CHƯƠNG 2
Trải qua 3 ngày tự lái xe, Lâm Tu Chân rốt cục trở lại nơi cư trú 3 năm qua – một tòa biệt thự nhỏ tọa lạc ở vùng ngoại ô phía nam vùng duyên hải thành phố X. Đem tiểu hồ ly đang mơ màng ngủ ở ghế hành khách phía trước ôm lấy, Lâm Tu Chân xuyên qua vườn hoa, đi vào biệt thự cao hai tầng mang phong cách phương Tây của mình.
Ngồi lên ghế sa lon mềm mại trong nhà, nhẹ nhàng đem tuyết hồ đặt ở trên đầu gối mình, Lâm Tu Chân không khỏi duỗi vòng eo lười biếng, lặn lội một quãng đường xa thật là mệt mỏi. Nếu không phải vì tiểu hồ ly không cách nào lên máy bay, mình sẽ ngồi máy bay trở về. Cần gì lái xe khổ cực như vậy. Nhưng là tiểu hồ này, tựa hồ không hề cảm kích, luôn là một bộ dáng vô tình. Giống như rời khỏi Trường bạch sơn, là một chuyện ủy khuất dường nào.
Lâm Tu Chân dựa vào tay vịn ghế sa lon, một tay chống cằm, một tay từ từ vuốt ve thân thể hồ ly nhu thuận trên đùi. Thật là thoải mái a, cái bộ lông xinh đẹp này thật đúng là để cho người càng sờ càng nghiện đây.
Tiểu hồ ly híp mắt, cũng rất hưởng thụ bàn tay kia vuốt ve.
Lâm Tu Chân khẽ vuốt ve cằm tiểu hồ ly, xem nó thoải mái khẽ hừ một tiếng, cái đầu nhỏ nhung mềm không tự chủ hướng trong ngực của hắn cọ cọ. Cái miệng nhỏ nhắn theo thói quen cắn ống tay áo Lâm Tu Chân, nhưng cũng không có dùng lực, chẳng qua tựa như là làm nũng mài răng.
Một lúc lâu, Lâm Tu Chân cẩn thận cởi lớp băng gạc quấn ở chân sau tuyết hồ ra, xem vết thương dọa người kia. Lâm Tu Chân lấy kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ, xương bắp chân sợ là đã vỡ vụn rồi. Lâm Tu Chân tinh tế nhìn một chút, lại lấy nước thuốc tới, cẩn thận đổi thuốc, một lần nữa cẩn thận bọc lại lớp thạch cao.
Tiểu hồ ly bị đau nức nở mấy tiếng, tròng mắt đen ươn ướt nước, đáng thương liếm liếm chân trước.
Lâm Tu Chân khẽ thở dài một tiếng.
– Nếu như không phải là đầu khớp xương bị thương tổn, ta cũng không mang ngươi trở về dưỡng thương. Ngoan ngoãn, chờ vết thương lành, ta sẽ đưa ngươi trở về trong núi.
Dứt lời, tựa như trấn an từ trong túi xách lấy ra sữa tươi, đổ ra đĩa, nhìn tiểu hồ ly vui mừng kêu một tiếng, lập tức quên mất đau đớn, cao hứng vùi đầu liếm sữa tươi.
Lâm Tu Chân buồn cười vỗ vỗ đầu của nó.
– Tiểu quỷ tham ăn, sữa tươi so với nước suối trong núi uống tốt hơn sao?
Tiểu hồ ly không ngẩng đầu, móng trước rất không có uy thế quơ quào mấy cái tỏ vẻ kháng nghị, lại chuyên chú với đĩa sữa tươi, cái đuôi to nhung mềm đắc ý lắc tới lắc lui.
Lâm Tu Chân lắc đầu cười một cái, từ trong tủ lạnh cầm một túi máu lớn, hung hăng mút vài hơi. Lại nhíu mày một cái: mùi máu đông lạnh, chính là không tốt như máu người sống.
Thoải mái tựa vào ghế sa lon, Lâm Tu Chân nhàm chán mở TV ra. Tiếng vang kia chợt dọa tiểu hồ giật mình, ngay cả sữa tươi cũng không uống, chân nhỏ chạy vài bước, liền nhanh như cắt nhảy vào trong ngực Lâm Tu Chân.
Cũng bị cử động bất chợt này của tiểu hồ ly làm giật mình, Lâm Tu Chân không nhịn được ha ha cười lớn. Làm quỷ hút máu mấy trăm năm, Lâm Tu Chân cũng không nhớ rõ, bao nhiêu lâu không có thống khoái cười to như vậy.
Nghe được tiếng cười của Lâm Tu Chân, tuyết hồ thông minh biết không nguy hiểm, liền đem đầu từ trong ngực Lâm Tu Chân chui ra, tức giận cắn xé áo lông của hắn. Rồi lại không nhịn được tò mò, quay đầu lại nhìn TV một chút. Thanh âm là từ trong cái hộp nho nhỏ đó truyền tới, còn có con người nho nhỏ, ở trên màn ảnh nhích tới nhích lui.
Tiểu hồ ly không để ý so đo với tiếng cười nhạo của Lâm Tu Chân, nhảy cà tưng tới trước TV, vòng quanh quan sát cái đồ chơi thần kỳ đó. Còn đưa lỗ mũi lại gần ngửi ngửi, bỗng nhiên lại bị một mặt người phóng đại dọa sợ hết hồn, vội vàng lui về mấy bước.
Trong ti vi xuất hiện quảng cáo KFC, cánh gà cay sống động như thật trên màn hình lớn. Tiểu hồ ly thèm thuồng ba bước đã tiến tới trước TV, dùng móng vuốt cào nhẹ vào cánh gà trên TV, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra liếm.
Lâm Tu Chân bị hành động ngây ngốc của tuyết hồ chọc cho cười như điên không dứt. chỉ thấy tiểu tử kia, ánh mắt tràn ngập mong đợi đang nhìn mình, khó hiểu cào cào vào màn hình TV. Có thể nhìn thấy được, nhưng không thể sờ đến được?
Lâm Tu Chân cười đến đau hai bên sườn, bước tới phía trước, đem tiểu hồ tuyết trắng kia ôm vào trong ngực. Lại thấy nó còn giẫy giụa, chưa từ bỏ ý định quơ múa móng vuốt, muốn bắt lấy cánh gà thơm ngon trong TV.
Sờ cái đầu nhỏ của tuyết hồ, Lâm Tu Chân dùng giọng nói đến mình cũng không phát giác đang tràn ngập cưng chiều.
– Tiểu hồ, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời. Ta sẽ mua cánh gà cho ngươi ăn.
Con ngươi đen láy linh lợi của tiểu hồ ly đảo mấy vòng, lập tức ngưng giãy giụa, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Lâm Tu Chân, tựa như lấy lòng liếm tay của hắn.
Thấy tuyết hồ mắt đen long lanh đáng thương đang nhìn mình, lại khát vọng liếc về phía cánh gà trong TV. Lâm Tu Chân tức cười cười một tiếng, cầm điện thoại lên:
– Alo, KFC . . . . . .
Tiểu hồ ly tựa hồ nghe hiểu lời của Lâm Tu Chân, phe phẩy cái đuôi xù lông. Ánh mắt hẹp dài của hồ ly cong cong híp lại tự như đang cười, bày ra bộ dáng hớn hở đắc ý.
Lâm Tu Chân tức giận vuốt lỗ tai tuyết hồ.
– Bình thường tính tình tùy hứng nghịch ngợm. Thời điểm muốn đồ ăn, ngược lại đặc biệt thích làm nũng.
Rất nhanh, đồ ăn bên ngoài đã đưa tới. Chỉ ngửi thấy mùi thơm, tiểu hồ ly liền lắc đầu vẫy đuôi đi theo cọ tới cọ lui bên chân Lâm Tu Chân, ngẩng đầu trông mong nhìn hộp đồ ăn trên tay hắn.
Chờ Lâm Tu Chân đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, tiểu hồ ly nóng vội nhảy lên trên mặt bàn, móng vuốt cào cào khai mở hộp giấy, nhanh như sét đánh, trong miệng đã ngậm lấy một cái cánh gà. Móng vuốt nho nhỏ ôm lấy cánh gà, rất vui sướng gặm cánh gà.
Lâm Tu Chân cúi người sờ tuyết hồ một cái, đem Coca đổ ra đưa đến gần miệng tiểu tử kia.
– Từ từ ăn, coi chừng nghẹn. Người khác không biết, chứ nếu thấy ngươi ăn như thế này, còn tưởng rằng ta mấy ngày nay đều ngược đãi ngươi.
Tiểu hồ ly lơ đãng liếm liếm thứ nước đen thùi lùi kia, ánh mắt chợt sáng lên.
– A, thì ra còn có thứ uống ngon hơn so với sữa tươi a. Liền vẫy vẫy cái đuôi, vừa gặm cánh gà, vừa uống Coca. Còn không quên lấy lòng, ăn đến đầu lưỡi bóng loáng, liền ở trên mặt tuấn mỹ của Lâm Tu Chân liếm mấy cái lấy lệ.
Chỉ chốc lát, một hộp cánh gà liền chỉ còn một cái cuối cùng. Tiểu hồ ly đang muốn đưa tay bắt lấy, lại bị Lâm Tu Chân cướp trước một bước, giơ giơ trước miệng, làm bộ muốn ăn.
– Ta nói cho ngươi nghe, một hộp cánh gà cũng bị ngươi ăn sạch sẽ. Ta một miếng cũng chưa được ăn. Còn một miếng cuối cùng này ngươi cho ta có được hay không?
Tiểu hồ ly ủy khuất nằm ở trong ngực Lâm Tu Chân, hai chân trước ôm lấy cái đuôi nhung mềm, tựa hồ rất miễn cưỡng, nhưng lại không dám mạnh mẽ cướp lấy. Ánh mắt đen láy, cứ như vậy nhìn chằm chằm cánh gà ở khóe miệng Lâm Tu Chân.
Cố ý muốn trêu chọc nó, nguyên tưởng rằng sẽ thấy tiểu hồ ly cướp lấy. Không nghĩ tới tiểu tử kia cũng không náo loạn, chỉ mong đợi nhìn hắn. Thấy bộ dáng tiểu hồ đáng thương như vậy, Lâm Tu Chân trong lòng mềm nhũn, không đành lòng trêu chọc nó nữa. sủng ái đem cánh gà đưa tới bên miệng tuyết hồ.
– A a, ăn đi, bé con.
Tiểu hồ ly cao hứng bắt lấy cánh gà thơm ngon, há miệng muốn ăn, rồi lại liếc Lâm Tu Chân. Do dự một hồi, rốt cục tựa như rất miễn cưỡng, lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, đem cánh gà kia đẩy tới tay Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân ngược lại ngạc nhiên.
– Làm sao vậy? Ăn no rồi?
Tiểu hồ ly tựa như sợ hắn hiểu sai ý liếm liếm ngón tay Lâm Tu Chân, cố gắng đẩy cánh gà tới tay hắn, ánh mắt linh lợi tựa như có thể nói.
Lâm Tu Chân liền hiểu.
– Muốn cho cho ta ăn sao?
Tiểu hồ ly như có linh tính gật đầu một cái.
Lâm Tu Chân chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, đem tiểu hồ tuyết trắng ôm lên đưa đến gần mặt, thân thiết cọ cọ vào thân hình nhỏ nhắn của tiểu hồ.
– Bé ngoan, ta không phải con người. Không thích ăn cánh gà. Cho ngươi ăn.
Liền đem cánh gà xé ra, đem thịt đưa đến bên miệng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nghi ngờ nhìn hắn một chút, rốt cục cũng không cách nào chống cự được cám dỗ của thức ăn ngon, liền không khách khí đem miếng cánh gà cuối cùng ăn sạch vào bụng.
Ăn uống no đủ, tiểu hồ ly liếm liếm móng vuốt, thỏa mãn nằm ở trên đùi Lâm Tu Chân, ợ một cái.
Lâm Tu Chân sờ sờ cái bụng tròn mũm mĩm của tiểu gia hỏa kia, tuyết hồ kia ăn no xong từ từ nhắm mắt lại, ngọt ngào ngủ thiếp đi. Bốn móng vuốt nhỏ không chút kiêng kỵ dang ra. Chỉ lộ ra trên bụng lớp lông tơ trắng bạc mịn như nhung.
Lâm Tu Chân chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp từ từ tràn ngập trong lòng: phải biết, chỉ có đối với người nó tin tưởng nhất, động vật mới có thể lộ ra cái bụng trong lúc ngủ. Bởi vì đó là nơi yếu ớt nhất trên thân thể chúng.
– A, thật là một tiểu tử thông minh. Ta sau này liền kêu ngươi tiểu Quai đi. Có được hay không?
Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, liếm liếm Lâm Tu Chân, coi như là chấp nhận sự xưng hô này. Lâm Tu Chân vừa vuốt ve lông tơ mềm mượt của vật nhỏ mê người trong ngực, vừa nghiêng đầu xem TV. Từ từ cũng tiến vào mộng đẹp. Sau giờ ngọ ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất chiếu vào bên trong phòng, ấm áp chiếu sáng một người một hồ đang ngủ say trong phòng.
Dụ nhân
Phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ có màn hình TV chớp lóe chớp lóe, tràn ngập sắc thái quỷ dị.
Một cục bông xù xù mềm mềm đang vùi mình trong ghế sa, bốn móng vuốt nhỏ tựa như tiểu hài tử ôm bình sữa, ôm thật chặt một thùng lớn bắp rang. Miệng rắc rắc rắc rắc, nhai không ngừng. Cái đuôi lớn nhàn nhã nhẹ nhàng đung đưa, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm TV. Xung quanh thân thể tuyết trắng, tứ tán các loại thực phẩm đóng gói, một vài lon Coca rỗng bị vứt rải rác trên sàn nhà.
Lâm Tu Chân từ chỗ làm về nhà, liền thấy cảnh tượng như vậy. Một tháng này, mỗi ngày về đến nhà, đều là một cảnh tượng như vậy. Hắn bất đắc dĩ gãi gãi đầu, mở đèn phòng khách lên.
Vẫn như trước, tiểu hồ ly ném thùng bắp rang ôm trong ngực đi, cà nhắc lết cái chân băng bó thạch cao, nhảy xuống ghế sa lon, vui sướng nhảy vào trong ngực Lâm Tu Chân đang ngồi xổm xuống.
Lâm Tu Chân sờ sống lưng bóng loáng của tuyết hồ nhu thuận, cưng chìu nói:
– Tiểu Quai, một mình ở nhà, có phải rất tĩnh mịch hay không?
Vật nhỏ hơi bất mãn cắn cắn cánh tay của Lâm Tu Chân, nhảy ra từ trong ngực của hắn, nhảy cà tưng lên ghế sa lon, lấy ra điều khiển TV. Móng vuốt nhẹ nhàng nhấn một cái, thuần thục vô cùng đổi kênh TV. Lại đắc ý hướng Lâm Tu Chân kêu mấy tiếng.
Lâm Tu Chân nhẹ cười:
– TV tốt lắm sao? Ngươi tên tiểu tử này, sẽ không phải là thành tinh đi. Thế nào so với người có phần thông minh hơn?
Hắn đi tới, ngã vào ghế sa lon.
– A. Làm bác sĩ khoa cấp cứu thật là không dễ dàng a. Mệt chết người.
Tiểu hồ ly ánh mắt linh lợi chuyển một cái, nhảy lên sống lưng Lâm Tu Chân, dọc theo đốt sống cổ, gặm cắn cổ của hắn.
Cảm giác tê tê dại dại, so với massage ở thẩm mỹ viện còn thoải mái hơn. Lâm Tu Chân hừ hừ mấy tiếng:
– Ân. Không tệ. Bên trái mạnh một chút.
Tiểu hồ ly nghe lời tăng thêm lực đạo gặm cắn hồi lâu. Lâm Tu Chân lật người lại, đem tiểu từ kia ôm trước bụng, vuốt ve cổ nó, xem nó thoải mái híp mắt lại, vô cùng lấy lòng liếm ngón tay của Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân cũng vui vẻ híp mắt lại, tự tiếu phi tiếu nói:
– Tiểu Quai hôm nay hàm răng massage rất thoải mái. So với hôm qua có tiến bộ . . . . . .
Tiểu hồ ly nghe vậy, khẽ nhếch môi, cong cong mị mắt cười đắc ý. Ở trên bụng của Lâm Tu Chân lộn mấy vòng, liền nhảy cà tưng tới trước điện thoại, cào cào mấy cái, con ngươi đen láy long lanh tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Tu Chân, cái đuôi giống như con chó nhỏ vẫy vẫy lấy lòng.
Lâm Tu Chân sờ đầu của nó, kéo kéo lỗ tai nhỏ mềm mại, miệng cười mắng:
– Quỷ tham ăn, hồ ly giảo hoạt muốn đồ ăn liền bán rẻ trí tuệ.
Trong miệng mặc dù mắng, trên mặt lại rất vui vẻ bấm điện thoại.
– Alo! KFC . . . . . .
Tiểu hồ ly hết sức hưng phấn nhảy vào trong ngực Lâm Tu Chân, không ngừng cọ cọ vào bụng của hắn, nịnh nọt hướng trong ngực của hắn chui vào.
Lâm Tu Chân đem bé con bế lên, vỗ vỗ cái mông của nó, đi vào trong phòng tắm:
– Tắm sạch rồi đi ăn!
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, nước nóng ào ào từ vòi nước chảy ra, đầy một hồ tắm lớn. Tiểu hồ ly rất vui sướng nhảy vào trong nước. Ùm một tiếng bọt nước văng lên tung tóe, làm ướt áo khoác Lâm Tu Chân.
Tuyết hồ đã quen với việc được chăm sóc, một mình ở hồ tắm bốn mét vuông, quơ múa móng vuốt vòng vòng trong hồ tắm. Ở trong nước, chân sau bị thương hình như linh hoạt hơn.
– Thật là tiểu hồ không có quy củ.
Lâm Tu Chân cười mắng một tiếng, cởi quần áo, cũng đi vào trong hồ. Kéo cái đuôi to đã thấm nước của nó, đem tiểu hồ ly kéo đến bên người. Lấy sữa tắm, liền thân mật xoa khắp thân thể nhung mao của tiểu hồ.
Tiểu tử ngoan ngoãn hưởng thụ kỹ năng xoa bóp của Lâm Tu Chân, hạnh phúc híp mắt, hai móng trước bám ở thành hồ, duỗi thẳng thân thể, mặc cho Lâm Tu Chân tinh tế tắm rửa sạch sẽ bộ lông của nó.
Bàn tay Lâm Tu Chân dọc theo đầu, cổ, bụng tuyết hồ một đường xuống phía dưới, mới vừa đụng chạm vào vật nhỏ giữa hai chân tiểu hồ. Tiểu hồ ly liền mặc kệ, trở mình một cái. Lo lắng bơi tới một góc khác, rất cẩn thận nâng cao chân sau, tự liếm chân sau cùng cái mông.
Lâm Tu Chân tức cười cười một tiếng, thuận tay té nước đến bên người tiểu hồ ly.
– Hắc. Bé con này, lại xấu hổ. Đừng sợ đừng sợ, tới đây để ta giúp ngươi tắm rửa tiểu kê kê.
Tiểu hồ ly dùng móng trước quạt một cái trên mặt nước, nghiến răng, trợn mắt nhìn Lâm Tu Chân một cái. Hai chân trước vẫn bám trên thành hồ tắm, nâng lên chân sau cùng đuôi to hung hăng đạp hướng trên người của Lâm Tu Chân té nước.
Lâm Tu Chân cũng không yếu thế, kéo cái đuôi, liền đem tiểu tử đang đạp nước kéo tới trong ngực, đầu ngón tay linh hoạt ở quanh bụng tiểu hồ ly vui vẻ chọc chọc mấy cái. Chọc cho tuyết hồ bốn chân cũng giãy giụa không ngừng, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Một người một hồ đang trong nhà tắm chơi đùa đến vui vẻ. Chợt chuông cửa vang lên.
– Là người giao hàng.
Lâm Tu Chân đem tiểu hồ ly bọc trong khăn lông chà xát vài cái, mình cũng nhanh chóng lau khô thân thể, choàng áo tắm vào, hướng cửa đi tới:
– Ngoan ngoãn, đợi lát nữa sẽ sấy khô cho ngươi.
Cửa mở ra, cũng không phải người giao hàng của KFC. Trước mặt là một nữ nhân quyến rũ.
– Cô tìm ai?
Lâm Tu Chân nhíu mày, mình làm quỷ hút máu mấy trăm năm, không dễ dàng động lòng, bằng hữu giới hạn trong công việc, thâm giao lại rất ít.
Nữ nhân tự mình vào cửa, ngồi trên ghế sa lon:
– Thật là bạc tình a. Anh quên rồi sao? Tháng trước, anh từ quán bar mang em về nhà.
– A, phải không . . . . . .
Lâm Tu Chân từ chối cho ý kiến. Tình một đêm, năm tháng dài lâu như vậy, cũng đã có không ít, chính là hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không nhớ tướng mạo những nữ nhân kia, hoặc là hình dáng nam nhân.
– Tìm tôi có chuyện gì?
Mặc dù không thích cùng người từng có tình một đêm dây dưa không rõ, Lâm Tu Chân cũng rất lịch sự rót cho nữ nhân kia chén nước. Trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Chẳng lẽ lại là một nữ nhân bị mị lực vô địch của ta khuynh đảo?” Nữ nhân quyến rũ cười một tiếng, liền quấn lấy thân thể của Lâm Tu Chân, ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ:
– Em cô đơn . . . . . . cho em ở lại một đêm đi?
Lâm Tu Chân cũng không có cự tuyệt, mỹ nhân đưa tới cửa, không có đạo lý không ăn a. Chẳng qua là quyết định: “Xem ra đợi lát nữa dùng nhiếp hồn thuật để cho cô ta quên hết thảy mọi chuyện liên quan đến ta mới được.”
Tiểu hồ ly run rẩy vì bộ lông ẩm ướt trên người, hưng phấn đi ra từ phòng tắm, chạy về phía cánh gà KFC nó chờ đợi. Không ngờ lại thấy Lâm Tu Chân ôm eo một nữ nhân, hai người quấn thành một khối, nhanh chóng cởi y phục, ngã xuống ghế sa lon.
Không biết tại sao, tuyết hồ chỉ cảm thấy tim nhói một cái, rất khổ tâm, liền không để ý hết thảy, nhảy lên ghế sa lon, hung hăng hướng bắp chân Lâm Tu Chân cắn một cái, sâu có thể thấy được máu.
Lâm Tu Chân bị đau ngồi thẳng lên, chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly khí thế hung hung, đang há mồm, muốn hướng trên đùi nữ nhân cắn xé. Không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng đẩy nữ nhân ra. Nhanh tay lẹ mắt đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, mặc nó cắn xé.
Nữ nhân bị đẩy xuống sàn nhà, giận dữ quát lên:
– Ngươi làm gì a?
Mới tức giận có mấy giây, liền bị tuyết hồ ở trong ngực Lâm Tu Chân hấp dẫn ánh mắt, nhất thời ngốc lăng ở đó.
Lâm Tu Chân âm thầm kêu khổ một tiếng: mỹ nhân tự động tới cửa lại không thể ăn.
Chỉ thấy hắn ở trước mắt nữ nhân kia ám thị một cái, tròng mắt xanh lá cây nhìn chằm chằm ánh mắt nữ nhân, sâu kín nói:
– Quên hết thảy mọi chuyện ngươi thấy ở nơi này. Bây giờ đi đến quảng trường, khi chuông 12 giờ vang lên, ngươi sẽ tỉnh lại.
Nữ nhân cặp mắt đờ đẫn, ngơ ngác bị thôi miên mở cửa lớn, vừa đúng lúc đụng phải người giao hàng. Nhìn cũng không nhìn một cái, thẩn thờ đi ra ngoài.
Lâm Tu Chân đem tiểu hồ ly kẹp ở cánh tay, cầm lấy hộp cánh gà, trả tiền, không để ý bộ dáng kinh ngạc của người giao hàng. Ầm một tiếng liền hung hăng đóng cửa lại.
Thuận tay đem tiểu hồ ly ném tới ghế sa lon, đem thùng cánh gà lớn nhét vào trước mặt nó, Lâm Tu Chân không hề nhẹ giọng tức giận nói:
– Ăn cánh gà đi!
Ai biết tiểu hồ ly kia, lại không liếc mắt tới cánh gà yêu thích nhất một cái, lại nhảy lên, gắt gao cắn cổ áo xốc xếch của Lâm Tu Chân.
– Ngươi đây là làm sao?
Lâm Tu Chân không nhịn được ngã vào ghế sa lon, hai tay xách tiểu hồ ly dưới nách, đem nó giơ lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó.
Chỉ thấy tiểu hồ ly kia con ngươi đen láy ẩm ướt lấp lánh, lại giống như muốn rơi lệ, hết sức ủy khuất nhìn chằm chằm Lâm Tu Chân, ai ai thấp giọng kêu.
Lâm Tu Chân thở dài một tiếng:
– Không phải là ghen đi? Ngươi không thích ta cùng với nữ nhân?
Liền lại đem tiểu hồ ôm vào trong ngực, tựa như an ủi vuốt ve bộ lông của nó, vừa tựa như lầm bầm lầu bầu nói:
– Ta cũng là một nam nhân. Chung quy cũng có bản năng sinh lý. Tựa như động vật, cũng có thời điểm động dục. Thôi thôi, giải thích chuyện này với tiểu hồ ly để làm gì. Xem ra chỉ có thể chờ đem ngươi đưa về trong núi, ta mới có “ tính phúc”. Tốt lắm tốt lắm, sợ ngươi rồi. Không nháo nữa. Ngoan, tới ăn cánh gà ngươi thích nhất đi.
Lâm Tu Chân đem cánh gà đưa tới trước người tiểu hồ ly, nhưng tiểu tử kia lại mệt mỏi quay đầu đi, chẳng qua là bốn móng vuốt vẫn gắt gao níu lấy áo choàng tắm của Lâm Tu Chân, không chịu buông ra. Mắt đen lấp lánh nước buồn bã nhìn Lâm Tu Chân.
– Không ăn sao? Thật kỳ quái. Đừng làm dáng vẻ như vậy. Người nên tức giận là ta nha, có được hay không? Chậc chậc, mỹ nữ đưa tới cửa a, cứ như vậy đi mất . . . . . .
Lâm Tu Chân bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cũng không có biện pháp.
Bất kể trêu chọc thế nào, tiểu hồ ly đều không kêu một tiếng, chẳng qua là vùi đầu trong ngực Lâm Tu Chân không chịu buông tay. Một người một hồ lại yên lặng xem TV, chỉ cảm thấy không thú vị, không thể làm gì khác hơn là ôm tuyết hồ vào phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, tiểu hồ ly theo lệ thường quấn ở trên cổ Lâm Tu Chân, chẳng qua là hôm nay đặc biệt nắm chặt vạt áo của hắn.
Lâm Tu Chân vuốt ve thân thể tuyết hồ:
– Làm sao vậy? Bé con. Ta không tìm nữ nhân, chỉ ngủ với ngươi, ngoan ngoãn, đừng sợ.
Tiểu hồ ly hừ hừ hai tiếng, đưa đầu lưỡi ướt át, ở trên mặt của Lâm Tu Chân như có như không liếm một cái, nhìn Lâm Tu Chân nhắm hai mắt lại, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Ánh trăng ôn nhu lẳng lặng chiếu vào trong phòng ngủ, ánh sáng thần thánh tràn ngập trong phòng ngủ ấm áp. Lâm Tu Chân mơ hồ cảm thấy, bắt đầu từ tối nay, giống như có cái gì, đột nhiên, trở nên không giống trước . . . . . .