian để ý chán quỷ, lúc
xuống xe mới buông một câu giọng nói buồn bực pha chút hờn dỗi với chán quỷ: “Cậu,
cũng có lúc dùng được!” Nói xong bèn nhanh chóng chạy theo sau ba mình.
Trình Hiểu Quân được Quân Quân bất ngờ khen ngợi, khiến cậu
đỏ mặt sững sờ rất lâu rất lâu…
Kể từ khi kế hoạch học tập của hai người chuyển từ bí mật
sang công khai, cuộc sống của Trần Hiểu Quân vẫn như trước, có màu có sắc. Tốt
quá đi! Mỗi ngày chỉ cần dành ra hai tiếng làm bài tập, thời gian còn lại không
cần lo lắng bị “bắt” học nữa, cũng phải nhờ đến kế hay của chán quỷ! Nghĩ đến
đây, Trần Hiểu Quân cau mày, không phải là kế của chán quỷ hay, mà là mình
thông minh mới đúng, không liên quan gì đến chán quỷ cả! Suy nghĩ như vậy chỉ
có mình bản thân Trần Hiểu Quân, còn những người khác lại không cho là như vậy,
đặc biệt là Xà Âm.
Hôm nay đi học, thầy giáo trả bài kiểm tra khảo sát lần trước,
bài kiểm tra số học lần này không khó, nhưng Trần Hiểu Quân được những 63 điểm,
sau khi bài được phát hết, Xà Âm cảm thán: “Quân Quân, dưới sự giúp đỡ của Hiểu
Quân, cuối cùng cậu cũng thoát được đội ngũ thất bại rồi.”
Trần Hiểu Quân vốn đang vui vẻ vì điểm tốt, số học vốn là điểm
yếu của cô, có thể vượt qua kỳ kiểm tra toán khó khăn này, dĩ nhiên cô rất vui
vẻ, nhưng tại sao cứ phải nhắc đến tên chán quỷ kia chứ? “Đây là kết quả cho sự
cố gắng của tớ, không phải là công lao của chán quỷ!”
Bả vai Xà Âm rũ xuống, không muốn tranh luận cùng cô: “Là kết
quả cố gắng của cậu, là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến Hiểu
Quân!” Nhưng trong lòng thầm mặc niệm, nếu không phải ngày nào Hiểu Quân cũng
làm bài tập cùng cậu, cậu mà có thành tích cao như vậy thì chắc chắn mặt trời mọc
ở hướng tây rồi. Những lời này dĩ nhiên Xà Âm sẽ không nói với Quân Quân, nếu
nói cho Quân Quân, nhất định Quân Quân sẽ tức giận không chịu học nữa, vậy sau
này không những không được tiếp tục làm bạn học với Quân Quân mà còn làm lãng
phí công sức cố gắng của Hiểu Quân nữa.
Ngày thường không cần lo lắng nhiều nữa, nhưng bình thường vẫn
có những việc xảy ra ngoài ý muốn, ví dụ như hôm nay. Khi sắp tan học, thầy
giáo cầm một chồng bài kiểm tra phát ra, sau đó viết 1, 2, 3 lên bảng, chờ đến
lúc thầy giáo đi rồi, một mảnh trong lớp khóc thét…
Tan học, Trần Hiểu Quân ủ rũ trở về nhà, ăn cơm tối xong bất
lực nói với ba “Con qua nhà dì làm bài tập” sau đó uể oải chạy sang nhà Tần Uyển
Linh. Tần Uyển Linh thấy dáng vẻ Trần Hiểu Quân gục đầu ủ rũ, rất kinh ngạc:
“Quân Quân, cháu bị làm sao vậy?”
“Dì!”
Âm thanh như trút ra toàn bộ sức lực từ cơ thể.
“Bị
làm sao vậy?” Tần Uyển Linh cũng gấp gáp, Quân Quân chưa từng có dáng vẻ không
gượng dậy nổi như vậy.
“Mẹ,
không có việc gì đâu, nhưng bài tập hôm nay nhiều lắm, con và Quân Quân phải đi
làm bài tập rồi.” Trình Hiểu Quân chạy ra từ phòng sách, nói xong lập tức kéo
Trần Hiểu Quân đang hồn bay phách lạc vào phòng.
Tần Uyển Linh nhìn bóng dáng hai đứa bé biến mất trong
phòng, xoay người đi tiếp tục làm công việc của mình.
“Song
Quân” trong phòng không nói gì. Sau đó vẫn là Trình Hiểu Quân nói trước: “Quân
Quân, làm bài tập đi, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ muộn lắm đó.”
“Chán
quỷ! Cậu làm bài tập đi, làm xong tôi chép.” Trần Hiểu Quân yên lặng một hồi mới
mở miệng, lần đầu tiên nói chuyện bình thường với Trình Hiểu Quân, “Tôi muốn lấy
cuốn “Năm ngàn năm” ra xem tiếp, còn một chút nữa thôi …”
Trình Hiểu Quân cau mày, lấy bút ra không nói một lời nào tiếp
tục làm bài, chỉ còn đề bài cuối là làm xong.
“Đang
nói chuyện với cậu đó!” Trần Hiểu Quân thấy chán quỷ không để ý đến mình, lập tức
đẩy đẩy cậu.
Trình Hiểu Quân vẫn không nói một tiếng nào, tiếp tục làm
bài tập.
“Này,
chán quỷ, cậu không để ý đến tôi ư, để tôi xé nát bài thi của cậu ra xem cậu có
để ý đến tớ không!”
“Uy
hiếp” đã có tác dụng! Trình Hiểu Quân dừng bút, quay đầu nghiêm túc nhìn Quân
Quân: “Mình phải làm xong bài tập này ngay lập tức. Quân Quân, cậu cũng làm bài
tập đi, hôm nay chúng ta sẽ xem thử cậu đã làm sai những lỗi nào trong đề, trước
10 giờ tối phải làm xong tất cả bài tập, được không?”
Trần Hiểu Quân bị giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực của
Trình Hiểu Quân “hăm dọa”, gật đầu.
“Tốt!”
Trình Hiểu Quân lấy bài tập ra cho Trần Hiểu Quân, sau đó đưa bút cho cô, “Bây
giờ bắt đầu làm đi!”
Trần Hiểu Quân đờ đẫn theo lời Trình Hiểu Quân, bắt đầu làm
bài tập.
Lần đầu tiên, trong phòng sách chỉ có tiếng lật sách và tiếng
viết chữ, không còn tiếng cười khoa trương của Trần Hiểu Quân như bình thường,
không khí trong căn phòng rất yên bình, rất ấm áp, đó cũng là cảm giác của Tần
Uyển Linh khi bước vào phòng.
Vì Tần Uyển Linh cần phải chỉnh sửa vài tài liệu quan trọng
nên rất lâu sau mới nhớ tới hai đứa bé vẫn còn đang ở trong phòng, vừa nhìn thời
gian, trời ạ! Cũng đã mười giờ rưỡi rồi, sao hai đứa vẫn chưa ra, chẳng lẽ hôm
nay có nhiều bài tập đến vậy sao? Tần Uyển Linh pha hai ly sữa tươi bước vào
phòng, hôm nay phòng sách không náo nhiệt như bình thường, một chút ồn ào cũng
không có …
Đẩy cửa ra, âm thanh của Tần Uyển Linh đã bị hình ảnh hai đứa
bé đang gục xuống bàn ngủ cắt đứt. Tần Uyển Linh nhẹ nhàng đặt sữa tươi xuống,
cẩn thận nhìn hai đứa trẻ đang ngủ, cầm lấy bài tập lật rồi đặt xuống, quả là
có rất nhiều bài tập, có lẽ đã làm xong rồi, nếu không hai đứa bé cũng không mệt
đến nỗi ngủ thiếp đi.
Hai đứa trẻ ngủ trên bàn không ý thức được có người đang
nhìn mình, ngược lại, gãi gãi đầu rồi tựa vào gần nhau, cứ như chúng đang sưởi ấm
cho nhau vậy, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Tần Uyển Linh xoay người, lấy một tấm thảm trên giá sách đắp
lên người hai đứa, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cửa.
Có lẽ do thời gian thật sự đã quá muộn, ba Trần chờ quá lâu ở
nhà nên mới tự mình sang đón con gái. Tần Uyển Linh mời ba Trần vào uống một
chén nước rồi nói: “Hai đứa nó ngủ thiếp trong phòng sách rồi, chi bằng hôm nay
cho Quân Quân ngủ lại đây vậy, dù sao giường của Hiểu Quân cũng lớn, hai đứa nó
ngủ chung cũng không vấn đề gì.”
“Không
cần, học ở đây đã quấy rầy cô lắm rồi, làm sao dám cho Quân Quân làm phiền mọi
người tiếp chứ?” Ba Trần uống trà xong, cùng đến phòng sách với Tần Uyển Linh.
Khi hai người vào phòng, bọn trẻ vẫn chưa tỉnh, hai người cũng không nỡ gọi
chúng thức dậy.
“Để
tôi giúp cô bế Hiểu Quân về phòng rồi mới đưa Quân Quân về nhà vậy!” Ba Trần đi
đến, bế Hiểu Quân lên, tuy Trình Hiểu Quân không cao nhưng dù sao cũng là đứa
trẻ mười tuổi rồi, ông lo Tần Uyển Linh không bế nổi. Nhưng ba Trần vừa chạm
vào Trình Hiểu Quân, cậu đã nhích lại gần Trần Hiểu Quân, vì vậy hai người gần
như đã dính vào một chỗ.
Làm sao bây giờ? Ba Trần suy nghĩ mãi không biết nên làm gì.
“Chi
bằng để Quân Quân ở lại đây đi, hai đứa chúng nó cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu bế tụi
nó, nhất định tụi nó sẽ tỉnh mất.” Tần Uyển Linh không đành lòng đánh thức bọn
nhỏ dậy, bây giờ nhìn hai đứa bé ngủ ngon như vậy, càng thêm không đành lòng.
Thật ra ba Trần cũng không đành lòng, thấy con gái mệt mỏi
vì học tập như vậy, trong lòng vừa vui vẻ, vừa đau lòng, suy nghĩ một chút,
thôi, cứ để cho Quân Quân ở lại đây đi: “Vậy xin làm phiền cô!”
“Không
có gì, phòng ngủ của Hiểu Quân ở bên cạnh, bế chúng nó qua là được.” Tần Uyển
Linh lấy cái chăn trên người hai đứa trẻ ra, bọc vào người Quân Quân.
“Để
tôi ôm cho, cô chỉ cần chuẩn bị giường cho Quân Quân và Hiểu Quân là được.” Ba
Trần thấy Tần Uyển Linh đang dùng hết sức mình, nói. “Được rồi, để tôi đi mở cửa.”
Tần Uyển Linh không từ chối.
Ba Trần đưa hai đứa bé sang phòng của Hiểu Quân, Tần Uyển
Linh vội vàng đắp kín chăn cho hai đứa, hai người đứng cười cười, không nói gì
nhìn hai đứa bé đang dính chặt vào nhau “không chịu tách rời”: “Chúng ta đi ra
ngoài đi!”
Ba Trần bất đắc dĩ cười, đi ra ngoài cùng Tần Uyển Linh, trước
khi đi vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sáng hôm sau, sáu giờ sáng, bên trong phòng phát ra một tiếng
hét sợ hãi: “A…!” Sau đó là một tiếng chất vấn lớn, “Sao cậu lại ở trên giường
tôi!” Sau đó là “Ầm!”, tiếng một thứ nặng nề rơi xuống đất.
Tần Uyển Linh vội vàng bỏ đồ ăn sáng đang chuẩn bị ra, chạy
vào phòng ngủ của con trai, lập tức thấy Quân Quân đầu tóc rối bời, không ngừng
ném gối vào đầu con trai mình.
“Sao
vậy? Sao vừa dậy đã đánh nhau rồi!” Tần Uyển Linh đi vào, một tay nhặt gối, một
tay đỡ con trai lên.
“Dì?!”
Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dì … và chán quỷ.
Trình Hiểu Quân đứng dậy, đi đến bên giường nhặt chăn gối
lên, cứ như không để ý đến nơi Quân Quân đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Quân Quân,
đây là giường của tớ …”
Mắt của Trần Hiểu Quân nhất thời trừng lớn hơn!
…
Một bữa sáng rối loạn bắt đầu …
Thời gian trôi như nước chảy vô tình, chỉ trong chốc lát,
ngày thi đã gần kề, trong nửa năm nay, Trình Hiểu Quân vẫn kiên nhẫn giảng bài
cho Trần Hiểu Quân, kết quả rất rõ rệt. Thành tích của Trần Hiểu Quân tiến bộ
ngoài dự đoán của mọi người, trừ Trình Hiểu Quân.
Bài kiểm tra đối với Trình Hiểu Quân mà nói chỉ như là tập
luyện, vào tuần cuối cùng, Trình Hiểu Quân dùng mọi phương pháp giúp Quân Quân
giải những bài tập khó. Hơn nửa năm, Trình Hiểu Quân kết hợp bài giảng trên lớp
của thầy giáo cùng trình độ thực tế của Quân Quân để phụ đạo cho cô, cho nên
bài kiểm tra này căn bản không phải là vấn đề gì khó khăn với Quân Quân, hiện
giờ cuộc thi nhỏ này đối với Quân Quân mà nói không phải là vấn đề khó, còn
Trình Hiều Quân lại xem kì thi lần này như một thử nghiệm đối với Trần Hiểu
Quân, nếu qua được lần thử nghiệm này thì mọi vấn đề về phương diện học tập của
Quân Quân đã được giải quyết hoàn toàn.
Trình Hiểu Quân ra khỏi phòng thi, thấy mẹ và bác Trần chờ
Quân Quân nhưng mãi vẫn không thấy cô đi ra. Cuối cùng, khi các bạn học đã ra gần
hết một nửa rồi, Trình Hiểu Quân mới mừng rỡ nhìn thấy Quân Quân và Xà Âm đi
cùng nhau. Trình Hiểu Quân tiến đến hỏi trước: “Quân Quân, thi được không? Có
câu nào cậu không biết làm không?”
Trần Hiểu Quân không tự chủ cau mày: “Chỉ còn một đề toán
không biết làm thôi.” Nói xong, cô lập tức kéo Xà Âm chạy tới gần ba, “Ba à,
con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Âm Âm, cậu đi cùng với tớ nhé?” Trần
Hiểu Quân giống như đã tháo được gánh nặng cực khổ suốt mấy tháng nay, nũng nịu
nói với ba.
Ba Trần cũng biết mấy tháng nay con gái rất khổ cực, hơn nữa
việc học tập cũng trở nên ám ảnh hơn, dường như cô đã phải dốc hết sức mình để
học, ông cũng không đành lòng nhìn con gái như vậy, nhưng vẫn quyết không hỏi đến
chuyện học của con, hoàn toàn giao cô cho mẹ con Tần Uyển Linh. Kì thi kết
thúc, dĩ nhiên ông lại trở về làm người cha yêu thương con như ngày nào: “Hôm
nay con làm chủ đi, muốn ăn cơm với ai thì ăn.”
Trần Hiểu Quân vui vẻ nói với Âm Âm: “Âm Âm, nghe thấy
không, đi thôi!” Cô không quan tâm Âm Âm có từ chối hay không, trực tiếp lôi Âm
Âm lên xe ba.
Xà Âm biết đã không còn cách nào từ chối, đành nhìn thoáng
qua Hiểu Quân đứng phía sau rồi lên xe cùng Quân Quân.
Bữa cơm kết thúc trong không khí cười nói vui vẻ của Quân Quân
và Xà Âm. Ba Trần đưa Xà Âm về nhà trước, sau đó mới về nhà cùng Tần Uyển Linh.
Mấy tháng nay, ông và Tần Uyển Linh đều nhận thấy Quân Quân đã trở nên yên lặng
hơn, phải nói là khi có Hiểu Quân, cô không hoạt bát sáng sủa như thường ngày nữa,
nhưng hai người vẫn cùng nhau học tập rất thuận lợi. Hai người kết luận, có lẽ
do Quân Quân còn giận Hiểu Quân vì ngủ chung giường với mình nên mới trở nên
yên lặng hơn. Chao ôi, suy nghĩ của cô bé này luôn làm người ta khó hiểu, Tần
Uyển Linh từng cố gắng thử mở “nút thắt” này ra nhưng kết quả không tốt, không
khí giữa hai đứa bé vẫn yên lặng, cô bắt đầu thấy nhớ cảm giác thoải mái ngày
nào. Tuy nhiên, hai người lớn cũng không bắt buộc hai đứa bé phải nghe theo lời
mình, con nít mà, thỉnh thoảng lại giận nhau, lâu rồi cũng quên thôi.
Ba Trần nắm tay con gái đang im lặng: “Quân Quân, con sắp tốt
nghiệp rồi, hơn nửa năm này đều nhờ Hiểu Quân phụ đạo, giúp con học, con nên cảm
ơn Hiểu Quân, đó là lễ phép.”
Trần Hiểu Quân trốn đằng sau lưng ba, nắm lấy vạt áo, hạ quyết
tâm nói: “Cám ơn.” Hừ, chán quỷ, cảm ơn cái đầu cậu! Sau đó một mình chạy nhanh
về nhà.
“Vẫn
tùy hứng, không chút lễ phép như vậy.” Ba Trần bất đắc dĩ thở dài.
Tần Uyển Linh lại an ủi: “Tôi lại không nghĩ như vậy, Quân
Quân như vậy mới là Quân Quân, rất đáng yêu! Con trai, con nói xem có đúng
không?”
Trình Hiểu Quân gật đầu: “Quân Quân vẫn rất đáng yêu!”
Ba Trần lại một lần nữa cảm thấy bất lực, tục ngữ nói đúng,
lúc nào đồ của người ta cũng là tốt nhất, dù dùng câu nói này với hai mẹ con
xem ra không thích hợp lắm: “Uyển Linh, cảm ơn cô đã chăm sóc Quân Quân thay
tôi!” Ông vuốt đầu Trình Hiểu Quân, “Còn con nữa, Hiểu Quân, bây giờ có thể gọi
con là thầy của Quân Quân rồi đấy, sau này nhất định phải dạy Quân Quân học thật
tốt đấy!”
“Con
sẽ giúp Quân Quân, bác Trần không cần lo lắng đâu, Quân Quân thật ra rất dễ dạy.”
Đây là sự thật, trong nửa năm nay, Quân Quân đã đọc rất nhiều sách trong phòng
sách, dường như Quân Quân rất có hứng thú với lịch sử.
Hai người lớn đứng bên cạnh chỉ biết cười trừ, sau đó tạm biệt
nhau, ai nấy trở về nhà của mình.
Sau cuộc thi này, còn một cuộc thi rất quan trọng với lớp 6,
chính là kì thi nhập học. Cha Trần vì muốn con gái thi đỗ vào trường trung học
tốt nhất, “quyết” không để ý đến con gái, có thể thấy được tầm quan trọng của
cuộc thi lần này đối với Trần Hiểu Quân. Thành tích thi tốt nghiệp ưu tú không
có nghĩa là sẽ không gặp trở ngại khi thi nhập học, trước khi tốt nghiệp, thầy
giáo đã nói sơ qua một chút về tình huống, cho nên tuy áp lực lớn nhưng không
ai dám buông lỏng cuộc thi này, dù sao thì là học sinh, ai cũng mong mình sẽ đỗ
vào trường trung học tốt nhất.
Trần Hiểu Quân khổ cực học gần nửa năm nay cũng chỉ vì đạt được
mục tiêu này, như vậy mới có thể trở thành bạn học của Âm Âm, vẫn có thể tiếp tục
chơi chung, ba cũng thấy vui lòng. Suy nghĩ của con nít vốn chỉ đơn giản như vậy…
Thi nhập học và thi tốt nghiệp chỉ cách nhau một tuần, trong
một tuần này, cô chỉ sang nhà dì một lần, chán quỷ kia chỉ giải thích cho cô một
lần, sau đó lập tức cho cô bài tập để làm. Lần này, phụ đạo xong rồi, chán quỷ
còn nói: “Quân Quân, cậu nhất định phải thi vào trung học tốt nhất đó!”
Thần kinh, cậu cho rằng ai cũng như cậu và Âm Âm, chắc chắn
trăm phần trăm sẽ thi đỗ à: “Thi được hay không cũng không cần cậu bận tâm,
chán quỷ!” Không chờ chán quỷ phản ứng, cô lập tức xách cặp chạy đi.
Cuộc thi nhập học cũng nhanh chóng đến, lần này ba mẹ của
Trình Hiểu Quân và Trần Hiểu Quân không đến đón bọn họ nữa, chỉ đưa đi rồi về.
Trước khi vào trường thi, Âm Âm kéo tay cô lại, giọng điệu dặn
dò: “Quân Quân, cậu nhất định phải thi cho tốt, nếu không chúng ta sẽ không thể
học chung nữa đâu!”
“Âm
Âm, cậu đừng khinh thường tớ quá, tớ rất cố gắng học mà.” Lén liếc trộm chán quỷ
đang cách đó ba thước, cô nhỏ giọng nói: “Cả tuần nay mình đã cố gắng làm hết
bài tập do tên chán quỷ đó giao rồi, cậu yên tâm, Âm Âm, tớ nhất định sẽ thi đậu.”
“Nhớ
nhé, Quân Quân?” Xà Âm buông lỏng tay, nếu là Hiểu Quân dạy thì không còn vấn đề
gì nữa, nhưng Xà Âm vẫn là không yên lòng nhắc nhở, “Khi thi, cậu nhất định phải
làm bài cho cẩn thận đó, không được lơ là.”
“Được
rồi được rồi, tớ biết, tớ đâu có ngu ngốc đâu, ăn mấy lần rồi mà vẫn sập hố chắc.”
Trần Hiểu Quân tin tưởng đảm bảo.
Hai người nói chuyện, Trình Hiểu Quân bước đến, nhìn Trần Hiểu
Quân, muốn nói rồi lại thôi.
“Này,
chán quỷ!” Trần Hiểu Quân cảm thấy không chịu nổi dáng vẻ ấm ức vô tội mà vẫn
phải cắn răng quan tâm của tên chán quỷ này, làm cô nhớ đến mỗi lần ở phòng
sách, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, cô sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cậu
ngay lập tức, nghĩ đến mấy chuyện thì thấy phiền ngay. Chán quỷ này đúng là biết
cách làm người ta nổi da gà, đó cũng là nguyên nhân cô không trợn mắt, cũng
không quan tâm đến Trình Hiểu Quân, “Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi lập tức móc
mắt cậu ra!”
Xà Âm thầm than thở cho Hiểu Quân trong lòng, tại sao cô lại
làm bạn với hai người thuộc dạng thủy hỏa không dung này chứ: “Hiểu Quân, sắp
thi rồi đấy, cậu không vào phòng thi à?”
Trình Hiểu Quân không nói gì, vẫn cúi đầu như cũ, “Quân
Quân, cậu nhất định phải thi vào trường trung học tốt nhất đó!” Nhưng lại chêm
thêm một câu, “Như vậy sau này chúng ta có thể học chung cùng nhau!” Lần này
Trình Hiểu Quân nói xong thì chạy.
Trần Hiểu Quân đứng tại chỗ hồi lâu, không kịp phản ứng, chờ
đến lúc chán quỷ đã biến mất trước mắt mình mới kịp phản ứng, lớn tiếng khinh
thường nói: “Chán quỷ! Ai muốn học chung cùng cậu chứ, đồ ngu ngốc!” Chỉ có điều
người mà cô muốn nghe thấy tiếng rống của mình đã không thể nghe được.
Xà Âm nhìn theo hướng chạy của Hiểu Quân, không trách cứ
Quân Quân, chỉ nhàn nhạt nói: “Quân Quân, nếu không thi đậu thì cậu sẽ có lỗi với
mọi người đấy.” Thật sự, thật sự sẽ có lỗi với những người quan tâm, giúp đỡ cậu
…
“Âm
Âm, chẳng lẽ cậu bị lây bệnh từ tên chán quỷ à?” Trần Hiểu Quân ngơ ngác nhìn
dáng vẻ Âm Âm lo lắng.
Xà Âm quay đầu lại, trừng mắt liếc Quân Quân, chơi thân với
Quân Quân lâu rồi nhưng vẫn không thay đổi được cái tính thiếu lịch sự của cô:
“Lây bệnh cái đầu cậu, nếu không thi đậu thì cậu đi chơi một mình đi.” Nói
xong, cô vứt Quân Quân ở đằng sau, chạy nhanh về phía trước.
“Không
đâu, tớ nhất định sẽ thi đậu…”
Một tuần sau, Trần Hiểu Quân nhận được điện thoại của thầy
giáo, báo cô đã trúng tuyển. Trần Hiểu Quân nghe được tin đó không vui vẻ mà
ngược lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi nhận được tin tức đó, ba Trần cũng yên tâm, Tần Uyển
Linh thư thái, Trình Hiểu Quân vui vẻ, Lương Âm cũng vui không kém, tất cả đều
như trút được một gánh nặng lớn …
Sau đó, Trình Hiểu Quân và Âm Âm cũng nhận được điện thoại
báo trúng tuyển, mọi người vui mừng cùng nhau mở tiệc ăn uống một phen…
[Nhật ký] Học tập.
Tôi và Quân Quân đều tốt nghiệp rồi, Quân Quân cũng đã nhận
được tin báo trúng tuyển, đúng là quá tốt, sau này tôi và Quân Quân có thể tiếp
tục học chung với nhau, tiếp tục cùng nhau về nhà rồi!
Năm lớp sáu này là năm mà tôi và Quân Quân có nhiều thời
gian ở cạnh nhau nhất, nhiều hơn cả mấy năm nay gộp lại, Quân Quân cũng hiếm
khi dùng thái độ chán ghét với tôi nữa, mà tôi cũng phát hiện được thêm những
điểm đáng yêu khác của Quân Quân, tôi rất thích Quân Quân như vậy!
Thì ra trừ đi chơi ra, Quân Quân cũng rất thích đọc sách, mặc
dù Quân Quân chỉ xem sách lịch sử nhưng với tôi, đây đã là một phát hiện lớn rồi.
Quân Quân đọc sách rất nghiêm túc, nhưng dáng vẻ tập trung như vậy có lẽ sẽ tốt
hơn nếu dùng để học nhỉ? Quân Quân vốn không thích tập trung, đối với những thứ
cậu ấy không thích thì dù có dạy thế nào đi nữa, cậu ấy cũng sẽ nhanh chóng
quên mất. Có lẽ tôi nên lợi dụng sở thích đọc sách của Quân Quân để giúp cậu ấy
học được nhiều hơn.
Quân Quân đã thật sự bị tôi tác động, cậu ấy đồng ý đến nhà
tôi làm bài tập mỗi ngày, còn có thể đọc sách nữa. Sau đó bác Trần cũng đồng ý
chuyện này, sau một năm, tôi và Quân Quân có thể ở cùng nhau ….
Mỗi ngày, trừ bài tập mà thầy giáo giao cho, tôi sẽ cho Quân
Quân thêm vài bài tập nữa, cũng may mà thầy giáo đã chỉ phương pháp học cho
chúng tôi, nếu không tôi cũng không chắc rằng mình có thể nâng cao thành tích của
Quân Quân đến thế. Ngày nào Quân Quân cũng rất vui, ở trường thì được tự do,
tôi cũng thấy vui, Quân Quân học hành chăm chỉ như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Không cần thức đêm nữa, nhưng có một lần, thầy giáo cho rất nhiều bài tập, cho
nên phải làm đến tối trễ mới xong.
Tối hôm đó, Quân Quân vốn định sẽ đọc sách, không làm bài tập,
bình thường, tôi đều đồng ý với yêu cầu này của cậu ấy nhưng hôm nay không được,
những bài tập này nhất định sẽ giúp ích nhiều cho kỳ thi này. Tôi không hiểu vì
sao Quân Quân lại gật đầu đồng ý làm bài tập cùng tôi nhưng như vậy cũng tốt,
Quân Quân có thể đi ngủ sớm một chút.
Tôi không biết chúng tôi đã làm bao lâu, làm xong bài tập cuối
cùng, tôi mệt mỏi nằm gục xuống bàn, cho đến sáng ngày hôm sau thì bị tiếng
thét chói tai của Quân Quân đánh thức, đợi tôi phản ứng được có chuyện gì đang
xảy ra thì Quân Quân đã đá tôi xuống giường, tôi bị đá trực tiếp xuống đất như
vậy, thật sự rất đau! Quân Quân vẫn chưa hết giận, còn lấy gối đánh tôi, cũng
may là gối chứ không phải sách. Khi mẹ đi vào, đỡ tôi đứng dậy thì tôi mới phát
hiện, Quân Quân đang nằm trên giường tôi chứ không phải giường của cậu ấy. Cậu ấy
sửng sốt, sau hồi lâu mới thét chói tai, nhưng lần này không phải mắng tôi mà
là bác Trần, có lẽ bác Trần cũng nghe thấy nên hai tiếng sau, bác Trần chạy
sang. Quân Quân thấy bác Trần chạy đến, lập tức nhảy chồm lên ôm bác Trần, còn
la hét ba à, ba à, ….
Tôi đáng sợ đến vậy sao? Quân Quân, tại sao tớ vui vẻ nói
chuyện với cậu, cậu lại thấy khó chịu như vậy chứ? Tớ thích học cùng cậu, nhưng
vì thích đọc sách nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý; tớ cũng thích ngủ chung với cậu,
thật ấm áp, làm tớ có thể ngủ ngon giấc đến tận lúc hừng đông, nhưng cậu lại
xem tớ như một thứ vô cùng đáng ghét, đá tớ xuống giường; Quân Quân, tớ vẫn muốn
tiếp tục đi học cùng cậu, về nhà cùng cậu, nhung cậu vẫn không thích chơi với tớ
….
Tôi cứ cho rằng, nửa năm nay làm bài tập cùng nhau, học cùng
nhau cô ấy sẽ không ghét tôi nữa, sẽ tiếp tục chơi đùa với tôi, tiếp tục học,
tiếp tục về nhà cùng nhau, nhưng vẫn không thể, kể từ sau chuyện ngủ chung đó,
cô ấy không nói chuyện với tôi nữa, cũng không trợn mắt với tôi, mắng tôi là
chán quỷ, cho dù khi ở cùng tôi, cô ấy cũng không thèm nhìn tôi, tôi không biết
thì ra Quân Quân ghét tôi đến vậy …
Nếu biết ngủ cùng cậu sẽ làm cậu không chú ý đến tớ nữa, vậy
tớ nhất định sẽ không ngủ cùng cậu nữa, để cậu không ghét tớ. Tôi đã suy nghĩ
chuyện này rất lâu, vài ngày sau, mẹ đưa cho tôi một tấm hình, là tấm hình lúc
tôi và cô ấy ngủ chung! Tôi vui vẻ hôn mẹ một cái, cuối cùng tôi cũng có được một
tấm hình tôi chụp chung với Quân Quân, tấm hình này làm tâm trạng của tôi khá
hơn nhiều. Nếu như Quân Quân không nhìn tôi thì tôi sẽ nhìn Quân Quân thôi!
Tôi không nghĩ ra cách gì để Quân Quân thay đổi cách nhìn về
tôi, chỉ có một lần cô ấy khen tôi, đó là khi bác Trần đồng ý cho cô ấy sang
nhà tôi học. Chẳng lẽ chỉ cần tôi làm những chuyện ấy là cô ấy có thể chấp nhận
sao? Tôi lén mẹ mua vài cuốn sách lịch sử, đặt trên giá sách, quả nhiên Quân
Quân rất thích. Khi cô ấy làm bài tập, thỉnh thoảng lại chạy ra rút một cuốn
sách xem, Quân Quân đã biết cách đọc sách thế nào mà không làm ảnh hưởng đến
người khác, cũng biết nên quyết định đọc trước hay làm bài tập trước. Nửa năm
nay, Quân Quân rất ngoan ngoãn, hoàn thành hết tất cả những bài tập mà tôi giao
cho, dù không thể dùng từ “tăng mạnh” để hình dung nhưng thành tích của Quân
Quân đang dần dần tốt lên, lần tốt nhất là lần Quân Quân đứng hạng 5 trong lớp,
bác Trần và mẹ đều rất hài lòng, Quân Quân cũng vui vẻ cười tươi, bài tập, học
hành …
Quân Quân đã thi đậu rồi, sau này chúng tôi có thể học
chung, nhưng tôi chỉ có thể lợi dụng học tập để đến gần cô ấy, có lẽ, chỉ cần
tôi vẫn còn học tốt, Quân Quân nhất định sẽ còn cần tôi, tôi có thể dạy cô ấy
làm bài tập, tôi cũng có thể cho cô ấy mượn sách để xem, tôi cũng có thể nhìn
cô ấy chơi đùa, tôi sẽ cho cô ấy thấy, tôi vẫn còn dùng được, tôi sẽ cho cô ấy
thấy, ở cạnh tôi cũng sẽ vui vẻ như khi ở cùng Xà Âm, rất vui vẻ…