Bá Tước

Chương 13: Chương 13




Thay xong quần áo đi ra ngoài, ngoài cửa thành đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa, Shere cực kỳ thân sĩ kéo Tô Lị vào xe ngựa.

Đại khái qua thời gian khoảng một khắc (khoảng bằng mười lăm phút), xe ngựa dừng lại ở ngã tư đường ít người, Tô Lị xuống xe, ngẩng đầu nhìn bản hiệu của một văn phòng luật tên là “Earl” trước mắt.

Mở cánh cửa bằng thuỷ tinh ra, kèm theo đó là một tiếng chuông thanh thuý vang lên.

“Cẩn thận một chút.” Shere ôm lấy Tô Lị lùi về phía sau.

Vừa rồi lúc ở trên xe ngựa, cô nhớ hắn có nói đây là văn phòng luật do chính Alar mở, nếu đã là văn phòng của em trai hắn, vậy vì sao phải cẩn thận chứ?

Tô Lị khó hiểu đi theo phía sau Shere, nhìn bốn phía xung quanh.

Nếu dùng từ ngữ của Tô Lị để hình dung hoàn cảnh nơi này, Tô Lị chỉ có thể nói: bẩn, loạn, rách, cũ, tối tăm để hình dung nơi này.

Trừ những từ ngữ đó ra, thật sự cô không thể tìm được từ nào khác để hình dung nơi này, bốn phía dày đặc tơ nhện, thỉnh thoảng còn có thể thấy đến được một vài con gián con chuột chạy ngang qua chân người như đang chào đón.

Đột nhiên trên vai Tô Lị truyền đến cảm giác đau đớn, cô mới ý thức được có người vừa đánh lên vai cô. Tô Lị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau, nhưng lại không có một bóng người, Shere lại đang đứng ở phía trước cô, cho nên nhất định không phải là hắn. Tô Lị thầm nghĩ có lẽ vừa rồi là ảo giác do cô tưởng tượng ra, cho nên cũng không để ý tới nữa.

Một lát sau Tô Lị lại có cảm giác có người đánh lên bả vai, cô quay đầu thật nhanh, nhưng vẫn không có người nào, nhưng cô chắc chắn là có người đang chọc ghẹo cô, mà người này không cần nghĩ cô cũng biết là ai.

Tô Lị làm bộ như cái gì cũng không biết quay đầu lại. Một giây sau, một tiếng thét với tần số đề-xi-ben siêu cao của nữ nhân nhất thời vang lên từ trong văn phòng luật.

“A a a a a a a !!!!!”

Khi Tô Lị quay đầu lại, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô là một cái đầu với đôi mắt đỏ ngầu, dựng ngược từ trên cao xuống, chỉ cách khuôn mặt của cô chưa tới 0,1 mm, làm Tô Lị sợ đến mức lập tức ngã về phía sau.

Mà ở sau khi cô ngã xuống, một chất lỏng màu đỏ không biết là cái gì từ phía sau tạt đến, làm ướt cả người cô, rồi các loại sinh vật không rõ từ đâu đến tụ tập lại quanh người cô.

Tô Lị đứng dậy, không chút hình tượng nào đá văng những sinh vật dưới chân ra xa.

“Lão nương ta muốn giết tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi!!!”

“ Alar, dừng tay.” Thấy bộ dáng chật vật của Tô Lị, Shere cười khẽ một tiếng, đưa tay liền bắt được Alar không từ biết nơi nào.

“Anh, buông em ra! Em không muốn nói chuyện với anh!”

“Alar, muốn đi chỗ nào chơi?”

Alar cắn cắn môi, quay đầu cố ý không thèm nhìn Shere.

“Thật là không muốn đi chơi sao? Hôm nay là trường hợp đặc biệt, ngươi muốn đi đâu chơi đều được.”

Alar có chút động tâm, quay đầu lại: “Có thật không? Vậy em muốn đến Manchester*.”

*Manchester là một thành phố ở đông bắc nước Anh. Thành phố này nổi tiếng trong lịch sử là thành phố công nghiệp hóa đầu tiên của thế giới và vai trò trung tâm của nó trong cuộc Cách mạng công nghiệp. Thành phố Manchester được mệnh danh là “Thủ phủ miền Bắc nước Anh”, là một trung tâm nghệ thuật, truyền thông, giáo dục đại học và thương mại và được xem như “Thành phố lớn thứ hai của Anh“. Thành phố Manchester là một đô thị với cấp thành phố của Vương quốc Anh. Nội thành thành phố có 441.200 dân nhưng Vùng đô thị Đại Manchester thì có dân số 2.240.230 dân. khiến nó là thành phố lớn thứ 3 của Anh, xếp sau Vùng đô thị Đại London và khu vực đô thị Tây Trung bộ Anh.

“Được!”

“Có thật không? Em thích anh nhất!!!” Vẻ mặt Alar hưng phấn, ôm lấy Shere. Mà Tô Lị đứng một bên lại dùng vẻ mặt không biết nên nói gì nhìn hai anh em nhà kia.

Đứa trẻ này, cũng dễ dụ quá đi!!

“Bất quá trước khi đi, Alar, ngươi mau giải quyết vấn đề quần áo cùng nước sơn trên người Lily đi.”

Alar vừa nghe, ngay lập tức liền dùng thái độ không tốt nhìn với Tô Lị:

“Người quái dị, đi theo ta!”

Tô Lị nhất thời nắm chặt tay lại! Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống!Cô mới không thèm tính toán với một cậu nhóc hư hỏng!!!

Tô Lị ráng nhịn xuống lửa giận tràn đầy trong lòng, đi theo Alar vào một căn phòng khác.

Vừa mở cửa, Tô Lị nhất thời cảm thấy mình như đi đến một thế giới khác.

Căn phòng rất sạch sẽ, bàn ghế cũng sạch sẽ, kế bên còn có kệ sách cùng tủ quần áo, càng quan trọng hơn là -- còn có phòng tắm!

Alar tuỳ tiện lôi ra từ trong tủ ra một bộ váy dành cho nữ nhân, ném về phía cô.

Tô Lị cầm quần áo, hướng hắn làm một cái mặt quỷ.Thật sự là một cậu nhóc siêu cấp hư hỏng!

Tô Lị từ trong phòng tắm bước ra, hai anh em nhà kia thì đang đánh cờ vua, thấy Tô Lị đi ra, viên cờ trên tay Shere cũng hạ xuống bàn cờ. “Chiếu tướng.”

Alar còn chưa phản ứng kịp, thì chợt nhận ra tất cả đường đi đều đã bị Shere chặn lại.

“Lại thua nữa rồi.” Vẻ mặt Alar ủ rũ.

“Tắm xong rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi.”

Tô Lị cầm lấy khăn lông trên giá đồ lau tóc, hỏi: “Vì sao chỗ này lại có tủ quần áo cùng đồ dùng của nữ giới? Mà hơn nữa lại còn có phòng tắm?”

“Đây là Alar vì chuẩn bị cho những người ủy thác là nữ giới, còn về phần phòng tắm, bởi vì mỗi lần hắn bỏ nhà trốn đi, đều chạy tới chỗ này ở, nên thuận tiện bảo người ta xây thêm một phòng tắm.”

“Nếu đã là văn phòng luật, vậy sao lại không có người đến ủy thác luật sư làm việc?”

“Bởi vì Alar chưa bao giờ giúp những người uỷ thác này phá án thành công một lần.”

Nghe Shere nói như vậy, Tô Lị cũng có thể hiểu rõ, gật gật đầu, chuyện như thế mà cái văn phòng luật này không đóng cửa, điều này làm cho cô có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chẳng thể mong chờ được cậu nhóc này có thể phá được vụ án nào!

Mà điều làm cho Tô Lị kinh ngạc, chính là một cậu nhóc thoạt nhìn chỉ khoảng tám tuổi, lại có thể mở được một văn phòng luật, thế nhưng Shere thân là anh trai lại an tâm giao cho cậu nhóc Alar này đi quản lý.

Kỳ lạ, thật kỳ lạ! Ma cà rồng thật sự là một loại sinh vật kỳ lạ.

Shere từ trong túi lấy ra một cái đống hồ bỏ túi, nhìn xem thời gian, rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ: “Đã đến giờ.”

Tuy rằng không quá hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng Tô Lị vẫn theo hắn đi ngoài văn phòng luật.

Mà lúc này, một chiếc xe ngựa màu xám cũng đang đứng đợi trước cửa, Ryan Lane bước xuống xe, đưa tay lên trước ngực, hoàn toàn cung kính khom người nói: “Đại nhân.”

Shere gật đầu: “Thời gian vừa vặn tốt, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, đại nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.