CHƯƠNG 8
Edit: Mèo mập.
Beta: Lỳ.
– A Chân, xem một chút! Bên kia là “sơn dã hồ yêu”. Chúng ta mau đến gần xem một chút.
Tiểu nhân nhi thoải mái nằm trong lòng hắn, chỉ nơi muốn đi. Lâm Tu Chân không thể làm gì khác hơn là tùy bé định đoạt, nhưng lại vui vẻ chịu đựng. Ai bảo trong ngực hắn ôm là tiểu yêu tinh hắn quý trọng cùng cưng chìu nhất trên thế giới này đây.
– Mẹ, con rất muốn súng tự động kia.
Tiểu Quai đi ra khỏi nhà ma, không đúng, phải là nói bị Lâm Tu Chân ôm ra khỏi nhà ma, hai chân Tiểu Quai mới vừa chạm đất, liền bị tiếng khóc huyên náo của một đứa bé trai hấp dẫn, tò mò lôi kéo Lâm Tu Chân tham gia náo nhiệt.
Nguyên lai là một gian hàng ném phi tiêu trúng thưởng ven đường. Đó là một bé trai tầm 5-6 tuổi, đã ném mấy cái phi tiêu đều không trúng, lôi tay mẹ nó không cam lòng khóc nháo. Nhìn người mẹ trẻ của nó, ném mấy cái, cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể hảo hảo dỗ dành, cố gắng lôi thằng bé rời đi.
Nhìn thấy bé trai bộ mặt như đưa đám, còn ông chủ cửa hàng phi tiêu đếm tiền, mặt mày hớn hở khuyên nhủ:
– Em trai, ở lại chơi thêm mấy lần đi. Càng chơi độ chính xác càng cao, không chừng lần sau có thể ném trúng súng tự động đó.
Khí khái nam tử nho nhỏ của Tiểu Quai cũng bị kích thích.
– Em trai đừng khóc, nhìn ta tới đem súng tự động lấy về cho ngươi.
Tiểu Quai nãi thanh nãi khí sờ đầu bé trai một cái, giọng tiểu đại nhân. Lại thấy tiểu hồ xoay người lại, khí phách hiên ngang đi tới trước mặt chủ tiệm, đưa tay trắng nhỏ mập mập, mạnh miệng nói:
– Để ta tới!
Rất có khí thế anh hùng gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Lâm Tu Chân yên lặng đi theo sau lưng trả tiền cho Tiểu Quai, buồn cười nhìn tiểu tử đó lòng tin bạo phát, một hơi ném mười mấy cái phi tiêu. Đáng tiếc cũng cùng số phận đi trật mục tiêu khá xa. Ngược lại cũng không phải là ánh mắt tiểu hồ quá kém, thật ra là chủ quán đem mục tiêu thiết kế quá xa. Bé trai đó, vốn là ở một bên mong đợi Tiểu Quai cố gắng. Dần dần, liền lộ ra biểu lộ thất vọng.
Tiểu Quai hiển nhiên có chút hốt hoảng, cũng không dám khinh thường. Chỉ thấy bé hít một hơi thật sâu, thả lỏng thân thể, híp mắt, nhắm nửa ngày, rốt cục bắt đầu ném ra. Bất đắc dĩ phi tiêu vẫn không theo ý nguyện, mục tiêu vẫn như cũ thất bại.
Ném xong lượt phi tiêu thứ hai, Tiểu Quai rốt cục cũng không nén được tức giận, gò má bầu bĩnh đỏ bừng, hai mắt đen nhánh ngập nước nhìn Lâm Tu Chân, đô đô miệng, ủy khuất nắm vạt áo của hắn cầu cứu:
– A Chân . . . . . .
Bộ dáng như đưa đám thoạt nhìn cực kỳ giống bộ dạng bé trai 5-6 tuổi kia.
Mặc dù thích trêu đùa, thích xem Tiểu Quai bảo bảo khả ái bộ dáng bất lực, nhưng mỗi lần thấy tiểu hồ vẻ mặt thất vọng, Lâm Tu Chân lại luôn vì thương yêu mà đau lòng.
Sờ đầu Tiểu Quai một cái, Lâm Tu Chân mỉm cười cầm lên một cái phi tiêu, cánh tay vung lên, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được bịch một tiếng, phi tiêu kia đã chính xác vô cùng ghim ở tâm điểm của súng tự động.
Tiểu Quai chớp chớp mắt, tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, ngược lại bé trai bên cạnh hoan hô một tiếng, hưng phấn vô cùng chờ đợi lấy lòng Lâm Tu Chân:
– Anh trai, anh thật lợi hại a!
Tiểu Quai gãi gãi tóc, không nói một lời. Chỉ thấy bé cúi đầu, hai tay ngón tay quấn vào nhau, không ngừng vò vò góc áo, một chân di di trên đất, không hề ngừng lại.
Lâm Tu Chân đem phần thưởng súng tự động lấy được đưa tới trước mặt của Tiểu Quai, ôn nhu hỏi:
– Làm sao vậy, mất hứng?
Tiểu tử ngước mặt lên, cũng không nhận phần thưởng kia, mắt ngấn nước, nhẹ giọng nói:
– A Chân làm cái cũng tốt cũng lợi hại. Ta cảm giác mình rất vô dụng . . . . . .
Lâm Tu Chân đau lòng đem bé con kia ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai bé lặng lẽ dỗ dành:
– Đứa ngốc, ngươi mới 15 tuổi. lão nhân gia ta nhưng đã sống mấy trăm năm a. Ngươi nếu cùng tuổi với ta, đừng nói phi tiêu, bắn tên lửa ngươi cũng có thể học được.
Tiểu Quai nghe vậy, sắc mặt rốt cục chuyển biến tốt.
Lâm Tu Chân len lén hôn một cái lên khóe miệng trên gương mặt bầu bĩnh kia:
– Hơn nữa, ngươi không phải có thể biến thành người sao. Cái này rất giỏi a! Xem, ta cố gắng thế nào, cũng không thể biến thành hồ ly.
Tiểu Quai thẹn thùng nhìn Lâm Tu Chân một cái, trong đầu tưởng tượng ra Lâm Tu Chân có lỗ tai hồ ly, biến thành dáng vẻ lão hồ ly. Rốt cục mím môi, vui vẻ cười nhẹ một tiếng.
Lâm Tu Chân đem súng tự động nhét vào trong tay của Tiểu Quai, nhéo nhéo gương mặt phấn nộn:
– Tốt rồi. Đem lễ vật của ngươi đưa cho bé trai đó đi. Ngươi xem, nó nhìn chằm chằm súng tự động, nước miếng đều chảy xuống rồi.
Vẻ mặt Tiểu Quai lúc này mới khôi phục, khom người xuống, đem súng tự động trong tay đưa cho bé trai. Nhìn bé trai đó cao hứng ôm chặt khầu súng, vui vẻ nói:
– Cám ơn anh.
Trong lòng Tiểu Quai cũng đắc ý: Xem, có người gọi ta là anh đó.
Bé trai cùng mẹ cảm tạ rồi rời đi, Lâm Tu Chân vẫn còn chưa muốn dừng, lấy thêm một chục phi tiêu, mỗi lần ném ra đều trúng đích. cho đến khi ông chủ tiệm phi tiêu vẻ mặt đưa đám cầu khẩn:
– Đại ca ~~ đại hiệp ~~ ta van ngài hạ thủ lưu tình a. Quán của ta vốn làm ăn nhỏ a . . . . . .
Lâm Tu Chân không khách khí chỉ một đống phần thưởng:
– Tiểu Quai, ngươi thích không?
Tiểu hồ xem bộ dáng ông chủ tiệm như đưa đám, lại cảm thấy không đành lòng, con ngươi đen láy ở đống chiến lợi phẩm linh lợi vòng vo chuyển mấy cái, chọn một con gấu Teddy rất lớn vui mừng ôm vào trong ngực cọ cọ:
– A Chân, ta thích cái này. Còn lại cũng không cần. Chúng ta trả lại cho hắn đi.
Lâm Tu Chân đem bé ôm vào trong ngực, lạnh lùng đối với ông chủ tiệm ném một câu:
– Làm ăn nên có lương tâm một chút.
Hai người cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.
Một ngày đặc biệt vui vẻ qua mau, nháy mắt mặt trời đã ngả về tây.
Lâm Tu Chân có chút bất mãn với con gấu Teddy lớn đó, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Quai. Từ lúc rời tiệm phi tiêu tới giờ, tiểu tử liền thân thiết ôm món đồ chơi lớn kia, không giống trước ôm chặt lấy cánh tay của mình. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn cao hứng của Tiểu Quai, Lâm Tu Chân lại cảm thấy chỉ cần có tên tiểu tử này ở bên người, như thế nào cũng là hạnh phúc.
– Tiểu Quai, chúng ta đi ngồi bánh xe đu quay đi. Thời điểm chạng vạng tối, ở trên cao nhìn thành phố này rất đẹp.
Lâm Tu Chân khép nép cùng món đồ chơi gấu bông cướp đoạt sự chú ý của Tiểu Quai.
– Bánh xe đu quay?
Tiểu Quai nhìn theo ngón tay của Lâm Tu Chân, nhìn thấy bánh xe tròn to thật cao quay a quay, có chút sợ sệt nói:
– Hình như rất cao a . . . . . .
– Không sợ. Cái này quay từ từ, người ngồi ở bên trong rất an toàn. sẽ không giống tàu lượn siêu tốc đáng sợ.
Lâm Tu Chân an ủi sờ tóc Tiểu Quai, lôi kéo bé con kia hướng bánh xe đu quay đi tới.
Ngồi vào bên trong bánh xe đu quay, Tiểu Quai đem gấu bông để ở một bên, tay chân thật chặt cuốn lấy thân thể Lâm Tu Chân, ánh mắt lại không nhịn được tò mò hướng cửa sổ thủy tinh nhìn xuống. Nhìn thấy mình từ từ lên cao, tiểu hồ vội vàng đem đầu chui vào trong ngực Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân sủng ái vỗ vỗ lưng Tiểu Quai, trên mái tóc mềm mại của bé hôn một cái, đem cái đầu nhỏ nâng lên:
– Không nên nhìn dưới chân, nhìn xa một chút. Ngươi xem, mặt trời hồng đỏ rực chiếu trên mây trắng, thật đẹp a.
Tiểu hồ đem gương mặt dính vào ngực Lâm Tu Chân, mở mắt, gật gật đầu:
– Nhà cửa cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Xem thật hay.
– Ân, ta lúc nhỏ cũng rất thích ngồi trên đỉnh núi xem mặt trời lặn. Rất bi tráng, rất hùng vĩ.
Lâm Tu Chân chậm rãi nói.
– A Chân lúc nhỏ a . . . . . .
Tiểu Quai chợt cắn cắn môi, thận trọng hỏi:
– A Chân, ngươi lúc nào cũng có một mình sao? Ba mẹ của ngươi đâu?
Lâm Tu Chân cúi đầu sờ đầu Tiểu Quai:
– Bọn họ chết sớm hơn ta một chút. Một năm đó, Trường Giang nước lớn, cha mẹ ta đã qua đời vì bị ôn dịch sau khi lũ lụt.
– A Chân tại sao nói mình đã chết? Ngươi lại không chết!
Ánh mắt của Tiểu Quai mở thật to, ôm thật chặt Lâm Tu Chân kêu lên.
– Khi đó ta cũng bị lây ôn dịch, vốn là sắp chết, là lão đầu tử. À, chính là ông nội của ta – Công tước đại nhân Bladen, từ Anh quốc chạy tới, đem ta biến thành như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ chính là quái vật.
Lâm Tu Chân thở dài một tiếng, thản nhiên nói.
Tiểu Quai cũng không đồng ý, bé cắn chặt đôi môi, đấm nhẹ vào ***g ngực Lâm Tu Chân:
– Ngươi không phải là quái vật, ngươi không có chết. Ta không muốn nghe ngươi nói như vậy!
Tiểu hồ phùng má gương mặt đỏ bừng, nước mắt trực trào ra khỏi hốc mắt.
Lâm Tu Chân trấn an hôn một cái lên đôi hàng mi thật dài như cây quạt lông nhỏ, mỉm cười nói:
– Ân. Sau khi gặp ngươi, ta cảm giác mình đã sống lại. Có thể sống đến lúc này gặp ngươi, thật tốt.
Tiểu Quai lúc này mới an tĩnh lại, ở trên môi Lâm Tu Chân hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, gương mặt thẹn thùng nhỏ giọng nói:
– Ta thích nhất A Chân . . . . . .
Hai người thân mật một trận, Tiểu Quai lại tò mò hỏi một đề mới:
– A Chân, ông nội ngươi làm thế nào đem ngươi thay đổi . . . . . .
Tiểu hồ trầm ngâm một chút, rất chu đáo hỏi.
– Trở nên không giống người thường a?
Bị tên tiểu tử này khéo léo thông minh chọc cười, Lâm Tu Chân cười nói:
– Bởi vì ông nội ta vốn chính là lão quỷ hút máu. Thật ra đó cũng không phải là ông nội ta, phải là ông nội của bà nội ta. Gia tộc chúng ta đời đời truyền nha, lão đầu tử kia nhìn thấy nhi tôn mình thích sắp chết, sẽ không để ý hết thảy đem hắn biến thành quỷ hút máu. Tựa như cất giấu bảo bối, muốn lưu giữ lại những điều tốt đẹp vĩnh viễn ở bên mình.
– A, ông nội tại sao không đem cha mẹ ngươi biến thành quỷ hút máu a? Hắn không thích bọn họ sao?
Tiểu Quai nghiêng đầu hỏi.
– Ôn dịch hoành hành rất dữ dội, thời điểm lão đầu tử kia chạy tới, cha mẹ ta đã bị hỏa táng thành tro rồi.
Lâm Tu Chân nói.
– Vậy tại sao ta tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua ông nội. Hắn không phải là thích ngươi sao?
Tiểu Quai cảm thấy chuyện còn rất khó hiểu.
Lâm Tu Chân thở dài một tiếng:
– Cha ta là một nhà ngoại giao của Anh quốc được phái tới Thanh triều, ông đã cưới một người vợ Trung Quốc, mà lại bất hạnh bị một cuộc ôn dịch cướp đi tính mạng. Lão đầu tử kia rất thích cha ta, lại không kịp cứu mạng cha ta. Hắn rất đau lòng, không nguyện ý đặt chân lên lãnh thổ Trung Quốc nữa.
– Không quan trọng, vậy A Chân có thể đi gặp ông nội.
Tiểu Quai không tự chủ sờ chân mày đang nhíu lại của Lâm Tu Chân, tựa hồ muốn đem những đau khổ kia xoa dịu.
Lâm Tu Chân sâu kín nói:
– Ta không muốn thấy hắn. Là hắn không để ý ý nguyện của ta, tự làm chủ đem ta biến thành một quái vật chỉ có thể hút máu người . . . . . .
– Nhưng là . . . . . .
Tiểu Quai cắn cắn ngón tay, dịu dàng nói.
– Nếu như ông nội không cứu ngươi, ta không thể gặp ngươi. A Chân, chúng ta tìm thời gian thích hợp đi gặp ông nội một chút. Có được không?
– Sau hãy nói . . . . . .
Lâm Tu Chân từ hồi ức xa xôi trở về thực tế, hắn cười cười, đem lỗ tai Tiểu Quai ngậm trong miệng trêu chọc, chọc cho tiểu nhân nhi nhạy cảm cười khanh khách.
Hoàng hôn tuyệt đẹp, nghiêng nghiêng chiếu lên bánh xe đu quay. Một đôi tình nhân thân mật, đang hạnh phúc giống như mặt trời đỏ rực kia, ấm áp mà lại ngọt ngào.
Thiên trì
– A Chân, ngươi xem, băng đóng trên gốc cây tuyết tùng kia thật nhiều thật đẹp a!
Chân thấp chân cao lôi kéo Lâm Tu Chân đi bộ trên lớp tuyết trắng thật dày của Trường Bạch sơn, Tiểu Quai không kiềm được vui mừng nhảy cẫng lên, dọc theo đường đi thao thao bất tuyệt.
Mà Lâm Tu Chân chỉ mỉm cười, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm bất an.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, ba tháng rất nhanh chóng lập tức đã qua. Mắt thấy cũng sắp bắt đầu mùa xuân, tiểu hồ ở nhà một mực la hét muốn trở về núi rừng. Bé con kia bị thương ở chân được Lâm Tu Chân cẩn thận từng chút chiếu cố, đã sớm khôi phục hoàn toàn. Trong bụng luôn lo lắng tiểu hồ ly lên núi vui vẻ đến quên cả trời đất không chịu cùng mình trở về, nhưng nhìn đến mặt vẻ mặt chờ đợi của tiểu tử, Lâm Tu Chân trong lòng tuy là không hề muốn, nhưng vẫn mang theo Tiểu Quai trở lại Trường Bạch sơn.
Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Quai một đường hoạt bát nhảy loạn khắp nơi, Lâm Tu Chân cũng bị bé làm cho vui vẻ:
– Dù sao cũng là cố hương nuôi lớn mình, tiểu hồ khó tránh khỏi tưởng niệm. Suy nghĩ một chút, mình mấy trăm năm qua cũng một mực sống ở Trung Quốc, luôn không nỡ rời đi.
Nửa đường đi lên núi, thời tiết đã là cuối đông đầu xuân, băng tuyết trên đỉnh núi đang tan ra, nhiệt độ ngược lại so với mùa đông còn lạnh hơn. Tiểu Quai khí lực hưng phấn nhảy loạn nảy giờ, tinh thần đã có điểm uể oải. Chỉ thấy bé ôm thật chặt cánh tay của Lâm Tu Chân, cả người phảng phất đều phải treo ngược ở trên người của hắn.
– Mệt mỏi rồi sao?
Lâm Tu Chân yêu thương sờ đầu tiểu hồ.
– Không mệt!
Tiểu Quai chớp chớp hàng mi thật dài, mặt mũi cố gắng dựa vào ngực của hắn, chẳng qua là thân thể có chút run rẩy. Tiểu hồ gương mặt hồng hồng thẹn thùng, cúi đầu cắn cắn đôi môi, nhẹ giọng nói:
– Lúc trước, ta đều là ở trong sơn động ngủ . . . . . .
Lâm Tu Chân đem tay hắn cọ cọ trên khóe miệng nhỏ bé, cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán của bé:
– Trên núi sẽ lạnh hơn. Nhanh, biến trở về nguyên hình của ngươi đi. Lông thú so với y phục ấm áp hơn nhiều.
Tiểu Quai ôm lấy Lâm Tu Chân, theo thói quen đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ***g ngực của hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Nhưng trở về nguyên hình thì không thể nói chuyện với ngươi nữa . . . . . .
Lâm Tu Chân tức cười cười một tiếng, gãi gãi cái mũi của hắn:
– Dọc đường đi ngươi nói đủ nhiều rồi. Vậy . . . . . . cảnh sắc trên đỉnh núi có phải đẹp hơn hay không, có nhiều chuyện xưa muốn nói cùng ta?
– Đúng vậy đúng vậy. Ta rất ít xuống núi. Thiên trì trên đỉnh núi rất là đẹp . . . . . .
Tiểu Quai nhắc tới chuyện này, tinh thần trở nên vui vẻ, lại bắt đầu hưng phấn.
Lâm Tu Chân hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ồn ào của bé, triền miên âu yếm một hồi, mới lên tiếng:
– Vậy ngươi biến trở về nguyên hình đi. Như vậy chúng ta mới có thể đi nhanh hơn a. Đến đỉnh núi ngươi mới có khí lực kể chuyện xưa với ta. Không phải sao?
Tiểu Quai lúc này mới nghe lời khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng gật một cái, lắc mình một cái, mỹ thiếu niên trước mắt cũng chỉ còn lại một đống quần áo.
Thấy một con tiểu hồ ly ngân bạch xinh đẹp, cố sức từ trong một đống lớn quần áo thật dầy chui cái đầu ra. Lâm Tu Chân bản tính hư thích khi dễ Tiểu Quai lại bị câu dẫn ra. Hắn tùy ý cầm lên một món y phục hướng trên đầu Tiểu Quai đội lên, thấy vật nhỏ kia ở trong y phục phía dưới không ngừng giãy dụa, cố gắng muốn được thấy mặt trời, phát ra thanh âm chi chi bất mãn.
Hai người đùa bỡn một trận, Lâm Tu Chân lúc này mới hảo tâm đem bé từ trong đống quần áo kéo ra, ôm vào trong ngực.
Tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng, không cam lòng gặm cắn cánh tay của Lâm Tu Chân, con ngươi đen lay láy tựa như nói:
– Bại hoại, ai kêu ngươi khi dễ ta?
Đáng tiếc bản chất hắn vạn năm không đổi, chiêu này ở trên tay Lâm Tu Chân xem ra chẳng qua là không nhẹ không nặng chỉ giống như gãi ngứa.
– Tiểu hồ yêu làm nũng!
Lâm Tu Chân cười híp mắt gãi gãi cằm của tiểu hồ, vật nhỏ nhìn thấy vậy cũng thoải mái nheo mắt lại, hai tiểu móng vuốt bắt lấy ngón tay của hắn, nhẹ nhàng gặm cắn. Vì vậy hắn lại vuốt ve Tiểu Quai một phen, mới dọn dẹp quần áo vào túi trên lưng đi lên núi.
Lâm Tu Chân đem tiểu hồ nhét vào trong ngực, dùng áo khoác của mình che kín. Tiểu Quai thoải mái nằm trong ***g ngực ấm áp, chỉ lộ ra đầu nhỏ tuyết trắng, không chịu yên quay trái quay phải, quan sát sơn cảnh đã lâu không thấy.
Không có Tiểu Quai nói huyên thuyên cùng nghỉ ngơi trên đường, Lâm Tu Chân rất nhanh lên tới đỉnh núi.
Cây cối trên đỉnh núi, kết đầy băng trong suốt xinh đẹp. Xuyên qua một rừng cây mê người như cổ tích, thiên trì trống trải kết băng liền hiện ra ở trước mắt. Lớp băng ở dưới ánh mặt trời, sáng lấp lánh thật chói mắt .
Đối mặt vẻ đẹp nguyên thủy của tự nhiên, Lâm Tu Chân thầm khen một tiếng:
– Tuyệt đẹp.
Tiểu Quai hưng phấn ở trong ngực Lâm Tu Chân ngọ nguậy, Lâm Tu Chân đơn giản có thể cảm giác được chân sau của tiểu khả ái ở bụng của mình đạp một cái, chỉ chớp mắt, tiểu hồ liền nhảy ra từ trong ngực Lâm Tu Chân, chạy trên lớp băng của thiên trì.
Toàn thân ngân bạch của Tiểu Quai, ở dưới ánh mặt trời duỗi lưng, giãn gân giãn cốt, lắc lắc bộ lông xinh đẹp, vẫy vẫy cái đuôi, sau đó liền bắt đầu hoạt động tứ chi, ở trên lớp băng bóng loáng vui sướng chạy chạy, trượt trợt.
Ánh mắt Lâm Tu Chân sủng ái nhìn theo tiểu hồ ly hoạt bát kia, nhìn bé ở trên mặt hồ chơi đùa. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, dẫn bé trở lại là đúng. Tiểu hồ ly xinh đẹp này là tiểu sinh linh linh động nhất trong núi, vốn hẳn là thuộc về núi rừng. Mình cũng quá ích kỷ, luôn muốn đem bé về bên cạnh mình.
Lâm Tu Chân trong lòng lại không khỏi chua xót suy nghĩ, nếu Tiểu Quai lựa chọn giữa núi rừng và mình, không biết tiểu động vật luôn miệng nói thích mình kia, có thể buông tha cho cuộc sống tự do tự tại nơi thiên nhiên, mà lựa chọn làm bạn với mình không.
Tuyết hồ vui vẻ kia, căn bản không biết giờ phút này trong lòng Lâm Tu Chân vòng vo có N ý tưởng, mình đơn giản ở trên lớp băng đã lâu chưa từng thống khoái vui sướng chạy nhảy.
Bé một hơi chạy ra thật là xa, mới lại quay đầu lại, lấy tốc độ thật nhanh, ở trên lớp băng lao tới. Nhờ lớp băng cơ hồ không có lực ma sát, lấy tư thế chạy nước rút, giống như một tiểu đạn pháo tuyết trắng, thật nhanh hướng trong ngực Lâm Tu Chân phóng tới.
Lâm Tu Chân đưa hai tay ra, vững vàng tiếp nhận đạn pháo màu trắng bạc kia, chỉ cảm thấy vật nhỏ mềm mại sẽ lao vào trong lòng của mình. Thật muốn cứ như vậy đem bé nhét vào trong thân thể của mình, vĩnh viễn cũng không tách ra.
Lâm Tu Chân yêu thương vuốt ve lỗ tai mao nhung của Tiểu Quai, con bướm mã não màu đỏ trong lỗ tai kia ở dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng. Lại vỗ vỗ sống lưng nhu thuận bóng loáng của tiểu hồ:
– Chạy mệt không?
Tiểu hồ ly ở trong ngực Lâm Tu Chân xoay người, ngửa cái bụng tuyết trắng phập phồng, thả lỏng tứ chi. Lâm Tu Chân hiểu ý vuốt ve cái bụng, nhìn tiểu hồ thở phì phò, thoải mái mị mị mắt.
Mới an ổn một hồi, tiểu hồ ly lại nhảy xuống từ trong ngực Lâm Tu Chân, chạy đến một cây đại thụ bên hồ, ở trong đống tuyết đào đào, tha một bụi cỏ dại không biết tên trở lại, tái cắn cắn ống quần của hắn, dắt hắn hướng thiên trì đi tới.
Vì vậy, Lâm Tu Chân liền theo vật nhỏ đó, đi trên lớp băng. Tiểu hồ ly trong miệng ngậm cây cỏ nhỏ, vui sướng chạy trước mặt, thỉnh thoảng quay đầu lại hừ hừ mấy tiếng.
Rất nhanh đã đến giữa hồ. Tiểu hồ chậm lại, tìm một chỗ nhìn như lớp băng mỏng nhất, thong thả qua lại xem xét một phen. Đem cỏ nhỏ trong miệng để phía sau mình, hai tiểu móng vuốt bắt đầu đào thật nhanh lớp băng.
Lâm Tu Chân vui vẻ nhìn Tiểu Quai rất cố gắng ở trên lớp băng đào đào một lúc, rốt cục đào ra một lỗ nho nhỏ. Hắn cũng không đi hỗ trợ, chẳng qua là ở một bên nhìn tiểu hồ ly kia, đến tột cùng là chơi đùa cái gì.
Tiểu hồ dùng cái miệng nhỏ cọ cọ vào lỗ nhỏ, dùng cả hai chân đem lỗ nhỏ cẩn thận đào rộng ra. Sau đó cúi đầu, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm vào phía trong lỗ nhỏ trước mặt.
Lâm Tu Chân cũng tò mò đứng lên, đi tới trước lỗ băng đó, cúi đầu hướng lỗ băng trước mặt nhìn. Hắc, thì ra là, phía dưới lớp băng, có thật nhiều những con cá vẩy bạc lấp lánh lớn bằng bàn chân, từng đàn bơi qua bơi lại trong nước lạnh.
Quay đầu lại xem Tiểu Quai một chút: tiểu hồ ly chuyên chú đó, hai mắt trừng trừng nhìn những con cá bạc trong nước, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi nộn nộn ra liếm liếm một chút. Rõ ràng tiều hồ rất là thèm thuồng đàn cá dưới hồ.
Tiểu hồ ly nhìn một hồi, đem cỏ nhỏ sau lưng bỏ vào trong lỗ băng trước mặt. Cũng kỳ lạ, những con cá bạc kia tựa hồ bị cỏ nhỏ hấp dẫn tới. Từng đàn một hướng lỗ băng bên này bơi tới.
Tiểu hồ híp mắt, nhìn bầy cá bu lại ăn cỏ nhỏ. Đột nhiên, nhanh như chớp, tiểu móng vuốt lấy tốc độ như sét đánh, hướng mặt nước chụp tới! Ha ha, một con cá bị móng vuốt tiểu hồ chụp tới đang giãy đành bạch trên lớp băng.
Tiểu hồ ly đem con cá tha trong miệng, đắc ý phe phẩy cái đuôi xù lông, vui vẻ ở bên chân Lâm Tu Chân vòng tới vòng lui, ngửa đầu lấy lòng đem con cá đẩy về hướng Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân cười híp mắt đem bé bế lên, sờ đầu nhỏ nhung mềm một cái, búng một cái lên lỗ tai mang khuyên con bướm:
– Nhìn tiểu tử tham ăn này, trở về liền nghĩ bắt cá ăn.
Không được khích lệ, ngược lại bị Lâm Tu Chân trêu chọc một câu. Tiểu hồ ly ủy khuất cúi đầu xuống, tức giận nhảy ra từ trong ngực Lâm Tu Chân, đem con cá kia ném trên lớp băng, muốn chạy trốn. Lâm Tu Chân lanh tay lẹ mắt, kéo lấy cái đuôi to của bé, đem bé ôm về trong ngực của mình, hảo hảo trấn an:
– Tốt rồi tốt rồi, ta đây không phải đang đùa giỡn với ngươi sao. Ta biết Tiểu Quai có lòng với ta. Muốn bắt cá ngon cho ta ăn có phải không?
Ánh mắt đen lay láy của tiểu hồ ly lấp lánh nước, rầu rĩ gật đầu một cái, giãy giụa muốn chui ra khỏi ngực Lâm Tu Chân.
Lâm Tu Chân ôm thật chặt kia thân thể nhung mượt mềm mại kia, cúi đầu hôn một:
– Bé ngoan, ngươi không nhớ rõ sao? Những thứ đồ ăn này đối với ta mà nói không có ý nghĩa.
Tiểu Quai lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Chân, liếm liếm mu bàn tay của hắn.
Lâm Tu Chân hơi cười, khom lưng cầm con cá trên lớp băng lên:
– Nhưng con cá này là do bảo bối của ta bắt về, ta thế nào cũng phải thử một lần rồi. Đi thôi, mang ta trở về nhà của ngươi đi.
Tiểu hồ ly lúc này cũng không muốn nhúc nhích, lười biếng đưa móng vuốt ra chỉ phương hướng, thoải mái nằm trong ngực Lâm Tu Chân, kiêu ngạo liếm liếm móng vuốt của mình, chải lại bộ lông, giống như đang nói: Xem, ta bắt cá mất bao nhiêu sức a. Lần này ngươi phải phụ trách ôm ta về nhà.