Ba Tiêu Hồ Vũ Dạ Xao Song

Chương 2: Chương 2




Thư sinh cái quái gì

Ta là một con hồ ly không có cốt khí.

Nếu là bà bà, nhất định tức giận đến giết tên thư sinh ngốc kia, rồi đốt nhà, sau đó đi kiếm một chỗ ở khác. Nhưng ta lại không nỡ nhẫn tâm. Chấp nhận ở tòa dinh thự này ba trăm năm, đã thành một phần trong ta rồi. Nhưng ta lại cứng rắn không chịu xuất hiện trước mặt tên thư sinh ngốc kia nữa, ngay cả bảo hắn cuốn gói cút đi cũng không chịu, thật là một hồ ly quái dị. Vì thế ta đành phải theo lệ cũ quanh quẩn ở ngoài phòng tên thư sinh ngốc, chờ tháng chạp thi hương vừa qua, thư sinh ngốc kia sẽ tự động biến mất, sau đó ta sẽ vĩnh viễn không nhớ rõ có một tên thư sinh ngốc cổ hủ nghèo kiết hủ lậu lại giả mù sa mưa đấy nữa.

Thư sinh ngốc vẫn còn bình tĩnh, bị ta dọa một trận, vẫn ăn được ngủ được như cũ, mỗi ngày đọc một tập văn, rất tự tại. Khiến cho oán khí của ta dần khuếch tán trong lồng ngực, trướng đến phát đau.

Qua ba ngày, thư sinh lại xuất môn kết bạn, để lại một tòa nhà to trống không như vậy, ta liền thuận thế lẻn vào. Trong phòng tràn ngập mùi hương trên áo bào trắng hôm trước, rất sạch sẽ, rất kiên định. Thư sinh ngốc vẫn chỉ đem mấy món gia sản xếp đặt chỉnh tề. Ta đi đến trước bàn ngồi xuống, chỉ cảm thấy trên bàn có hơi thở xa lạ vây quanh, không phải là ta không có lúc ngồi, chỉ là lúc này cảm thấy đặc biệt bất động. Ta đưa tay ngọc ngơ ngơ ngẩn ngẩn vẽ lên mười quyển tập của người nọ đặt trên bàn.

Người ấy ngồi ở đây, trong lòng lại đang nghĩ tới người ở phương nào? Ta cầm bản “Kinh thi” hôm đó lên, trên bìa sách vẫn còn lưu lại dấu vết móng tay ướt sũng của ta khi được hong gió, động vào chuyện bực mình. Quả nhiên là không có cốt khí hồ ly.

Mở quyển sách kia ra, trong thấy “Giảo nhân lão hề”, không kìm được trong lòng lại tức giận, nhưng lại thấy trong đó kẹp một tờ giấy với nét mực loang lổ.

Ta hoài nghi mở ra,liền nhìn thấy bút tích rồng bay phượng múa không tương xứng với tên thư sinh ngốc kia:

Nhất dại Quế Hoa vũ, bán song phù dong diện.

Tự ụ mông hoa ảnh, khúc chỉ ám hương doanh

(Một đêm mưa hoa quế, khuôn mặt phù dung giữa song cửa.

Bóng hình như hoa tựa sương mờ, lưu lại mùi hương qua ngón tay.)

Sau một lúc lâu kinh ngạc nhìn nó chằm chằm, ta liền mỉm cười, cầm bút viết thêm vài câu lên trên giấy:

Triền miên như nguyệt, bất đắc tương y.

Thả than thả tiếu, nhược tức nhược ly.

(Triền miên như trăng, không được gắn bó.

Lại than lại cười, như gần như xa.)

Sau đó, nhấc tay rút cuống một cây trâm đồng đặt lên trên giấy.

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Ta dứt khoát ra khỏi viện, ngủ bên cạnh bà bà, cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, thư sinh ngốc mặc hắn ngốc đi.

Mỗi ngày sau khi cùng mẹ chồng rửa mặt chải đầu xong xuôi liền tiêu tốn thời gian cả ngày đi như khói đến các chợ lớn chợ nhỏ, cũng là nhàn rỗi tự tại. Ngày hội trung thu có khác, nhân gian có một vẻ phong tình náo nhiệt.

Ngày hội đêm đó, trong kinh thành theo thường lệ mở hội hoa đăng, các cô nương đều đem hoa đăng tự tay làm treo khắp con đường, chỉ mong có thể bất ngờ gặp gỡ một lang quân như ý. Người biết văn chương còn dùng bút mực đề thơ lên, hơn phân nửa đều là “Hàn nga hữu ý đề hồng diệp”[1] gì gì đó.

Ta và bà bà đứng ở một quán nhỏ cuối phố ăn chao[2], đồ ăn ở nhân gian quả là thần kỳ, rõ ràng là tanh hôi khó ngửi, bán một đống gì gì màu đen đó, ăn vào miệng lại ngon vô cùng.

Tiếng người ồn ào chung quanh, đám người nhốn nha nhốn nháo, trong đó ngoài con người ra nhất định còn có tộc loài bọn ta lẫn vào, muốn nếm thử nhân gian phồn hoa này, nhưng nhiều thứ ta đã không còn tư tưởng bận tâm, chỉ tập trung nhấm nháp đồ ăn ngon trong miệng.

Bà lão bán quầy ở chỗ này đã được nhiều năm, từ Tần Hán đến Ngụy Tấn, rồi đến Đại Đường thịnh thế, vẫn là là khuôn mặt đầy nếp nhăn cười híp mắt như thế, vẫn là quán nhỏ sơ sài, vẫn là một người khéo tay làm được món chao khiến người thèm thuồng đứng xếp hang ngoài mười dặm như trước. Trung thu hàng năm, ta cùng bà bà đều đến quán bà ta ăn một xâu chao chiên dầu, ngoài mua bán ra cũng không nói hơn một câu, nhưng mà đối phương là gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Hội hoa đăng đột nhiên rộ lên hỗn loạn, một dòng người kêu gào chạy về phía quán chao. Chao lão nhân ( tạm thời gọi bà ta như vậy đi) mỉm cười, động chút tay chân, làm những người huyên náo kia dừng ở trước sạp, không có ý xông qua chút nào.

Một cái kiệu nhỏ màu vàng chậm rãi tách dòng người ra, dừng ở trước mặt, hai tên lực lưỡng bắt một nam tử mặc bạch y, không chút nhã nhặn nào đẩy hắn đến trước kiệu, ngã xuống đất.

“Chính là tên này đụng phải kiệu của tiểu thư, mời tiểu thư xử trí.”

Một gã người lực lưỡng cung kính nói với người bên trong kiệu.

Bà bà híp mắt.

Ta nhìn cái kiệu, bên trong kiệu có một luồng yêu khí bốc lên mơ hồ, nhưng đám phàm phu tục tử này không nhìn thấy thôi.

“Tên thảo dân này thật to gan, kiệu của tiểu thư nhà quan cũng dám đụng?” Tiểu nha hoàn bên cạnh lắm mồm đã lên tiếng trước.

Nam tử kia vội quỳ gối chắp tay thi lễ, nói: “Tiểu sinh nhất thời lỗ mãng, đã khiến tiểu thư hốt hoảng , nhưng việc này chắc chắn không phải do tiểu sinh cố ý. Mong tiểu thư thứ lỗi.”

Ta không kìm được nhanh chóng đứng dậy, giọng nói này!

“Hừ, còn dám ngụy biện, tiểu thư, chúng ta giải hắn đến quan phủ, đánh hắn hai mươi gậy.” Quả nhiên là nha hoàn nhà quan, vênh váo hung hăng quen rồi.

“Ngọc Nhi.” Người bên trong kiệu quát bảo nha hoàn bên ngoài dừng lại. Mà rèm kiệu dượcd bàn tay thon dài chậm rãi xốc lên một nửa, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Trông thấy tướng mạo của thư sinh, vẻ mặt nàng như đã chắc chắn, lộ ra sắc mặt vui mừng: “Thư sinh này, chẳng lẽ vào kinh đi thi, trọ học, làm thư sinh trong học quán?”

Thư sinh vội cung kính nói: “Tiểu sinh vốn là còn nhà nghèo hèn, không đủ lực để vào học, vùi đầu vào sách vở tự mình lên kinh đi thi.”

“Là như thế à.” Đôi mắt đẹp không ngừng đảo quanh hắn. “Công tử là nhân sĩ phương nào, họ gì tên chi? Trong nhà còn có người thân nào không?”

Yêu nghiệt này! Ta cắn răng nghĩ, chỉ thiếu điều không hỏi hắn có hôn ước không thôi. Nhất định là thấy tên thư sinh ngốc này mặt mũi như ngọc, mi thanh mục tú, ả mới nhớ tới cõi trần, động phàm tâm. Ta nhổ vào, ngươi là ai, mà dám chú ý đến hắn?

“Cái này …” Thư sinh chắc cũng kinh ngạc không ít, chần chừ hồi lâu có nên trả lời hay không.

Một tên lực lưỡng đứng bên vô cùng thiếu kiên nhẫn, liền thô lỗ đá một phát: “Tiểu thư hỏi ngươi, vì sao không đáp?”

Thư sinh bị đá giữa vai, đập mạnh xuống mặt đất, chỉ thấy một vật từ trong cổ tay áo rớt ra ngoài, hai tiếng leng keng, rơi trên mặt đất. Hắn cuống quít đi nhặt nhưng lại bị tên kia cướp được trước, đưa lên cho tiểu thư trong kiệu.

“Cây trâm đồng này!” Người bên trong kiệu giật mình không ít. “Ngươi lấy đâu ra cây trâm đồng này?”

Thư sinh ngập ngừng nói: “ Cái này là … cái này là của một người bạn cũ tặng cho.”

Bạn cũ tặng cho sao? Ta hừ lạnh một tiếng.

“Thư sinh, nếu như thế, ngươi tặng trâm đồng này cho ta, ta sẽ không truy cứu tội ngươi đụng phải cửa kiệu của ta, thế nào?” Người bên trong kiệu tiếp tục cười nói.

Nghiệp chướng này nhất định là thích linh khí hồ tiên của ta dính trên trâm đồng, ham muốn liền nổi lên.

Nhưng thư sinh ngốc kia lại hoảng sợ hô to: “Không thể được đâu tiểu thư! Cây trâm đồng này vô cùng quan trọng với ta, xin tiểu thư hãy trả lại, tiểu sinh vô cùng cảm tạ!”

Hai tên lực lưỡng đứng bên cạnh vì vậy mà càng dùng chân đạp hắn nhiều hơn.

Lòng ta bỗng thấy tầng tầng cảm xúc ngọt ngào, quay đầu đụng phải ánh mắt hoài nghi của bà bà, ngay sau đó tâm tư của tađã bị nàng đoán được bảy tám phần rồi.

Nhưng giờ phút này ta sao có thể quản được những chuyện đó?

Vì thế thổi một trận gió lạnh, thổi đến đất trời mù mịt, thừa dịp người chưa chuẩn bị, túm lấy tên thư sinh ngốc bay theo gió mà đi.

Đi được ước chừng bảy tám dặm, cuối cùng cũng chạy ra ngoài thành. Vừa chạm xuống đất, thư sinh ngốc liền ngã xuống thở hồng hộc, giống như người vừa rồi điều khiển gió chính là hắn chứ không phải ta.

Ta cũng thở hồng hộc đặt mông ngồi dưới đất, cả hai ngồi xuống lại không hiểu vì sao cười lên ha ha. Ta khẽ cười xong, dùng sức đẩy hắn xuống.

“Cái tên thư sinh ngốc nhà ngươi, hai chân rõ dài. Người ta đánh ngươi, sao ngươi không trốn?”

“Nếu ta chạy thoát, thì sẽ không thể lấy được cây trâm kia.”

“Nếu không lấy lại được thì không lấy lại thôi, một câu trâm vỡ, có gì quý báu?” Tâm trạng của ta mừng thâm nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ vô vị.

Thư sinh ngốc nghẹn lời, cả mặt đỏ bừng, lúc lâu sau mới nói: “Nhất định phải lấy lại.”

Thư sinh ngốc nghếch này! Ta tức giận đứng lên, phủi phủi mông định đi về. Thư sinh ngốc cuối cùng vẫn đứng phía sau gọi tới: “Cô nương! Cô nương, xin dừng bước!”

Ta cũng không quay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo qua: “Tiên sinh còn có chuyện gì?”

“Ta …” Hắn đột nhiên cúi người vái chào một cái, “Tiểu sinh là người Hà Nam, họ Phạm tên Quân Dật, năm nay hai mươi thêm một, trong nhà phụ mẫu đều mất. Gian khổ học tập mười năm cuối cùng cũng may mắn được lọt vào danh sách vào kinh thi hương.”

“Kì lạ thật đấy, ngươi là nhân sĩ phương nào, họ gì tên chi, năm nay bao nhiêu, có liên quan gì đến ta đâu? Có phải ngươi nghĩ ta giống tiểu thư nhà quan mê giai kia không?”

“Tiểu sinh không có ý này! Chỉ là … Chỉ là …”

“Thư sinh ngốc nhà ngươi ấp a ấp úng cái gì? Không nói thì thôi đi!”

“Chỉ là … Xin hỏi phương danh của cô nương …”

Ta bật cười khúc khích một tiếng: “Đồ ngốc, ta là vật gì, ngươi cũng biết, ngươi nói xem tộc loài bọn ta cũng không giống như các ngươi, không muốn có tên không được sao?

Thư sinh ngốc nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Ta thấy hắn như vậy, lòng không khỏi mềm ra: “Ta không có tên, chi bằng ngươi thay ta đặt một cái tên, được không?”

Thư sinh ngốc, không, Phạm Quân Dật nghe vậy nhất thời sửng sốt một lúc, liền mỉm cười: “Nếu cô nương không chê, tiểu sinh tất cống hiến sức lực.” Múa văn thành lời, đúng là sở trường của hắn.

“Cô nương tài hoa siêu phàm, chữ viết lại đẹp, mà đêm đó thân mặc hồng y, không bằng kêu ‘Hồng Tụ’, thấy thế nào?”

“Hồng Tụ thiên hương dạ độc thư?” Ta lẩm bẩm nói. Thật sự là tên thư sinh ngốc không thú vị.

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Cách ngày thi hương còn có nửa tháng, mỗi ngày Phạm sinh lại càng ôn luyện chuyên cần hơn, ta cũng không quấy rầy hắn, chỉ cảm thấy cứ như vậy, một người ở trong cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ, một người đọc, một người nghe, rất là tốt.

Hắn biết ta đang nghe, ta cũng biết hắn biết ta đang nghe.

Một hôm nọ, hắn đột nhiên ngừng lại, hắn để quyển sách xuống, giống như do dự hồi lâu sau đó nói: “Hôm nay ta gặp được một chuyện vô cùng quái lạ.”

Ta kinh ngạc: Hắn đang nói chuyện với ta sao? Đang định rời đi, lại nghe bên trong nói tiếp: “Sao nàng không vào nghe thử một chút chứ?”

Vì thế mặt đỏ bừng đi vào.

Phạm sinh mừng rỡ: “Hồng Tụ tiểu thư quả nhiên ở đây.”

Ta liền nghiêng mặt đi hỏi: “Lời ngươi vừa mới nói chính là chuyện gì?”

Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng. Chẳng là sáng nay ở trên chợ gặp một ông điên què chân, phải nghe ông ta nói lảm nhảm một lúc.”

“Kẻ điên? Ông ta lảm nhảm những thứ gì?”

“Ừm … Ông điên này, đại khái là cái gì mà ấn đường ta tái đi, có yêu nghiệt trên thân, không lâu sau ắt gặp tai vạ bất ngờ, linh tinh gì đó nữa.”

Trong lòng ta căng thẳng : “Ông ta nói, ngươi cũng tin sao?”

“Điều này sao có thể được, người điên kia nói lời điên. Ta tin nàng sẽ không hại ta.”

Lúc này ta mới thoải mái, thả lỏng tinh thần, cười nói: “Ngươi khẳng định ta sẽ không hại ngươi như vậy sao? Nói không chừng ngày nào đó bị ăn thịt, ngay cả xương cốt cũng nuốt luôn vào bụng ấy chứ.”

“Không, sẽ không.” Hắn lại chắc chắn nhìn thẳng ta. “ Nếu nàng muốn hại ta thì đã sớm xuống tay rồi, huống chi ta chọc giận nàng rất nhiều lần, nàng đều chưa từng thực sự gây bất lợi đối với ta.”

Lòng ta lại mừng thầm.

“Chỉ là…” Hắn lại ngập ngừng.

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là người điên kia còn nói: Mười chín tháng chín chính là ngày hồ diệt.”

Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ.

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Vội vàng đi tìm bà bà, cho là lần này mình gặp phải đại kiếp. Đến lúc vừa nói chuyện này với bà bà xong thì bà bà lại cười.

“Người đó nhất định là hắn.” Nàng chìa một cánh tay thon dài mềm mại đeo vòng long phượng bạch ngọc nạm vàng, cầm một chén Bích Loa Xuân* lên đưa lên bên miệng.

* Tên 1 loại trà nổi tiếng của Trung Quốc

“Ai cơ?” Ta không hiểu ra sao.

Bà bà cười nhưng không nói. Chờ nàng nhấp một ngụm trà thơm, mới nói: “Người điên kia ta biết, ngươi không cần phải lo lắng, ta dạy ngươi cách này.”

Ta vẫn kinh hoàng không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, nhưng nghĩ lại nếu bà bà đã từng giao đấu với hắn mà bây giờ vẫn vui vẻ, phương pháp của nàng hẳn là có thể bảo vệ để ta bình an.

[1] Hàn nga hữu ý đề hồng diệp:

Đề Hồng Diệp (題紅葉)

Cung Nhân Hàn Thị (宮人韓氏)

流水何太急

深宮盡日閑

慇勤謝紅葉

好去到人間

Lưu thủy hà thái cấp

Thâm cung tận nhật nhàn

Ân cần tạ hồng diệp

Hảo khứ đáo nhân gian

Chú thích: 1/ Tác giả họ Hàn, là cung nữ của vua Đường Tuyên tông. 2/ Trong thời vua Tuyên tông, Lư Ác giữ chức Xá nhân trong triều, một hôm tình cờ vớt được từ một lạch nước trong hoàng cung [chảy ra sông] một chiếc lá đỏ trong đó có chép một bài thơ. Lư cất nó vào trong rương. Về sau, vua Tuyên tông cho một số cung nữ xuất cung về lấy chồng, Lư xin cưới họ Hàn. Khi họ Hàn phát hiện chồng mình có tấm lá đỏ có bài thơ của mình, nàng ngạc nhiên reo lên:” Bài thơ này hồi đó em ngẫu nhiên viết ra, không ngờ chàng có được”…

[2] Chao: Đậu phụ thối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.