Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 5: Chương 5




Edit: Dưa Hấu

______________________________

Trì Oánh cùng búp bê tiểu Lạc ở chung mấy ngày nay, đã phát hiện ra vị bá đạo tổng tài này mặt ngoài thì cao lãnh nhưng nội tâm lại là một người cuồng tự luyến.

Cô cảm thấy chính mình đã không có cách nào nhìn thẳng vào gương mặt rất tuấn tú của Lạc Minh Dịch.

Cô thu thập mọi thứ xong, thời điểm đi ra khỏi cửa cao ốc công ty, đã thấy Tiểu Hà không biết từ khi nào mang theo túi xách theo ra tới.

“Cậu không cần đi làm sao?” Trì Oánh liếc trắng mắt cô bạn một cái, “Đi theo mình làm gì?”

Tiểu Hà hì hì cười nói: “Đương nhiên việc tương đối quan trọng bây giờ là giúp cậu bắt lấy Lạc tổng rồi, đi làm gì gì đó không còn là vấn đề...... Đi, đi mua quần áo!”

Trì Oánh ngạc nhiên, “Cái gì?”

Tiểu Hà nhíu mày nói: “Đương nhiên là phải ăn mặc đẹp một chút, trở thành loại hình cậu chủ Lạc yêu thích thì cậu mới đại thắng được chứ a! Cậu nhìn cậu xem, nhiều năm mặc trang phục công sở, một chút mùi vị nữ nhân đều không có, Lạc tổng sẽ bị cậu hấp dẫn sao?”

Công ty không có yêu cầu phải thường xuyên mặc trang phục công sở, rất nhiều nữ đồng nghiệp đều thích trang điểm đến xinh đẹp hoàn mỹ đi làm. Đặc biệt là Tiểu Hà, đối với ăn mặc quần áo trang điểm có nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ, đối với Trì Oánh một thân công sở trang nghiêm cô đã sớm nhìn không thuận mắt.

Trì Oánh: “......”

Tiểu Hà một tay đem thùng giấy cô đang ôm đoạt lấy, ném vào cốp xe ô tô đang đậu cách đó không xa, tự mình mở cửa xe, làm một cái tư thế “xin mời”, “Lạc tổng phu nhân tương lai, xin mời lên xe!”

Cô vẫn luôn tự lái xe đi làm, dưới công ty có chỗ đậu xe, đậu xe ở đây quả thực rất tiện.

Trì Oánh thật không biết nói gì: “Có cần phải vậy không?”

Tiểu Hà đem cô đẩy lên chỗ ghế phụ, đóng cửa xe lại.

Thời điểm Tiểu Hà xoay người đi qua ghế lái, búp bê tiểu Lạc bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu, “Cần thiết.”

Trì Oánh: “Ha hả, đúng là nam nhân nông cạn......”

Lúc này Tiểu Hà đã lên xe, búp bê tiểu Lạc muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.

Tiểu Hà khởi động xe, một bên lái xe một bên khát khao cuộc sống tương lai tươi đẹp, “Chờ cậu thành Lạc phu nhân rồi, mình có thể thơm lây được quen biết với những người bạn giàu nứt vách của Lạc tổng, đến lúc đó tớ cũng không cần tiếc tiền mua mấy chiếc xe nho nhỏ này, mua bao nhiêu túi xách phiên bản giới hạn cũng không cần đau lòng...... A, cuộc sống thật là tốt đẹp mà!”

Trì Oánh có ý đồ đem cô ấy kéo về hiện thực, “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, tớ không đảm đương nổi cái danh Lạc phu nhân, cậu cũng sẽ không gả được cho phú nhị đại đâu.”

Tiểu Hà lại rất tự tin, “Tin tưởng mình đi, cậu nhất định có thể lên làm Lạc phu nhân, tớ cũng nhất định có thể gả cho phú nhị đại đó nha.”

Xe ở dừng lại bên đường đi bộ, Tiểu Hà đỗ xe xong, lôi kéo Trì Oánh đi vào khu phố bán trang phục. Nơi này là địa phương tụ tập nhiều cửa hàng nhãn hiệu thời trang mà Tiểu Hà thường xuyên tới. Bất quá Trì Oánh lại rất ít khi tới, giá cả quần áo bên này quá mắc, cô vẫn là tương đối thích mua hàng trên mạng hơn.

“Cửa hàng này,“ Tiểu Hà kéo Trì Oánh vào một cửa hàng, “Tớ thường xuyên tới chỗ này, quần áo đặc biệt thời thượng.”

Cô cầm lấy một cái váy đầm đưa cho Trì Oánh, “Thử xem!”

Trì Oánh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Tiểu Hà không tồi, cô chọn cái váy đầm này xác thật là khá đẹp, váy dài cổ chữ V màu xanh da trời nhạt phía trên được thêu một ít hoa văn đơn giản nho nhỏ, mang theo phong cách hiện đại lại có chút truyền thống.

Nhìn quanh toàn bộ cửa hàng, thật đúng là tìm không ra cái váy nào đẹp mắt như cái này.

Trì Oánh cầm váy đi vào phòng thử đồ, đi được nửa chừng chợt quay lại, đem túi xách ném cho Tiểu Hà, đưa cho cô giữ dùm.

Cô để búp bê Lạc ở trong túi xách, làm sao có thể mang theo nó đi vào phòng thử đồ?

Tiểu Hà rất tự nhiên mà nhận lấy túi xách, cũng không có suy nghĩ nhiều —— đương nhiên, người bình thường cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Khi Trì Oánh thay xong quần áo ra tới, lại không thấy Tiểu Hà đâu, cô bỗng nhiên liền có một loại cảm giác không tốt lắm.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Tiểu Hà từ một phòng thử đồ khác đi ra, trong tay còn cầm hai cái túi xách.

“Sao lại mang theo túi xách đi vào?” ánh mắt Trì Oánh phức tạp mà nhìn thú bông của mình trong túi xách.

Tiểu Hà biểu cảm trịnh trọng mà nói: “Đương nhiên là sợ bị người ta trộm a! Ở nơi công cộng không thể rời tầm mắt khỏi túi xách, cậu về sau ra cửa cũng nhớ rõ, biết không?”

Trì Oánh nhận lấy túi xách của mình, ở trên đầu búp bê tiểu Lạc đập một cái, nhỏ giọng mắng một câu: “Sắc lang!”

Búp bê tiểu Lạc nhỏ giọng kháng nghị: “Tôi cái gì cũng không thấy! Tôi bị đè ở phía dưới túi xách!”

Trì Oánh lại nện hắn một cái, “Cho nên anh đang cảm thấy đáng tiếc phải không?”

Búp bê tiểu Lạc: “Phản đối! Cô đây là hoài nghi nhân phẩm của tôi!”

Tiểu Hà đi tới, cười nói: “Cậu thật ra là muốn tớ đưa cho cậu con búp bê vải này a, cùng nó nói cái gì vậy? Hỏi nó thời tiết sao?”

Cô có biết là búp bê vải có trí tuệ nhân tạo, cho nên lúc nhìn thấy Trì Oánh cùng búp bê vải nói chuyện cô cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Hà đối với búp bê tiểu Lạc cười nói: “Chồng yêu Minh Dịch, quần áo này của em có đẹp không?”

Câu lệnh khởi động búp bê vải này là cô cài đặt, nên rất tự nhiên mà nói ra.

Búp bê tiểu Lạc lại không có bất kỳ phản ứng gì, Tiểu Hà có chút kỳ quái, “Bị hỏng rồi sao? Mình nói câu lệnh khởi động rồi mà!”

Trì Oánh lại đưa tay lên trên đầu búp bê tiểu Lạc lại đập cho một cái, cười gượng hai tiếng, “Có thể là...... Nơi này quá ồn, nó không nghe rõ đi.”

Tiểu Hà đề cao thanh âm, “Chồng yêu Minh Dịch, em mặc cái này có đẹp không?”

Búp bê tiểu Lạc chỉ có thể ủy khuất mà làm bộ một chút âm thanh thông minh, “Đẹp......”

Tiểu Hà khẽ nhíu mày, “Lúc mình hỏi vấn đề này chỗ búp bê của người khác, âm thanh trả lời đều là 'vợ mặc cái gì cũng siêu đẹp', cái này của cậu sao lại trả lời như vậy?” Cô suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên gật đầu một cái, “Đúng rồi, nó có thể phân biệt âm thanh, chỉ kêu chủ nhân của mình là 'vợ' thôi, cậu là chủ nhân của nó, cậu hỏi nó mới có thể kêu cậu là vợ được.”

Cô ấy bỗng nhiên hứng thú bừng bừng, “Hỏi mau! Tớ muốn nghe!”

Trì Oánh bị cô cuốn lấy không buông cũng không còn biện pháp, chỉ có thể căng da đầu mà hỏi: “Chồng...... chồng yêu Minh Dịch, em mặc bộ này có đẹp hay không?”

Búp bê tiểu Lạc rất trực tiếp mà trả lời: “Khó coi.”

Tiểu Hà đọng lại một chút tươi cười, “Con này bị sản xuất thành trí tuệ thiểu năng hả, hay là ném đi.”

Trì Oánh quay lại phòng thử đồ thay lại quần áo rồi đưa lại cho nhân viên của cửa hàng, cô tuy rằng cảm thấy quần áo này khá xinh đẹp, mặc vào hiệu quả cũng không tồi, nhưng giá cả thật sự có chút ngoài khả năng, cõi lòng đau như cắt.

Nhất là...... Búp bê tiểu Lạc nói khó coi, như vậy khẳng định là không phù hợp với thẩm mỹ của Lạc Minh Dịch, đối với việc cô không trợ giúp được gì cho kế hoạch, nên không cần thiết đầu tư số tiền này.

Thời điểm Tiểu Hà mua quần áo chưa bao giờ sẽ đau lòng vì tiền, một hơi mua 3 bộ váy, giá cả không sai biệt lắm tương đương với một tháng tiền lương, sau đó cảm thấy hoàn toàn mỹ mãn mà xách theo túi mua hàng đi ra cửa.

Trì Oánh lại theo Tiểu Hà đi vào cửa hàng khác thử vài món quần áo, Trì Oánh thử quần áo này nọ xem ra đều rất xinh đẹp, nhưng búp bê Lạc lại chỉ có một câu trả lời: “Khó coi.”

“Cậu sẽ không thật sự nghe theo ý kiến cái đồ thiểu năng trí tuệ này đó chứ?” Tiểu Hà như là đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn về phía Trì Oánh, “Nó làm gì có thẩm mỹ.”

Thừa dịp thời gian Tiểu Hà đi vào phòng thử đồ, Trì Oánh nhỏ giọng hỏi búp bê tiểu Lạc, “Thẩm mỹ của anh thật sự có vấn đề hả? Mấy cái quần áo này rõ ràng đều rất đẹp.”

Búp bê tiểu Lạc “Hừ” một tiếng, “Tất cả đều rất bình thường! Tất cả phụ nữ bên cạnh tôi cũng mặc loại quần áo như vậy, cô cũng mặc như vậy thì làm tôi chú ý như thế nào?”

Trì Oánh cảm thấy hắn nói mấy câu này ngược lại cô chưa từng nghĩ tới, thật ra quần áo đẹp mỗi người đều sẽ mua, cô muốn khiến cho Lạc Minh Dịch chú ý, vẫn là phải có chút gì đó đặc biệt.

“Vậy anh rốt cuộc sẽ ấn tượng khắc sâu đối với phụ nữ mặc quần áo như thế nào?” Trì Oánh hỏi.

Búp bê tiểu Lạc chần chờ trong chốc lát, cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: “Sườn xám... màu tím nhạt.”

Trì Oánh khó hiểu, “Tại sao vậy?”

Đầu búp bê tiểu Lạc càng cúi thấp, “Cái này......”

Trì Oánh có chút nóng nảy, “Tiểu Hà ra tới bây giờ, mau nói đi! Anh có muốn tôi cứu anh nữa không?”

Búp bê tiểu Lạc lúc này mới có chút không được tự nhiên mà mở miệng nói: “Mối tình đầu của tôi...... Có một cô ấy lần mặc sườn xám màu tím nhạt, tôi có ấn tượng đặc biệt sâu sắc...... Tôi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ngày đó cô ấy tặng cho tôi một hộp dâu tây ướp lạnh, tôi vẫn một mực giữ lại không ăn, sau đó đem bỏ vào ngăn đông, lấy nước đá bọc lại thành viên tròn cũng không giữ lâu được, lúc người hầu trong nhà quét dọn vệ sinh đem ném đi, tôi còn khổ sở rất lâu.”

Trì Oánh nhịn không được cười to, “Thì ra là thế...... Chuyện từ khi nào a? Cô ấy hiện giờ ở đâu? Sao không cùng anh ở bên nhau?”

Búp bê tiểu Lạc ngượng ngùng một chút, nhỏ giọng nói: “Mười lăm năm trước rồi.”

Trì Oánh ngây người, “Anh hiện tại bao nhiêu tuổi?”

Búp bê tiểu Lạc: “22.”

Trì Oánh đảo hít vào một hơi, “Anh từ hồi còn tiểu học đã biết yêu đương? Vậy là, cô ấy mặc chính là một bộ sườn xám của trẻ em sao?”

Búp bê tiểu Lạc: “Không phải, cô ấy năm đó mười bốn...... Không phải là yêu đương, chính là...... yêu đơn phương.”

Trì Oánh: “......”

Khó trách không ở bên nhau, cô gái kia lớn hơn hắn tới bảy tuổi, chờ đến khi Lạc Minh Dịch thành niên, con người ta đã sớm kết hôn rồi?

Chẳng qua cô cảm thấy cách làm COS (cosplay) mối tình đầu của người ta thật sự là...... có chút LOW, đặc biệt giống như là mấy chuyện nhân vật phản diện nữ phụ trong phim ngôn tình hay làm.

Nhưng dù nghĩ sao thì cũng là vì cứu người, cùng với một nửa gia sản làm thù lao, nên cô quyết định nhịn.

“Còn có,“ búp bê tiểu Lạc lại nói, “Mối tình đầu kia...... tháng sau cô ấy về nước, hơn nữa cô ấy đã ly hôn......”

Trì Oánh trong nháy mắt cảm thấy chính mình đang trải qua sự kiện tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết vừa ra mắt.

“Chẳng lẽ anh đối với cô ấy......” Cô gần như muốn phát điên, đây là cốt truyện cái quỷ gì vậy?

Búp bê tiểu Lạc khụ một tiếng, “Mối tình đầu mà...... cô cũng biết, luôn là tương đối khó quên.”

Trì Oánh bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật, truy vấn: “Sau đó thì sao? Các người thế nào? Anh có phải hay không lập tức liền theo đuổi cô ấy, lúc đã theo đuổi được rồi thì phát hiện đã không có cảm giác của năm đó liền vứt bỏ cô ấy? Rồi sau đó cô ấy vì yêu nên sinh hận liền mưu sát anh?”

Cô hưng phấn lên, “Mối tình đầu chính là kẻ tình nghi số một! Phá án!”

Búp bê tiểu Lạc có chút phát điên, “Cô sao không đi làm biên kịch luôn đi? Từ lúc cô ấy xuất hiện đến khi tôi chết mới có hai tháng! Chỉ hai tháng tôi có thể hoàn thành từ quá trình từ theo đuổi đến vứt bỏ người ta sao? Tôi là người cận bã như vậy sao?”

Trì Oánh kéo kéo khóe miệng, “Không phải sao?”

Lúc này Tiểu Hà thử quần áo xong ra tới, thanh toán tiền mua quần áo, quay đầu lại thấy Trì Oánh hai tay vẫn trống trơn như cũ, cô rất bất mãn, “Cậu không có mua được quần áo sao? Cũng đã đi dạo hơn phân nửa con phố. Tớ nói cho cậu biết, tiền của phụ nữ chính là dùng để mua quần áo, giỏ xách, đồ trang điểm với giày cao gót, tiền của cậu hiện tại đều là đầu tư cho tương lai, không thua thiệt đâu.”

Trì Oánh bỗng nhiên nói câu: “Tớ muốn đi mua sườn xám.”

Tiểu Hà có chút không tin điều mình vừa nghe được, “Cậu nói cái gì? Sườn xám? Cậu á hả?”

Biểu tình của cô ấy kiểu như là một lời khó nói hết, “Sườn xám rất dễ hiện ra dáng người, là dành cho những người phụ nữ ngực to mông nở eo thon mặc, cậu nhìn cậu xem...... chỗ nào phù hợp?”

Trì Oánh: “......”

Có thể đừng nói trắng ra như vậy được không? Còn có thể tiếp tục làm bạn được nữa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.