Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trực tiếp tháo kính cô, không nghĩ ớti thấy được đôi mắt hoảng hốt lo sợ, tim Nam Cung Hàn tắc nghẽn, anh vốn chỉ đùa dai muốn trừng phạt người thư ký này một chút, người đẹp hết thời chỉ biết lải nhải không ngừng, mà không biết giấu sau tròng kính vừa dày vừa nặng kia là đôi mắt đẹp như vậy.
Thời gian tựa như ngừng lại, hai người lẳng lặng nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc lan đầy tim hai người, Nam Cung Hàn không khỏi nhíu mày, dường như bọn họ đã gặp ở đâu, nhưng ký ức lại quá mơ hồ, anh nhất thời không nhớ nổi, đối với anh mà nói, quá nhiều phụ nữ bình thường nhìn qua liền quên, nhưng anh cảm thấy phụ nữ khiến anh hứng thú trước nay không bỏ qua.
Thư ký giả trang thành già dặn này thành công khơi dậy hứng thú của anh, cúi người muốn hôn lên môi cô, Đỗ Mạn Ninh chợt phục hồi tinh thần, lập tức quay đầu tránh nụ hôn của anh, nụ hôn kia lại rơi vào trên lỗ tai, cô đột nhiên run lên.
Nam Cung Hàn tựa như rất hài lòng với phản ứng này của cô, cười nhẹ một tiếng, muốn xoay mặt cô, Đỗ Mạn Ninh dùng sức quay đầu, nhưng kết quả quay đầu đi lại là nhìn thấy khung cảnh lầu cao bên ngoài, khiến chân cô mềm hơn, cô kéo cổ áo của anh chống đỡ thân thể, nổi giận nói: “Tổng giám đốc, xin tự trọng!”
Một câu xin tự trọng như gọi về nỗi lòng của Nam Cung Hàn, anh thầm mắng, liền lui về sau mấy bước, lạnh giọng nói: “Hay cho một răng nanh khéo mồm khéo miệng, nể tình cô lặp đi lặp lại cô có năng lực, nếu tôi không cho cô chút cơ hội biểu hiện, e là sẽ chôn vùi cô, phần văn kiện này giao cô tiến hành đi.”
Lấy một phần văn kiện từ trong ngăn kéo ra đặt trên bàn, Đỗ Mạn Ninh đeo mắt kính đi tới trước cầm lên xem, thấy trên giấy là quảng cáo máy học tập cho trẻ em, đây là một món hàng nhập khẩu có tính năng cực cao, nội dung phong phú, trong đó có nhiều ngôn ngữ, hơn nữa, có thể tạo hoàn cảnh học tập khép kín, nhanh chóng thu hút sự chú ý của trẻ em, trợ giúp trẻ em ghi nhớ từ vô cùng nhanh.
Vừa nhìn thấy tấm hình và giới thiệu này, Đỗ Mạn Ninh liền bị thu hút, cô tập trung em, cấp tốc xem xong hai trang giấy, càng xem càng cảm thấy đưa cho Thần Thần là thích hợp nhất, nên vội dùng giọng nghiêm túc rất thành khẩn nói: “Tổng giám đốc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành chuyện này.”
“Cái này là hàng mẫu, nhiệm vụ hàng đầu là phổ biến rộng rãi, ngày mốt phải quay quảng cáo xong, người mẫu quảng cáo là Aaron và Leah từ Mỹ, cặp ngôi sao nhỏ tuổi này rất được hoan nghênh trên thế giới, đây là thời khắc khảo nghiệm năng lực của cô, đừng làm tôi thất vọng.”
Nam Cung Hàn mỉm cười lấy hàng mẫu từ trong ngăn kéo ra đặt lên bàn, Đỗ Mạn Ninh chờ cái này, cô lập tức cầm trong tay nhưbảo bối, thử mở máy xem có thành công hay không, ngẩng đầu thấy Nam Cung Hàn cũng đang nhìn cô, liền đứng dậy nói: “Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe cô đảm bảo, Nam Cung Hàn cười ôn hòa, nhưng tại sao Đỗ Mạn Ninh lại cảm thấy hơi sợ hãi? Kệ đi, quan trọng nhất là lấy được hàng mẫu này rồi, con trai bảo bối thích chơi những thứ kỳ lạ này, đến tối có thể mang về cho bé nghiên cứu, Đỗ Mạn Ninh cười càng tươi.
“Ách, đúng rồi, Aaron và Leah hơi kiêu ngạo và thích đùa, đây đều là bệnh chung của người nổi tiếng, cô có thể sẽ bị ủy khuất.”
Đỗ Mạn Ninh xưa nay không sợ ủy khuất, nhưng cô cũng cảm kích Nam Cung Hàn ân cần với cô, gật đầu cười rực rỡ hơn, lúc này Nam Cung Hàn mới vẫy tay tỏ ý cô đi ra ngoài, Đỗ Mạn Ninh một tay cầm văn kiện, một tay cầm hàng mẫu đi về phòng thư ký.
Thật ra Tổng giám đốc này… cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm, Đỗ Mạn Ninh rất cảm động Nam Cung Hàn quan tâm cô như vậy, nhưng mà… ngày hôm sau Đỗ Mạn Ninh nhận ra, Nam Cung Hàn quan tâm như vậy, đơn giản là vì muốn róc xương lóc thịt cô! Ha ha ha ha…
Ngày kế, sau khi gọi điện thoại cho quản lý của Aaron và Leah ở Mỹ, Đỗ Mạn Ninh ngây người như phỗng, im lặng hồi lâu! Nhưng cô vẫn không tin, chạy vào phòng làm việc của Diệp Kỳ Kỳ, đè nén lửa giận kia, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Diệp, xin hỏi, Aaron ở Mỹ bị bệnh nên không thể tham gia quảng cáo, đã hủy hẹn với Tập đoàn Nam Cung chúng ta, Tổng giám đốc biết chuyện này không?”
Diệp Kỳ Kỳ gật đầu, thở dài nói: “Hôm qua tôi đã thương lượng với Tổng giám đốc, chuyện xảy ra đột ngột, đả kích chúng ta lớn vô cùng, bây giờ tìm người cũng không còn kịp, Tổng giám đốc cũng sứt đầu mẻ trán, hôm qua tôi đã thử gọi qua Mỹ muốn Aaron kiên trì quay xong quảng cáo này, nhưng đối phương nói sẽ suy nghĩ, hy vọng cũng không lớn.”
Hít thở! Hít thở sâu! Nhẫn nại, anh đây là khi dễ người ta, rõ ràng đã hủy hẹn, Aaron căn bản sẽ không tới Trung Quốc, anh… anh lại còn giao chuyện này cho cô làm? Ha, bản thân còn cảm động anh ta quan tâm mình? Khốn kiếp! Đỗ Mạn Ninh hận đến cắn răng nghiến lợi, Diệp Kỳ Kỳ nhíu chặt mày, nhìn cô nói: “Thư ký Đỗ, sao thê!? Hình như cô rất tức giận?”