Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đỗ Thần Thần ôm lấy tiểu Mộng Khả, vụng về lau nước mắt cho bé, bé biết Khả Nhi thật sự rất buồn, mặc dù em gái bé thích chỉnh người ta, thích đùa dai, nhưng bé chưa bao giờ thực sự rơi nước mắt. Thần Thần bị nước mắt của bé làm cho đau lòng, vành mắt cũng đỏ theo, bé hung hãn cắn môi của mình, nói bằng giọng căm hận: “Mẹ không muốn nhắc tới ông ấy, chắc chắn là do ông ấy là người xấu.”
“Người đó... là cha của chúng ta sao?” Tiểu Mộng Khả nghẹn ngào hỏi, trong giọng nói không che giấu được hy vọng.
Đỗ Thần Thần lắc đầu: “Bây giờ anh chưa nhìn tháy người đó, giống cũng không nhất định là cha chúng ta, chúng ta đã thất vọng rất nhiều lần rồi, không phải sao?”
“Nhưng... em thật sự rất muốn gặp người đó một lần.”
“Em thật sự muốn nhìn thấy người đó sao?” Đỗ Thần Thần nhìn vào mắt của Đỗ Mộng Khả, nhìn em liều mạng gật đầu, bé do dự đi tới trước giường của mình, kéo một cái rương gỗ nhỏ từ dưới gầm giường của bé ra, sau khi mở rương gỗ ra, bé lấy một tờ báo từ trong đó, đưa cho Đỗ Mộng Khả nói: “Em xem, đây chính là Nam Cung Hàn!”
“Oa, Thần Thần... Dáng dấp thật sự rất giống anh.” Đỗ Mộng Khả không dám tin trợn to hai mắt, bé sợ nhìn lầm, vội vàng nhảy xuống giường chiếu ánh đèn vào, Đỗ Thần Thần lườm bé, không vui nói: “Bạch nhãn lang, vừa rồi còn gại anh là anh.”
Đỗ Mộng Khả le lưỡi, ngượng ngùng nói: “Người ta gọi quen rồi.”
“Không thể để cho mẹ biết chuyện này được!”
“Hiểu hiểu rồi!” Đỗ Mộng Khả nhìn chằm chằm vào tờ báo, thuận miệng trả lời, nhưng tâm chí của bé đã sớm bay đi đâu mất rồi, Đỗ Thần Thần cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng hai đứa bé, nhất định phải để cho người nào đó ăn đau khổ.
Người nào đó đang ngắm cảnh ở biệt thự ngoài bờ biển chợt rùng mình, tim đập mạnh mấy cái, trong lòng bỗng cảm thấy có loại dự cảm bất an.
Ngày hôm sau, lúc Đỗ Mạn Ninh và Aaron cùng xuất hiện ở trong phòng làm việc, Nam Cung Hàn nheo đôi mắt lạnh lùng lại, anh hơi không dám tin vào đôi mắt mình. Đến từng này tuổi, có rất ít chuyện có thể làm anh kinh ngạc, nhưng chuyện này là một trong số ấy, Aaron mặc trang phục bình thường, trên khuôn mặt đẹp trai còn mang vẻ tái nhợt vì bị bệnh, 13 tuổi, cậu ta gần như cao bằng Đỗ Mạn Ninh.
Thấy khuôn mặt của Nam Cung Hàn không còn phủ tầng sương lạnh nữa, Đỗ Mạn Ninh cười đắc ý, Aaron và Nam Cung Hàn bắt tay nhau, nói ngắn gọn chuyện xảy ra, rõ ràng cậu ta vô cùng hài lòng với Đỗ Mạn Ninh.
Thì ra Đỗ Mạn Ninh đã cho cậu ta một lời bảo đảm, có thể tiết kiệm được hai phần ba thời gian của cậu ta, hơn nữa sẽ không hạ tiền thù lao quảng cáo của cậu ta xuống, càng trùng hợp hơn là Aaron đang ở Trung quốc, còn tại sao cậu ta lại ở Trung quốc, Đỗ Mạn Ninh cũng không biết. Nhưng Nam Cung Hàn hiểu rõ, cậu ta không thật sự hủy bỏ hợp đồng, nếu thật sự vi phạm các đều khoản trong hợp đồng cậu ta sẽ gặp rắc rối với tập đoàn Nam Cung, vì vậy cậu ta đến Trung quốc chờ trước, nếu thật sự không được cậu ta sẽ quay quảng cáo, chỉ là sự xuất hiện của Đỗ Mạn Ninh, đã vừa vặn cấp bậc thang cho cậu ta đi xuống.
Nam Cung Hàn kết nối đường dây nội tuyến gọi Diệp Kỳ Kỳ tới, bảo cô ta sắp xếp thời gian quay quảng cáo, nhưng anh cũng không để Đỗ Mạn Ninh rời đi, lý do chính là để Đỗ Mạn Ninh giải thích xem làm thế nào có thể tiết kiệm được hai phần ba thời gian quay của Aaron.
Đỗ Mạn Ninh cười đắc ý, đưa cho anh xem phần kế hoạch cô đã thức suốt đêm nghĩ ra, Nam Cung Hàn không nói gì xem bản kế hoạch, rồi cười lạnh nói: “Hoạt hình? Cô có chắc chắn là phương thức hoạt hình có thể thay thế được Aaron không?”
“Chắc chán được!” Đỗ Mạn Ninh gật đầu mạnh, cô nói ra kế hoạch mình đã thức cả đêm suy nghĩ: “Tổng giám đốc, anh xem quảng cáo melatonin này đi, các quảng cáo của thương hiệu này đều dùng hình ảnh hoạt hình để thay thế các diễn viên là người thật, chúng ta kết hợp hình ảnh hoạt hình với người thật đóng sẽ mang đến hiệu quả tốt hơn, dù sao thiết bị học tập này cũng nhắm vào thị trường trẻ em, suy nghĩ của trẻ con không giống người lớn, nếu không sao cậu hóc Shin bút chì hay nhóc Maruko có thể phổ biến được, đây chính là cơ hội kinh doanh dựa theo góc nhìn của trẻ con.”
“Nói rất hay!” Nam Cung Hàn nhàn nhạt trả lời.
Đỗ Mạn Ninh vừa nghe thấy lời khẳng đinh của anh, cô vừa vội vàng lại vừa phấn khích nói ra từng chi tiết trong bản kế hoạch, hứng thú bừng bừng giảng giải cho Nam Cung Hàn nghe, từ đầu tới cuối Nam Cung Hàn đều không nói một lời, rốt cuộc lúc tiếng của Đỗ Mạn Ninh ngừng lại, Nam Cung Hàn mới ngước mắt lên nhìn cô nói: “Làm sao? Nói xong rồi?”
“Vâng vâng!” Đỗ Mạn Ninh chớp chớp đôi mắt sáng như sao mong đợi nhìn Nam Cung Hàn, ánh mắt kia lại làm cho nội tâm của Nam Cung Hàn cứng lại, để che giấu cảm xúc này, anh khép văn án lại, xùy nhẹ: “Ngây thơ!”
“Cái gì!” Đỗ Mạn Ninh hơi không quá tin vào lỗ tai của mình, Nam Cung Hàn lạnh lùng cười nói: “Loại thiết bị học tập này được thiết kế dành cho trẻ em, suy nghĩ chèn hình ảnh hoạt hình vào quảng cáo cũng không tệ, nhưng chèn hai phần ba quảng cáo là hình ảnh hoạt hình vào thì không quá thực tế, xin cô đừng nên đnáh giá thấp trí thông minh của trẻ con!”
“Nhưng... chúng ta đã không kịp chuẩn bị những thứ khác nữa rồi, hơn nữa trước đó tôi đã nói qua chuyện này Aaron, bây giờ...”
Nam Cung Hàn lại bật cười, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cô đã làm rất tốt, tiếp theo tôi tự có sắp xếp của mình, ý tưởng chèn hình ảnh hoạt hình này vào cũng không tệ, tôi sẽ thêm một số thứ thích hợp, như cô dã nói, dù sao cũng hướng đến đối tượng trẻ con, không thể làm mất đi tính ngây thơ của trẻ con được.”
Nói như vậy là anh đã đồng ý? Đỗ Mạn Ninh vừa bất ngờ lại vừa kinh ngạc vui mừng nhìn Nam Cung Hàn, thấy nụ cười rạng rỡ trên khóe môi của cô, Nam Cung Hàn không do dự gật đầu!
“Cảm ơn tổng giám đốc.” Đỗ Mạn Ninh cuống quít nói cám ơn, ấn tượng về anh ta ở trong lòng cũng dần tốt hơn, nhưng Nam Cung Hàn lại có một loại bản tính không làm cô tức chết thì sẽ không bỏ qua, cô lại nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Tối hôm qua, giám đốc Diệp đã xin tôi đừng làm khó cô.”
Ý của anh là, mặc dù cô làm không tệ lắm, nhưng tôi không làm khó dễ cô, là do nhìn mặt mũi người phụ nữ của tôi, không phải là nhìn vào sự cố gắng của cô, thế đấy! Đỗ Mạn Ninh lại không nhịn được nắm chặt quyền, Nam Cung Hàn tiếp tục mở miệng nói: “Còn có chuyện gì không?”
“Không có.” Đỗ Mạn Ninh âm thầm cắn chặt răng, sau đó đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc! Lấy tay vuốt ngực, Đỗ Mạn Ninh âm thầm an ủi trái tim mỏng manh của mình nói: “Không có gì phải tức cả, hãy coi tổng giám đốc thành con heo để tha thứ!”