Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vào giờ phút này, Đỗ Mạn Ninh đã không còn lực chống đỡ với Nam Cung Hàn nữa, tiểu vũ trụ của cô cũng bùng cháy hoàn toàn, cô rũ đầu xuỗng giống như con gà mái vừa mới đánh thua, xách túi xách đi xuống đại sảnh, xe buýt cũng không ngồi, cứ như vậy đi bộ về nhà, dọc theo đường đi cô hồi tưởng lại những việc đã làm mấy ngày nay, nghiến răng nghiến lợi cố gắng chiến đấu tiếp.
Không làm! Nhưng lương tháng là năm mươi ngàn đấy, ngoài tên tổng giám đốc ác ma đó ra, có thể nói là công việc này cực tốt. Làm tiếp! Lại giống như kiểu kiểm tra xem sức chịu đựng của trái tim mình đến đâu? Thẳng đến khi đi về tới nhà, Đỗ Mạn Ninh vẫn không nghĩ ra được một ý tưởng nào, cô đưa ra quyết định sau cùng, trước cuối tuần này cô sẽ đi đến bệnh viện làm kiểm tra điện tâm đồ, nhìn xem năng lực chịu đựng của trái tim rồi quyết định tiếp.
Căn nhà vắng ngắt làm Đỗ Mạn Ninh cảm thấy rất mất mác, nghĩ đến hai bóng người đang bận rộn, cô lại đau lòng, sinh hoạt gian khổ làm bọn nhỏ hiểu chuyện từ rất sớm, Thần Thần không chịu đi đến trường học, nói gì mà không có hứng thú đi học, Đỗ Mạn Ninh để bé tự quyết định, nhưng sao cô lại không biết Thần Thần muốn tiết kiệm tiền?
Sau khi tan học lẫn những ngày cuối tuần, Tiểu Mộng Khả đều chưa từng đi chơi cùng những người bạn cùng trang lứa, đi học xong lại đến tiệm bán hoa, bé nói hương hoa làm bé cảm thấy vui vẻ, nhưng sao Đỗ Mạn Ninh lại không hiểu tâm tư của con nhóc nhà mình? Bé cũng muốn kiếm ít tiền giúp đỡ gia đình.
Năm đó, hai mẹ con cô đã đưa tất cả tài sản của Đỗ gia cho Tôn Nặc An, nhưng hai mẹ con cô còn phải trả tất cả các khoản nợ ngân hàng nữa, nghĩ đến mẹ lớn tuổi, vốn nên sớm đã đến tuổi được hưởng phúc của con cháu, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, bây giờ lại vẫn phải trông vào tiệm bán hoa, sáng phải dậy sớm chăm chỉ kiếm tiền, thậm chí để tiết kiệm tiền, mẹ còn phải tận dụng hai mươi mẫu đất hoang, tự trồng hoa hồng bán.
Cô! Đỗ Mạn Ninh! Dựa vào cái gì có thể nói mệt mỏi? Cái Cái nhà này biến thành dáng vẻ này, đều là do một tay cô tạo thành. Cô! Đỗ Mạn Ninh! Dựa vào cái gì có thể nói ủy khuất? Dựa vào cái gì? Hít thật sâu, cô lau sạch nước mắt đang vương trên khóe mắt, nước mắt là thứ rẻ tiền nhất trên đời này. Đứa Cả mẹ và con cô đều đang cô gắng, nếu cô muốn tốt cho con và mẹ mình, cô càng phải cố gắng, không thể dễ dàng nhận thua được.
Cô lấy văn án từ trong túi xách ra, nghiêm túc lập lại kế hoạch lần nữa, văn án này không giống với một quảng cáo bình thường, mà là một loạt các chiến dịch quảng cáo, cả chiến dịch quảng cáo dài ba mươi phút! Aaron thật sự bị bệnh, nếu muốn quay nửa tiếng quảng cáo, nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày, cũng khó trách Aaron muốn hủy hợp đồng, đây đúng là thách thức với sức khỏe của anh ta.
Làm thế nào mới có thể khiến Aaron đồng ý hợp tác? Điều quan trọng nhất là, rút ngắn thời gian, trong quá trình quay phải tạo điều kiện để anh ta nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng làm thế nào mới có thể rút ngắn được thời gian trong này? Chỉ khi nào khắc phục được vấn đề thời gian, mới nắm chắc phần thắng khi bàn bạc công việc cụ thể với Aaron.
Lúc Đỗ Mộng Khả trở về nhà, bé nhìn thấy người mẹ bình thường lười biếng của mình đang nghiêm túc nghiên cứu cái gì đó, bé thò đầu nhìn qua, đều là mấy nội dung bé xem không hiểu, bé ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện nhìn Đỗ Mạn Ninh, khóe miệng mang nụ cười mơ hồ.
“Cục cưng, con cười tà ác như vậy là có ý gì?” Ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Mộng Khả, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm của bé, ngoắc ngoắc đầu ngón tay nói: “Tới đây, hôn mẹ một cái nào.”
Đỗ Mộng Khả nghe lời đi tới, bé nhẹ nhàng hôn lên trán Đỗ Mạn Ninh, sau đó rất bát quái tựa vào cạnh bàn ăn hỏi: “Mẹ làm việc ở tập đoàn Nam Cung thế nào?”
“Cực kỳ tốt!” Đỗ Mạn Ninh nở nụ cười rực rỡ.
Đỗ Mộng Khả nhìn chằm chằm vào cô mấy lần, sau đó nháy mắt ra hiệu nói: “Mẹ, con nghe nói ông chủ tập đoàn Nam Cung rất tuấn tú, có phải hay không ạ?”
“Ai nói với con, anh ta không đẹp trai đâu, xấu xí muốn chết, còn là một ông lão nữa chứ!” Đỗ Mạn Ninh phẫn hận nói, Đỗ Mộng Khả trợn to hai mắt, không dám tin tưởng nói: “Có thật không? Vậy tại sao dì Nhược Nhược nói ông chủ của mẹ rất tuấn tú!”
“Này! Đỗ Mộng Khả! Con còn nhỏ tuổi mà đã cảm thấy hứng thú với đàn ông vậy hả?” Đỗ Mạn Ninh cau mày trợn mắt nhìn bé, trong đáy lòng cực kỳ bài xích nhắc khi tới Nam Cung Hàn, Đỗ Mộng Khả bĩu môi, rất khinh thường nói: “Không hỏi thì không hỏi nữa, có cái gì ghê gớm đâu, chỉ là mẹ này, mẹ có đụng phải người quen ở tập đoàn Nam Cung hay không?”
“Có!”
“Thật sao thật sao, là ai vậy?”
“Dì Nhược Nhược của con, thế nào? Không phải con đã gặp cô ấy rồi sao?” Sự khác thường của tiểu Mộng Khả làm nội tâm của Đỗ Mạn Ninh nổi lên lòng cảnh giác, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của bé nói: “Khả Nhi, rốt cuộc con muốn hỏi gì ?”
“Mẹ, ngoài dì Nhược Nhược ra, mẹ chưa gặp phải ai khác sao?” Đỗ Mộng Khả dùng đôi mắt sáng như sao nhìn Đỗ Mạn Ninh, Đỗ Mạn Ninh cau mày suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Chưa từng gặp!”
“À!” Bé mất mác đáp lại, Đỗ Mộng Khả lại ngồi về chỗ cũ, Đỗ Mạn Ninh đang đặt hết tất cả tâm tư ở trong văn án, không bao lâu lại vùi đầu vào nghiên cứu, đến khi Thần Thần trở lại, Đỗ Mạn Ninh vẫn đang nghiên cứu kế hoạch của mình, có vẻ như Thần Thần rất mệt mỏi, bé chỉ nói đơn giản hai câu rồi đi tắm.