Bá Tước

Chương 25: Chương 25




Phu nhân Kerry vừa dứt lời thì một chất lỏng từ trên đầu bà đã chảy xuống, Tô Lị còn nghe được tiếng hít thở mạnh của mọi người xung quanh. Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, biểu cảm không thể tin nhìn Tô lị.

“Chúa ơi! Nhân loại này đang làm cái gì vậy?”

“Oh! My! God!”

“Tối hôm nay cô ta đừng nghĩ có thể bước ra khỏi lâu đài này.”

Phu nhân Kerry ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn cô gái hắt rượu mình, đôi mắt đỏ co rút lại: “Clever, sao con có thể cho phép một nhân loại tham gia bữa tiệc tối?”

“Mẹ, con xin lỗi!”

Hai mắt phu nhân Kerry trừng to, gao gắt nhìn Tô Lị, móng tay màu đỏ đột nhiên biến dài, răng nanh ở khóe miệng cũng dài ra, bộ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Tô Lị có chút sợ hãi, chiếc ly chân dài trong tay cũng rớt xuống đất.

Vừa rồi cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu nhưng khi nghe xong lời nói của phu nhân Kerry, nhất thời máu nóng dồn lên não, cho nên cô đã cầm ly rượu đỏ hướng bà hắt qua.

Phu nhân Kerry lộ ra bộ dáng của ma cà rồng, rang nanh dài ra ra, hướng Tô Lị nhào tới.

Tô Lị hoảng sợ lùi ra phía sau, khi phu nhân Kerry muốn bắt lấy Tô Lị, thì đột nhiên một cánh tay trắng nõn giơ ra bắt được cổ tay của bà ta.

“Thật có lỗi, người này là do ta mang đến, quản lí không tốt là sai lầm của ta, lần này ta phải hướng phu nhân nói xin lỗi!”

“Mau đem bàn tay dơ bẩn của ngươi buông ra!”

“Chuyện này chỉ sợ ta không thể đáp ứng được rồi!”

Phu nhân Kerry muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lại hoàn toàn vô ích. Rõ rằng hắn không cần dùng bao nhiêu khí lực cũng có thể khiến cho bà không thể nhúc nhích, đứa nhỏ mà ma cà rồng cùng loài người sinh ra sao có thể có được lực lượng như vậy? Quả nhiên có rất điều mà bọn họ không thể đoán trước được.

“Thế nào? Thân vương Venture muốn vì loài người đê tiện kia mà vi phạm vào điều cấm kỵ của ma cà rồng chúng ta?”

Shere không trả lời mà bàn tay tay đang nắm lấy cổ tay phu nhân Kerry dần tăng theo lực đạo, hai con mắt màu tím xinh đẹp của hắn cũng dần chuyển thành đỏ đậm.

Khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, hai mắt của bà ta cũng nhất thời co rút lại, cả thân thể trở nên cứng ngắc. Trong lúc phu nhân Kerry sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ thẫm như máu của Shere thì bà ta đã bị ngã ngồi trên sàn từ lúc nào không biết, vẻ mặt bà ta vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Shere.

Một giây đó... bà ta đã vô cùng sợ hãi.

Sau khi Shere buông tay bà ta ra thì đôi mắt đã khôi phục lại màu sắc như ban đầu, khóe miệng của hắn vẫn luôn tươi cười từ đầu đến cuối: “Thật xin lỗi đã quấy rầy bữa tiệc này!” Lời nói của hắn giống như không có chuyện gì xảy ra vậy!

Tô Lị đang đứng phía sau Shere cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, cô có chút nghi ngờ nhìn phu nhân Kerry. Vừa rồi, có phải Shere đã làm gì bà ta hay không?

So với cô thì nhóm ma cà rồng kia đã tận mắt nhìn thấy được biến hóa của Shere lại vô cùng sợ hãi. Về sau khi nhớ lại tình huống lúc này, dù chỉ là một giây nhưng chắc chắn sự sợ hãi trong lòng bọn họ cũng sẽ trở thành những ký ức vô cùng mới mẻ.

Nhưng ngay sau đó, trong đại sảnh đã tràn ngập những thanh âm nghị luận.

“Chúa ơi! Đại nhân Shere đã ra tay giúp đỡ một nhân loại?”

“Nhưng nhân loại đó là ai?”

“Chẳng lẽ là người trong lòng của đại nhân Shere?”

“Cái gì? Không! Ta không tin! Ta đã thích đại nhân Shere lâu như vậy rồi, ta không tin ngài ấy sẽ thích một nhân loại!”

“Nhân loại chỉ là đồ ăn của chúng ta, nói không chừng cô gái nhân loại kia chỉ là một món đồ ăn của ngài ấy mà thôi!”

Lời nói này vừa vang lên làm cho không ít các thiếu nữ huyết tộc thở phào nhẹ nhõm. Trong cảm nhận của bọn họ thì đại nhân Shere vô cùng cao quý, ngài ấy làm sao có thể đi thích một nhân loại đê tiện được!

Lúc này, từ trong góc của đại sảnh lại truyền ra một giọng nói: “Các cô sẽ để đồ ăn của mình chạy loạn ở ngoài sao?” Tuy nhiên những lời nói này ngay lập tức bị các thiếu nữ hưng phấn phản bác, và cuối cùng cũng bị vùi lấp trong đám người.

Cleves đã đi đến đỡ phu nhân Kerry vẫn chưa hoàn hồn đứng dậy: “Mẹ có sao không?” Lúc này, hai ánh mắt của bà ta vẫn trống rỗng, cả ngày không nói được lời nào.

“Ta nghĩ chúng ta phải đi rồi!” Shere không thèm nhìn sự biến hóa của phu nhân Kerry, hắn vẫn cười một cách lạnh nhạt, xoay người ôm Tô Lị chuẩn bị rồi đi.

Clever thấy vậy liền tiến sát lại nói vào tai Shere: “Ta sẽ thử giải thích với mẹ, khi bà ấy đồng ý thì ta sẽ đưa nhẫn cho ngươi!”

“Ta sẽ chờ!”

Shere biết Clever là một người con vô cùng nghe lời mẹ. Nếu phu nhân Kerry không đồng ý thì hắn tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng đưa cho chiếc nhẫn đó cho mình.

Còn Clever thì Shere tuyệt đối tín nhiệm. Hắn tin tưởng Clever nhất định sẽ thuyết phục phu nhân Kerry. Cho nên hắn sẽ chờ!

Shere cầm lấy cánh tay của Tô Lị để cho cô vòng vào cánh tay của mình, nhóm ma cà rồng vây quanh bọn họ thấy thế đềutự giác lùi sang hai bên, hình thành một lối đi nhỏ cho hai người họ đi qua.

Con đường này To Lị phải nhận vô số ánh mắt chăm chú của cả trăm ma cà rồng, điều này làm cho cô sơ hãi không ít. Nhất là những ánh mắt ghen tỵ của những cô gái huyết tộc, nếu ánh mặt có thể giết người thì có lẽ cô đã chết hàng ngàn lần rồi.

Tô Lị thật sự lo sợ... nếu như không có Shere ở bên cạnh mình thì có khi nào bọn họ đã sớm lột da cô, nhai xương cô, uống máu của cô rồi hay không? Tô Lị nghĩ đến đây không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, cắm cúi đi không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Bỗng nhiên Josie từ phía sau đi đến gần hai người họ: “Shere, Lily, ta đi cùng các ngươi.”

Bên trong xe ngựa, từ đầu tới cuối Josie vẫn chồng cằm, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Tô Lị. Trong ánh mắt của hắn không hề che dấu vẻ tán thưởng dành cho cô.

“Josie, nếu ngươi không thu hồi lại ánh mắt của ngươi thì ta sẽ giúp ngươi móc nó ra và cất đi dùm ngươi.” Lúc Shere nói những lời này, khuôn mặt của hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười, nhưng lại làm cho Josie sởn hết gai ốc.

Thấy vẻ mặt đáng yêu của Josie, Tô Lị không nhìn được mà cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của cô, hai người trong xe ngựa đều đồng loạt quay đầu nhìn phía Tô Lị. Thấy ánh mắt của bọn họ, Tô Lị vội vàng ngừng cười và ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Cô giả bộ ho vài tiếng, vờ nghiêm túc nhìn bọn họ: “Hình như phu nhân Kerry không thích Shere, tại sao vậy?”

“Không phải phu nhân Kerry không thích Shere mà bà ấy không thích một nửa dòng máu của loài người trong cơ thể Shere. Thứ mà bà ấy chán ghét nhất chính là nhân loại. Điều quan trọng hơn, tuy Shere là bán huyết tộc nhưng lại có sức mạnh cường đại hơn những huyết tộc bình thường. Điều bà ta kiêng kị chính là sức mạnh của Shere.”

Khó lắm Josie mới có được những giây phút nói chuyện đứng dắn như vậy, nhưng đột nhiên lại bị Shere chèn thêm một câu: “Phải không?”

Khi trên trán Tô Lị đầy vạch đen nhìn về phía hắn thì Shere đã bổ sung thêm một câu: “Ta còn tưởng điều bà ta chán ghét nhất chính là một nửa dòng máu của loài người trong cơ thể ta chứ!”

“Ha ha, nói thật thì đây là lần đầu tiên ta mới thấy được có người dám đối xử như vậy với vị phu nhân Kerry không ai bì nổi kia! Cô nhất định sẽ được phu nhân Kerry nhớ rất kỹ đấy!”

“Ngài đừng nói nữa, lúc đó tôi đã bị hù sắp chết rồi!”

“Lá gan của cô cũng không nhỏ nha, vậy mà lại dám xuất hiện tại bữa tiệc tối cùng với Shere.”

Nếu như cô biết đây là một bữa tiệc tối của huyết tộc, thì cô thà tình nguyện để Shere hút máu, còn hơn là đến tham gia bữa tiệc đáng ghét đó.

“Tôi chỉ muốn đi ra ngoài để để ngắm nhìn thế giới mà thôi!” Tô Lị không biết nói gì nên bèn lấy câu nói lúc trước mà Shere đã từng nói với cô.

“Ha ha...” Josie cười ta, sau đó liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, các ngươi muốn lấy nhẫn của than vương làm gì?”

Shere nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Ngươi còn nhớ bức họa mà khi Lilith biến mất đã để lại không?”

“Tất nhiên là nhớ! Lilith là cô gái đẹp nhất ta từng thấy, chuyện của cô ấy như thế nào làm sao ta có thể quên được!” Dường như người nào đó đã quên vài câu chuyện huyền thoại trên người Lilith, đã vậy còn lộ ra một bộ dáng vô cùng đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.