CHƯƠNG 17
Tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, Thụ Thanh gượng mình mở đôi mắt cay cay, ngơ ngẩn nhìn vách tường bốn phía một màu trắng muốt, nằm trên chiếc giường ấm mềm lan tỏa hương thơm ngát làm hắn không khỏi thấy lạ, chau lại hai hàng lông mày thanh tú. Cố sức nâng dậy thân mình, vừa định dỡ ra chăn xuống giường thì cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Sức khỏe còn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng nên rời giường.”
Cổ họng đã lâu chưa ngấm đến một giọt nước làm giọng nói hắn trở nên khản đục: “Mộ Hàm. . . Chuyện gì đây?”
Rót lấy một ly nước trong, đỡ lấy thân người mềm oặt của Thụ Thanh đút cho hắn, nhìn gương mặt hắn vẫn cứ tái nhợt, đáy mắt Mộ Hàm phủ dày tầng tầng lớp lớp lo âu: “Thế nào? Có còn thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Bờ môi Thụ Thanh trắng bệch, cả khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng vì không muốn khiến Mộ Hàm lo lắng, hắn vẫn bình nhiên mà cười nói: “. . Ta khỏe rồi, thật đấy.. ngươi đừng lo.”
Sải tay đem thân mình gầy guộc của Thụ Thanh ôm vào lồng ngực, vẻ đau đớn từ trong thâm tâm của Mộ Hàm lan tỏa trong ánh mắt: “Ta sẽ không cho ngươi xảy ra chuyện gì.”
Thụ Thanh có chút ngượng đang muốn giãy khỏi ôm ấp của Mộ Hàm, nhưng lời vừa nói vội lọt vào trong tai làm hắn cả người sững sờ một phen. Hoằng Nhưng cũng từng nói qua những lời y hệt vậy. Nhưng lúc này đã chỉ còn là hồi ức. Nhớ tới cuộc sống khi bọn họ còn bên nhau, trong lòng hắn lại càng nhói đau.
Vẻ suy tư của Thụ Thanh không tránh khỏi đôi mắt Mộ Hàm, thừa biết hắn nhất định là đang nghĩ đến chủ nhân của cái tên cứ lặp đi lặp lại trong hôn mê, sự bực bội trong lòng Mộ Hàm hiện rõ ràng qua đáy mắt. Nâng cằm Thụ Thanh lên, bá đạo mà cường thế hôn cướp sạch toàn bộ hơi thở của hắn, đầu lưỡi lạnh buốt triền miên trói chặt đầu lưỡi yếu ớt của Thụ Thanh, khoảng cách miệng đối miệng gần gũi như vậy, làm song đồng của Mộ Hàm dần phiếm lên sự ấm áp, lan khắp toàn bộ thể xác lẫn tinh thần. Ngươi nhất định phải là của ta, phải trở thành người của Duệ Vũ Mộ Hàm ta. Bất luận là ai cũng không thể tách chúng ta ra, cho dù là cái tên ‘Hoằng Nhưng’ kia, cũng chỉ có một kết cục duy nhất. . . đó là chết. . .
Triền miên hồi lâu, cảm giác được hơi thở Thụ Thanh ngày càng trở nên yếu ớt, Mộ Hàm mới quyến luyến rời khỏi đôi môi tím tái của Thụ Thanh, nhìn người trong lòng khuôn mặt còn trắng hơn giấy, vị ngọt lịm trong tâm chớp mắt đã trở thành vẻ đau lòng sâu sắc, nhưng khi vừa chú ý đến thần cánh hoa mềm mại của Thụ Thanh, y kìm lòng không nổi lại ấn xuống trên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
Nửa ngày mới hồi phục được một chút sức lực, Thụ Thanh dùng hai cánh tay vô lực của mình bíu lấy vạt áo Mộ Hàm: “Mộ Hàm, khụ khụ. . . Xin ngươi đừng như vậy. . . Khụ khụ.”
“Tại sao?” Đem bàn tay buốt giá của Thụ Thanh bao trùm ở trong lòng bàn tay rộng lớn của y, ánh mắt Mộ Hàm lại nhuộm lên vẻ lạnh băng sâu thẳm như mọi khi. Chẳng lẽ y so ra lại kém ‘Hoằng Nhưng’ mà hắn nhắc tới sao. . .
“Ta. . . , khụ khụ.” Lời chưa dứt, Thụ Thanh đã che miệng ho khan kịch liệt từng hồi, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ kẽ tay gầy gò của hắn. . .
Nhìn máu nhiều hơn so với lần trước trào ra từ trong miệng Thụ Thanh như nước cuốn, trong lòng Mộ Hàm tràn đầy rối ren, y không thể trơ mắt nhìn Thụ Thanh chết được, hắn không thể xảy ra chuyện gì. . .
“Người đâu! ! Lệnh cho Nhai Mạt mau đến Yên Vân hiên!” Dường như sợ Thụ Thanh tan biến, Mộ Hàm càng mãnh liệt ôm chặt Thụ Thanh vào lòng mình, cảm xúc nôn nóng bất tri bất giác đã lan tỏa khắp nơi trong thâm tâm y.
Người thị hầu bên ngoài nghe được thanh âm hối hả chưa từng thấy của chủ tử, thoạt tiên sửng sốt vô cùng, sau lại lập tức lấy lại bình tĩnh hướng bên nọ đáp lời, nhấc mình đã lập tức phi thân đến Danh Y đường. . .
……………………………………………………..