Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 9: Chương 9




— Khi đó tôi đã kể cho anh câu chuyện thần thoại về Cupid và Psyche , nói cho anh rằng: “You just follow your heart.” Thế nhưng, thật ra tôi cũng không rõ, rốt cuộc đó là nói cho anh nghe, hay là nói cho chính mình nghe nữa. —

~~

Trước khi liên lạc với người nhà bà lão, Gia Y mỗi khi rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện thăm bà. Bản tính biết quan tâm người khác cùng với tinh thần trọng tình trọng nghĩa như thế, quả thật là một chàng trai lương thiện.

Bà lão nhìn Gia Y mà cảm kích đến lão lệ tung hoành. Ánh mắt bà sâu xa nhìn những bức tường trắng của phòng bệnh, có lẽ là nghĩ tới một vài tâm sự nào đó mà cảm thấy ưu thương.

Bà lão với một chất giọng đầy Thượng Hải cứ nói tới nói lui làm Gia Y đau hết cả đầu. Cậu có thể nghe hiểu một ít, nhưng cậu sẽ không nói ra. Tăng Thác mà ở đây có khi sẽ trở thành phiên dịch viên cho hai người mất.

“Cậu không nhất thiết phải thường trực ở đây.” Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tăng Thác hai tay đút trong túi áo dài trắng nói.

“Người là tôi đưa tới, trước khi liên hệ với người nhà bà thì dù gì đi nữa cũng phải tới chiếu cố.”

Đứng ngoài phòng bệnh nhìn bà lão dần dần chuyển biến tốt đẹp, Tăng Thác lạnh lùng nói: “Tuỳ cậu.”

Gia Y nở nụ cười, cười bộ dáng ra vẻ lãnh đạm của hắn, “Tôi nghe bác sĩ trong phòng bệnh nói, tiền thuốc men của bà lão là anh trả ư ?”

Tăng Thác đứng yên không trả lời.

“Tôi nói anh a, rõ ràng là người tốt mà lúc nào cũng làm ra vẻ hung tợn, khó gần.”

Trên lối đi nhỏ hẹp của viện khu, người người đông đúc. Mùi cồn thoang thoảng nghe có chút gay mũi.

Tăng Thác đứng ngoài phòng bệnh một hồi, thấy bà lão đã ngủ mới trầm mặc rời đi.

Vài ngày sau, rốt cục cũng có đứa con trai của bà đến bệnh viện.

Tuy nhiên khuôn mặt của Tăng Thác còn đen hơn cả bình thường, lạnh như băng báo cho tên kia biết tình trạng của bà lão. Bị loại ánh mắt lạnh băng kia nhìn thẳng vào, dù là ai cũng đều cảm thấy hoảng hồn hoảng vía, cả người không thoải mái.

Gia Y đứng sau cánh cửa, nghe hắn giải quyết xong hết mọi chuyện.

Kỳ thật Gia Y thường xuyên tò mò, nam nhân kia mà cười lên sẽ như thế nào nhỉ ? Hình như chưa từng thấy anh ta cười bao giờ thì phải. Chẳng lẽ anh ta không có lúc nào vui sao ?

Tối thứ sáu.

Ánh đèn trắng toát chiếu lên mặt đường, ngọn đèn mờ nhạt soi rọi cả thành phố vào thu, cả một vùng trải đầy lá cây ngô đồng. Cậu bước đi trên đó, những chiếc lá yếu ớt bị giẫm lên như bị nứt toạc ra, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Gia Y thật ko ngờ sẽ lại gặp Tăng Thác ở 1924. Khi đó hắn đang tranh chấp cùng một người con trai.

Khi Tăng Thác bỏ ra ngoài 1924, Gia Y cũng đi theo.

Hắn dường như có chút tức giận, cước bộ rất nhanh. Gia Y nhắm mắt nhắm mũi theo sát ko xa phía sau hắn, thật giống như buổi chiều hôm kia, cậu đếm theo từng bước chân của hắn. Bóng hình người nọ bị đèn đường chiếu rọi kéo ra thật dài, Gia Y giẫm lên cái bóng của hắn mà đi, mãi cho đến khi nam nhân trước mặt dừng lại.

“Cậu đi theo tôi làm gì ?” Tăng Thác ko quay đầu lại, chỉ cúi đầu hỏi một câu. Thì ra hắn đã sớm phát hiện.

“…” Nhất thời nghẹn lời, Gia Y có chút tự giễu nở nụ cười, “Vừa lúc gặp phải anh thôi…”

“Đừng đi theo tôi.” Nam nhân bực dọc nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.

Gia Y đứng tại chỗ sửng sốt nửa khắc, xong lại đuổi theo.

Vẫn là khoảng cách không gần không xa.

Tăng Thác biết cậu vẫn đi theo phía sau, nhưng cũng lười quan tâm, chỉ lo đi về phía trước. Về phần sẽ đi đến đâu, chính hắn cũng không biết. Chỉ là muốn được ánh đèn đêm chiếu rọi, xua tan bớt nỗi sầu.

Sau khi ngồi xuống băng ghế dài ven đường được một lúc, Gia Y đã đi tới trước mặt hắn.

“Hey… Tôi có thể ngồi không vậy ?”

Hắn không trả lời.

Gia Y đợi một hồi rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Anh còn thương cậu ta ?”

Vừa rồi lúc ở 1924 nhìn thấy đã đại khái biết được, người kia, chính là người lần trước gọi điện tới cầu hắn quay lại.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh lay động rất nhỏ từ cành chương thụ[1].

“Không thể quay lại nữa sao ?”

Tăng Thác giờ phút này như có như không lắc lắc đầu, cũng không biết là muốn trả lời vẫn đề nào, “Chuyện đó không liên quan cậu.”

“Anh có từng nghe một câu chuyện thần thoại Hy Lạp về Cupid và Psyche [2] chưa ?” Không nhận được câu trả lời từ nam nhân, Gia Y tự hỏi tự trả lời: “Vị thần Cupid đã đem lòng yêu một cô gái loài người xinh đẹp, tên của nàng là Psyche. Nàng vì Cupid mà làm hết mọi chuyện, dù cho có không thể quay lại nhân gian cũng không quan tâm. Bởi vì muốn tình yêu được lâu dài, Cupid đã khẩn cầu thần Zeus cho Psyche thân phận bất tử của một vị thần. Zeus bị chuyện tình của hai người làm cảm động, vì thế ban cho Psyche thân phận của một vị thần, giao cho nàng quản lí tâm hồn của nhân loại. Đó cũng là nguồn gốc của vị thần tâm hồn Psyche.”

“Cậu muốn nói gì ?”

“Psyche rất chung thuỷ. Những gì nàng làm đều là vì tình yêu đối với Cupid. Nếu anh hỏi bất kỳ người Âu Châu nào, thì hơn phân nửa bọn họ đều sẽ trả lời rằng: ‘I don’t know why, I just follow my heart.’ Cho nên, you just follow your heart.”

Vào lúc đó Tăng Thác chỉ cúi thấp đầu, không biết có nghe được phần nào hay không.

Khi Gia Y quay lưng rời đi, cậu bỗng nhiên cảm thấy không rõ, câu chuyện thần thoại đó rốt cuộc là nói cho Tăng Thác nghe, hay là nói cho chính mình nghe nữa.

You just follow your heart.

Tình yêu chỉ cần giản đơn và đơn thuần như vậy mà thôi.

________

[1] chương thụ: Cây chương, có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não 樟腦 dùng để làm thuốc và khử trùng.

[2] Cupid và Psyche: Thần tình yêu và tâm hồn. Câu chuyện trên là The tale of Cupid and Psyche trong thần thoại Hy Lạp. Bạn nào thích có thể tìm hiểu thêm tại Wikipedia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.