Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 50: Chương 50




— Người đang yêu, cũng không hẳn là họ không biết giữ tỉnh táo. Chỉ đơn giản là, họ cam nguyện đi theo bước chân của người kia mà thôi. Bởi vì yêu hắn, cho nên mới chấp nhận tin tưởng hắn. —

﹋﹋﹋﹋

Nếu một người đang tắm mà còn ngâm nga ca hát một mình, vậy thì đủ để nhìn ra tâm tình của người này đang rất tốt. Mà Gia Y chính là một ví dụ điển hình.

Lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Cát Cát đang đứng trong phòng soi gương làm tóc.

“Hát xong rồi ?”

Gia Y lấy khăn tắm lau lau tóc, phớt lờ vấn đề cô hỏi, “Vẫn còn làm tóc sao ?”

Trước khi Gia Y bước vào phòng tắm, Lâm Cát Cát đã bắt đầu “chơi” với cái đầu tóc xoăn của mình, mà không ngờ đến giờ này cô vẫn chưa buông tha.

Phụ nữ có khi rất thiếu kiên nhẫn, chưa làm gì đã vội vàng nôn nóng xao động, chẳng hạn như khi phải ứng đáp với một đàn ông thiếu hiểu biết. Nhưng cũng có khi, phụ nữ lại có vẻ kiên nhẫn vô cùng, chẳng hạn như có phí bao nhiêu thời gian cũng không chút nào đau lòng để làm các việc như: mua sắm, làm tóc, hoặc là tán gẫu bà tám.

Nhòm cái tình hình này thì, Lâm Cát Cát chắc là muốn kéo thẳng cái đầu tóc xoăn của mình đây.

Nguyên nhân của việc này chính là: “Ông xã hôm nay trên đường khen một nhỏ tóc thẳng xinh đẹp a.”

Ặc, ông xã… Trịnh Dịch Tắc sao.

Gia Y ngây ra một lúc mới kịp phản ứng.

Chỉ sợ Trịnh Dịch Tắc chẳng qua chỉ là thuận miệng khen, nhưng lòng ghen tị với hiếu thắng của thì rất mạnh, thí dụ như Lâm Cát Cát. Gia Y quay đầu lại tự ngẫm, mà phải rồi, cô từ khi nào thì cam nguyện hạ mình như thế ? Lòng tự trọng còn cao hơn đàn ông mấy lần cơ mà.

“Này Gia Y, cậu bình thường gọi anh ta là gì ?”

“Ai ?” Gia Y bất an, ngồi trong phòng khách lật xem quyển tạp chí được giao tận nhà. Việc sửa sang cửa hàng về cơ bản đã kết thúc, chỉ còn mỗi sơn tường thôi, còn lại là vấn đề bày trí các vật.

“Đương nhiên là Tiểu Sách a.” Cát Cát kéo chùm tóc xoăn cuối cùng của mình.

Gia Y bị vấn đề cô thình lình hỏi khiến cho há hốc mồm, trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý cô, “… Gì cơ ? Đã gọi là Tiểu Sách rồi mà. Chẳng lẽ còn biệt danh nào khác để gọi sao ? Tăng Thác… Ắc, khó nghe chết được.” Gia Y bĩu môi, biểu tình ra vẻ ghét bỏ.

“Ôi chà thật không thú vị, không gọi là ông xã sao ?”

Gia Y bây giờ mà đang uống nước, bảo đảm sẽ phun ra toàn bộ. Ngữ khí nói lời này của Lâm Cát Cát quả thực thoải mái tự nhiên tựa như đang đàm luận “Hôm nay bộ không ăn cơm chiều hả” vậy.

“Cái, cái gì ! ! ?” Gia Y đỏ lừ cả mặt. Có lầm không chứ ! ? Bảo tôi gọi cái tên mặt than kia là ông ~ xã ! ?

Lâm Cát Cát đại công cáo thành làm xong bộ tóc thẳng mượt đi ra, rồi như suy nghĩ điều gì lại ngồi vào cạnh Gia Y, tự nhẩm: “Đúng rồi, nói không chừng là ngược lại thì sao…” Trong cô như lóe lên một tia sáng, rướn đến trước mặt Gia Y hỏi, “Phó Gia Y, tôi nghiêm túc hỏi cậu này… Cậu có phải thụ không ?”

Cơ thể Gia Y nhịn không được lui lui về sau, nuốt nước bọt, “… Cái, cái gì thụ…”

Lâm Cát Cát không chịu thua tới gần, vỗ vỗ mặt cậu, “Khỏi giả bộ ngây thơ, … bộ cậu chưa từng bị công sao ?”

Rốt cục cũng hiểu được ý của Lâm Cát Cát, Gia Y chớp mắt xoạch xoạch, “Này Cát Cát, cái đó, cái đó không cần phải…”

“Thôi được, không cần phải nói đâu —” Cát Cát ngồi thẳng người lại, làm bộ đứng đắn nói: “Tôi biết ngay là cậu không làm ăn được gì rồi mà, cậu quả nhiên là bị chiếm thế thượng phong.”

“Cái gì chứ… Ai nói tôi không làm được gì…” Khi Gia Y lúc nói ra câu này âm lượng đặc biệt to.

Lâm Cát Cát an ủi vỗ về vai Gia Y, vô cùng trịnh trọng nói: “… Việc này thì đừng nên miễn cưỡng.” Xem cái bắp tay gầy yếu của cậu này ~ tất nhiên là phải bị người ta “cưỡi” thôi.” Cô gian tà giễu cợt: “Nè, Tiểu Sách có gọi cậu là… bà xã không ?”

“Biến đi !”

“Chứ sao ?”

“Thì… ‘Này, Phó Gia Y.’ như vậy a.” Rõ ràng đơn giản, mà Gia Y lại còn bắt chước khẩu khí lạnh như băng của Tiểu Sách nữa.

“Lúc gọi cậu mà cũng hung như vậy sao ? Chậc chậc, một chút cũng không ôn nhu.”

“… !” Không phải, anh ấy không phải không ôn nhu. Vừa mở mồm định vì hắn tranh cãi, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Cũng đúng, cả ngày chỉ toàn lộ ra bộ mặt đáng sợ, cứ như ai cũng mắc nợ anh ta từ kiếp trước vậy. Nhưng mà…

“Tiêu rồi tiêu rồi, Phó Gia Y cậu tiêu đời rồi.” Cát Cát đứng lên khỏi ghế salon, “Nói đến Tiểu Sách là vẻ mặt cậu lại chìm đắm ngay, cậu hết thuốc chữa rồi.”

“… Cậu mới hết thuốc chữa thì có ! Người ta mới nói một câu cậu đã động kinh tiêu nửa ngày để làm tóc, không nói chuyện với cậu nữa, tôi đến cửa hàng đây.”

“Nhớ đem chìa khóa, lát nữa tôi có thể sẽ ra ngoài đó.”

“Ai~ biết rồi.”



Kỳ thật, cuộc tán gẫu cười cợt nhau vừa rồi cũng chỉ là vô nghĩa thôi.

Người đang yêu mà, còn có thể liếc mắt một cái là phân rõ phương hướng ngay sao ? Cũng không phải là không thể giữ sự tỉnh táo, mà chỉ là cam nguyện đi theo bước chân của đối phương thôi. Bởi vì yêu hắn, cho nên mới chấp nhận tin tưởng hắn.

Sau một vòng, giống như đã từng ước định, cậu với Tiểu Sách đã hợp tác hoàn thành xong công việc sơn lại cửa hàng.

Xong công việc, Gia Y ngồi trên cầu thang nhìn chiếc áo sơmi trắng bị vấy bẩn ô uế mà nhíu mày oán giận, “… Dơ chết được.” Một tháng trước, nam nhân cũng là với bộ dáng này, nói là không muốn, bảo mình ghét nhất là bị bám mùi nước sơn, ghét bị dính bẩn.

Nước sơn dính vào cổ tay áo rồi lăn xuống cánh tay, kể cả mu bàn tay cũng bị dính phải nước sơn.

Nhưng một chút cũng không thấy lôi thôi, mà ngược lại còn phải công nhận rằng, anh ta rất tuấn tú.

“Tiểu Sách.” Gia Y ngồi trên cầu thang, hai cẳng chân gầy gầy tinh nghịch đung đưa.

Cậu cười, nói với Tăng Thác đang đứng ở cửa: “Em thích anh .”

Nam nhân không quay đầu, nhưng một động tác rất nhỏ đã để lộ chút bối rối trong nháy mắt của hắn. Có điều ngay sau đó, chút tình tự thật nhỏ bé ấy liền biến mất theo ánh mắt của hắn. Hắn nghiêng đầu lại, nhìn Gia Y ngồi trên cao, không hề thú vị lại nghiêm túc cảnh cáo về sự nguy hiểm của hành động kia: “Phó Gia Y cậu bao nhiêu tuổi rồi, xuống ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.