CHƯƠNG 3
Dùng bữa tối, xử lý hết tất cả các tấu chương xong, Hoằng Nhưng khẽ phẩy tay ra lệnh cho đám cung phó lui ra, đi đến thư phòng – nơi thuộc quyền sở hữu riêng của y và Thụ Thanh, từ phía sau ôm lấy người đang đọc sách vào trong lòng: “Xem gì mà mải mê vậy?”
“Kinh Thi lần trước Viêm Hồi tặng ta.” Lúc trả lời, ánh mắt Thụ Thanh vẫn không rời khỏi trang sách.
Bị lờ đi, Hoằng Nhưng tâm tình phiền muộn in lại một nụ hôn trên gương mặt Thụ Thanh: “Đừng đọc nữa, chúng ta quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi!”
“Bây giờ trời còn chưa khuya, ta cũng chưa mệt. Ngươi về đó trước đi!”
Xoay mặt Thụ Thanh sang phía y: “Ngươi nhẫn tâm để cho ta một mình cô đơn lạnh lẽo sao?”
Nhìn Hoằng Nhưng luôn mang theo dáng vẻ uy nghiêm vậy mà giờ trên mặt lại treo đầy biểu tình mà chỉ trẻ con mới có, khiến cho Thụ Thanh không kìm nổi mà hé miệng cười: “Chờ một chút, ta xem xong sẽ cùng ngươi trở về.” Gạt bàn tay Hoằng Nhưng còn đặt ở trên gương mặt hắn ra, lại nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay. Đột nhiên như nghĩ tới việc gì, tầm mắt Thụ Thanh lại lia qua trên thân người Hoằng Nhưng: “Sao cả hôm nay ta đều không thấy bóng dáng Viêm Hồi?”
“Ngày mai nó phải ra cung, đến Thiếu Lâm tự tôi luyện, cho nên ta bảo nó hôm nay không được rời khỏi tẩm điện.”
“Tại sao phải đi xa như vậy? Ở trong cung cũng không được ư?” Buông quyển sách trên tay, Thụ Thanh trong mắt mang theo nỗi luyến tiếc.
“Thụ Thanh, Viêm Nhi bây giờ tính tình vẫn còn trẻ con, để nó đi ra ngoài tôi luyện lại chính bản thân mình là điều cần thiết.”
“Nhưng y mới mười ba tuổi…”
Biểu tình quyến luyến trên mặt Thụ Thanh làm cho Hoàng Nhưng không khỏi gai mắt: “Thụ Thanh ngươi không được quên rằng, nó cũng là người thừa kế tương lai của cả quốc gia này.”
Thụ Thanh thở dài một hơi: “Ta hiểu chứ.”
Nhìn đến vẻ không vui phảng phất trên gương mặt Thụ Thanh, Hoằng Nhưng sải tay ôm chặt hắn vào ***g ngực: “Nó đã lớn rồi, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho nó.”
“Tuy là như vậy, nhưng Viêm Hồi là đứa nhỏ mà ta đã trông nom từ bé đến giờ, ngươi bỗng dưng bảo y đi đến nơi xa xôi như thế, ta thật sự không nỡ lòng nào…”
“Cho nó bước ra ngoài học hỏi chung quanh, đối với nó cũng chỉ có lợi mà thôi.”
“Những lời ngươi nói ta đều hiểu, thế nhưng mà. . . .”
Hạ xuống một nụ hôn trên trán Thụ Thanh, đồng thời cánh tay đang đặt trên lưng hắn cũng siết chặt: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Thụ Thanh gật đầu, an tâm tựa vào ***g ngực Hoằng Nhưng: “n.”
Hoằng Nhưng vẻ mặt dịu dàng mang theo nụ cười đàm đạm: “Ngươi chỉ cần luôn ở bên ta là tốt rồi.”
“Còn Viêm Hồi nữa.” Tuy Viêm Hồi chỉ kém hơn hắn khoảng mười tuổi, nhưng hắn từ lâu đã coi y như con cái của mình mà thương yêu.
Nghe Thụ Thanh nói vậy, một chùm cảm xúc không vui vẻ gì đột nhiên xâm nhập vào tâm can Hoằng Nhưng.
Vươn tay vỗ vỗ lên cánh tay càng lúc càng siết chặt của Hoằng Nhưng: “Hoằng Nhưng, ngươi buông ta ra trước đã, ngươi ghì ta chặt quá, ta thở không nổi.”
Nghe được lời của Thụ Thanh, Hoằng Nhưng nhanh buông ra cánh tay đang ôm lấy hắn, lo lắng vội vàng cầm bàn tay lạnh như băng tuyết của Thụ Thanh: “Ngươi sao rồi? Thật xin lỗi, ta lỡ không kiểm soát được lực đạo của mình, Tiểu Đức Tử, tuyên ngự. . . .”
Thụ Thanh không chút đắn đo, phản xạ vô điều kiện lấy tay ngăn lại câu nói còn chưa dứt của Hoằng Nhưng: “Không nghiêm trọng như ngươi tưởng đâu, chỉ là bị ngươi siết chặt quá mà thôi.”
Nghe thấy tiếng nói của Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử đứng chờ hầu hạ bên ngoài điện vội chạy đến bên cạnh cửa: “Hoàng Thượng, ngài cùng Thanh chủ tử ở bên trong không sao chứ? Ngài cần truyền ngự y tới đây sao?..”
“Không có gì, ngươi lui ra đi!”
Cảm thấy chắc hẳn là không xảy ra việc gì nghiêm trọng, Tiểu Đức Tử lui người về đáp: “Nô tài tuân chỉ.”
“Ngươi làm sao vậy?” Hoằng Nhưng rất hiếm khi xúc động như vừa rồi. . .
Hoằng Nhưng chầm chậm cúi đầu, dán một nụ hôn mềm nhẹ lên môi của Thụ Thanh, dừng lại một lát, rồi nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn: “Thụ Thanh, ngươi có yêu ta không?”
Mặt Thụ Thanh ửng hồng lên, cúi thấp đầu xuống: “Ta… không biết.” Tình cảnh năm đó là bởi vì sự bá đạo một phương của Hoằng Nhưng mà hai người mới ở bên nhau, bây giờ giống như đã thành thói quen, cứ vậy mà chung sống, cho nên hắn thật sự không biết. . . .
“Nhìn ngươi như vậy, làm lòng ta thật rất bất an.” Nhìn ánh mắt sáng ngời của Thụ Thanh mang theo tầng tầng lớp lớp hoang mang, biểu tình như vậy làm trái tim Hoằng Nhưng đau như cắt.
“Thực xin lỗi ngươi!”
Hoằng Nhưng ánh mắt ảm đạm vươn tay đem Thụ Thanh ôm vào trong ***g ngực mình, bắt đầu từ ngày ngươi xuất hiện trước mắt ta, ngươi nhất định phải thuộc về ta, dù cho ngươi yêu hay không yêu ta, ngươi chỉ cần thuộc về ta là được. . .
Ngay lúc này, thanh âm của Tiểu Đức Tử truyền tới từ ngoài điện lại bất ngờ cắt ngang: “Hoàng Thượng, thái tử ở bên ngoài cầu kiến.” [kiến: gặp]
“Không gặp.”
Nhẹ kéo ống tay áo Hoằng Nhưng, Thụ Thanh rời khỏi vòng tay ôm ấp của y mà nói: “Ngày mai Viêm Hồi phải đi rồi, ta muốn gặp y..”
“Tuyên nó vào đi!” Trong giọng nói bao hàm sự bất đắc dĩ, khiến Thụ Thanh mỉm cười một cách buồn bã.
Chậm rãi tiến vào điện, Viêm Hồi quỳ một gối xuống nói: “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, bái kiến Sư phó.”
“Bình thân!”
“Tạ phụ hoàng.” Đứng thẳng dậy, Viêm Hồi quay đầu nhìn sang phía Thụ Thanh: “Sư phó khỏe.”
Ngón tay thon dài dịu dàng đặt lên trán Viêm Hồi: “Ngày mai ngươi phải đi rồi, ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân, làm việc phải suy xét, còn nữa… trong cung khác xa với ngoài cung, đừng bao giờ tính toán quá mức.”
Khóe môi Viêm Hồi nhẹ nhàng chếch lên mang theo nét cười: “Ta hiểu mà, Sư phó, ngài cứ yên tâm, cũng nhớ phải bảo trọng, phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Hoằng Nhưng đáy mắt ánh lên nỗi nhẹ hờn, đem bàn tay Thụ Thanh còn đặt trên trán Viêm Hồi lấy xuống, chứng minh quyền sở hữu mà ôm chặt Thụ Thanh: “Nó đã lớn rồi, ngươi cũng không nên lo lắng nhiều quá, ngày mai nó phải xuất phát, cho nó trở về nghỉ ngơi sớm đi!”
Không muốn ở trước mặt Viêm Hồi làm ra động tác thân mật như vậy, Thụ Thanh lặng lẽ giãy khỏi cái ôm ấp ấm nồng bao trùm của Hoằng Nhưng: “Cũng tốt, Viêm Hồi hôm nay đi ngủ sớm đi, Sư phó ngày mai sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, đến lúc đó lại tiếp tục nói chuyện!”
Tức giận chau mày, Hoằng Nhưng đem Thụ Thanh lần nữa chặt chẽ giam lại vào trong ngực, ánh mắt cảnh cáo liếc sang phía Viêm Hồi: “Ngươi còn không mau nhanh về nghỉ! Giờ Thìn ngày mai ngươi đã phải đi rồi!”
Nhận lấy ánh mắt sắc bén của phụ hoàng, Viêm Hồi quay đầu nhìn về phía Thụ Thanh: “Vậy Sư phó. . . .”
Biết Viêm Hồi còn muốn hỏi chuyện, Hoằng Nhưng nhìn thoáng qua Thụ Thanh còn đang khẽ giãy dụa trong ***g ngực, không còn cách nào khác đành phải trút ra một tiếng thở dài: “Sáng mai Trẫm sẽ cùng Thụ Thanh tới tiễn ngươi, ngươi mau quay về đi!”
“Tạ ơn phụ hoàng, tạ ơn Sư phó, nhi thần cáo lui.”
“n!”
“Nhớ đi ngủ sớm.”
“Dạ, Sư phó, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Nhìn bóng dáng Viêm Hồi rời đi, một tia sáng kỳ quái xuất hiện trong đôi mắt của Hoằng Nhưng. . .
…………………………………………………