CHƯƠNG 59
Đi theo sau nam hài đã được một lúc, tuy rằng chưa thấy lối ra, nhưng Thụ Thanh vẫn có cảm giác tín nhiệm mãnh liệt đối với nam hài này, chỉ là ẩn ẩn có loại dự cảm bất an khiến Thụ Thanh gọi lại cậu bé đang đi đằng trước: “Tiểu huynh đệ. . . .”
“Lê Hân.”
Đối với cách tự giới thiệu bằng việc đột nhiên gọi thẳng tên mình, Thụ Thanh hiển nhiên đã quen, cho nên lúc đối phương vừa dứt lời, Thụ Thanh liền mỉm cười gật đầu một cái: “Ta tên là Triệu Thụ Thanh.”
Lê Hân sau khi nghe được tên của hắn, trong mắt thoáng hiện lên một tia đã hiểu, ngay sau đó lại thản nhiên như không, phán ngay một câu: “Là nương tử của sư huynh.”
Cảm giác mí mắt mình giật giật, Thụ Thanh miễn cưỡng cười cười: “Lê Hân, ta là nam nhân, không nên gọi ta bằng danh xưng của nữ tử.” Nhìn Lê Hân đi đến trước mặt hắn, vươn tay, còn không coi ai ra gì mà sờ lên ngực hắn, dường như đang muốn xác nhận lời hắn nói là thật hay giả, nhưng có vẻ vẫn chưa thể khẳng định mà lại tiếp tục sờ xuống phía dưới, Thụ Thanh vội vàng lui lại đằng sau, đẩy ra bàn tay còn muốn tiếp tục sờ soạng trên người mình: “Lê Hân!”
Trừng nhìn bàn tay mình một chút, Lê Hân ngẩng đầu nhìn về phía Thụ Thanh, khẩu khí cũng từ nghi hoặc chuyển sang khẳng định: “Sư huynh là nữ? . . . Vậy thì phải đổi sang gọi là sư tỷ!”
Không biết nên biểu tình như thế nào, Thụ Thanh thở dài một hơi, bóp bóp khóe miệng có chút run rẩy, hắn mới hỏi lại: “Sư huynh mà ngươi nhắc tới chính là Mộ Hàm sao?” Nơi này cùng nơi ở của Mộ Hàm tương tự như thế, vậy hai người nhất định có chỗ liên quan.
“Đúng vậy.” Lê Hân gật đầu một cái, tiếp theo lại khẽ lắc đầu: “Duệ Vũ Mộ Hàm là sư tỷ, không phải sư huynh.”
Thấy đối phương đã hoàn toàn hiểu lầm, Thụ Thanh vội vàng lên tiếng giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, Mộ Hàm hắn. . . .” Lời muốn giải oan cho Mộ Hàm còn chưa có nói hết, một trận tiếng bước chân từ xa liền truyền đến trong tai Thụ Thanh.
Mà khi Thụ Thanh còn đang kinh hãi vì cảm nhận được đối phương đã sắp đến gần nơi này, lại thấy Lê Hân xoay người, nhanh chóng đem hắn bao bọc trong phạm vi bảo hộ của y.
Quả nhiên giây lát sau, trước mắt họ liền xuất hiện đoàn người gồm một lam y nữ tử cùng rất nhiều tay chân, Thụ Thanh trong lòng vốn bất an cũng càng thêm luống cuống, ban nãy hắn gọi lại Lê Hân là định bảo y rời khỏi nơi này trước, để tránh mình sẽ mang đến cho y phiền toái không cần thiết, ai ngờ vẫn là không thể thoát được.
Nhìn thấy Lê Hân đứng ngăn trước Thụ Thanh, lam y nữ tử liền lập tức cung kính hành lễ, sau mới đứng dậy: “Tiểu cốc chủ, cốc chủ tìm ngài đã nửa ngày, thì ra là ngài ở đây.” Đã quen tiểu cốc chủ ít nói, Lăng Vi cũng không thèm để ý, nói tiếp: “Ngài vẫn nên đến thư phòng trước đi! Cốc chủ nói là tìm ngài có chuyện cần trao đổi, nơi này giao cho nô tỳ xử lý được rồi.”
Thái độ không e dè, cũng không thất lễ, nhưng Lê Hân vẫn bất vi sở động, lam y nữ tử có chút khó xử nhìn tình huống trước mắt, lệnh của cốc chủ bọn họ không dám không làm, thế nhưng mọi người đều biết công phu của tiểu cốc chủ rất lợi hại, bọn họ làm sao có thể lỗ mãng, đang trong giằng co, thanh âm lạnh băng âm trầm của Duệ Vũ Việt Trạch đột nhiên vang lên: “Ám đạo này hôm nay sao lại náo nhiệt thế?”
Trên mặt lam y nữ tử hiện lên vui mừng, cung kính khom người: “Cốc chủ.”
Lê Hân giương mắt, vẫn là không chút biểu tình, thanh âm cứng nhắc gọi một tiếng: “Nhị sư huynh.”
Gật gật đầu, Duệ Vũ Việt Trạch nhìn lướt qua Thụ Thanh: “Ám đạo bí ẩn như vậy mà ngươi cũng có thể mò đến, còn khiến vị sư đệ ít tiếp xúc với người ngoài này của ta phải dẫn đường cho ngươi, năng lực của ngươi quả thật không nhỏ đấy!”
Nhìn thoáng qua Lê Hân đang đứng chắn trước mặt mình, Thụ Thanh mới mỉm cười: “Cốc chủ quá khen rồi.” Sự bình thản trong giọng nói, làm cho người ta cảm thấy bọn họ nói chuyện cứ như hai người bằng hữu đang vừa khen vừa khiêm tốn với nhau vậy, điều này làm cho Lê Hân có chút khó hiểu nhìn nhìn vị sư huynh phía trước, lại chuyển tầm mắt sang Thụ Thanh vẫn mang vẻ mặt bình thản sau lưng mình.
Thấy rõ sự nghi hoặc của Lê Hân, Thụ Thanh lại nở nụ cười: “Ta và cốc chủ có chút chuyện cần nói, Lê Hân, cám ơn ngươi nãy giờ đã dẫn đường cho ta.” Dứt lời liền lướt qua Lê Hân còn đang ngốc lăng tại chỗ, đi về phía Duệ Vũ Việt Trạch.
Nhìn chằm chằm theo bóng dáng Thụ Thanh, sự khó hiểu trong mắt Lê Hân lại càng sâu, chẳng lẽ không phải như y đã nghĩ? Nhưng sao có thể? ? ? ? ? ? Hỗn loạn trong đầu khiến Lê Hân vô thức nhíu mày. . .
…………………………………………………………..