CHƯƠNG 14
Ngay khi sự an tĩnh vừa quay trở lại với ngôi miếu đổ nát, Thụ Thanh với đôi gò má đỏ hồng vội vã đứng dậy, lui khỏi ***g ngực người nọ: “Thực… thực xin lỗi!”
Mộ Hàm gương mặt vô cảm nhìn lướt qua vòng tay trống trơn của mình rồi lấy song đồng mang tràn đầy sự nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Thụ Thanh – kẻ vẫn đang một mực cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt y. Một lúc lâu sau, thanh âm trong trẻo phảng phất sự lạnh lùng bỗng vang lên giữa không gian im ắng: “Không sao.” Dứt lời, Mộ Hàm lờ đi cảm xúc lạ lẫm vừa mới trỗi dậy trong tâm, nhắm mắt bắt đầu tập trung điều tức.
Mặt phiêm phiếm đỏ, Thụ Thanh lén lút nhìn sang Mộ Hàm đang chú tâm vận công, xác định Mộ Hàm không để chuyện vừa nãy trong lòng, Thụ Thanh mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong tâm hắn lại có một chút dự cảm bất an, việc đã xảy ra hôm nay chứng tỏ nơi này cũng không thể ở lâu được nữa. Thụ Thanh cười đắng cay, không biết Hoằng Nhưng bây giờ ra sao? Y liệu có thể buông tay hay không. . .
Cảm xúc xao động trong lòng khiến Mộ Hàm bất giác ho một tiếng, dọc theo khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi làm Thụ Thanh đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình kinh hoàng đỡ lấy thân mình lay động của y: “Ngươi.. có sao không?”
Mộ Hàm lắc đầu, quệt sạch tơ máu còn vương trên khóe miệng, giật người tránh khỏi bị Thụ Thanh đụng chạm, vận công điều tức một lần nữa.
Thụ Thanh vốn tính toán hôm nay sẽ rời khỏi nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút hơi sức của Mộ Hàm, trong lòng hắn thở dài, xem ra bây giờ không phải là thời điểm để hắn rời đi nơi này. . .
Đem chén thuốc vừa sắc xong đặt ở bên người Mộ Hàm, xét thấy tình trạng y đang dần chuyển biến theo hướng khả quan, hắn hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Hắn ở trong cung nhiều lúc rỗi rãi hay cùng ngự y học qua y lý đơn giản, có thể phân rõ chút ít thảo dược, tuy thang thuốc trong chén hắn tự mình sắc vẫn còn thiếu ít nguyên liệu, không biết có trợ giúp được đối phương hay không.. nhưng vẫn có thể dùng để bồi bổ.
Ánh mắt lạnh như sương tuyết liếc nhìn Thụ Thanh tiến đến trước mắt, y chẳng những không nói một lời nào mà còn xoay mặt sang hướng khác.
Cũng chẳng quan tâm đến thái độ lạnh lùng của đối phương, Thụ Thanh nở nụ cười ấm áp, cầm chén đặt ở một bên, từ trong lòng lấy ra một chiếc màn thầu (bánh bao trắng không nhân – v –) được gói cẩn thận: “Ở đây. . . Khụ khụ, ở đây ta có một cái màn thầu, ngươi ăn trước đi!”
Sững sờ nhìn hắn đưa đồ ăn tới trước mắt mình, y dọc theo cánh tay mảnh khảnh nhìn thẳng về phía hắn: “. . . Ta không đói.”
“Ngươi ngồi trong ngôi miếu tan hoang này đã hai ngày nay rồi, chừng đó thời gian ta vẫn chưa từng thấy ngươi ăn gì cả, bụng rỗng uống thuốc sẽ có hại cho sức khỏe, mau ăn một chút gì đi!” Hắn cầm bàn tay rộng lớn lành lạnh của Mộ Hàm dúi màn thầu vào trong đó.
Cảm giác ấm áp tràn về trên đầu ngón tay làm đôi mắt vốn lạnh như băng của Mộ Hàm bỗng dưng hiện hữu một tia cảm xúc khác lạ.
Những tưởng người kia cảm thấy khó chịu, Thụ Thanh khuynh thân vươn tay đặt lên trên trán Mộ Hàm, quan tâm hỏi han: “Ngươi bị làm sao vậy?”
“. . . Không có gì.” Vốn y rất ghét người khác đụng chạm nhưng hôm nay y không tránh đi như bình thường, ngược lại, y còn quyến luyến cảm giác ấm áp này.
“May mà trên trán không nóng, hẳn là do thiếu ngủ nghỉ.” Thụ Thanh buông tay ra khỏi, đem tấm chăn rách trên người mình khoác lên cho Mộ Hàm: “Ngươi ăn màn thầu, uống hết dược xong rồi ngủ một giấc đi.”
“Ta không lạnh.” Đem tấm chăn trả lại trên người Thụ Thanh, đối với hành động ngoài dự kiến của mình, ánh mắt Mộ Hàm xa tư nhìn thoáng qua chiếc màn thầu trên tay, đoạn, cầm thứ đồ ăn âm ấm đó chậm rãi đặt ở bên miệng, chậm rãi cắn nuốt.
Nhìn thái độ y chẳng còn lãnh đạm như lúc ban đầu, Thụ Thanh nhàn nhạt cười, dù biết người tập võ không ngại cơ hàn (cơ hàn: cực khổ), nhưng vẫn là đem chăn mở ra một góc đắp lên người Mộ Hàm đang ngồi khoanh chân, nhìn tia nắng xuyên qua khung cửa sổ vỡ vụn, nụ cười bên miệng Thụ Thanh dần tan biến, trong ‘tâm’ dấy lên một cảm giác đắng chát. ()
Nhìn tấm chăn đang khoác trên người, cảm giác cùng người khác gần gũi như vậy không khỏi khiến cho đáy lòng băng lạnh của Mộ Hàm dường như bị tan rã. Nhìn chăm chú khuôn mặt buồn bã của Thụ Thanh, nhìn đến mày hắn chau lại, Mộ Hàm bất giác đặt tay lên ***g ngực nhói đau của mình, cảm giác lạ lẫm làm đôi mắt luôn tĩnh lặng của y xuất hiện một xúc cảm chưa bao giờ trải qua. . .
…………………………………………….
(): Từ tâm được để trong ngoặc kép, xin được mạn phép phỏng đoán: có lẽ là muốn nhấn mạnh từ sâu thẳm trong thâm tâm của Thụ Thanh.
…………………………………………………………………………………………….