Đáng lẽ ra đám Lăng Thượng tính đi học viện Sư phạm tìm Y Vân Liệt ngay lập tức, nhưng chợt nhớ còn hai ngày nữa thôi là phải nộp luận văn nên đành nhào vô thư viện, tạm thời gác chuyện đó lại.
Mãi đến khi bạn trai Khúc Mẫn - Tiểu Vũ, cũng chính là chàng trai cô phải dìu sáng hôm trước, tới rủ ăn cơm, nhóm Lăng Thượng mới nhớ ra “vụ nữ giúp việc” nọ.
Ai cũng đói, vậy nên chỉ có Lăng Thượng và Khúc Mẫn lựa buổi trưa để đi tìm người.
Đám Lăng Thượng theo chuyên ngành văn học Trung Hoa thuộc Học viện Văn học, muốn đến Học viện Sư phạm thì phải băng qua Học viện Vật lý, mỗi học viện đều có một nhà ăn riêng, do bên kia chẳng quen biết ai thành ra Lăng Thượng cứ thấy là lạ.
Thời điểm rời Học viện Vật Lý, Lăng Thượng và Khúc Mẫn thậm chí còn không ngoảnh đầu lại.
Lăng Thượng là kiểu con gái nhanh nhẹn, khí phái, mặc dù thường ăn mặc đơn giản, áo ngắn tay phối cùng quần bò dài nhưng với gương mặt đẹp cùng mái tóc dài mượt tự nhiên luôn biến cô thành tiêu điểm chú ý của mọi người; còn Khúc Mẫn thuộc dạng mỹ nhân phong cách truyền thống, luôn toàn thân diện đồ trắng, dáng dấp tri thức, bề ngoài xinh xắn, mặc cho cô là bông hoa đã có chủ, cơ mà chưa công khai, thế nên chả ảnh hưởng gì tới độ nổi tiếng của cô.
Song dẫu dọc đường xuất hiện bao ánh mắt nhìn chăm chăm, Lăng Thượng và Khúc Mẫn tuyệt nhiên chẳng thèm để tâm dù chỉ một chút. Nhân đây kể luôn, vốn dĩ Thủy Kỳ với Vương Lộ cũng muốn bám theo, nhưng cả hai không muốn người khác hiểu nhầm, vì chút chuyện tìm người mà sinh ra phiền phức.
Trong bốn đứa, Khúc Mẫn lớn tháng nhất, đồng thời cũng chững chạc nhất, Lăng Thượng thì lười nhác, còn Thủy Kỳ và Vương Lộ tính tình trẻ con chưa dứt sữa mẹ, suốt ngày chỉ ham chơi.
Chắc do Khúc Mẫn trầm ổn nhất nên phương diện tình cảm cô cũng đứng đầu? Không cần tính cả học viện, chính ngay trong lớp học thôi, cô luôn là cô gái được theo đuổi đông đảo nhất.
Chờ khi Lăng Thượng và Khúc Mẫn đến Học viện Sư phạm, nhà ăn chính đã tới giờ cơm.
“Đừng nói chậm chân rồi đấy nhé?”
Lăng Thượng thấy người người bưng phần ăn đi qua lượn lại.
“Còn chưa chắc nha!” Khúc Mẫn bước vào cùng Lăng Thượng, bên trong vô cùng náo nhiệt, trước cửa chắn xếp hàng nối hàng dài dằng dặc.
“Tôi không có nhớ dáng vẻ cậu ta lắm đâu.” Lăng Thượng cố gắng suy nghĩ một chút, quả thực, ngày đó ngoại trừ cái giọng điệu nghiêm khắc kia thì chẳng còn ấn tượng nào.
“Tôi nhớ.” Khúc Mẫn vội nhón gót chân quan sát xung quanh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. “Tìm thấy rồi!”
“Đâu đâu?” Lăng Thượng mải mốt dõi theo tầm nhìn của Khúc Mẫn.
“Không, không phải cậu ấy.” Khúc Mẫn kéo tay cô. “Là bạn học của cậu ấy, Hà Thù.”
“Quả là đường cong cứu quốc*!” Lăng Thượng cười bảo.
*đoạn này ý muốn giễu tên chị Hà Thù, Thù ở đây là xinh đẹp:>
Khúc Mẫn lườm cô rồi bỏ đi.
Khúc Mẫn cùng Lăng Thượng tả tả hữu hữu vòng đi vòng lại, mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Dần dà Lăng Thượng cũng nhận ra đối tượng Khúc Mẫn đang hướng tới. Mấy người kia cô có chút ấn tượng, hình như là thành viên thông tấn xã, cả hai đang hướng về phía câu lạc bộ truyền thông.
Có trách thì phải trách trường quá lớn, không ít câu lạc bộ cộng thêm số lượng sinh viên cực kỳ đông đảo.
“Bạn học Hà Thù?” Cuối cùng Khúc Mẫn cũng bắt chuyện với một cô gái mà Lăng Thượng cảm giác hơi quen mắt.
Bạn gái tên Hà Thù kia đang ăn, nghe thấy có tiếng gọi bèn ngẩng đầu. Cô bạn này vừa trông thấy Lăng Thượng chợt đứng bật dậy.
Khúc Mẫn và Lăng Thượng giật mình, quay mặt nhìn nhau.
Hà Thù cũng nhận thấy bản thân phản ứng thái quá bèn nở nụ cười, hai bên má còn ẩn hiện lúm đồng tiền. “Bạn học Khúc Mẫn? Bạn học Lăng Thượng? Sao hai cậu lại ở đây?”
“Tôi đến tìm một người, nhưng không thấy cậu ấy đâu, thế nên đành phải nhờ vả cậu một chút.” Khúc Mẫn cười đáp. “Chủ mục chương trình phát thanh Y Vân Liệt, cậu ấy là bạn học của cậu nhỉ?”
“Vân Liệt á?” Hà Thù quay ngang ngó dọc. “Cậu ấy đang...” sau khi xác nhận xung quanh không tồn tại bóng dáng người kia, cô mới nói tiếp. “Xem ra có vẻ như cậu ấy về kí túc xá rồi, hiện tại mấy cậu muốn tìm cậu ấy à?”
“Ừ, có chút việc.” Lăng Thượng mặt không biến sắc đánh giá Hà Thù, để ý đáy mắt cô ta ẩn giấu chút bối rối.
“Nếu vậy thì...” Hà Thù nghĩ xong bắt đầu thu dọn hộp cơm. “Tôi dẫn mấy cậu đến kí túc xá nhé.”
“Thật sự cám ơn cậu!” Khúc Mẫn vội vàng nói, Lăng Thượng cũng lên tiếng cảm tạ.
Vừa ra khỏi nhà ăn, Hà Thù lập tức dẫn cả hai hướng về phía kí túc xá.
Chỗ ở của Lăng Thượng tại Học viện Văn học được coi là thảm thực vật xanh tại trường, cây cối rậm rạp, lại thêm bãi cỏ khiến người ta cảm giác tĩnh mịch; thế mà ban nãy đi qua Học viện Vật lý, thoáng thấy một đống các loại điêu khắc trên đá; còn Học viện Giáo dục làm cho người ta thấy trống trải, lớp học và kí túc xá xây theo lối kiến trúc bao quanh một hồ nước, ven hồ trồng liễu, bắc ngang qua là một hành lang quanh co, ngoằn ngoèo dẫn tới mái đình nằm trung gian.
Theo Hà Thù đến kí túc xá, quãng đường cách chỗ của cô cũng không xa lắm.
Trước cửa phòng kí túc xá, Hà Thù tựa hồ trầm mặc một lát mới quay đầu nói với Lăng Thượng cùng Khúc Mẫn. “Các cậu đứng đây đợi một chút.”
Chưa kịp chờ hai người phản ứng, Hà Thù đã đi vào bên trong.
Lăng Thượng và Khúc Mẫn đều nhíu mày, cảm thấy tầng tầng lớp lớp nghi hoặc.
Lát sau, cửa bật mở.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thượng gặp Vân Liệt khi đầu óc tỉnh táo.
Về sau cô từng tự hỏi chính mình, rằng tại sao lần đầu tiên gặp mặt lại không lưu giữ chút ấn tượng nào.
Đương nhiên, dù trước kia đụng nhau trong đoàn ủy, cơ mà chỉ gật đầu xã giao thì sao mà nhớ nổi.
Người mở cửa chính là Vân Liệt.
Vân Liệt cũng mặc quần trắng.
Nhưng nàng không giống Khúc Mẫn.
Loại quần Khúc Mẫn mặc là loại vải tơ tằm màu sữa, dài không tới đầu gối. Cô thoạt nhìn qua tưởng kiểu mẫu cổ điển nhưng thực chất là một cô gái rất hiện đại.
Còn quần Vân Liệt là loại vải sợi bông màu trắng tinh, dài đến mắt cá chân, hơn nữa nàng còn tỏa ra khí chất điềm đạm nho nhã, bình tĩnh thong dong.
Lăng Thượng đại khái không ngờ sẽ chiêm ngưỡng ngoại hình xuất sắc như thế, thành ra có hơi sửng sốt.
Khúc Mẫn lại đánh giá một phen từ trên xuống dưới quần áo đối phương, trong lòng ngầm so sánh.
“Không ngờ cậu sẽ tìm tới đây.” Vân Liệt đứng tránh để mời hai người vào.
Lăng Thượng vừa bước vào lập tức trông thấy trong nhà ngoài nàng ra còn có cô bạn Hà Thù kia nữa.
Một lúc sau, bốn người cùng ngồi chung một bàn.
Trước mặt Vân Liệt còn có hộp cơm chưa giải quyết xong, Lăng Thượng liếc nhanh, món ăn không tệ. Lòng cô càng khó hiểu, đã như thế thì sao cậu ta còn muốn xin làm người giúp việc?
Vân Liệt ngồi xuống, mở ngăn kéo lấy ra một xấp tiền. “Tôi đang tính qua bên kia trả cậu.”
Mắt Lăng Thượng thấy tiền đẩy về phía mình, đại loại khoảng chừng 50 đồng, đoán nàng vẫn chưa có tiêu.
“Cậu cho rằng tôi tới đây đòi tiền à?” Lăng Thượng nhướng mày.
Vân Liệt khẽ mỉm cười. “Nói chung là tôi muốn trả cậu.”
Lăng Thượng không nhận tiền trên bàn, thậm chí còn chả thèm để ý. “Nếu cậu có chuyện gì khó xử thì hãy nói ra, bọn tôi giúp được sẽ giúp.”
“Cái gì?” Vân Liệt nháy mắt, dáng vẻ khó xử.
“Ý Lăng Thượng là...” Khúc Mẫn ho nhẹ, cười, Lăng Thượng là người như vậy đấy. “Cậu vốn là sinh viên mà lại đi xin làm người giúp việc, nhất định có chuyện khó xử trí, liệu có thể để chúng tôi giúp đỡ một chút hay không?”
“À?” Vân Liệt bật cười. “Thật ra thì không phải như vậy!”
Lăng Thượng và Khúc Mẫn cùng nhìn nàng.
“Tôi đúng là có chuyện khó xử, nhưng không như mấy cậu nghĩ đâu.” Vân Liệt lôi ra một tờ giấy, đưa cho Lăng Thượng.
Lăng Thượng nhận lấy, cùng xem với Khúc Mẫn.
Đây là một mẫu phân công kế hoạch, nét chữ rất đẹp. Nội dung đại khái là về một chương trình nào đấy.
“Hoạt động đoàn ủy sao?” Khúc Mẫn phản ứng trước tiên.
“Không phải.” Vân Liệt lắc đầu. “Tôi ra ngoài làm việc, nhận trách nhiệm chủ biên, đây là chuyên mục đầu tiên của chương trình. “
“Công việc?” Lăng Thượng rất đỗi kinh ngạc. “Bên Học viện Sư phạm cũng có phân công mà? Sang năm sẽ được nhận, sao cậu phải tự mình đi tìm làm chi?”
“Muốn thử xem bản thân có thể làm gì khác hay không.” Vân Liệt bình tĩnh đáp.
Nghe lời này của Vân Liệt, Lăng Thượng bất giác đánh giá lại nàng thêm một lần.
Bởi vì tương lai nên phần lớn người bình thường cho rằng học đại học chính là cách kiếm miếng cơm manh áo, không ngờ vẫn còn tồn tại người độc lập thế kia.
“Vậy chuyện ấy với chuyện giúp việc có liên quan gì tới nhau?” Khúc Mẫn thắc mắc.
“Có chứ, vì tôi thực hiện chương trình vào mỗi tối thứ bảy hàng tuần.”
Lăng Thượng lập tức vỡ lẽ.
Trường học thường đóng cửa kí túc xá lúc 10 giờ tối, không những thế còn kiểm tra sĩ số. May mà cô sống ở khu vực lân cận nên mới xin muốn gãy lưỡi được hiệu trưởng cho rời trường ngày chủ nhật. Ví dụ tình huống đám Khúc Mẫn hôm qua là cực kì hiếm có, khi trở về muộn bị cấm cửa nên tranh thủ quậy luôn một bữa tung trời.
Nhưng Y Vân Liệt sẽ không làm như thế. Mỗi cuối tuần nàng đều điểm danh đầy đủ, song sợ tối thứ bảy làm việc muộn quá, không kịp quay về...
“Nếu như cậu chỉ muốn thứ bảy được bay nhảy bên ngoài thì cũng không nhất thiết phải xé tờ thông báo của tôi.” Lăng Thượng cằn nhằn. “Tôi cần một người có thể làm việc lâu dài.”
Vân Liệt không đáp, nàng liếc mắt nhìn Hà Thù.
Hà Thu thấy ánh mắt nàng bèn nói. “Bởi vì tôi với cậu đều là thành viên thông tấn xã cho nên... tìm hiểu một chút.... Thật ra đã biết trước rằng cậu chỉ ở nhà ngày thứ bảy từ lâu...vì vậyVân Liệt mới tìm đến!”
“Thật trùng hợp!” Khúc Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đúng vậy!” Vân Liệt cười nhạt. “Bạn học Lăng Thượng thực sự cá tính, nhận diện cực kỳ dễ dàng.”
Khúc Mẫn cạn lời rồi. Lăng Thượng đã thật sự tin cô nàng này là chủ biên báo chí, mồm mép tép nhảy.
“Cậu hẳn rất để tâm đến công việc này nhỉ.” Lăng Thượng vô tình vung tay, nói với Vân Liệt. “Những vụ như vậy ít khi xảy ra ở trường học, sao cậu lại đi kể cho chúng tôi?”
Vân Liệt yên lặng. Đôi mắt Lăng Thượng lóe lên ánh lạnh lẽo nhưng không đả thương đối phương.
“Buổi sáng hôm đó cậu say như vậy, thế mà không phải cậu vẫn ra mở cửa, lại còn giao tôi chìa khóa và tiền đấy sao?”
Lăng Thượng im bặt.
Khúc Mẫn bật cười. “Cậu cũng thấy đó, cậu ta say dữ, buồn ngủ!”
Vân Liệt chỉ cười chứ không đáp Khúc Mẫn.
Bởi vì nàng nhớ tới lúc Lăng Thượng nằm trên giường bỗng nắm tay nàng trong nháy mắt. Cảm giác đau đớn tựa hồ còn vương nơi cổ tay như muốn nói với bản thân, quả thực Lăng Thượng khi say sẽ buồn ngủ, nhưng tiềm thức của cô vẫn tỉnh táo, vẫn có khả năng nhận biết xung quanh.
Về chuyện ấy, Vân Liệt dường như không nhận ra đấy là bản năng của Lăng Thượng.
Tuy nhiên nàng tự tin bản thân nhất định hiểu rõ Lăng Thượng!
Vì lẽ đó Vân Liệt không trả lời Khúc Mẫn, và cũng vì lẽ đó Lăng Thượng chỉ ngồi cười cười mà thôi.
Hà Thù ở một bên lên tiếng. “Vân Liệt sở dĩ đem chuyện này ra kể cho các cậu là mong các cậu có thể giúp đỡ cậu ấy.”
“Giúp thế nào?” Lăng Thượng nhíu mày, hứng thú hỏi.
“Từ thứ hai đến thứ sáu cậu luôn ở trường cũng không quan trọng. Ngày thứ bảy tôi sẽ tới nhà cậu, làm việc theo như tờ thông báo đã ghi, “giặt giũ, nấu cơm, quét tước” tôi đều có thể thực hiện, nếu vẫn không được thì tôi sẽ trả tiền thuê phòng. Tuy nhiên tôi chỉ muốn được giống như cậu, cuối tuần chỉ ngụ lại mỗi đêm thứ bảy.”
“Xem ra cậu thực sự rất yêu thích công việc kia.” Lăng Thượng nghe xong liền gật gù. “Tôi suýt chút nữa quên mất cậu ở trường cũng đã làm qua nó rồi.”
“Lăng Thượng, cậu thuê người giúp việc không phải là để chờ anh trai về sẽ có người đỡ đần hay sao?” Đột nhiên Khúc Mẫn nhớ ra điểm mấu chốt.
Lăng Thượng thấy dáng vẻ Vân Liệt có hơi sốt sắng bèn mỉm cười động viên. “Quả thực tôi tuyển người giúp việc là vì anh trai. Nhưng mà anh ấy giờ đang ở tỉnh khác, chả biết bao giờ mới về, thế nên đáp ứng cậu cũng không thành vấn đề.”
Vân Liệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp bỗng chần chừ, hỏi. “Vậy cậu... đồng ý hả?”
“Coi như tôi không đồng ý cũng không xong, nếu mỗi cuối tuần cậu đều ở lại bên ngoài thì trong trường tính sao?”
“Cái ý không khó!” Vân Liệt mắt không thèm chớp, rất dứt khoát đáp. “Tôi có thể xin ra bên ngoài, giống cậu ấy. Nếu cậu viết cho tôi một giấy chứng nhận cư trú thì tốt hơn!”
Lăng Thượng thấy không có gì không ổn thì gật đầu.
“Vậy cứ thế nhé.” Lăng Thượng đứng dậy, đẩy số tiền trên bàn trở lại. “Cậu nhận lấy tiền đi, căn bản thứ bảy không ăn tại trường, ba bữa là không thể thiếu, cậu dùng để mua nguyên liệu cho hai ngày. Vụ tiền thuê nhà cũng không cần thiết, cái này coi như là tôi trả lương cho cậu.”
“Không cần lương đâu!” Vân Liệt không từ chối nữa, tay thu xếp xấp tiền. “Vậy bắt đầu từ cuối tuần này nhé?”
“Được!” Lăng Thượng thoải mái đáp ứng, mắt thấy Khúc Mẫn đã đứng dậy đi ra mở cửa bèn bám theo. “Sáng sớm thứ bảy, tôi đến đón cậu hả?”
“Hẹn gặp đâu đó là được rồi!” Vân Liệt vội khua tay, cô bạn Lăng Thượng này tính cách thật thẳng thắn, hoặc là do sự tình phát triển có hơi thuận lợi ngoài dự liệu của nàng.
“Vậy chi bằng giờ quyết luôn.” Lăng Thượng suy nghĩ chốc lát. “Tám giờ sáng thứ bảy, cổng học viện, không gặp không về!”
“Được!” Vân Liệt cũng suy tư, giờ giấc vậy là hoàn toàn hợp lí.
“Cơ mà tôi có một thắc mắc!” Trước khi đi, Lăng Thượng chợt quay đầu lại.
“Cái gì?” Vân Liệt sững sờ, đoán không nổi ngụ ý của nụ cười trên mặt cô.
“Nghe Khúc Mẫn nói, là cậu ta chỉ cho cậu biết nhà tôi ở đâu, phải không?” Lăng Thượng quan sát Khúc Mẫn nơi đằng xa, hạ thấp giọng hỏi.
“Ừ! Đúng!” Vân Liệt đáp.
“Ngay cả chuyện tôi về nhà mỗi thứ bảy cậu cũng dò hỏi được, thế tại sao không tìm ra nổi địa chỉ của tôi thế?” Lăng Thượng nhấp nháy mắt, không thèm để ý vẻ mặt Vân Liệt đang đơ ra đấy đã hất cằm bỏ đi.
Lúc lâu sau Vân Liệt mới có phản ứng, con ngươi lóe sáng, thậm chí còn bộc lộ chút đợi mong.
“Cô bạn Lăng Thượng này....”