Bá Tước Đích Tuyết Hồ Ly

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

 

Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

Lâm Tu Chân dừng xe, cầm túi công văn lên chuẩn bị xuống xe, trước mắt thoáng qua một thân ảnh màu trắng, định thần nhìn lại: a, tiểu hồ ly kia, đang cười híp mắt nhìn mình, từ chỗ ngồi phía sau nhảy đến trong ngực của mình.

 

– Ngươi! Ngươi chạy tới đây từ bao giờ?

 

Lâm Tu Chân dở khóc dở cười ôm tiểu hồ tuyết trắng.

 

Tiểu hồ ly lấy lòng đem móng trước khoác lên ***g ngực Lâm Tu Chân, đuôi to xù lông vẫy vẫy, còn vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm tới liếm lui trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Tu Chân.

 

Nếu đưa nó về nhà, sẽ đi làm trễ mất. Mang nó theo, nếu như bị người khác không cẩn thận thấy được không biết sẽ giải thích như thế nào. Lâm Tu Chân nhất thời cũng không có chủ ý, chỉ đành phải vỗ vỗ cái mông tiểu hồ ly, khiển trách kiêm hù dọa:

 

– Như thế nào trốn ra đây? Ngươi không biết dưới núi có bao nhiêu người muốn lột da của ngươi sao?

 

Tiểu hồ ly run rẩy một cái, ô ô kêu, nhảy đến ghế ngồi bên cạnh Lâm Tu Chân, đem mình cuộn thành một khối, ôm cái đuôi thật to, ánh mắt đen láy đáng thương nhìn Lâm Tu Chân.

 

– Bình thường ở nhà xem TV không phải tốt sao? Hôm nay thế nào lại.

 

Lâm Tu Chân thở dài một tiếng, lại đem nó ôm vào trong ngực, vuốt ve bộ lông mềm mượt.

 

Tiểu hồ ly chính mình cũng không có phát hiện, sau khi biến thành người cùng Lâm Tu Chân gần gũi da thịt, liền một chút cũng không muốn rời khỏi hắn. Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn từ cửa biến mất, mình cũng không nhịn được thừa dịp hắn không chú ý, liền len lén nhảy lên xe hơi.

 

Suy nghĩ một chút, Lâm Tu Chân từ sau xe lấy ra một túi du lịch màu đen.

 

– Được rồi, sợ ngươi rồi. Tới, vào bên trong túi đi. Dẫn ngươi đi làm, nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?

 

Tiểu hồ hoan hô một tiếng, tay chân nhanh nhẹn chui vào trong túi xách.

 

Lâm Tu Chân cẩn thận kéo một nửa khóa kéo, để cho tiểu hồ ly còn có không gian hít thở, đem túi ôm vào trong ngực, đi ra khỏi bãi đậu xe.

 

– Ra đi.

 

Đi vào phòng làm việc của mình, Lâm Tu Chân liền mở túi du lịch ra, đem tiểu hồ ôm ra.

 

– Không thể chạy ra khỏi phòng này, biết không?

 

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn gật đầu một cái, tò mò quan sát phòng làm việc nho nhỏ này. sạch sẽ, chỉnh tề.

 

Tiểu hồ phe phẩy cái đuôi, cất bước, bên này ngửi ngửi, bên kia sờ một cái. Tiểu móng vuốt vui mừng gãi gãi một chậu tử la lan (1) nho nhỏ trên bàn làm việc kia.

 

Lâm Tu Chân cũng không để ý tới nó, lấy ra một xấp hồ sơ bệnh lý thật dầy, ngồi ở bên cửa sổ đọc.

 

– Bác sĩ Lâm! Có ăn điểm tâm không?

 

Một giọng nữ ngọt ngào bất thình lình vang lên ở cửa phòng.

 

Tiểu hồ ly trên bàn kinh hãi một chút, nhảy vào trong ngực Lâm Tu Chân.

 

Muốn đem bé con giấu kỹ đã không còn kịp rồi, Lâm Tu Chân không thể làm gì khác hơn là vừa an ủi tiểu hồ ly nhát gan dễ dàng bị hoảng sợ kia, vừa ngẩng đầu hỏi:

 

– Tiểu Linh hả, có chuyện gì không?

 

– A, thật là một con cún nhỏ đáng yêu!

 

Cô y tá gọi là tiểu Linh, liếc mắt liền thấy được tiểu hồ tuyết trắng khả ái kia. Không khỏi yêu thích vô cùng, lập tức xông về trước, đưa tay vuốt ve bộ lông trắng bạc mềm mại kia.

 

Tiểu hồ cũng không cảm kích, hừ một tiếng, từ trong ngực Lâm Tu Chân nhảy tới trên mặt bàn, trốn khỏi ma trảo của cô y tá, nghểnh đầu nhỏ, kiêu ngạo bước tới, cái đuôi phe phẩy: ta là tuyết hồ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ ưu nhã, làm sao có thể bị ngươi nói thành cún con đây?

 

Lâm Tu Chân cười thầm một tiếng, phụ họa nói:

 

– Đây là giống chó hồ ly mới, được người khác tặng. Buổi sáng trộm nhảy lên xe, không thể làm gì khác hơn là mang nó tới phòng làm việc.

 

Nghe được lời của Lâm Tu Chân, tiểu hồ ly lại càng không vừa ý, đây là vũ nhục nghiêm trọng huyết thống cao quý của ta. Nó nhảy trở về trong ngực lâm tu chân, mở cái miệng nhỏ nhắn gặm cắn ống tay áo của hắn, tức giận chi chi kêu.

 

Tiểu hồ ly đang tức giận ở trong mắt tiểu Linh, nhưng lại khả ái phải vô cùng, nàng lấy lòng rút tay ra sớm một chút, đưa đến trước mặt của tiểu hồ ly:

 

– Cún nhỏ dễ thương, có muốn ăn điểm tâm hay không a?

 

Lỗ tai Tiểu hồ ly run lên một cái, miệng còn cắn ống tay áo Lâm Tu Chân, ánh mắt lại linh lợi nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay tiểu Linh, móng vuốt nhỏ thử dò xét, đụng một cái vào thứ nhìn có vẻ ngon lành kia.

 

– Ăn đi, ăn đi, ăn thật ngon nha.

 

Tiểu Linh tiếp tục dụ dỗ. Đối với vị bác sĩ có một nửa dòng máu ngoại quốc từ nước ngoài trở về này, tiểu Linh là ôm vạn phần hảo cảm, đáng tiếc bác sĩ Lâm phong độ hài hước, nhưng lại đối với tất cả mọi người tao nhã lễ độ như nhau, cho tới bây giờ cũng không đặc biệt thân cận với ai. Tiểu Linh lao lực tâm tư, muốn lấy lòng bác sĩ Lâm sớm một chút, dĩ nhiên là tỉ mỉ chuẩn bị, làm sao mà không ngon đây.

 

Tiểu hồ ly đối với thức ăn ngon, luôn luôn đều không có sức chống cự, cũng không khách khí, đem điểm tâm ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trông mong nhìn Lâm Tu Chân.

 

Lâm Tu Chân cưng chiều sờ sờ đầu của nó:

 

– Thích liền ăn đi.

 

Thấy cún con đáng yêu vui sướng gặm điểm tâm mình mang tới, tiểu Linh cũng vui vẻ ra mặt, cẩn thận sờ sờ lông hồ ly đang chuyên chú ăn.

 

– Bác sĩ Lâm, nó tên gọi là gì?

 

– Tiểu Quai.

 

Lâm Tu Chân búng lỗ tai tiểu hồ một cái, bổ sung một câu.

 

– Nhưng thường không thông minh chút nào.( Tiểu Quai nghĩa là thông minh)

 

– Ta có thể ôm nó một cái không?

 

Tiểu Linh ánh mắt lóe sáng, mạo hiểm muốn ôm nó.

 

Lâm Tu Chân gật một cái.

 

– Nhưng nó có chút sợ hãi.

 

Tiểu Linh to gan đem Tiểu Quai ôm vào trong ngực, tiểu hồ ly giẫy giụa mấy cái, rất không muốn rời cái ôm ấm áp trong ngực Lâm Tu Chân.

 

– Tiểu Quai ngoan nào, để cho tỷ tỷ ôm một cái, tỷ tỷ sẽ cho ngươi đồ ăn ngon, có được hay không?

 

– Tiểu Linh làm y tá cũng mấy năm, rõ ràng đối với dụ dỗ trẻ con là rất có bài bản.

 

Dù sao bắt người nhà tay ngắn, ăn thịt người nhà miệng mềm (2). Tiểu hồ ly cắn thức ăn ngon trong miệng, ánh mắt linh lợi vòng vo chuyển, cũng không giãy giụa nữa, mặc cho tiểu Linh vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

 

Hừ, một khối bánh ngọt nho nhỏ là có thể mua chuộc ngươi, thật là một tiểu hồ ngốc. Xem ra sau này ta phải quản chặt một chút mới được. Lâm Tu Chân trong lòng nghĩ thầm, trên mặt vẫn là một nụ cười vô cùng ưu nhã:

 

– Tiểu tử này, thấy mỹ nữ liền ngất ngây không biết thiên nam địa bắc nữa.

 

Nghe được Lâm Tu Chân khen tặng, tiểu Linh trong lòng càng hồi hộp:

 

– Bác sĩ Lâm, thời gian phẫu thuật cũng sắp đến. Ta giúp ngươi mang Tiểu Quai đi. Bảo đảm sẽ không để cho viện trưởng phát hiện.

 

Lâm Tu Chân muốn nghe chính là những lời này, hắn gật đầu một cái, tiếp tục biểu diễn nụ cười vô địch của mình.

 

– Vậy thì cám ơn.

 

Dứt lời, liền đứng dậy sờ sờ đầu Tiểu Quai, dặn dò mấy câu:

 

– Không thể chạy loạn ra khỏi đây, biết không? Nghe lời của tỷ tỷ, ta rất nhanh sẽ trở lại.

 

Tiểu hồ đang vui vẻ ăn bánh ngọt, ăn xong rồi còn luyến tiếc không thôi liếm móng vuốt còn dính một ít kem, chỉ ở trong miệng uh uh mấy tiếng.

 

– Oa. Thật là đáng yêu!

 

– Làm sao đáng yêu như thế a!

 

– Tới, Tiểu Quai, đến bên a di này. Có bánh bích quy chocolate ăn ngon lắm!

 

– Tiểu Quai tiểu Quai, tới tỷ tỷ cho uống chút nước chanh, đừng nghẹn.

 

Cuối cùng đã tới lúc nghỉ trưa, kết thúc mấy giờ phẫu thuật, Lâm Tu Chân đi tới phòng làm việc, liền nghe được từng hồi tiếng cười vui vẻ bên trong.

 

Đi vào nhìn, ha, các y tá già trẻ lớn bé, trong ngực cũng có các loại thức ăn linh tinh, như chúng tinh củng nguyệt (3) vây quanh tiểu hồ ly đắc ý kia, náo nhiệt tụ thành một khối.

 

Nhìn thấy Lâm Tu Chân đi vào, các y tá dùng giọng điệu vô cùng khát khao hỏi:

 

– Bác sĩ Lâm, ngươi mua con cún nhỏ ở chỗ nào a. Thật là đáng yêu quá. Lại hiểu lòng người. Chúng ta cũng muốn nuôi một con.

 

Tiểu Quai thấy Lâm Tu Chân đến gần, liền vui sướng từ trong vòng vây già trẻ lớn bé, nhào tới. Không nhịn được cọ cọ trong ***g ngực của hắn, phảng phất mấy giờ không thấy là một chuyện ủy khuất dường nào.

 

Lâm Tu Chân sờ lỗ mũi một cái, ho khan một tiếng.

 

– Ah. Đây là người thân của ta từ nước ngoài mang về. Không thể mua được.

 

– Là như vậy a . . . . . .

 

Các y tá vô cùng tiếc hận nói.

 

– Bác sĩ Lâm, vậy sau này mang nó tới bệnh viện chơi nhiều một chút, có được hay không. Chúng ta thật thích Tiểu Quai a.

 

Tiểu Linh nói. nàng nghĩ thầm, thật vất vả mới có một cơ hội có thể cùng bác sĩ Lâm thân cận hơn một chút, cũng không thể bỏ qua. Nghĩ cách khác, Tiểu Quai có thể trở thành bà mai đây.

 

Các y tá trẻ tuổi có ý nghĩ như nàng không phải ít, các y tá khác rối rít phụ họa:

 

– Đúng vậy đúng vậy. Mang nó tới chơi đi, cả ngày buồn bực ở nhà, nó cũng khó chịu a.

 

Tiểu Quai cũng ngẩng đầu chi chi kêu lên, tựa hồ đối với nơi có thức ăn ngon này, còn có mỹ nữ ôm cũng rất thích.

 

Lâm Tu Chân sờ sờ cái bụng no tròn của nó:

 

– Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ dẫn ngươi tới.

 

Mọi người lại vui đùa ầm ĩ một trận, sau đó mới giải tán, trở về phòng làm việc của mình nghỉ trưa. Trong phòng, chỉ còn sót lại một người một hồ.

 

Lâm Tu Chân khóa cửa phòng lại, từ trong túi xách lấy ra mấy bộ quần áo:

 

– Tiểu Quai, tới, thử mấy bộ y phục ta vừa tranh thủ mua cho ngươi.

 

Tiểu hồ ly trong ngực hắn lăn lộn một cái, từ trên khuỷu tay Lâm Tu Chân, biến thành một mỹ thiếu niên ***.

 

Tiểu Quai mệt mỏi dựa ở trên người của Lâm Tu Chân, cong miệng oán trách:

 

– Biến thành người không có lông mao, lạnh quá.

 

– Mặc quần áo vào sẽ không lạnh.

 

Vừa nói, Lâm Tu Chân liền cầm y phục lên mặc cho bé.

 

Áo lót giữ ấm, áo sơ mi, áo len, áo khoác . . . . . . từng món một mặc vào trên người của Tiểu Quai, ngay cả vớ, Lâm Tu Chân cũng rất có kiên nhẫn ngồi dưới đất, cầm chân mềm nhỏ của Tiểu Quai không nhịn được trước cắn một cái, sau đó giúp bé mang vớ vào.

 

Ăn mặc chỉnh tề, một mỹ thiếu niên quần áo xinh đẹp giản dị liền xuất hiện ở trước mắt.

 

– Ta là lần đầu tiên mặc y phục, A Chân, đẹp mắt không?

 

Kéo kéo y phục trên người, Tiểu Quai tại chỗ xoay một vòng.

 

– Đẹp mắt. Tiểu Quai của ta, mặc cái gì đều đẹp.

 

Lâm Tu Chân mỉm cười.

 

Tiểu Quai cao hứng ôm lấy Lâm Tu Chân, ngước khuôn mặt nhỏ bé, dụi dụi đầu trên ngực hắn.

 

Lâm Tu Chân vuốt ve mái tóc bạch kim xinh đẹp, cúi xuống đầu khẽ cắn cái cổ tuyết trắng của Tiểu Quai.

 

– Thời điểm không mặc quần áo là đẹp mắt nhất.

 

Tiểu Quai khúc khích cười.

 

– Thật là nhột, thật là nhột.

 

– Tiểu hồ, ngươi mới vừa rồi ăn bao nhiêu đồ. Để cho ta xem bụng ngươi một chút.

 

Lâm Tu Chân lật áo của bé ra, ở trên cái bụng nhỏ tròn trịa cắn một cái.

 

– Ngươi ăn no rồi. Bây giờ . . . . . . đến ta ăn.

 

Dứt lời, liền cởi y phục của bé.

 

Tiểu Quai nhăn nhó giùng giằng.

 

– A Chân, đại sắc lang. Ta mới vừa mặc quần áo tử tế.

 

– Không sợ. Đợi lát nữa ăn xong, ta sẽ giúp ngươi mặc vào.

 

– Không có y phục sẽ lạnh . . . . . .

 

– Ngoan ngoãn chớ lộn xộn, ta sẽ làm cho ngươi ấm lên . . . . . .

 

Vì vậy , tiếng rên rỉ trong phòng lại từng trận vang lên. Sau giờ 12 giờ trưa trong phòng làm việc nho nhỏ, bắt đầu diễn ra bữa tiệc “thịt người” hương sắc mĩ vị . . . . . .

 

(1): Hoa tử la lan cho tình cảm nồng nàn (http://cuasomoi.vn/phong-thuy/157035/24102012/hoa-tu-la-lan-cho-tinh-cam-nong-nan.ttn)

 

(2): Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Lấy từ : http://hatdao3quatao.wordpress.com/m%E1%BB%99t-s%E1%BB%91-thanh-ng%E1%BB%AF-vi%E1%BB%87t-nam-t%C6%B0%C6%A1ng-d%C6%B0%C6%A1ng-thanh-ng%E1%BB%AF-han-vi%E1%BB%87t/

 

(3): Chúng tinh củng nguyệt: như các vì sao sáng vây quanh mặt trăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.