Ở nhà Ba Trần nghiêm khắc quản thúc cùng với sự che chở của
Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân đành ngoan ngoãn giả bộ là một cô bé có nề nếp,
Ba Trần bị che mắt cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của con gái cho nên
khi có một đồng nghiệp mới ở cơ quan kết hôn ba Trần quyết định mang con gái đi
theo cho thoải mái náo nhiệt một hôm. Sau khi Trần Hiểu Quân biết ba muốn dẫn
cô đi tham dự buổi hôn lễ liền reo lên một tiếng vui vẻ, từ trong nhà nhảy ra đến
tận phòng ngoài. Quan trọng nhất là, buổi sáng thứ Hai kia hai tiết số học làm
người đau đầu không cần phải tới nữa.
Thứ Hai, Trần Hiểu Quân lần đầu tiên thức dậy còn sớm hơn so
với ba mình, sau khi Ba Trần vừa rời giường cô đã ngoan ngoãn làm xong bữa
sáng. Hai cha con ở trên bàn ăn một người hỏi một người trả lời, trò chuyện vấn
đề mà Ba Trần quan tâm.
“Gần đây học hành ra sao rồi?” Ba Trần uống xong sữa đậu
nành hỏi.
“Cũng được ạ, trên cơ bản thì không có vấn đề gì.” Trần Hiểu
Quân thành tích bây giờ ở lớp học có đếm ngược từ dưới cũng không dám ở trước mặt
ba dõng dạc nói là rất tốt.
Ba Trần khẽ gật đầu, đối với việc học hành của con gái so với
trước kia có vẻ quan tâm hơn rất nhiều, có thời gian cũng sẽ gọi điện thoại hỏi
thầy giáo tình hình của cô. Ông hiểu được cưỡng ép con gái chuyển đến lớp này
là có chút làm khó cho cô bé, cho nên ông cũng không có quá nhiều yêu cầu gì,
chỉ cần bảo đảm thành tích không bị tụt xuống là được. Nghĩ như vậy nhưng không
thể để cho con gái biết được, nếu không cô nhất định sẽ giống như trước đây
không thèm chịu học hành gì:
“Ba nghe nói Hiểu Quân ở trong lớp con thành tích rất tốt, các
con cũng thường xuyên học cùng nhau, không hiểu gì nhất định phải hỏi cậu ấy.”
Trần Hiểu Quân đang cúi đầu húp cháo vâng một tiếng rồi cũng
không chủ động nói chuyện thêm.
Bữa ăn sáng rất nhanh đã ăn xong, Ba Trần đang thu dọn bát
đĩa nhìn đến trên người con gái mặc một bộ đồ thể thao thì dừng lại nói:
“Đi thay bộ nào trông vui vẻ một chút, thời gian trước không
phải là con có mua một bộ váy vải bò ư, ba chưa nhìn thấy con mặc lần nào, hôm
nay nhân dịp này mặc nó vào đi.”
Trần Hiểu Quân nhìn quần áo trên người mình đem lời cự tuyệt
muốn nói ra khỏi miệng nuốt trở lại trong bụng “Dạ” một tiếng rồi chạy vào
phòng thay quần áo. Năm phút đồng hồ sau, Trần Hiểu Quân đứng ở trước gương
nhìn bộ váy trên người mình, dưới chân còn có đôi giày cao gót trang trí thêm,
khẽ cau mày ai oán cho dù là bộ váy mùa thu cùng với đôi giày mặc vào cũng cảm
thấy không thuận tiện cho lắm! Không có cách nào, vừa rồi trên người mình là bộ
đồ thể thao đúng là thật có lỗi với hôn lễ của người ta. Trần Hiểu Quân tự nói
với mình có “Thu hoạch” sẽ phải có “Trả giá”, đầu óc được thoải mái đành phải
đánh đổi một chút thể lực vậy.
Ba Trần hài lòng nhìn con gái đem trang phục thay đổi khá tốt
đi ra, không tệ, con gái của mình thay đổi một chút cũng rất khác rồi, hiện tại
giống một cô bé hơn nhiều, bình thường luôn là một thân quần áo vận động hoặc
là quần áo ở nhà thoạt nhìn một chút cũng không có dáng vẻ của một cô bé, tính
tình thì cũng không dịu dàng điềm tĩnh, chẳng lẽ là ban đầu bởi vì mình quá
mong muốn có con trai, hay là đặt tên không đúng? Còn mái tóc này…
“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi, trước tiên là tới Âu
Khiết Mạn một chuyến.” Ba Trần nói xong cũng cầm lấy cặp tài liệu đi ra ngoài.
“Âu Khiết Mạn? Đi tới đó làm gì ạ?” Trần Hiểu Quân nghĩ
không ra tại sao ba lại muốn tới tiệm làm đẹp.
Ba Trần nhìn con gái mà thở dài, hoàn toàn không có ý thức của
một thiếu nữ gì cả: “Đi làm tóc, con nhìn con kìa mười mấy năm vẫn không thay đổi
kiểu tóc ngắn, một chút cũng không giống con gái.”
“Làm tóc cho con?” Ba, đầu óc người không sốt mà cũng bị hư
sao. Trần Hiểu Quân sững sờ nguyên tại chỗ, tóc ngắn ngang vai của mình cũng thật
xin lỗi hôn lễ của người ta sao?
“Còn không đi?” Bị Ba Trần thúc giục gấp gáp, Trần Hiểu Quân
lập tức ra cửa.
“Ba!” Trần Hiểu Quân nhìn bóng lưng Ba Trần kêu lên.
“Gì vậy?” Ba Trần không quay đầu lại.
“Chúng ta không đi Âu Khiết Mạn được không?” Trần Hiểu Quân
nửa thử nói.
“Không đi?” Ba Trần tiếp tục hướng về trước, “Vậy con muốn tới
trường sao!” Nhớ ngày đó các đồng nghiệp thấy con gái trắng trắng mềm mềm cười
ba hoa chích choè vô cùng thích thú, nhưng mà bộ dạng con gái lúc này? Ba Trần
lắc đầu…
Trần Hiểu Quân biết không thể thương lượng bèn im lặng,
không phải chỉ tham gia hôn lễ thôi ư, sao lại phải làm phức tạp như thế!
Hai cha con có những suy nghĩ khác nhau, Ba Trần biết cô bé
hẳn là nên trang điểm một chút, nhưng đã mười ba mười bốn tuổi cô còn chưa lần
nào tới tiệm làm đẹp “Chỉnh trang”. Trần Hiểu Quân không muốn thay đổi, đó là
do cô vẫn chưa nhận thức được mình ngoại trừ bộ dáng mười phần là con gái nhưng
trên người một chút dáng vẻ của con gái cũng không có.
Xế chiều, tiết thứ nhất chuẩn bị bắt đầu, Xà Âm ngồi ở trong
phòng học liên tục ngó ra phía ngoài nhìn, Quân Quân vì sao còn chưa tới vậy,
tiết học của thầy Ngô ai đến muộn sẽ phải chép phạt.
Người kia có phải..? Quân Quân? Xà Âm mở to đôi mắt, thật sự
là Quân Quân! Nhưng mà Quân Quân làm sao… Xà Âm thu hồi tầm mắt hướng quyển
sách than thở, có ai ăn mặc kiểu thục nữ váy và giày cao gót lại chạy liều mạng
như thế kia không, sợ rằng chỉ có Quân Quân mới như vậy thôi.
Trần Hiểu Quân thở hổn hển chạy tới phòng học, thật may là
thầy giáo còn chưa tới, may mà cuối cùng không phải chép phạt cho đến lúc tay mềm
nhũn. Thở thật sâu, từ từ trở về chỗ ngồi.
“Làm gì mà bây giờ cậu mới đến vậy?” Xà Âm biết Quân Quân đi
tham dự hôn lễ, nhưng cũng không đến mức tận hai rưỡi chiều không kịp đi học nữa.
“Tớ cũng không muốn vậy đâu, vô duyên vô cớ phải làm phù dâu
kéo dài đến tận bây giờ, may mà không bị trễ, nếu không trốn hai tiết số học
cũng rất là mệt.” Trần Hiểu Quân rốt cục có thể nghỉ ngơi lấy hơi trong chốc
lát.
Xà Âm đem Quân Quân nhìn quanh một lượt rồi đưa ra một câu kết
luận: “Bộ dáng làm phù dâu thì có vẻ được, hành động cử chỉ thì còn phải đợi tu
dưỡng.”
“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân chán nản, “Hành vi cử chỉ của tớ có
gì không tốt?”
Chỗ nào cũng không tốt, nhưng không thể nói thật ra, nếu
không người bị đánh lần này lại là mình: “Thầy giáo Thạch tới, cậu còn không
mau lấy sách ra!”
Trần Hiểu Quân vừa nghe tiếng thầy giáo Thạch tới không buồn
cùng Âm Âm tranh luận nữa bắt đầu lật sách, cô không muốn chép phạt lại càng
không muốn nghe thầy giáo Thạch thuyết giáo đến hai ba tiếng.
Chuyên tâm tìm sách Trần Hiểu Quân không phát hiện ngồi chéo
ở phía trước Trình Hiểu Quân nhìn cô mấy lần, cũng không có để ý trong lớp có rất
nhiều bạn học không tự giác được cũng ngó xem cô thế nào lại rực rỡ hẳn lên.
Buổi tối tan giờ học, Trần Hiểu Quân bởi vì mải mê đọc sách
mà chậm trễ thời gian về nhà, các bạn trong lớp cơ bản đã về hết, Xà Âm cũng
không đợi được đã cùng những bạn khác đi về trước, chỉ có Trình Hiểu Quân còn ở
trong phòng học làm bài tập cùng Trần Hiểu Quân đọc sách.
Trần Hiểu Quân để sách xuống, thắt lưng mỏi mệt: “Quyển sách
này rốt cục cũng xem xong rồi!”
“Đã muộn rồi, vậy chúng ta về nhà đi!” Trình Hiểu Quân đem
bài tập bỏ vào cặp sách.
Trần Hiểu Quân lúc này mới chú ý tới trong phòng học đã
không còn ai: “Cậu sao còn chưa đi?”
“Tan giờ học tớ gọi cậu, cậu mải đọc sách không nghe thấy
nên tớ ở lại chờ cậu.” Trình Hiểu Quân cất kỹ đồ chờ Trần Hiểu Quân.
“Cậu!” Hai chữ ngu ngốc không thèm nói ra, cái tên chán quỷ
này đần cũng không chỉ một lần, quên đi, muốn đần cứ để cho cậu ta đần đi. Trần
Hiểu Quân sờ sờ bụng, thật đói mà!
“Đi thôi…” Trình Hiểu Quân thấp giọng thúc giục, trở về quá
muộn cũng không an toàn, còn phải bắt xe buýt.
Trần Hiểu Quân đùng đùng đem mấy quyển sách ném vào cặp rồi
cầm cặp sách lên cũng không thèm đoái hoài tới chán quỷ đợi cô đã rất lâu.
Trình Hiểu Quân cũng nhanh như chớp liền bước theo không để Quân Quân chờ mình
lâu.
Trần Hiểu Quân đi rất nhanh, cô muốn đi ra ngoài mua ít đồ
ăn, nhưng cô còn chưa tìm được chỗ nào thì đã đau ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất
vì chạy nhanh quá. Trình Hiểu Quân chạy tới thấy Quân Quân ngồi xổm trên mặt đất
nhanh bước chân hỏi: “Quân Quân, cậu làm sao vậy?”
“Tôi đói bụng!” Trần Hiểu Quân khó chịu không đứng lên nổi.
Trình Hiểu Quân đối với đáp án này cảm thấy ngoài ý muốn:
“Đã đói bụng rồi sao?”
“Tại buổi sáng ăn nhiều quá, buổi tối lại chưa ăn cơm.” Trần
Hiểu Quân bắt đầu hối hận lúc tối không nghe lời của Xà Âm cùng cô ấy đi ăn cơm
mà ở lại trong phòng học đọc sách.
“Buổi tối cậu vì sao chưa ăn cơm?” Trình Hiểu Quân giọng nói
có chút trách cứ, tối còn phải học tại sao có thể không ăn cơm được chứ, tan giờ
học lại đọc sách lâu như vậy, nhất định sẽ rất đói bụng.
Trần Hiểu Quân không muốn cùng chán quỷ giải thích tại sao
chưa ăn cơm trực tiếp dùng hai mắt trợn lên nhìn trở lại.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân không nhịn được, bụng nhất định
cũng đói bụng đến rất khó chịu, hay là trước tiên giải quyết cái vấn đề quan trọng
trước: “Quân Quân, tớ đỡ cậu đến tảng đá bên kia ngồi xuống sau đó giúp cậu mua
sữa tươi nóng nhé.”
Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn đến siêu thị phía trước, đoán
chừng là không đi qua được rồi, chỉ có thể dựa vào chán quỷ này thôi, gật đầu
sau khi đồng ý còn tàn bạo bổ sung thêm một câu: “Nhanh lên một chút!”
Trình Hiểu Quân cũng đã quen thái độ của Quân Quân, cúi người
khom lưng đỡ Quân Quân dậy hướng tới tảng đá kia đi tới: “Cậu ngồi ở đây chờ tớ,
tớ lập tức sẽ quay lại ngay.”
Trần Hiểu Quân được chán quỷ đỡ ngồi xuống xong, ngữ khí khó
coi nhắc nhở: “Nhanh lên một chút, tôi sắp chết đói rồi.”
Trình Hiểu Quân cũng biết Quân Quân rất thích ăn thứ gì,
không đói bụng cũng có thể ăn rất nhiều, đói bụng khẳng định cũng chẳng kiên
trì được bao lâu: “Được, tớ lập tức sẽ quay trở lại, cậu chờ tớ!” Nói xong bèn
hướng siêu thị đối diện bên đường chạy đi.
Trần Hiểu Quân nhìn bóng lưng chán quỷ dần dần xa không nhịn
được đau quá mà kêu lên. Đang lúc Trần Hiểu Quân khó chịu nhịn rướn người lên
ôm bụng muốn giảm bớt đau đớn chợt nhìn thấy hai kẻ bước về phía mình…
Trần Hiểu Quân nhìn hai người đi vào, cảm giác thân thể rất
lạnh, không khí chung quanh cũng thay đổi, trở nên lạnh như băng, trong lòng lạnh
lùng nghĩ: sao lúc nào tôi cũng phải gặp những chuyện như vậy chứ???
“Ha ha, tiểu muội muội!” Lại là tiểu muội muội, mới nghe là
đã thấy buồn nôn, “Ở đây một mình chờ ca ca sao?” Nếu như bây giờ Trần Hiểu
Quân có thể nói chuyện, nhất định cô sẽ quát lên: “Cho dù tao có chờ xe đụng
cũng không bao giờ chờ đám cặn bã như bọn mày!’ nhưng cô không còn sức để quát
nữa, chỉ đành để mặc cho bọn lưu manh kia đến gần.
“Chậc chậc!” Một người trong đó nhìn quanh Trần Hiểu Quân một
vòng, “Không ngờ tiểu muội lại xinh xắn như vậy, thế nào, tối nay theo hai anh
em bọn anh đi đảm bảo sẽ cho em sướng như tiên!”
Trần Hiểu Quân vừa đau vừa lạnh, không rảnh quan tâm đến bọn
lưu manh này, chỉ đợi có người qua đường đi qua, sẽ làm cho hai tên này sợ mà bỏ
đi. Quỷ đáng ghét, cậu mà còn không xuất hiện thì sau này đừng có xuất hiện trước
mắt tôi nữa.
“Ờ! Muội muội không lên tiếng tức là đồng ý đó nha!” Đồng ý
cho bọn mày đi chết thì có, Trần Hiểu Quân nghe giọng nói đáng buồn nôn của bọn
chúng, dạ dày cũng thấy khó chịu theo.
Một người trong đó nhịn không được, sờ lên mặt Trần Hiểu
Quân, Trần Hiểu Quân cố gắng tránh né khỏi sự đụng chạm của tên kia. Tên lưu
manh chẳng thèm để ý đến động tác tránh né của Trần Hiểu Quân, vô sỉ nói: “Muội
muội thật là mềm mại, làm cho người ta muốn sờ soạng nhiều thêm nữa đó!”
Một tên khác cũng đi lên, chuẩn bị chiếm tiện nghi trên người
của Trần Hiểu Quân, đang định sờ tay lên mặt cô, Trần Hiểu Quân vùng lên quăng
vũ khí đang để bên hông – – cái cặp sách đập vào bàn tay buồn nôn của tên kia,
vừa tức giận phun ra hai chữ: “Cút ngay!”
“Há há, muội muội thoạt nhìn ngoan hiền như con mèo nhỏ, thì
ra bên trong lại là một con mèo hoang nóng bỏng nha, như vậy cũng tốt, càng làm
cho bọn anh vui vẻ hơn, thoải mái hơn!” Hai tên lưu manh không bị hành động của
Trần Hiểu Quân làm cho kinh sợ, ngược lại, còn bị khơi dậy hứng thú hơn nữa.
Trần Hiểu Quân bị lời nói của hai tên lưu manh làm cho giận
run người, trong sách thường viết, kẻ xấu vô sỉ vốn là như vậy, không ngờ hôm
nay lại được tận mắt chứng kiến người thật việc thật, chỉ là ban nãy cô đã quá
khi dễ kẻ thù thôi.
“Cút ngay, đồ lưu manh!” Trần Hiểu Quân liều mạng quăng cặp
sách đến người đang đứng gần mình, định ngăn cản bọn họ đến gần. Nhưng một người
chưa từng bệnh nặng, chưa từng bị đau như Trần Hiểu Quân làm sao đối phó được với
hai tên lưu manh đã lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, huống chi, sức của Trần Hiểu
Quân cũng không lớn.
“Đồ lưu manh?” Hai tên lưu manh hoàn toàn không đặt phản
kháng của Trần Hiểu Quân vào mắt, “Gọi bọn anh là lưu manh ca ca bọn anh càng
vui, càng đối xử với em tốt hơn.”
Trần Hiểu Quân chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy, cũng chưa từng
ứng phó với những lời vô sỉ như vậy, nhất thời tức giận đến nói không nên lời,
nắm thật chặt cặp sách trong tay, như thể vẫn còn có cái gì đó để bảo vệ bản
thân.
Hai tên lưu manh cũng không phải ngu ngốc, biết rõ cô bé trước
mặt sẽ không đi theo bọn chúng, dù là buổi tối nhưng cũng khó tránh sẽ có người
đi ngang qua, cho nên hai tên ăn ý cùng bước lên phía trước, ôm Trần Hiểu Quân
đến một nơi không ai biết.
Trần Hiểu Quân bị bọn họ kẹp chặt nâng lên, sợ tới mức đánh
rơi cả cặp sách: “Bọn mày định làm gì? Buông ra …”
“Buông ra cũng được, nhưng mà phải đợi hai anh em tao vui vẻ
xong đã, còn bây giờ …” Một người che miệng Trần Hiểu Quân lại, nói, “Ngoan
ngoãn đi theo chúng tao, nếu không, đừng trách chúng tao không cho gương mặt nhỏ
bé xinh đẹp này gặp người khác nữa.”
“Hu… Hu hu…” Trần Hiểu Quân sợ hãi mở to hai mắt nhìn, giãy
dụa muốn thoát khỏi sự cưỡng chế, nhưng hai tay của cô bị kẹp chặt, miệng bị bịt
chặt, chỉ còn hai chân là động đậy được, cho nên cô theo bản năng, đá lấy đá để
hai tên lưu manh đang kềm chặt cô.
Hai tên lưu manh đều mặc quần áo mỏng manh, Trần Hiểu Quân lại
mang đôi bốt bằng da, bị đá trúng nhất định rất đau. Hai tên lưu manh không có
cách nào, quyết định một đầu một đuôi ôm Trần Hiểu Quân mang đi. Nhanh chóng,
chân của Trần Hiểu Quân đã bị kềm chặt, Trần Hiểu Quân cũng không còn dư sức để
mà đá nữa. Cũng may, miệng không bị bịt, Trần Hiểu Quân vừa giẫy vừa hô to: “Cứu
mạng, cứu mạng!” Nhưng trên đường không có một bóng người, chỉ có xe hơi liên
tiếp chạy qua, nhưng xe hơi căn bản là không có phát hiện được bên chỗ tối ven
đường này đang xảy ra chuyện gì.
“Cứu mạng cứu mạng!” Trần Hiểu Quân sợ hãi khóc lên, dùng sức
lắc đầu, không ngừng đá chân hô to cứu mạng.
“Gọi đi! Ở đây một bóng người cũng không có, để xem có ai tới
cứu mày hay không.” Hai tên lưu manh bước nhanh hơn, nhưng vì Trần Hiểu Quân vừa
đạp vừa hô nên có chút chậm chạp.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Trần Hiểu Quân bị lời của bọn chúng
làm cho vừa sợ vừa tức chết, nhưng chỉ biết khóc la cứu mạng: “Cứu mạng! Quỷ
đáng ghét! Cứu mạng! Quỷ đáng ghét!”
Không biết có phải Trần Hiểu Quân kêu quá lớn hay không mà
làm cho Trình Hiểu Quân nghe được, trước khi Trần Hiểu Quân bị đưa vào bóng tối,
cô nghe được tiếng gọi quen thuộc: “Quân Quân!”
“Quỷ đáng ghét, cứu tôi!” Trần Hiểu Quân giống như tìm được
bùa cứu mạng vậy, ngửa đầu ra đằng sau la lên với Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân thở hổn hển chạy đến đằng sau, thấy Trần Hiểu
Quân bị hai tên lưu manh bắt đi, la lớn lên: “Mấy người mau buông Quân Quân ra,
nếu không tôi gọi cảnh sát đó!”
Hai tên lưu manh không ngờ sẽ có người xuất hiện thật, nhưng
nhìn thấy chỉ là một cậu bé, nên không thèm để ý đến: “Cút ngay, thằng nhóc xấu
xa, có tin một quyền của ông đánh mày thành tàn phế không.” Không có chút ý định
nào buông người trên tay ra.
Trình Hiểu Quân thấy bọn họ không sợ hãi, cũng không nghĩ ra
được cách làm cho bọn họ buông Quân Quân ra, lập tức vọt tới trước mắt bọn họ,
chặn đường đi của bọn chúng, lần đầu tiên trong đời uy hiếp người khác: “Buông
Quân Quân ra, nếu không đừng hòng rời khỏi đây.”
Lưu manh tất nhiên không xem uy hiếp của một đứa bé con ra
gì, nhưng bọn chúng cũng không dại dột đứng ở đây lâu. Tên ôm chân Trần Hiểu
Quân thả cô xuống, tên còn lại lấy tay che miệng Trần Hiểu Quân, không cho cô
kêu lên, tên kia đột nhiên đi đến chỗ Trình Hiểu Quân.
“Tiểu quỷ, là mày tự tìm đến, đừng trách tao không khách
sáo.” Nói xong, nắm lấy cổ áo của Trình Hiểu Quân, hung hăng đánh vào mặt cậu một
bạt tai.
Trình Hiểu Quân bị đánh, đầu ong ong lên, trên mặt cũng có dấu
bàn tay đỏ rõ ràng, trong miệng cảm thấy một chất lỏng đang chảy ra.
“Hu hu… hu hu…” Trần Hiểu Quân thấy quỷ đáng ghét bị đánh đến
chảy máu, nước mắt ào ạt rơi xuống, vùng vẫy muốn chạy đến giúp quỷ đáng ghét.
“Tôi đã… báo cảnh sát, mấy người tốt nhất… thả Quân Quân ra,
nếu không mấy người… bọn mày nhất định sẽ ngồi tù.” Trình Hiểu Quân quay đầu,
nói với người vừa đánh cậu, ánh mắt lại lo lắng nhìn về Quân Quân bị kềm chặt
cách đó không xa.
“Báo cảnh sát? Mày nghĩ rằng tao sẽ tin lời một đứa bé sao?
Mày tỉnh lại đi!” Không nói hai lời, lại hung hăng đánh một bạt tai lên mặt
Trình Hiểu Quân, vứt Trình Hiểu Quân xuống mặt đất như thể đang vứt y phục.
Trình Hiểu Quân lần này bị té xuống mặt đất, không còn là đầu
ong ong nữa, mà là trời đất ngả nghiêng.
Tên lưu manh kia mặc kệ Trình Hiểu Quân như thế nào, xoay
người đi về phía đồng bọn, đi hai bước đã bị một vật gì đó kéo lại.
“Bọn mày buông Quân Quân ra mau!” Trình Hiểu Quân ôm người vừa
đánh cậu, không cho hắn bước đến gần Quân Quân.
“Tiểu quỷ, vẫn còn sống sao!” Tên lưu manh thật sự bị hành động
của Trình Hiểu Quân chọc tức, tức giận đá vào bụng Trình Hiểu Quân một cái:
“Buông ra, nếu không tao đá chết mày!”
“Không buông!” Trình Hiểu Quân dùng sức ôm chân người kia,
nhất quyết không buông, “Trừ phi bọn mày thả Quân Quân ra.”
“Không buông?” Hoàn toàn nổi giận, “Không buông tao đá chết
mày!”
Chân của tên lưu manh không chút khách sáo, đá liên tiếp vào
người Trình Hiểu Quân: “Ông đá chết mày, để xem mày còn dám không buông nữa
không!”
Trần Hiểu Quân bị kềm chặt, nước mắt mông lung nhìn chân tên
lưu manh liên tiếp đá vào quỷ đáng ghét, vùng vẫy càng mãnh liệt hơn: “Hu… Hu
hu hu…” Quỷ đáng ghét, cậu mau buông ra đi!
Không biết đã đá bao nhiêu cái, tên lưu manh kềm chặt Trần
Hiểu Quân nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến, la lên với đồng bọn: “Lâm Tử, đừng
đá nó nữa, cảnh sát đến rồi!”
Tên lưu manh đang đá Trình Hiểu Quân, nhìn thấy xa xa thật sự
có xe cảnh sát chạy đến: “Tiểu quỷ, mày thật sự báo cảnh sát?” Sau đó, lại đá
thêm hai cước vào người Trình Hiểu Quân.
“Đừng đánh nó nữa, cảnh sát tới là chúng ta không chạy được
bây giờ.” Tên lưu manh đang kềm chặt Trần Hiểu Quân buông cô ra, kéo đồng bọn
chạy trốn. Tên lưu manh tên Lâm Tử kia cũng định bỏ chạy, nhưng bị Trình Hiểu
Quân cả người đầy thương tích ôm chặt chân hắn không buông: “Buông ra!” Sau đó
lại nặng nề đá thêm một cước vào Trình Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân được thả tự do, ngây ngốc trong chốc lát, thấy
quỷ đáng ghét lại bị đá, khóc nức nở chạy đến cạnh: “Quỷ đáng ghét, cậu buông
ra đi, cậu buông ra đi, cậu muốn bị đá chết sao hả?”
Trình Hiểu Quân không nghe theo lời của Quân Quân, vẫn ôm
chân hắn, chết không từ bỏ.
“Quỷ đáng ghét!” Quỷ đáng ghét không chịu buông, làm cho Trần
Hiểu Quân càng thêm nức nở, không ngừng khóc gọi quỷ đáng ghét, sau đó cũng ôm
chân tên lưu manh, không cho hắn đá Trình Hiểu Quân nữa… Cổ họng Trần Hiểu Quân
khô cạn, tròng mắt dần mở ra, mơ màng nhìn lên trần nhà, đây là đâu? Không đợi
Trần Hiểu Quân hiểu ra, cô đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi cô: “Quân
Quân, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi?”
“Dì, sao dì cũng ở đây, ở đây là …” Bệnh viện? Giường trắng,
rèm cửa sổ trắng, vách tường trắng, quần áo cũng màu trắng, “Sao con lại ở bệnh
viện?”
Tần Uyển Linh đưa một ly nước ấm cho Quân Quân: “Con quên rồi
sao?”
Con quên cái gì? Đúng rồi, con bị tên lưu manh bắt nạt, sau
đó… Trần Hiểu Quân nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, trong lòng vẫn run lên vì sợ. Hai
tay Trần Hiểu Quân run run, nắm tay Tần Uyển Linh khóc nức nở nói: “Quỷ đáng
ghét, quỷ đáng ghét ở đâu rồi ạ? Cậu ấy bị người ta đánh, phải nhanh nhanh đi cứu
cậu ấy …”
Tần Uyển Linh thấy bộ dạng Quân Quân không biết làm sao, ôm
cô vào lòng: “Không sao, Hiểu Quân không sao.”
“Thật sao?” Trần Hiểu Quân không tin được hỏi, quỷ đáng ghét
bị đánh không biết thế nào rồi, ngàn lần vạn lần đừng bị đánh đến chết nha…
“Thật!” Tần Uyển Linh vuốt tóc Quân Quân an ủi.
Trần Hiểu Quân ngồi trong ngực Tần Uyển Linh gật đầu như thể
yên tâm, vừa lúc, nhìn thấy ba Trần bước vào, lập tức hu hu kêu: “Ba ba! Ba
ba…”
Ba Trần đặt thức ăn và vật dụng hàng ngày vừa mang vào xuống,
sau đó ngồi lên vị trí mà Tần Uyển Linh vừa nhường cho: “Quân Quân, lớn như vầy
mà còn khóc nhè, con đã là người lớn rồi, không được như con nít, không hiểu
chuyện nữa.” Ba Trần muốn trách mắng con gái không hiểu chuyện, nhưng nhìn con
gái “khóc” đến mức nói cũng không nên lời, cũng không nhẫn tâm trách nữa, “Con
mà khóc, Hiểu Quân sẽ bị con đánh thức đó.”
Quỷ đáng ghét? Trần Hiểu Quân từ trong lòng ba ba chui ra:
“Quỷ đáng ghét thế nào rồi ạ?”
Ông Trần quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Vết thương của Hiểu
Quân đã xử lý tốt, nhưng thuốc mê vẫn còn, nên chưa có tỉnh lại.”
Trần Hiểu Quân lúc này mới nhìn sang bên cạnh mình… một người
khác đang nằm, quỷ đáng ghét: “Ba ba, cậu ta… cậu ta không sao chứ ạ?” Cô nhớ
là quỷ đáng ghét bị đánh thật sự rất thảm…
“Con nói có sao không?” Ba Trần mặt u ám, ông chạy tới bệnh
viện lúc cảnh sát còn chưa đi, cảnh sát cũng đã cho ông biết chuyện đã xảy ra:
“Lần này cũng nhờ có Hiểu Quân, con mới không có chuyện gì. Nếu như sau này con
còn không biết trời cao đất rộng như vậy, lần sau người gặp chuyện không may nhất
định sẽ là con!”
“Ba…” Trần Hiểu Quân xấu hổ cúi đầu, cô làm sao biết tan học
lại xảy ra chuyện này…
“Thôi bỏ đi”, Tần Uyển Linh nói với ông Trần. “Anh cũng đừng
trách Quân Quân, đâu ai muốn chuyện này xảy ra, quan trọng là… mọi người không
có chuyện gì.”
Ba Trần rất thành khẩn chạy tới xin lỗi: “Vẫn là phiền cô
chăm sóc con gái tôi, lần này lại để cho Hiểu Quân bị thương nằm viện, nếu có
chuyện gì bất trắc, tôi cả đời cũng không trả hết ân tình của cô và Hiểu Quân.”
“Anh đừng làm nghiêm trọng như thế, Hiểu Quân mặc dù bị đánh
nhiều nhưng không có thương tổn lớn, nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ
không sao.” Tần Uyển Linh ngồi ở trước giường bệnh của Trần Hiểu Quân nhìn con
trai: “Em nghĩ Hiểu Quân cũng sẽ không để ý.”
“Dì…” Trần Hiểu Quân thấy dáng vẻ của dì, tự trách kêu lên một
tiếng, quỷ đáng ghét là vì cứu mình nên mới bị đánh thành như vậy…
Trình Hiểu Quân mãi cho đến chiều ngày thứ hai mới tỉnh dậy,
tỉnh lại chuyện đầu tiên cậu hỏi chính là: “Mẹ, Quân Quân đâu?”
Tần Uyển Linh đỡ con trai dựa vào đầu giường, bất đắc dĩ cười
mắng: “Con trai ngốc!”
Trình Hiểu Quân không có để ý đến câu mẹ mắng, nhìn sang cái
giường khác, kích động kêu lên: “Quân Quân!”
Tần Uyển Linh thở dài, Quân Quân mới vừa ngủ, xem ra là
không ngủ được, mình cũng nên đi ra ngoài.
Trần Hiểu Quân mỏi mệt mở mắt, thấy quỷ đáng ghét ngồi ở
trên giường: “Cậu tỉnh rồi?”
“Quân Quân, cậu không sao chứ?” Trình Hiểu Quân hỏi ngược lại.
Tỉnh táo một chút, Trần Hiểu Quân nhìn bộ dạng quỷ đáng ghét
bỉu môi, liếc xéo cậu: “Quỷ đáng ghét, không phải cậu nên lo cho bản thân sao?”
Trình Hiểu Quân bị Quân Quân nói mới thấy cả người mình chỗ
nào cũng đau nhức, nhưng vẫn cắn răng nói: “Tớ không sao, Quân Quân không sao
là tốt rồi.”
Tớ không sao? Cậu thấy cậu ngốc không, bị thương cũng không
phải là tôi. Nếu như là bình thường, Trần Hiểu Quân sẽ lấy đồ đập quỷ đáng ghét
hoặc tự mình ra trận đánh quỷ đáng ghét. Lần này coi như xong, cậu ta ngu ngốc
như thế cũng không phải lần đầu mà là lần thứ 2 rồi. Hơn nữa, Trần Hiểu Quân
cũng không ác đến mức người ta vì mình bị thương mà cô còn muốn đối với ân nhân
của mình vừa đánh vừa mắng. Cho nên chẳng qua dùng ánh mắt liếc qua những chỗ bị
thương trên khắp mình cậu ta.
Trình Hiểu Quân bắt lấy ánh mắt của Hiểu Quân, đầu tiên là
nghi ngờ vì sao Quân Quân nhìn mình không nói lời nào, sau đó dọc theo tầm mắt
của Quân Quân hướng lên người mình mới hiểu tại sao trong mắt cô ấy hiện lên
tia lửa. Cậu lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, Quân Quân nhất định cho rằng
mình bị đánh một trận, quá vô dụng!
Chuyện lần này, người bị hại Trần Hiểu Quân không bị đả
thương gì, có thể nói căn bản không bị thương, bác sĩ sau khi khám chỉ nói cô
là do ăn uống không đều cùng với hoảng sợ mà sinh ra đau bao tử, kèm theo đó là
lần đầu tiên đến kỳ con gái nên cơ thể mới khó chịu, không cần nằm viện. Cho
nên ba Trần để cho Trần Hiểu Quân ở bệnh viện nghỉ ngơi một ngày rồi xuất viện.
Về phần Trình Hiểu Quân chỉ có thể một mình ở lại trong bệnh viện dưỡng thương.
Ngày thứ 3, Trần Hiểu Quân đến trường, rất có khả năng tất cả
mọi người đều biết chuyện Trình Hiểu Quân anh hùng cứu mỹ nhân. Lương Âm kia
nghe được tin đồn anh hùng cứu mỹ nhân suýt chút nữa tức giận đến mức lật cả
bàn.
Anh hùng cứu mỹ nhân? Thật buồn cười! Cứu được mình vào bệnh
viện còn có thể coi là anh hùng? Còn nói gì quỷ đáng ghét cái khó ló cái khôn
báo cảnh sát, còn một mình đối phó 2 tên lưu manh, rốt cuộc cũng bắt được một
tên giao cho cảnh sát? Thật đúng là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thường gặp, nhưng
mà sự thật thì lại kém quá xa: “Âm Âm, cậu có tin lời bọn họ không?” Trần Hiểu
Quân đè nén cơn tức, ngồi đối diện Lương Âm.
“Tại sao không tin? Hiểu Quân đúng là cứu cậu.” Lương Âm cắn
một miếng bắp, “Không phải nói với mình là Hiểu Quân cứu cậu đó sao? ”
“Nhưng mà diễn biến không có giống bọn họ nói, quỷ đáng ghét
kia ngu ngốc, ngu ngốc, đầu óc bị hỏng mới có thể không để ý thương tích, lôi
kéo hai tên lưu manh chờ cảnh sát đến.” Trần Hiểu Quân uống một ngụm đồ uống, kể
tình huống thật cho Lương Âm.
Âm Âm gật đầu, cắn một miếng bắp “Quân Quân?”
“Gì?” Trần Hiểu Quân vẫn còn chìm trong bất bình.
Lương Âm để trái bắp xuống, nhìn Quân Quân nói: “Quân Quân,
cậu nói đi, cứu được cậu từ trong tay kẻ bắt cóc có anh hùng hay không?”
“Có lẽ vậy.”
Gật đầu: “Quân Quân, người cầm chân kẻ bắt cóc giao cho cảnh
sát có tính là anh hùng hay không?”
“Dĩ nhiên là thế.”
Lại gật đầu, “Vậy Quân Quân, không màng đến an toàn tính mạng
của mình cũng phải ngăn người xấu chờ cảnh sát tới có phải anh hùng hay không?
“Vậy cũng phải hỏi… ” Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lương Âm
“Âm Âm, cậu có ý gì vậy?”
“Không giống với ý cậu ___ Hiểu Quân là anh hùng hả?” Lương
Âm cố ý kéo dài giọng, hỏi ngược lại.
“Mình không có ý này, ” Trần Hiểu Quân biết mình vừa mắc mưu
của Âm Âm. “Mình cũng không phải nói Quỷ đáng ghét. ”
Lương Âm gặm xong trái bắp: “Sự thật đúng như chúng ta vừa mới
nói, cũng là Hiểu Quân làm vì cậu.”
“Như vậy không tính!” Trần Hiểu Quân cảm thấy đuối lý, nói
không lại Âm Âm liền muốn ăn quịt, nếu quỷ đáng ghét vô dụng như vậy cũng coi
là anh hùng, vậy không phải người người đều là anh hùng rồi? Mình giúp nhiều
người như vậy phải chăng đã sớm vào hàng ngũ anh hùng?
“Tùy cậu nghĩ thế nào!” Lương Âm ném trái bắp đã gặm xong
vào thùng rác. “Tan học mình muốn đi thăm Hiểu Quân, cậu đi cùng mình.”
Trần Hiểu Quân không phục: “Tại sao muốn mình đi thăm quỷ
đáng ghét hả, không đi!”
“Dựa vào cậu ta cứu cậu mà bị thương phải nhập viện.” Lương
Âm xoay người, trịnh trọng nói với Quân Quân.
“Mình không nhờ cậu ta cứu, là bản thân cậu ta đần còn để
cho 2 người kia đánh… ” Trần Hiểu Quân càng nói giọng càng nhỏ. Cô nhìn sắc mặt
dần dần trầm xuống của Lương Âm nhớ tới buổi trưa ba ba cũng tức giận lệnh cho
mình hết giờ học phải đi thăm quỷ đáng ghét.
“Cậu không đi thì thôi, mình đi một mình vậy.” Nói xong cũng
không đợi Trần Hiểu Quân uống xong đồ uống, một mình đi trước.
Tan học, Trần Hiểu Quân vẫn là cùng Lương Âm đến bệnh viện.
“Hiểu Quân?” Lương Âm thò đầu qua cánh cửa, khẽ gọi.
Trình Hiểu Quân để sách xuống, thấy Xà Âm cùng Quân Quân
phía sau, mà Quân Quân giống như tâm tình không tốt, cậu cũng không mở miệng gọi
Trần Hiểu Quân: “Lương Âm, sao cậu lại đến đây?”
“Mình đến gặp đại anh hùng của trường chúng ta một chút.”
Lương Âm tháo cặp xuống, lấy ra vài quyển vở ghi chép đưa cho Trình Hiểu Quân:
“Đây là tất cả bài vở hôm nay, cho cậu!”
“Cảm ơn cậu, Lương Âm. Mình vốn đang tính lúc nào đi học lại
sẽ chép bù đây.” Trình Hiểu Quân không ngờ Lương Âm sẽ đem vở đến bệnh viện,
trong lòng không khỏi vui vẻ, như vậy ở trong này cũng sẽ không nhàm chán.
“Đúng rồi, một mình cậu ở đây sao?” Cả phòng bệnh chỉ có 1
người là Hiểu Quân, Lương Âm không khỏi cảm thấy kì quái.
Trình Hiểu Quân vừa lật vở xem, vừa đáp: “Mình đã ổn định
nên mẹ mình đi đến những phòng bệnh khác rồi.”
“À~ ” Lương Âm gật đầu cô biết mẹ Hiểu Quân làm hộ lý ở bệnh
viện này nên cũng không có hỏi vấn đề này thêm nữa. “Vết thương của cậu bao lâu
nữa thì có thể ra viện?”
“Bác sĩ nói khoảng nửa tháng nữa. ” Trình Hiểu Quân không ngẩng
đầu nói.
Lương Âm cau mày “Còn lâu như vậy hả?”
“Ừ ” Trình Hiểu Quân đã cơ bản xem xong vở tập. “Vốn không cần
lâu như vậy nhưng bác sĩ bảo cần theo dõi một thời gian.”
“Vậy việc học của cậu làm thế nào?” Nửa tháng kia là bỏ bao
nhiêu kiến thức?
Trình Hiểu Quân lật lật quyển vở trong tay: “Không phải còn
có vở của cậu sao? Không đến trường thì học bổ túc chắc là không vấn đề gì.”
Lương Âm gật đầu: “Vậy cũng được, mình mỗi ngày nhớ đem vở
là được…” Lương Âm nói được một nửa mới nhớ mình còn phải đi đến trường luyện
thi chẳng biết mỗi ngày có thể tới hay không, liền nói với Trần Hiểu Quân:
“Quân Quân sao cậu ngồi xa vậy? Thời gian này nếu mình không rảnh sang đây thăm
Hiểu Quân thì cậu đem vở của mình cho cậu ấy nhé.”
“Mình không… ” Trần Hiểu Quân lập tức đổi lời nói “Mình cũng
rất bận, không có thời gian.”
Lương Âm trợn mắt: “Cậu bận nhiều việc? Bận rộn còn có thời
gian ở chỗ này ăn táo?”
Trần Hiểu Quân nhìn quả táo bị mình gặm một nửa, nói dối:
“Mình là thử xem quả táo này có ăn được hay không thôi, ăn được, Quỷ đáng ghét
cậu cũng ăn 1 quả đi.” Hướng Trình Hiểu Quân ném tới một quả táo.
Trình Hiểu Quân vốn là lo lắng Trần Hiểu Quân tâm tình không
tốt đột nhiên nổi giận nên vẫn không có chủ động nói chuyện cùng Trần Hiểu
Quân, sợ cô không muốn nói chuyện với mình, chọc cô tâm tình không tốt, Trần Hiểu
Quân đột nhiên ném quả táo sang, phản xạ có điều kiện sẽ là đón lấy quả táo,
hoàn toàn đã quên mình là một bệnh nhân. Kết quả táo còn chưa chụp được, thì
tay đã đau điếng. Trình Hiểu Quân đau đến mức kêu lên một tiếng, trên đầu lập tức
đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu làm sao vậy Hiểu Quân?” Lương Âm phản ứng nhanh, nhìn động
tác cứng ngắc của Trần Hiểu Quân.
Kẻ ném quả táo – Trần Hiểu Quân đứng trố mắt nhìn quỷ đáng
ghét đứng giữa không trung không động đậy, quả táo trên tay cuối cùng lăn xuống
đất. Cô nhìn thấy Lương Âm muốn đi qua kéo tay của quỷ đáng ghét xuống nhưng cậu
ta đau đến mức môi cũng tím bầm…
“Cậu… ”, Trần Hiểu Quân muốn nói gì đó nhưng lại không biết
phải nói gì, sửng sốt một hồi lâu, đem tất cả hóa thành 1 câu: “Cậu, thật vô dụng!”
Rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ chốc lát sau, Tần Uyển Linh đi vào phòng bệnh, cố định lại
tay của Trình Hiểu Quân như trước.
“Dì, con thật xin lỗi.” Lương Âm nhìn về phía Tần Uyển Linh
thấp giọng xin lỗi. Nếu như mình không gọi Quân Quan đi cùng nói không chừng sẽ
không xảy ra chuyện như vậy.
“Âm Âm, cháu tới thăm Hiểu Quân, dì vui còn không kịp sao lại
phải trách cháu chứ, hơn nữa dì biết cũng không phải lỗi của cháu.” Tần Uyển
Linh cũng rất thích Lương Âm biết điều, hiểu chuyện này.
Lương Âm cúi đầu lí nhí nói: “Có thời gian cháu sẽ đến thăm
bù cho Hiểu Quân.”
“Ừ.” Tần Uyển Linh cầm một quả táo lớn cho Lương Âm, cười
nói. “Cháu tới thăm Hiểu Quân, lo cho nó, dì cũng thấy nhẹ lòng một chút.”
“Mẹ! Quân Quân đâu?” Hiểu Quân nằm trên giường bệnh, hỏi.
Tần Uyển Linh giúp Hiểu Quân đắp kín chăn: “Quân Quân vừa về
nhà rồi.”
“Vậy sao… ” Trình Hiểu Quân nằm yên, không nói gì nữa.
Sau đó, mỗi lần Trần Hiểu Quân đến bệnh viện nếu không phải
đi theo ba Trần thì sẽ là Lương Âm. Còn chủ nhật thì cùng Tần Uyển Linh đến bệnh
viện. Dường như là mỗi ngày đều ra vào bệnh viện, thế nhưng cơ bản là không nói
tiếng nào, cũng không có sỉ nhục, chỉ là biết điều ngồi im lặng bên cạnh.
[Nhật kí] Mình bảo vệ cậu!
Hôm nay mình xuất viện, ở bệnh viện cả nửa tháng thật không
quen. Lúc nhỏ thường tới bệnh viện hoặc nằm viện cũng không thấy nhàm chán, mỗi
ngày đều có người đến thăm chu đáo, Quân Quân mỗi ngày cũng ghé qua để mình cảm
thấy bệnh viện cũng không quá nhàm chán.
Mặc dù Quân Quân mỗi ngày đều đến nhưng cô ấy không nói chuyện
với mình. Mình cũng chẳng biết vì sao Quân Quân lại giận mình, chẳng lẽ bởi vì
mình nằm viện? Có thể, vì Quân Quân không thích phiền toái, cô ấy nhất định là
không muốn đến bệnh viện nên mới tức giận: vì giận nên không muốn nói chuyện với
mình… Hay là bởi vì mình bị thương? Quân Quân lúc chưa xuất viện đã có lần nhìn
chằm chằm lên người mình.
Ngày đó hai người kia ăn hiếp Quân Quân, mình cho là mình
báo cảnh sát bọn họ sẽ thả Quân Quân, không ngờ bọn họ lại không tin lời mình,
muốn đem Quân Quân đi.
Không được! Mìnhkhông thể để bọn họ mang cô ấy đi. Mình ở
siêu thị giúp Quân Quân mua sữa tươi vẫn chú ý đến cô ấy. Mình thấy có người
nhích tới gần Quân Quân còn tưởng là người đi đường nhưng hai người kia giống
như muốn kéo Quân Quân đi, bọn họ nhất định không phải người tốt. Quân Quân hôm
nay mặc đồ xinh đẹp như vậy, bọn họ khẳng định là muốn trêu chọc cô ấy.
Mình không kịp chờ sữa nóng đã bỏ chạy đến chỗ điện thoại
công cộng của siêu thị, theo lời mẹ dặn gặp người xấu thì phải báo cảnh sát.
Mình lúc ấy quá lo cho Quân Quân nên quên mất ngoại trừ báo cảnh sát, mẹ còn dặn
phải tìm thêm người hỗ trợ. Mình gác máy liền chạy về phía Quân Quân. Mình nghe
được tiếng Quân Quân kêu cứu, Quân Quân bảo mình cứu cô ấy. Yên tâm Quân Quân,
cho dù như thế nào mình cũng sẽ cứu cậu ra. Lần trước để Quân Quân bị thương, lần
này mình nhất định phải bảo vệ cậu, không để cậu bị thương.
Mình chạy đến ngăn cản hai người kia, không để bọn họ đem
Quân Quân đi. Nhưng bọn họ, một người túm lấy Quân Quân, một người muốn doạ đuổi
mình đi. Mình không đi, muốn đi thì phải đi cùng Quân Quân.
Một người trong bọn họ đánh mình đau muốn xỉu, vứt mình xuống
đất, mình đau đến mức một chút sức lực đứng lên cũng không có. Mình mơ hồ nhìn
thấy người đánh mình đi về phía Quân Quân, không được, không thể để bọn họ mang
cô ấy đi. Mình chạy đến ôm chân người đánh mình, nhất quyết không để bọn họ
mang cô ấy đi.
Bị đá thật sự rất đau, nhưng quyết không thể buông tay nếu
không Quân Quân sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải đợi đến khi cảnh sát đem mấy
tên khốn nạn ức hiếp Quân Quân này đi.
Mình không biết cảnh sát làm thế nào bắt được đám bại hoại
kia, mình chỉ nhìn thấy cảnh sát xuống xe, và Quân Quân thì đứng ở bên cạnh,
sau đó thì bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Quân Quân đang ở bên cạnh mình, hơn nữa cô ấy
không có chuyện gì. Mặc dù mình không hiểu tại sao mẹ và bác Trần tại sao vẫn lấy
chuyện “Quân Quân đã trưởng thành” để dạy bảo Quân Quân về chuyện lần này, bất
quá không cần gấp gáp, chỉ cần cô ấy không bị thương không bị bọn họ ức hiếp,
mình có đau thêm chút cũng chẳng sao.
Khi nằm viện, mỗi ngày Quân Quân đều đến thăm, dù không có
nói năng gì mình vẫn cảm thấy rất vui, chỉ cần có thể thấy cô ấy là mình vui rồi.
Quân Quân ở trong lòng cậu có lẻ mình vẫn giống như cậu nói vậy rất vô dụng,
nhưng Quân Quân, cậu ngày đó gọi mình cứu cậu, mình đã cứu cậu thật, chứng tỏ
mình vẫn có năng lực bảo vệ cậu. Cho nên Quân Quân mình bảo đảm, sau này bất luận
như thé nào, mình sẽ ở bên cạnh cậu, một mực bảo vệ cậu…