Ba Trăm Năm Chẳng Gặp Thượng Tiên

Chương 4: Chương 4: Xuất Lao




28/02/2022

Edit: Chary

_____________________________

Ô Hành Tuyết chớp chớp mắt.

Ngày tháng y từng trải qua quá nhàn tản, đây là lần đầu tiên bình sinh bị người ta khống chế yết hầu yếu hại.

“Ngươi muốn giết ta à?” Y nhìn Tiêu Phục Huyên, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Phục Huyên khẽ động cánh môi nhưng không đáp lời.

“Ngươi không thể giết ta.” Ô Hành Tuyết nói tiếp.

Tiêu Phục Huyên vẫn như cũ giữ chặt trường kiếm, mâu quang thẳng tắp nhìn theo mũi kiếm, lát sau mới lên tiếng: “...Vì sao?”

Giọng hắn rất trầm, có vị khàn khàn vì lâu ngày không nói chuyện.

“Bởi vì ngươi nhận lầm người.” Ô Hành Tuyết chậm rì rì nói.

Y cho rằng Tiêu Phục Huyên chí ít sẽ ngạc nhiên, hoặc khẽ cau mày. Nhưng đối phương một mực kề kiếm vào cổ y, thờ ơ.

Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, rồi thực mau lấy lại phản ứng: E rằng nguyên chủ nghiệp chướng nặng nề, hại vô số nhân tài ngã xuống, cho nên không ai dễ dàng tin tưởng lời y nói.

Ta oan uổng quá, Ô Hành Tuyết nghĩ bụng.

“Bọn họ gọi ngươi là Thiên Túc Thượng Tiên, danh hào lợi hại như vậy chắc chắn phải nhìn ra được, ta......” Y nhẹ giọng nói được một nửa bỗng dưng ngưng lại, liếc mắt nhìn chỗ mấy thủ hạ đang đứng.

Tiêu Phục Huyên cuối cùng chịu mở miệng: “Ngươi nói, bọn họ không nghe thấy.”

Không nghe thấy?

Ô Hành Tuyết bấy giờ mới ý thức, nảy giờ chẳng cảm nhận động tĩnh gì từ bọn thủ hạ. Gió tuyết bên người phảng phất tạo thành lồng giam, ngăn trở tất cả ngoại nhân ở bên ngoài.

Y liếm môi, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải y.”

“Ta càng không phải ma đầu mà các ngươi nói.”

Tiêu Phục Huyên nhìn y thật sâu, sau đó mi tâm hắn chậm rãi nhíu chặt.

“Chẳng biết có phải do ma đầu kia tâm cơ sâu nặng, quỷ thoại liên thiên, nên ngươi khó tin tưởng ta hay chăng” Ô Hành Tuyết có chút bất đắc dĩ, “Đây cũng là thường tình.”

Y khẽ kéo khóe môi, tiếp tục nói: “Nhưng ta thật sự không phải y. Ta thậm chí chả phải người chốn này, nếu ngươi cùng thần tiên trong thoại bản giống nhau, hẳn có thể thăm dò ra, ta cùng lắm là cái du hồn xúi quẩy, chi bằng ngươi tới kiểm tra thử xem?”

Y nói xong thì nâng tay trái, bại lộ cổ tay yếu hại.

Tiêu Phục Huyên dõi theo động tác của y, lại chẳng lên tiếng đáp lời.

Ô Hành Tuyết nghĩ hắn vẫn chưa tin, y cảm thấy tốn công vô ích đành im lặng chốc lát.

Khi đang định từ bỏ, đột nhiên nghe Tiêu Phục Huyên thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi tên gì họ gì, từ đâu đến đây?”

Ô Hành Tuyết chợt ngước mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ đáp: “Địa phương đó tên gọi Thước Đô, hoàn toàn bất đồng với nơi này, một hai câu khó mà nói rõ. Đã là thần tiên, ngươi nhất định biết không ít, ngươi có biện pháp giúp ta sao?”

Tiêu Phục Huyên: “Ta chưởng hình, chỉ biết bắt người phạt người.”

Ô Hành Tuyết: “.....”

Y còn đang dâng cổ tay nè, y cạn lời phút chốc xong thả tay cái bịch.

Chẳng biết bộ dáng này của y làm Tiêu Phục Huyên nhớ tới cái gì, hắn nhìn thêm một lát rồi bỗng nhiên thu mắt đứng dậy, dời đi trường kiếm.

Hảo đột ngột.

Đây là tin? Cũng không đúng.......

Mũi nhọn nhuốm hàn khí bên cổ rút lui, Ô Hành Tuyết chống thân ngồi dậy, y đứng lên thì Tiêu Phục Huyên đã tra kiếm vào vỏ.

Sau một trận ầm vang, phong tuyết xung quanh chợt tiêu tán.

Bọn Ninh Hoài Sam như bị người hóa thành tượng đá, duy trì tư thế cổ quái đứng yên bất động. Tại khoảng khắc phong tuyết tản khai mới khôi phục sinh khí.

“Thành chủ!”

“Cổ thi thể kia thế nào rồi thành chủ ——” Ninh Hoài Sam tựa hồ bỏ lỡ loạt sự tình vừa phát sinh, nhận thức dừng ở thời điểm Tiêu Phục Huyên áp chế Ô Hành Tuyết trên mặt đất, hắn nôn nóng định truy vấn liền phát hiện thành chủ nhà mình hảo hảo đứng tại nơi đó, mà Tiêu Phục Huyên đứng ngay cạnh y.

“???” Ninh Hoài Sam nuốt xuống lời nói, đầu đầy mờ mịt.

Hắn ngó thành chủ, lại ngó qua Thiên Túc Thượng Tiên, lầm bầm suy tính: “Ban nảy dọa ta nhảy dựng! Coi bộ trong thi thể còn lưu lại chút linh thức nên mới động thủ phải không?”

Ô Hành Tuyết thầm nhủ chỉ lưu một chút chẳng thể động thành vậy đâu.

“Vậy hiện tại thì sao?” Ninh Hoài Sam tỉ mỉ quan sát Tiêu Phục Huyên, nguyên bản mang theo vài phần kiêng kị, nhưng khó kiềm chế hai mắt phát sáng: “Vậy là thành công ư? Thể xác này bây giờ là khôi lỗi của thành chủ? Nếu thành, thì thật sự hời to nha. Khôi lỗi đều trung tâm hộ chủ, bảo một không nói hai.”

Tiêu Phục Huyên lạnh lùng lườm Ninh Hoài Sam.

Ô Hành Tuyết tính giải thích hẳn nào phải khôi lỗi gì, nhưng chưa mở miệng đã nghe bốn phía Thương Lang Bắc Vực nổi lên minh thanh, đất rung núi chuyển.

Bạch ngọc quan Tiêu Phục Huyên từng an giấc nay triệt để vỡ nát. Đại thụ lay động không ngừng, hoang nguyên nứt toạt từng khối, đá nhọn từ trên không rơi xuống, chấn động đinh tai nhức óc.

“Thương Lang Bắc Vực đại khí đã tuyệt, thật muốn đỗ rồi!” Thủ hạ gào to.

Đá rơi như vũ, bọn họ đang kẹt tại tầng thứ ba mươi ba, muốn thoát thân quả thực khó càng thêm khó.

“Thành chủ ——”

Tiếng gọi của nhóm thủ hạ bị khoảng cách xa xôi phân cách, thanh âm mơ hồ, chẳng rõ sinh tử.

Một khối cự nhai từ hư không lạc hạ, nhai cơ cao chừng mấy trượng, sắc nhọn tựa kiếm. Nếu rơi trúng nhục thể phàm thai e rằng trực tiếp xuyên thủng đỉnh đầu, mệnh tang đương trường.

Mà người đứng ngay dưới cự nhai, đúng là Ô Hành Tuyết.

Nơi y đứng trời sụp đất lún, còn độc một khối ngoan thạch, tả hữu không điểm tựa. Y tựa như đoàn thanh vụ thẳng tắp đứng trên cột đá chơi vơi, khi sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, ngẩng đầu nhìn khối đá nhọn hoắc.

Ngay sau đó, vô số ánh kiếm kim sắc ẩn hiện minh ấn chữ 'Miễn' vọt qua, đem y bao bọc chính giữa.

Y cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng cảm giác được có người đang bảo hộ y.

***

Ba mươi ba tầng Thương Lang sụp đổ, dẫn tới Vô Đoan hải cự chấn.

Đương khi đệ tử tiên môn bách gia khẩn trương ứng đối, chiếc thuyền ô bồng bình an vô sự vượt qua Vô Đoan hải, xuôi đến cuối Sa Bà đạo.

Ô Hành Tuyết tay ôm lò sưởi ấm áp, im lặng dựa vách thuyền.

Mui thuyền treo một trản chỉ bì đăng lung, ngọn đèn khẽ lây theo gió, ánh lửa u trường vậy mà chẳng thể thiểm đến đăng bích.

Thời điểm Thương Lang Bắc Vực đỗ ập, bọn thủ hạ thất tán vô tung, chỉ có Ninh Hoài Sam và gã thủ hạ cụt mất một tay là đứng gần y nhất, nên cùng nhau lao xuống thuyền.

Cụt Tay bị thương tổn nghiêm trọng, đặt chân lên thuyền liền mê man. Ninh Hoài Sam trái lại vẫn tốt lắm, miệng mồm như cũ không tài nào khép được.

Hắn ra mép thuyền vắt khô áo bào đẫm nước, xoa xoa hai tay rồi chui vào trong khoang, đưa tin cho Ô Hành Tuyết: “Thưa thành chủ, phía trước sắp tới Bạch Lộc Tân. Lúc nảy ngài có nghe không? Vô Đoan hải tuyết trì bên kia có tiếng sấm, vang một tiếng đinh tai.”

Kỳ thật Ô Hành Tuyết chẳng rõ hắn luyên thuyên cái gì.

May thay hắn miệng lưỡi linh hoạt, tự mình độc thoại: “Có thể chứng tỏ chấn động ở Thương Lang Bắc lan khắp diện rộng, tiên môn đệ tử tụ tập bên ngoài khẳng định thấp phần chật vật. Chỉ cần nghĩ đến chúng không thoải mái, ta thật thống khoái.”

“Ngẫm lại bọn chúng, lại nhìn xem chúng ta ——” Hắn đưa mắt về người đối diện Ô Hành Tuyết, “Theo lý thuyết, Thương Lang Bắc Vực có vào không có ra. Nhưng ai ngờ chúng ta có pháp bảo a.”

“Vẫn là thành chủ lợi hại, lấy thể xác Thiên Túc Thượng Tiên luyện thành khôi lỗi. Đường rời khỏi Thương Lang làm gì có ai quen thuộc hơn hắn nữa. Lời đồn trong thành không lừa ta, khôi lỗi này xác thật sai đâu đánh đó, trung tâm hộ chủ.”

“May mắn bản tôn Thiên Túc Thượng Tiên đã vẫn lạc, hắn dưới hoàng tuyền nếu có biết, thân xác mình lưu thủ tại Thương Lang Bắc Vực, một ngày nọ cư nhiên sẽ cứu ma đầu Chiếu Dạ thành một mạng, tư vị đó........ chậc chậc chậc.”

Thật ra chẳng cần phải dưới hoàng tuyền hắn mới thấy ngươi ba hoa đâu.

Ô Hành Tuyết yên lặng phản bác.

Y vui vẻ xem náo nhiệt, vừa nghe được mùi ngon, vừa trắn trợn ngắm nhìn người đối diện.

Chỉ thấy Tiêu Phục Huyên vai rộng eo hẹp, ôm kiếm dựa vách thuyền, diện vô biểu nhìn Ninh Hoài Sam ở đằng kia líu ra líu ríu, trong mắt phảng phát viết sáu chữ to đùng —— Ngươi làm sao lại còn sống?

Nếu ánh mắt có thể hóa kiếm, đầu Ninh Hoài Sam khẳng định bay mất rồi.

Ô Hành Tuyết trông cái biểu tình đặc sắc của Thiên Túc Thượng Tiên, khó nhịn nổi ôm lò sưởi nở nụ cười.

Ninh Hoài Sam phản xạ có điều kiện ngậm chặt miệng.

Tiêu Phục Huyên nghe thấy tiếng cười cũng nhìn qua.

Lúc hắn đưa mắt về phía Ô Hành Tuyết, ánh đèn ôn nhuận roi sáng con ngươi ẩn dưới mi mắt lạnh lẽo.

Qua hồi lâu, hắn lại chuyển mắt nhìn ra ngoài thuyền, một lời khó nói hết mà....... Tiếp tục đóng vai khôi lỗi.

Trong Thương Lang Bắc Vực, nếu Ninh Hoài Sam nói hươu nói vượn thì hắn có thể tùy ý đánh người.

Nhưng bây giờ không được, hắn đã thỉnh vị ma đầu này ra ngoài, thế nên ở trước mặt người khác phải giả trang thành khôi lỗi.

“Thành chủ, Chiếu Dạ thành của chúng ta hiện giờ rất cường đại, đã đem cả Lãng Châu và Đại Bi cốc sáp nhập vào. Đợi chút nữa đi qua Bạch Lộc Tân, hướng đến bờ tây, lập tức có thể vào thành.”

Canh thâm lộ trọng, Ninh Hoài Sam ngáp một cái, chẳng bao lâu cũng đi bầu bạn với Cụt Tay, tiếng ngáy vang như sấm.

Bất quá hắn không biết, bản thân chợp mắt chưa bao lâu, 'khôi lỗi' trong miệng hắn chợt mở kim khẩu.

“Thời điểm cự nhai rơi xuống, vì sao không né?” Tiêu Phục Huyền từ bên ngoài thu hồi tầm mắt, trầm giọng hỏi.

Ô Hành Tuyết vốn đang ôm lò sưởi liêm diêm sắp ngủ, nghe vậy thì hơi nâng mắt.

Mắt y mông lung mơ hồ, nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên lúc lâu mới phản ứng lại, miễn cưỡng nói: “Trốn thế nào?”

“Trước sau đều là tuyệt lộ, ta cũng chẳng phải yêu quái, đâu có ba đầu sáu tay. Ta nói rồi, ta chỉ là phàm nhân bình thường, do ngươi không tin mà thôi.” Y lần nữa chậm rãi khép mi, tiếng nói lầm rầm trong miệng.

Thoạt nhìn y như đã ngủ. Trải qua một lúc lâu sau, y bỗng nhiên hàm hồ lên tiếng: “Tiêu Phục Huyên.”

Người đương ôm kiếm chợt giương mắt, bắt gặp người nọ hai mắt nhắm nghiền, cái tay lại túm tay áo hắn lắc lắc, lộ ra đoạn cổ tay gân cốt thon dài, y hỏi: “Nếu không tin ta, vậy ngươi vì sao phải cứu một tên ma đầu......”

Tiêu Phục Huyên lặng thinh không trả lời.

Người nọ tựa hồ chẳng mong đợi hắn trả lời, mắt cũng chưa mở, qua chốc lát liền thiếp đi.

***

Ô Hành Tuyết bị Ninh Hoài Sam ồn ào đánh thức.

“Không đúng nha, cọc thuyền do ta gác, đã định đi về phía Tây. Bây giờ chúng ta vốn dĩ cập bến Bạch Lộc Tân, như thế nào con mẹ nói phương hướng bị thay đổi! Lần này hay rồi, Chiếu Dạ thành bên kia phỏng chừng phải trì hoãn.....”

Chả biết hắn nhớ thương chuyện gì ở Chiếu Dạ thành mà cứ khăng khăng thúc giục Ô Hành Tuyết nhanh chóng trở về.

Ô Hành Tuyết dương nhiên không thể đáp ứng.

Nơi kia là ma quật, y điên rồi mới đi.

Ô Hành Tuyết khép hờ mắt suy ngẫm phúc chốc, rốt cục minh bạch, người có khả năng nửa đêm động tay động chân với cọc thuyền định hướng.

Ninh Hoài Sam và gã cụt tay ngủ say như lợn, ai làm chuyện này không cần nói đã rõ.

Thế nhưng bấy giờ thượng tiên bận giả trang khôi lỗi, hoàn toàn ngoảnh mặt làm với lời kêu ca.

“Đừng gào. Hiện tại đang đi đâu?” Ô Hành Tuyết buồn ngủ, con ngươi lờ mờ hỏi.

Ninh Hoài Sam 'chậc' một tiếng: “Xét phương hướng, chúng ta sắp đến Xuân Phiên thành.”

Xuân Phiên thành.....

Xuân Phiên thành???

Ô Hành Tuyết lập tức tỉnh táo.

Y nhớ rõ câu nói nghe được lúc trước, bảo rằng Xuân Phiên thành có kỳ nhân gọi Y Ngô Sinh, nếu muốn trở về, có thể tìm hắn hỗ trợ.

Thay đổi cọc thuyền chính là Tiêu Phục Huyên.

Lẽ nào thượng tiên đại nhân nghĩ thông suốt rồi, tin tưởng lời y nói, tìm Y Ngô Sinh hỗ trợ giúp y quay về?!

Như vậy cũng tốt, sớm ngày đưa y trở về, sớm đem thể xác trở lại cho ma đầu kia. Đến khi đó, muốn chém muốn giết hay giam cầm đều không quan hệ cùng y.

Chỉ mong Y Ngô Sinh người tốt tai mềm, sẽ tin lời của y, vui vẻ nguyện ý hỗ trợ.

***

Giờ mẹo bọn họ xuống thuyền, bên bến đỗ treo sanh kì bạch sắc, trên đó ghi ba chữ 'Yến Tử cảng', còn thêu một con yến tước.

Rõ ràng đương lúc mặt trời mọc, Yến Tử cảng này lại dày đặc sương mù, hai người trẻ tuổi đeo kiếm đứng gác trái phải, phỏng chừng là đệ tử nhà ai.

Ô Hành Tuyết giẫm cầu gỗ bước lên bờ, trông thấy sắc mặt họ bất biến, cổ đeo tượng thần mộc điêu to bằng nửa bàn tay.

Chẳng những như thế, mỗi cột đá ở bờ đê sau lưng họ cơ hồ đều khắc bức họa thần tiên bao trọn quanh thân cột.

Ninh Hoài Sam và cụt tay vừa lên bờ liền ngồi xổm xuống.

“Tượng thần nơi đây vậy mà còn nhiều hơn mấy tháng trước, như thể tăng thêm gấp đôi. Ta đã nói chớ nên đi chỗ này, chớ nên đi chỗ này, đây chẳng phải muốn lấy mạng ta sao.” Hắn ôm chặt đầu, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.

Trước khi rời thuyền, Ô Hành Tuyết từng nghe hắn đề cập vài câu ——

Tuy nói rằng Tiên Đô tiêu tán, nhưng bách tính dân gian vẫn một lòng kính ngưỡng điêu khắc tượng thần. Tượng thần được cung phụng, hưởng nhiều hương hỏa, ít nhiều chứa đựng tiên linh, mặc dù chẳng thể tiêu diệt tà ma, nhưng sẽ khiến chúng không quá dễ chịu.

Trước mắt tiên môn phần lớn tập trung ở Mộng Đô, Ngư Dương cùng đất Lãnh Châu, vì thế những vùng này an toàn hơn vài phần. Dư lại địa phương khác, buộc phải nương tựa tiểu môn tiểu phái và mấy tôn tượng thần để sống qua ngày.

Dù làm tới mức đó nhưng vô pháp ngăn cản tà ma ngày càng kiêu ngạo.

Chung quy Tiên Đô mất đi, người tu tiên vô vọng phi thăng, đại đạo sa bước đường cùng. Mà tà yêu chốn chốn đều ẩn chứa đường ngang lối rẽ, không chịu quản thúc, không hỏi đức hạnh. Càng sát sinh vô kị, càng tồn tại dài lâu.

Sỡ dĩ ma quật Chiếu Dạ thành ngày càng khuếch đại, kẻ gia nhập ngày càng nhiều âu cũng chả quái lạ.

Hai năm trở lại đây Mộng Đô, Ngư Dương và Lãnh Châu đồng loạt hứng chịu loạn tượng liên miên, buộc các bến cảng, cửa sông và cổng thành phải khắc đầy tượng thần.

Yến Tử cảng chính là một trong số đó.

So với biểu hiện của Ninh Hoài Sam cùng Cụt Tay, Ô Hành Tuyết quả thực ung dung đến kì lạ.

Y đứng giữa trăm tượng vây quanh, thế mà không chịu chút ảnh hưởng, thậm chí thừa tâm tư nghe hai đệ tử đeo kiếm nói chuyện phiến.

“Nghe bảo Thương Lang Bắc Vực bị tiêu hủy, sau này làm sao bây giờ? Bọn tà ma uế vật chẳng phải càng ngang ngược?”

“Không biết chúng ta còn thủ được mấy năm.......”

“Ài, khó nói lắm. Ngươi nghe nói chưa? Sư tỷ hôm qua từ Thương Lang Bắc Vực trở về nói ma đầu kia rất có khả năng còn sống! Chưa biết chừng đã rời khỏi Thương Lang Bắc Vực.”

“Phi! Đừng nói xui xẻo, sẽ không đâu.”

Ô Hành Tuyết trong bụng thầm nói: hài tử ngốc, sẽ có đó, y không những rời khỏi, y còn ở đây nghe ngươi phỉ nhổ y.

Y đang tính toán 'Đem hai đứa con ghẻ Ninh Hoài Sam và Cụt Tay lưu ở ngoài thành, thì khả năng rời đi thành công có bao nhiêu', thình lình một đoạn đối thoại lọt vào tai ——

Một tên đệ tử trong đó nhịn không được than: “Nếu ma đầu kia thật sự chạy thoát. Ngươi đoán xem nơi nào gặp tai ương đầu tiên? Ta sao có thể không hoảng?”

Tên khác an ủi: “Đừng hoảng hốt, không cần đoán, đương nhiên là Xuân Phiên thành của chúng ta rồi.”

“......”

“Ngươi tưởng ta muốn a, trong thành của chúng ta hết thảy bao nhiêu người có thù oán với y? Cao gia, Trầm gia, nga, còn có Y Ngô Sinh tiên sinh, huynh phụ thê nữ toàn bộ đều nộp mạng vào tay ma đầu, chết thảm a.......”

Ô Hành Tuyết: “.........”

Ô Hành Tuyết: “Cái gì Sinh? Người nào Sinh?”

Tiêu Phục Huyên hơi cúi đầu, nói: “Người mà ngươi muốn tìm – Y Ngô Sinh.”

Ô Hành Tuyết im lặng giây lát, quay đầu bỏ đi.

Tìm ai chứ, hỗ trợ cái gì, không bằng cứ mượn tạm thân thể ma đầu sống lâu trăm tuổi.

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian sửa đổi có chút âm gian........ quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.