Sáng sớm thứ hai Trần Hiểu Quân đã hấp tấp chạy đến trường học,
cô vẫn cảm thấy tới trường chơi thích hơn một chút, ngày nào cũng có bao nhiêu
bạn bè ở bên cạnh để cùng chơi, náo nhiệt hơn ở nhà nhiều. Cô vốn tưởng rằng có
thể giống như trước đây khởi đầu tuần mới bằng sự vui vẻ, nhưng lần này cô
không hề cao hứng một chút nào, vừa lên lớp đã bắt đầu mất hứng.
Tiếng chuông báo tiết học đầu tiên vừa vang lên thầy giáo đã
đi vào trong lớp, trong tay còn dắt theo một người cô rất không muốn gặp.
“Những người bạn tốt à, hôm nay lớp chúng ta đón một bạn học
mới, chúng ta cùng nhau vổ tay hoan nghênh bạn ấy nào!” Thầy giáo trẻ tuổi dịu
dàng nói, các học sinh nghe vậy cũng bắt đầu vỗ tay. Bọn họ đã sớm thấy được
nam sinh thoạt nhìn nhỏ bé kia rất đáng yêu.
“Trình Hiểu Quân, con…” Thầy còn chưa dứt lời đã thấy Trần
Hiểu Quân đứng lên đáp “Có ạ!”
Thầy giáo sửng sốt một giây nhìn Trần Hiểu Quân rồi lại nhìn
sang Trình Hiểu Quân bên cạnh một chút, hiểu rõ bèn cười nói: “Trần Hiểu Quân,
thầy không gọi con, thầy biết con đang nói chuyện riêng trong giờ học, nhưng
cũng không cần nhanh nhẩu nhận lầm như vậy đâu! Còn nữa, thầy gọi đúng họ
‘Trình’ chứ không phải là ‘Trần’, con cứ ngồi xuống trước đi đã.” Thầy giáo dẫn
Trình Hiểu Quân lên đến bục giảng rồi dặn dò cậu bé: “Trình Hiểu Quân, bắt đầu
từ hôm nay con chính thức trở thành một thành viên trong lớp chúng ta, con hãy
tự giới thiệu về mình cho các bạn đi.”
Trình Hiểu Quân ngẩng đầu lên quét mắt nhìn cả lớp một lượt,
thấy được một người không muốn nhìn thấy mình nhất đang lườm mình chằm chằm,
ngón tay của cậu co quắp lại quấn lấy sau lưng, rồi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tớ tên
là Trình Hiểu Quân…” Sau đó mãi mà vẫn chưa có thêm tiếng nói nào.
Thầy giáo thấy vậy cũng không miễn cưỡng cậu nói nữa: “Bạn
Trình Hiểu Quân kém các con một tuổi, nếu như bạn ấy có điều gì không biết các
con nhất định phải giúp đỡ bạn ấy, biết chưa?”
Tất cả các bạn nhỏ sau khi nghe rõ đều đáp to “Vâng!” Chỉ có
Trần Hiểu Quân quyết ngậm miệng giống như muốn đá bay Trình Hiểu Quân đi: dường
như nhìn thấu Trình Hiểu Quân.
“Tại sao trông cậu không vui vẻ chút nào vậy?” Bạn cùng bàn
kiêm bạn thân nhất của Trần Hiểu Quân Xà Âm tò mò hỏi, cô đã cảm giác được sự mất
hứng của Trần Hiểu Quân, có vẻ do người bạn học mới vào, nhưng bạn học mới tới
rất đáng yêu mà, chẳng lẽ bởi vì cậu ta trùng tên với cô ấy, có phải không nhỉ.
“Làm sao vui vẻ được, tên chán quỷ kia trùng tên với tớ, sau
này lại còn là bạn cùng lớp của tớ, tớ ghét cậu ta.”
“Chán quỷ?” Xà Âm ghé sát vào người Trần Hiểu Quân, “Các cậu
biết nhau sao?”
Trần Hiểu Quân rất không tình nguyện nói: “Ngày hôm qua mới
ra mắt chúng tớ, ở tầng dưới nhà tớ.”
“Gì cơ, có thật không?” Ánh mắt Xà Âm lộ rõ vẻ vui sướng, “Vậy
sau này chúng ta có thể cùng cậu ấy về nhà rồi rủ cậu ấy đi chơi mỗi ngày nhỉ,
thật tốt quá.”
Trần Hiểu Quân dùng sức đập mạnh quyển sách xuống bàn, bất
mãn nhìn chằm chằm Xà Âm: “Âm Âm, muốn tìm thì cậu tự đi mà tìm, tớ sẽ không
chơi chung với cái tên chán quỷ kia đâu.”
Tính nóng của Quân Quân! Xà Âm biết độ nóng tính của Quân
Quân rất lớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lúc ở nhà trẻ cô đã từng được chứng
kiến một lần, không bao giờ muốn thử lại nữa. Mặc dù khi hai người trở thành bạn
thân sau này, Quân Quân chưa từng tức giận hoặc phát tiết lên cô, nhưng cô cũng
không hề muốn chọc Quân Quân tức giận để thành bom thối, cũng không hề muốn nói
thêm về đề tài này nữa, biết điều đi học một chút vậy.
Ghê tởm! Sao có thể như vậy, tên chán quỷ này lại trùng tên
với mình, cho dù có một chữ giống cô cũng không được! Trần Hiểu Quân mất nguyên
một ngày suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới có thể vượt qua vấn đề này…
Giờ tan học xế chiều Trần Hiểu Quân đang chuẩn bị cùng Xà Âm
về nhà, nhưng lại ngoài ý muốn thấy ba tới đón mình. Còn có dì nữa!
“Ba!” Trần Hiểu Quân bỏ lại Xà Âm chạy tới chỗ ba Trần, “Con
không muốn tên là Trần Hiểu Quân nữa, con muốn đổi tên.”
Ba Trần bị yêu cầu đột ngột của con gái khiến lông mày nhăn
lại: “Tại sao lại muốn đổi tên, cái tên này không tốt sao?”
“Không cần biết được hay không, không tốt một chút nào.” Trần
Hiểu Quân đáp lại rất vô lý, nháo nhào khua tay.
Tần Uyển Linh đứng cạnh kinh ngạc nhìn ba Trần rồi lại nhìn
nhìn con trai mình ở cách đó không xa: “Ngày hôm qua tôi quên hỏi, con gái của
anh tên là Trần Hiểu Quân?” Nếu như đúng theo lời Trần Hiểu Quân mà nói…, “Chẳng
lẽ là bởi vì…”
Ba Trần lại càng không hiểu nổi: “Cô biết?”
Tần Uyển Linh dẫn đứa bé bên cạnh tới trước gót chân Trần Hiểu
Quân hỏi: “Bởi vì em tên là Trình Hiểu Quân nên con mới muốn đổi tên đúng
không?”
Trần Hiểu Quân nghe thế liền đồng ý, chỉ thẳng vào mặt Trình
Hiểu Quân không chút khách khí vô lại nói: “Con không nên trùng tên với cậu ta,
ba à, con nhất định phải đổi tên.”
Quả nhiên là như vậy, Tần Uyển Linh mỉm cười: “Dì rất thích
cái tên này, nếu như người trong lòng dì cũng mang tên này dì sẽ rất vui vẻ
đó.”
Ba Trần hiểu rõ tình huống xong bỗng cảm thấy con gái mình
càng ngày càng kỳ cục rồi, không khỏi nghiêm nghị nói: “Nếu như con đổi tên
bây giờ thì sau này con sẽ không có tên đâu.”
“Chúng ta không nên…” Câu nói tiếp theo trong miệng Tần Uyển
Linh chưa kịp thốt ra đã bị ba Trần cưỡng ép cho dần dần biến mất. Trần Hiểu
Quân biết chắc chắn là cha mình không biết cách đổi tên rồi, tất cả đều do tên
chán quỷ này, đều do cậu ta. Trần Hiểu Quân hậm hực nhìn chằm chằm tên chán quỷ
không nói một lời đang đứng bên cạnh dì xinh đẹp.
Con gái không thích Trình Hiểu Quân, ba Trần nhìn hai đứa trẻ
rồi cho ra cái kết luận này.
“Con gái anh tên là Trần Hiểu Quân, con trai tôi lại tên là
Trình Hiểu Quân, sau này chúng ta là hàng xóm không phải mọi người sẽ thường
xuyên gọi nhầm sao?” Tần Uyển Linh hơi buồn rầu vỗ về đầu hai đứa trẻ.
Mắt Trần Hiểu Quân đã giận đến mức cháy thành ngọn lửa rồi,
Trình Hiểu Quân bị cô lườm không tự chủ nhích về phía sau lại gần mẹ hơn.
“Quân Quân!” Xà Âm chạy thật nhanh tới chỗ Trần Hiểu Quân vẫy
tay hô to: “Ba tớ tới đón tớ rồi, tớ đi về cùng ba nhé, gặp lại sau!”
“Gặp lại sau!” Trần Hiểu Quân cũng gật đầu hô lớn đáp lại Xà
Âm.
Trần Hiểu Quân tạm biệt Xà Âm, sau đó ba Trần kéo con gái đến
đứng đối diện với Tần Uyển Linh: “Mọi người đều gọi con gái tôi là Quân Quân,
còn con cô thì sao?”
“Có lúc tôi gọi con trai mình là Hiểu Quân, như vậy sẽ không
có sự trùng lặp gì.” Tần Uyển Linh ôm con trai, quay sang Trần Hiểu Quân nói:
“Quân Quân, cháu có đồng ý không?”
Trần Hiểu Quân nghe dì gọi tên mình thì vô cùng thích thú,
nhưng nhìn dì ôm cái tên chán quỷ kia trong ngực liền nghiêm mặt không nói. Hừ,
chán quỷ…
“Tốt lắm, về nhà.” Ba Trần ngăn ánh mắt không thiện cảm của
con. “Vừa lúc thuận đường, hai mẹ con cùng chúng tôi về nhà luôn đi.”
Trùng tên như vậy cứ cãi nhau cũng không giải quyết được gì.
Bốn người lên xe của ba Trần, hai đứa trẻ ngồi phía sau, Tần
Uyển Linh bất đắc dĩ ngồi xen giữa, ngồi như vậy không gian có hạn, cảm giác cách
xa nhau khá xa nên con trai cô không còn cách nào khác, muốn hai đứa trẻ trở
thành bạn tốt còn cần một khoảng thời gian dài nữa.
“Đúng rồi, tôi vừa mới đến nên không biết xưng hô với anh thế
nào cho phải đây?” Tần Uyển Linh mặc kệ hai đứa trẻ không được tự nhiên, hỏi ba
Trần đang ngồi phía trước.
“Tôi tên là Trần Hoằng Đào, vốn làm việc thuộc khoa học kỹ
thuật, cô gọi Trần là được rồi, còn cô?” Ba Trần thông qua kính chiếu hậu nhìn
rất rõ ba người phía sau.
“Tôi tên là Tần Uyển Linh, làm hộ lí ở bệnh viện trung tâm.”
Ba Trần gật đầu: “Vậy sau này tôi gọi cô là Tần vậy.” Liếc
nhìn phía sau, cô con gái bĩu môi có chút khó chịu, ông thỉnh cầu nói: “Cô Tần,
tôi có chuyện cần cô giúp.”
“Chuyện gì?” Tần Uyển Linh mới chuyển tới đây, tình hình
cũng chưa quen thuộc nên không nghĩ mình có thể giúp được gì cho ông.
“Là về chuyện của hai đứa nhỏ.” Ba Trần mặc dù bận rộn nhưng
vẫn tương đối lo về cô con gái. “Đôi khi tôi vì công việc nên không thể kịp tới
trường đón Quân Quân giờ tan học, dù con bé có thể tự về nhà nhưng tôi vẫn
không yên lòng, tôi muốn nhờ cô, nếu sau này tôi không thể tới, hi vọng cô có
thể giúp tôi đón con bé giùm.”
Thì ra là chuyện này à. “Không thành vấn đề, thực ra ngày
nào tôi cũng muốn đến đón Quân Quân.” Tần Uyển Linh không ngần ngại gì với một
đứa trẻ, như vậy con trai cô cũng không sợ cô đơn nữa rồi. “Quân Quân, cháu có
đồng ý cùng dì về nhà không?”
“Dĩ nhiên đồng ý!” Trần Hiểu Quân ném chuyện mình ghét tên
chán quỷ đến…chín tầng mây, nếu ngày nào dì cũng đón cô, không phải ngày nào cô
cũng có thể gặp dì sao, thật tốt quá!
“Ha ha!” Tần Uyển Linh cũng bị lây sự hưng phấn của Trần Hiểu
Quân. “Quân Quân, sau này nhất định phải nghe lời dì, còn phải giúp em trai nữa,
nếu không dì chỉ đón em thôi còn cháu sẽ phải tự về nhà một mình đó.”
Tâm trạng cao hứng tiêu tan mất một nửa, mắt Trần Hiểu Quân
liếc người ngồi bên cạnh, cúi đầu không nói lời nào với tên chán quỷ, mặc dù rất
thích nhưng cũng rất ghét cái tên chán quỷ này, làm sao bây giờ?
“Dì…” Có thể không phải quan tâm đến cái tên chán quỷ này
không, Trần Hiểu Quân tự an ủi, trong lòng thiên nhân giao chiến.
Ba Trần và Tần Uyển nhìn nhau cười một tiếng, hai đứa trẻ
này đúng là do tạo hoá trêu chọc, một đứa thì hung hăng nóng nảy, một đứa thì
hiền lành trầm lặng…
Chỉ chốc lát sau họ đã về tới nhà, Trần Hiểu Quân là người
ra khỏi xe cuối cùng. Ờ! Khi dì đi ra khỏi xe rồi, Trần Hiểu Quân mới nói nhỏ với
Trình Hiểu Quân đứng phía sau, giọng oán giận: “Mày, thật đáng ghét!”
(Nhật Kí Ngày….) Cao hứng.
Hôm nay tôi được đến trường mới, thầy nói với mẹ tôi rất
thông minh, để tôi học năm thứ hai, mẹ nghe thế liền rất vui lòng, tôi cũng
nhìn mẹ cười như thế. Học năm mấy, không hẳn là tôi quá để ý, chỉ cần mẹ vui
lòng thì tôi cũng sẽ vui vẻ theo. Mẹ đi sau thầy đưa tôi đến trước cửa lớp học,
nơi này không có người nào, không có cái gì tôi quen biết, tôi có chút sợ sẽ lại
giống như những người bạn ở nhà trẻ, không người nào muốn chơi chung với tôi.
Nhưng khi thầy giáo gọi tên tôi, tôi bỗng nghe được một âm thanh quen thuộc, là
cô ấy! Thì ra cô ấy tên là Trần Hiểu Quân, coi như là tôi và cô ấy, trùng
tên,…! Tôi rất cao hứng hướng ánh mắt nhìn về phía cô ấy, nhưng mà…
Cô ấy không thích tôi, tôi bước đi không vững, khí lực không
lớn, vậy nên cô ấy mới chán ghét tôi đến như vậy!? Tôi cảm thấy khó xử, không
dám nhìn cô ấy nữa, hình như mỗi lần cô ấy để ý đến tôi là tâm trạng lại không
tốt, tốt nhất là không nên chọc cho cô ấy tức giận nữa.
Tan học, mẹ và chú tới trường đón chúng tôi. Nhưng cô ấy vừa
thấy ba đã muốn đổi tên, tại sao nhất định phải như thế? Nghĩa là không muốn
chung tên với tôi ư, nhưng tôi, lại rất thích…
Chú không đồng ý yêu cầu của cô ấy, tôi biết tôi lại một lần
nữa lại làm cô ấy mất hứng, tôi nép vào sau mẹ, không muốn cho cô biết rằng tôi
rất vui. Cuối cùng chú nghiêm túc cự tuyệt mong muốn của cô ấy. Trùng tên đây…Mẹ
và chú quyết định sau này sẽ gọi tôi là Hiểu Quân còn gọi cô ấy là Quân Quân.
Quân Quân, nghe cũng rất êm tai!
Trên đường trở về nhà, chú nói sau này muốn nhờ mẹ tôi giúp
đón cô ấy, cô ấy nghe thấy bèn rất cao hứng đồng ý, tôi cũng rất vui, như vậy cả
hai không chỉ học chung, ở trường có thể gặp cô ấy, về nhà cũng có thể đi cùng
nhau. Tôi nghĩ là cô ấy cao hứng như vậy chắc đã bớt ghét tôi một chút rồi,
nhưng cô ấy lại nhanh chóng mất hứng trừng mắt nhìn tôi, hay là cô ấy không muốn
ở cùng chỗ với tôi… Không càn gấp gáp, sau này cả hai cùng học chung, cùng tan
học, chắc chắn sẽ có một ngày cô ấy không ghét tôi nữa.
Giờ đây, cô ấy và tôi đã có cùng một cái tên, tôi đã tiến gần
cô ấy thêm một bước…