20/2/2022
Edit: Chary
_______________________________
Bên ngoài Thương Lang Bắc Vực.
Khoảng khắc kim sắc vương liên nổ tung, đệ tử tiên môn bách gia bị oanh tạc đến không kịp trở tay. Uy áp vô hình tựa biển khơi vạn dặm, đem mọi người chấn bay trăm trượng có thừa.
Đao kiếm pháp khí của những người đứng quá gần đều bị phá hủy tại chỗ, chia năm xẻ bảy.
“Khụ khụ, khụ...... Môn chủ.” Tiểu đệ tử giãy dụa chui ra khỏi đống tuyết. Cậu ôm ngực, muốn dùng kiếm chống đỡ thân thể thì phát hiện trong tay mình chỉ còn lại cái chui kiếm.
“Môn chủ ơi, kiếm của ta......”
Đối với vài tiên môn đệ tử mà nói, kiếm còn quan trọng hơn so với mệnh. Nhất là kiếm tu đại tông – Phong gia.
Tiểu đệ tử này chính là môn đồ Phong gia.
“Vứt, về rồi đúc lại.” Phong Cư Yến chẳng buồn nhìn cậu, ánh mắt nhất mực đặt tại cách đó trăm trượng, tú mi gắt gao nhíu chặt.
Nàng đảm đương chức môn chủ, đương nhiên không thể chật vật lăn lộn giống như đệ tử, trường kiếm trong tay dựng thẳng trước người, chắn hơn phân nửa uy áp.
Dáng người nàng thẳng tắp, nhưng giữa kẻ tay trào ra máu tươi, nhuốm đỏ kiếm văn.
Tiểu đệ tử nhìn theo huyết sắc, trong lòng cả kinh.
Cậu mới nhập môn, hiểu biết nông cạn. Đây là lần đầu tiên cậu gặp cảnh môn chủ đổ máu: “Môn chủ, cái kim ảnh kia là vật gì, sao lại lợi hại đến thế?”
“Hẳn là Bổn Mệnh Vương Liên.”
“Bổn Mệnh Vương Liên?!”
Các tiểu đệ tử thần tình kinh nghi.
Tương truyền, Thiên Túc Thượng Tiên độc hữu Bổn Mệnh Vương Liên. Bởi hắn chấp chưởng Hình và Xá, một tay định 'tử' một tay quản 'sinh', cho nên sỡ hữu hai đại mệnh chiêu ——
Một chiêu dùng câu vong hồn, một chiêu để sinh vạn vật.
Bổn Mệnh Vương Liên chính là cái trước.
“Bọn ta chỉ được nghe kể chứ chưa từng thấy qua.”
“Ai chính mắt nhìn thấy? Người thấy qua đều đã chết.” Phong Cư Yến nói.
Huống chi đó là mệnh chiêu.
Bổn ý ban đầu của mệnh chiêu vốn mang ý 'lấy mệnh đổi chiêu', tức cần thiêu tẫn thần hồn. Dù là Thiên Túc Thượng Tiên cũng phải hứng chịu hao tổn cực lớn, căn bản không thể tùy tiện sử dụng.
Vào hai mươi lăm năm trước, chiêu này từng một lần xuất thế.
Ngày đó Thái Nhân sơn nứt vỡ, Tiên Đô tẫn hủy, ba nghìn Linh đài sụp đổ, đại bộ phận đều chìm xuống đáy Vô Đoan.
Có người nói, hôm nọ tại đỉnh Thái Nhân – địa phương cách Tiên Đô gần nhất, người ta bắt gặp vương liên kim ảnh chiếu hạ.
Kế tiếp liền nghe tin ma đầu Ô Hành Tuyết bị nhốt vào Thương Lang Bắc Vực.
Từ đó về sau, Tiên Đô chẳng còn tồn tại.
Mất Tiên Đô chèo chống, trần gian lâm vào hỗn loạn, tai họa liên miên.
Chỉ những nơi tông môn tụ tập, tiên miếu tượng thần san sát mới miễn cưỡng bảo hộ dân chúng bình an.
Bắt đầu tự khi ấy, tiên môn bách gia sửa đổi niên hiệu, gọi “Thiên Thù“.
***
“Môn chủ?” Tiểu đệ tử lưỡng lự hỏi: “Vì sao Bổn Mệnh Vương Liên lại tự nhiên hiện thế? Thiên Túc Thượng Tiên không phải đã..... mất rồi sao?”
“Thương Lang Bắc Vực dẫu sao cũng là nơi hắn chấp chưởng, hẳn có chút thần hồn còn vương lại, về phần tại sao Bổn Mệnh Vương Liên xuất hiện...” Phong Cư Yến đang nói bỗng im bặt, “Chẳng lẽ ——”
Chẳng lẽ đại ma đầu thật sự còn sống?
Không những còn sống, thậm chí muốn ly khai chốn này, vậy nên mới kích ra tàn chiêu?
“Hai mươi lăm năm, thiên tỏa cầm tù đằng đẳng hai mươi lăm năm. Ta nghĩ ma đầu kia nếu sống sót, cũng chỉ thừa lại hơi tàn, thoi thóp kéo dài.”
Ai không vậy chứ?
Tiên môn bách gia cơ hồ đều có ý nghĩ như thế.
Bọn họ chưa tính đến việc sẽ xảy ra ác chiến, cho nên dẫn theo đa số là đệ tử trẻ tuổi, nhóm còn lại lưu thủ ở bổn gia, thời khắc đề phòng quần ma tà túy trong Chiếu Dạ thành.
Thế nhưng xem ra, vẫn là bọn hắn liều lĩnh.
“Ta thấy nên gọi thêm nhân thủ đến đây.” Có người đề nghị.
“Vậy...... chẳng phải quá mức nghiêm trận dĩ đãi sao?”
“Không đâu, y chính là người đã huyết tẩy cả Tiên Đô – Ô Hành Tuyết đấy!”
***
Tại thời điểm mà tiên môn bách gia thương nghị đại sự, Ô Hành Tuyết đã huyết tẩy cả Tiên Đô đang bị lạc đường.
Người tay nâng cự kiếm kia xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi.
Khi thân ảnh người nọ tiêu thất, đóa kim sắc vương liên cự đại bỗng dưng bao vây lấy Ô Hành Tuyết, mãnh liệt kéo y xuống phía dưới.
Lúc ấy, Ô Hành Tuyết thầm nghĩ rằng: Nguy hiểm, lộ tẩy mất thôi!
Chật vật rơi xuống nước trước bao con mắt, vai tà ma này liền khỏi cần diễn nữa.
Vừa tự giễu xong, y chợt nghe thấy tiếng kêu càng chật vật thảm thiết hơn của bọn thủ hạ.
Ô Hành Tuyết: “......”
Ô Hành Tuyết: “?”
Màn thăm hỏi nước mát trong dự kiến không có phát sinh.
Hàn đàm kia giống như hư ảnh, y chẳng dính phải một giọt nước, nhưng tốc độ rơi lại cực nhanh.
Cuồn phong băng lãnh gào thét bên người, thanh âm kinh hô chưa từng đình chỉ.
Y mơ hồ nghe được có người kêu: “Đây là cái nơi quỷ nào?”
Rồi thanh âm càng thêm mơ hồ đáp: “Trên dưới Thương Lang Bắc Vực tổng cộng có ba mươi ba tầng, tương ứng Thái Nhân Bạch Tháp.”
Còn có người nói: “Tầng cuối bảo tháp, chôn giấu báu vật.”
***
Khi đáp tới mặt đất, Ô Hành Tuyết cảm giác xiềng xích trên thân thể mình hung hăng chấn động một phen.
Ngực, thắt lưng, cổ tay cùng mắt cá chân đau nhức liên hồi, đau đến độ ngũ cảm của y đều thất lạc. Y thậm chí chẳng còn tâm tư phán đoán mình hạ xuống thế nào, có khó coi hay không.
Bất quá vạn hạnh, đợi ngũ cảm dần dần khôi phục, y biết bản thân đang đứng.
Kim sắc vương liên vây khốn y đã biến mất, bởi vì y không cảm thụ được cỗ kiếm khí mang theo vị phong tuyết kia nữa.
Y vừa chờ đau đớn hòa hoãn, lòng vừa nghĩ thật bất ngờ.
Vương công Thước Đô hiển quý người nào không lớn lên trong cẩm y ngọc thực? Vô cùng kim quý. Chịu nửa điểm tổn thương, cả quý phủ liền lo sốt vó, dỗ dành thượng dược đồ cao.
Y từng trải qua những ngày tháng được nuông chìu, tự nhận nhịn đau không giỏi.
Nhưng vừa nảy đau như khoét tâm, y cư nhiên chẳng rên một câu, nuốt xuống tất cả phản ứng, chỉ vì bên cạnh có mấy tên thủ hạ.
Đời trước ta nợ các ngươi không ít ha.
Ô Hành Tuyết thầm nghĩ.
Thế là, đương lúc đám thủ hạ lảo đảo tiếp đất, liền thấy thành chủ nhà mình chậm rải mở mắt ra, con ngươi đảo qua mấy người bọn họ, cười lạnh một tiếng.
Mọi người: “...”
Bọn họ vốn muốn hỏi “Thành chủ, chúng ta đây là bị ném tới chỗ nào?”
Nhưng tiếng cười lạnh rót vào tai, bọn họ lại ừng ực nuốt trở về.
“Thành chủ ngài.... ngài cười cái gì vậy ạ?” Cái tên khoái ngôn khoái ngữ nọ nào nhịn nổi đành cẩn thận hỏi.
Hắn luyện cấm thuật từ năm mười bốn tuổi, sau này cơ thể dừng phát triển, đứng bên đồng bạn liền có vẻ gầy nhỏ đơn bạc.
Khoảng cách xa còn tốt, như lúc này họ đứng cách nhau chỉ hai ba thước, chiều cao của Ô Hành Tuyết nổi bậc mười phần, nên khi hắn nói chuyện đều phải ngửa mặt.
Hắn cứ vậy mong ngóng hồi lâu, chờ được Ô Hành Tuyết nâng lên cánh tay, ngón tay thon dài khẽ sờ nơi cổ chính mình, phát họa vật vô hình nào đó, rồi lạnh nhạt nói rằng: “Ta? Ta cười cái khóa này thật phiền toái, lách ca lách cách, quá ầm ĩ.”
“......”
Ta trả lời thật lòng đó.
Thủ hạ ngửa mặt nhìn trời chả dám ừ hử, bản thân y chẳng có ý định nói thêm.
Ngón tay Ô Hành Tuyết dời khỏi dây xích, ném cho bọn họ một câu: “Dẫn đường.”
“Đi đi đi — đi mau chút!” Một thủ hạ vội vã tiếp lời, như thể sợ tên lắm mồm kia lại tự tìm đường chết, gã gắt gao túm lấy người, hàm răng nghiến ken két: “Ninh Hoài Sam ngươi não không dùng được thì đừng kéo chúng ta làm đệm lưng!”
Ninh Hoài Sam bị bọn họ kéo lê vài bước mới mờ mịt ngẩng đầu: “Không đúng, nên đi chỗ nào?”
Đám người ra sức chế trụ: “......”
Đúng vậy, đi đâu nha?
Bọn họ có chút phát ngốc, chần chờ chốc lát rồi quay đầu hỏi: “Thành chủ, ngài muốn đi đường nào?”
Ô Hành Tuyết không gần không xa đi ở phía sau, bước chân chưa dừng: “Ngươi nói xem.”
“.....”
Ta......
Bọn họ chẳng có lời nào để nói, cũng không dám truy vấn. Dù sao cả bọn đều biết, Ô Hành Tuyết chán ghét nhất kẻ ngu dốt.
Bọn họ nâng mắt quét nhìn chung quanh.
Tuyết phủ khắp mảnh đất trời hoang vu, trước mắt hiện ra màu tuyết trắng ngần. Xa xa có gốc khô thụ che trời, tựa hồ từng bị đốt trụi, tiêu sắc loang lỗ, ngẩng đầu cũng chẳng thể trông đến ngọn cây.
Bọn họ hoài nghi cành khô Ô Hành Tuyết đứng lúc trước, chính là ngọn của gốc đại thụ này.
“Ngươi từng nghe qua sao? Thương Lang Bắc Vực có ba mươi ba tầng.” Ninh Hoài Sam lặng lẽ thì thầm cùng đồng bạn.
Thương Lang Bắc Vực lơ lửng trên biển Vô Đoan, quanh năm vân lôi bao phủ, tựa như một khối hắc sắc cự nhai.
Truyền rằng tháp có ba mươi ba tầng, cùng dạng với Thái Nhân sơn Lưu Ly tháp sụp đổ khi xưa, tượng trưng cho ba mươi ba trọng thiên.
Nếu nhánh cây kia là tầng thứ nhất, vậy phiến đại địa hoang dã chứa cự thụ này hẳn là tầng cuối cùng.
“Ngươi nghe đồn từ nơi nào? Giúp ích được gì, biết ba mươi ba tầng tháp đi thế nào sao? Tin đồn có nói cho ngươi, thành chủ bảo chúng ta dẫn đường là dẫn tới đâu không?”
Ninh Hoài Sam: “...... Không có.”
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ: “Nhưng lời đồn có nói, đáy tháp ẩn giấu bảo bối. Ngươi xem, vừa rồi thành chủ kêu dẫn đường, có phải hay không là ý tứ này?”
“Ngươi không thấy lời này đầy vấn đề ư? Chúng ta làm sao biết bảo bối ở đâu, dẫn thế nào đây? Nếu thành chủ thật có ý này mới là cổ quái.”
“Hừ, đừng nói nhảm. Tìm trước, vạn nhất tìm được rồi, ít ra không tính sai đường.”
Gốc khô thụ thật sự rất gây chú ý, mà cái địa phương hoang vu này cũng chả còn nơi khác để giấu bảo bối, cho nên bọn họ nhấc chân đi thẳng về phía đại thụ.
Đến gần mới nhận thấy, dưới gốc cây có vô số trường kiếm cắm nghiêng, hình thành mảnh kiếm trủng vô biên.
Ô Hành Tuyết theo bọn hắn xuyên qua kiếm trủng, đi đến hai chân muốn đứt gãy vẫn chưa thể tới gần đại thụ nửa bước.
“......”
Hiện tại ta lấy xiềng xích ra uy hiếp các ngươi ngồi nghỉ chốc lát còn kịp không?
Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng bọn hắn, tự nhủ trong lòng.
“Thành chủ?” Ninh Hoài Sam cảm thụ được sau lưng như bị kim chích, ngoảnh đầu ấp a ấp úng nói: “Kiếm trủng này rất có khả năng là pháp trận.....”
Biểu tình Ô Hành Tuyết chẳng lộ chút ngoài ý muốn: “Cho nên?”
“Thành chủ à, như ngài đã biết, mấy người chúng ta không am hiểu phá trận.” Ninh Hoài Sam dò xét liếc nhìn Ô Hành Tuyết: “Trận pháp các thứ, trước nay đều do ngài......”
Ô Hành Tuyết: “Ta cái gì? Ngươi nói tiếp đi.”
Giọng nói y thật khẽ, không mang theo bất luận cảm xúc gì. Hù dọa người phải bắt bí chút đỉnh mới tốt, chẳng biết có thoát được kiếp này không ——
“Thành chủ đại nhân, ngài đừng lấy chúng ta làm trò cười.” Thủ hạ sầu mi khổ kiểm: “Ta biết bọn ta chọc ngài mất hứng, cái khác thì sao cũng được. Nhưng chúng ta quả thật không am hiểu mấy trận pháp loạn thất bát tao này.”
“Phải, huống chi đây là Thương Lang Bắc Vực, vạn nhất chúng ta lỗ mãng, loạn tẩu thí xuất hảo ngạt lai*, vậy đành chịu.”
(*Đuổi cái tốt đi, rước cái xấu vào)
“Đúng đó thành chủ, trận này, kì thật ngài đi hai ba bước liền phá, làm gì cần theo chúng ta lãnh phí cước lực đâu.”
Ô Hành Tuyết: “......”
—— Kiếp này tránh không khỏi rồi.
Y trông bọn thủ hạ, lòng than thở đừng nói hai ba bước, ta đi hai ba năm đều ra không được các ngươi sợ chưa?
Y nhẹ nhàng hít một hơi, đang muốn nghĩ biện pháp thì dư quang thoáng liếc thấy một mạt sắc trắng.
Nó bất đồng với sắc trắng của tuyết mà chứa chút lượng ý ôn nhuận, giống ngọc thạch tại minh đường cao giai. Truyện Dị Năng
Y ngoảnh lại, xuyên thấu tầng tầng hàn kiếm đan xen bắt gặp một góc của vật nọ. Là bạch ngọc đài ư?
Ô Hành Tuyết mặc kệ bọn thủ hạ, nâng bước đi đến hướng kia.
Y chân trần lướt qua kiếm phong, chỉ chốc lát đã đứng trước bạch ngọc đài.
Bấy giờ, y mới phát hiện nó chẳng phải ngọc đài....
Mà là ngọc quan.
Cỗ bạch ngọc quan thật lớn, nằm dưới tán đại thụ tham thiên, bị hàng nghìn hàng vạn hàn kiếm vây quanh. Bốn phía nó đóng quan đinh, trên mỗi quan đinh đều khắc một chữ.
Cái chữ kia, không lâu trước đây Ô Hành Tuyết vừa gặp qua, chữ khắc bên gáy một người.
Đây là......
“Đây là quan tài của Tiêu Phục Huyên!!!”
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Xét thấy có vài cô nương nói hồng bao ở chương thứ nhất không kịp lĩnh, nên chương thứ hai thứ ba đều phát một chút, moah moah, ngủ ngon ~
________________________________