Tô Lị ngẩn ngơ... hình như cô chưa giới thiệu tên mình cho cô gái này bao giờ nha!
“Tô Lị, mau bịt tai lại, đừng nghe những gì cô ta nói!” Đột nhiên giọng nói của Shere từ trong không trung truyền đến.
Nhất thời Tô Lị cảm thấy đầu đầy vạch đen, đây là lỗ tai chứ không giống như mắt, sao có thể nhắm lại dễ dàng như vậy được.
“Ngươi có tin ta có thể nhìn thấu nội tâm của ngươi không? Nhất là những ký ức khiến ngươi trở nên yếu ớt nhất.”
“Thuật đọc tâm? Cô là thành viên của Ma đảng?”
“Ha ha, thuật đọc tâm? Nhân loại các ngươi thật quá là dung tục, đây là ta lợi dụng nội tâm yếu ớt của người khác để khống chế họ, ngươi có muốn thử một chút không?”
Cô có thể từ chối sao?
“Tô Lị! Chết tiệt! Em mau bịt lỗ tai lại cho ta!”
Tô Lị kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Shere: “Shere, vừa rồi ngài vừa nói những lời thô tục nha!” Tô Lị bất ngờ, giống như cô vừa phát hiện được một đại lục hoàn toàn mới.
Shere ôm trán, đầu hơi đau. Sao lại có người có chỉ số thông minh thấp đến như vậy chứ?
Feiya khẽ cười, đưa tay để lên trái tim của Tô Lị.
Một lát sau, đột nhiên khuôn mặt tươi cười của Feiya hiện lên vẻ khó hiểu, lông mày cũng đã nhăn thành một đống.
Trống rỗng!!! Nội tâm của cô gái này lại hoàn toàn trống rỗng! Ngoại trừ việc cô có thể nhìn thấy tên của cô gái này, thì những thứ khác đều không thể nhìn được.
Trên đời này ngoại trừ chủ nhân, vậy mà sẽ có người thứ hai mà cô không thể nhìn thấu nội tâm sao? Mà người này chỉ là một nhân loại bình thường?
Nghĩ đến đây, bàn tay của Feiya vẫn để trên cổ Tô Lị liền tự động bóp mạnh hơn. Một người như vậy không nên để cô ta còn sống trên đời này được!
Tô Lị cảm thấy hô hấp của mình ngày càng khó khăn, nên đưa tay kéo bàn tay trên cổ mình ra. Shere cũng đã phát hiện ra điều bất thường, đang muốn tiến lên cứu cô, nhưng chiếc vòng Sắc vi chữ thập đeo trên cổ tay Tô Lị lại đột nhiên lóe lên hào quang, Thập Tự Giá trên chiếc vòng cũng biến thành một thanh Thập Tự Kiếm.
Tô Lị nắm chặt Thập Tự Kiếm chém về phía Feiya. Cô tay thấy thế vội vàng buông tay và nhảy lên không trung né tránh công kích của Tô Lị, tuy vậy nhưng cánh tay vẫn xuất hiện thêm một vết thương vô cùng sâu.
Feiya cầm ô đứng lơ lửng trên không trung, không khỏi kinh ngạc nhìn Tô Lị đang đứng dưới mặt đất: “Ngươi là huyết săn?”
Tô Lị cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn thanh Thập Tự Kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay mình. Vừa rồi cô cũng không biết cỗ năng lượng đột nhiên xuất hiện trong người mình đến từ nơi nào. Lúc đó cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu rồi nguồn năng lượng đó đột nhiên xuất hiện, tiếp theo thì trên tay cô đã có thêm một thanh Thập Tự Kiếm.
Rồi bỗng nhiên thanh Thập Tự Kiếm lại hóa thành Thập Tự Giá trở về chiếc vòng trên tay Tô Lị, mà lúc này, sức lực toàn thân Tô Lị như bị hút cạn, làm cô chống đỡ không nổi nên ngã ngồi xuống mặt đất.
Shere vội vàng đi đến bên người cô hỏi: “Em không sao chứ?”
Tô Lị ngẩng đầu lên nhìn Shere, nhưng ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, vì thế cô chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ma cà rồng cùng với huyết săn? Quả là một sự kết hợp tuyệt hảo. Hôm nay cứ chơi đến đây thôi, về sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Feiya nhìn hai người cười nói, sau đó xoay người biến mất giữa không trung.
Shere cũng vội vàng ôm lấy Tô Lị nói: “Sắp hết thời gian rồi, chúng ta phải ra ngoài thôi.”
***
“Tại sao Lily vẫn chưa tỉnh lại? Cô ấy sẽ không bị Feiya thôi miên chứ?”
“Cô ấy không sao đâu!”
“Vậy tại sao cô ấy không tỉnh lại? Chẳng lẽ cô ấy chết rồi?”
“Josie, ngươi có thể câm miệng lại được không?”
“Nếu như Lily không thể tỉnh lại được nữa, vậy ta có thể tranh thủ lúc Shere không có ở đây mà vụng trộm hút máu Lily được không?”
“...”
Được rồi, đến lúc này thì Cleves không biết nói gì nữa.
Khi nghe những lời nói này của Josie thì rốt cuộc mí mắt của Tô Lị cũng khẽ động đậy. Khi cô mở hai mặt ra, đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt đáng yêu của Josie đang từ từ tiến tới gần mình.
“Josie, ngài hãy thu hồi răng nanh của mình lại đi, nó đang làm tôi sợ đấy.”
Josie ngơ ngác, khi nhìn kỹ lại và thấy cô đã tỉnh thì liên cười lớn, sau đó xoay người nói với Cleves: “Ngươi thấy chưa! Ta đã nói muốn để cô ấy tỉnh thì chiêu này là hữu dụng nhất mà!”
Cleves vẫn không thèm nói gì. Vừa rồi hắn tin rằng nếu Tô Lị không tỉnh thì chắc chắn Josie sẽ hút máu của cô, tuyệt đối không sai được!
Tô Lị ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh liền phát hiện mình đang nằm trên giường của Josie, ở đây ngoại trừ Josie và Cleves ra thì không nhìn thấy bóng dáng Shere đâu cả.
“Shere đâu rồi?”
“Hắn nói hắn muốn đến chỗ các trưởng lão hỏi một số việc, nên bảo chúng ta ở lại đây chăm sóc cho cô.” Cleves nói.
Shere thật sự yên tâm giao cô cho hai người bọn họ sao? Vừa nãy nếu cô không tỉnh lại thì có lẽ Josie đã hút hết máu của cô mất rồi!
“Đúng rồi, tại sao Josie lại bị hôn mê vậy?”
“Cái này thì...” Josie dùng ngón tay gãi gãi cằm, ánh mắt xa xăm nói: “Sau khi ta trở về từ Milan thì đột nhiên có một cô gái tên là Feiya xuất hiện. Ta nghe cô gái đó nói một vài câu, sau đó ta giống như bị thôi miên rồi tiến vào trạng thái hôn mê. Còn những chuyện về sau ta không nhớ gì nữa.”
“Đúng rồi! Ta nhớ là ta có mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó cô, có Shere và Feiya, ngoài ra ta còn cảm thấy có một người nữa. Hắn ta luôn ở trong bóng tối theo dõi mọi chuyện, ta không thể nhìn được khuôn mặt của hắn cho nên cũng không biết người đó là ai. Nhưng ta có thấy được thanh Thập Tự Kiếm của cô.” Nói đến đây, Josie đưa khuôn mặt của hắn lại gần sát vào mặt Tô Lị hỏi: “Cô là huyết săn sao? Tại sao ta lại chưa từng gặp qua một huyết săn nào yếu như cô?”
Tôi cũng chưa từng thấy qua ma cà rồng nào yếu như ngài đấy! Tô Lị cụp mi xuống, thầm nghĩ trong lòng.
Cô đưa tay đẩy khuôn mặt đáng yêu đến đáng ghét của Josie ra, nói một câu: “Tôi không phải huyết săn!” Sau đó liền rơi vào trầm tư.
Trong đầu chất đầy nghi vấn làm cho Tô Lị có chút đau đầu, suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải, Tô Lị đành ngã xuống giường vùi đầu vào chăn bông.
Một cô gái của Ma đảng. Một người thần bí trốn trong chỗ tối. Bản thân cô rõ ràng không phải huyết săn, thế nhưng lại có thể biến Sắc Vi Chữ Thập thành một thanh Thập Tự Kiếm...
Hiện tại đầu của Tô Lị như muốn nổ tung. Những chuyện kỳ quái làm cho cô cảm thấy nghi ngờ quá nhiều, điều này khiến nội tâm của Tô Lị càng ngày càng lo lắng.
Không biết Shere có biết những chuyện này hay không??? Tô Lị mơ mơ màng màng suy nghĩ đủ mọi chuyện, bất giác đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thấy Tô Lị cứ thế vùi đầu vào ổ chăn mà ngủ, Josie quay đầu hỏi Cleves: “Bên cạnh chúng ta có một huyết săn, chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Một con sâu còn còn có thể dẫm bẹp cô gái tên Lily này, cho dù lúc đó vận khí của cô vô cùng tốt khi có thể trốn thoát khỏi tay người của ma đảng, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô quá yếu. Đối với bọn họ thì tồn tại của cô không hề có nửa điểm uy hiếp.
“Trong giấc mộng đó, ta có thể cảm giác được lực lượng của Lily. Trong cơ thể của Lily có một lực lượng vô cùng cường đại, nhưng không biết vì sao lực lượng đó lại bị phong ấn. Nếu như Lily thật sự là huyết săn, một khi lực lượng này thức tỉnh, thì đối với chúng ta cô ấy sẽ là một địch nhân rất khó để giải quyết. Nhưng hiện giờ dường như cô ấy không thể nào khống chế lực lượng này. Ngay cả khi Sắc Vi Chữ Thập biến thành Thập Tự Kiếm cũng đã làm cô ấy hao tổn hết toàn bộ năng lượng. Nói thật thì hiện tại Lily rất yếu!”
Josie luôn bày ra dáng vẻ bất cần đời, nay đột nhiên lại vô cùng nghiêm túc. Điều này làm cho Cleves không thể không suy xét những lời phân tích của Josie.
“Chúng ta vẫn nên chờ Shere trở về rồi tính tiếp, dù sao tôi cũng không biết nên quyết định như thế nào!”
Trực giác của Josie rất chính xác. Tuy bề ngoài Lily như một nhân loại bình thường, hoặc vô cùng yếu ớt đi chăng nữa, nhưng không ai có thể chắc chắn lực lượng trong người Lily sẽ không bao giờ thức tỉnh. Cẩn thận vẫn là trên hết.
***
Bên ngoài một tòa lâu đài u ám thần bí đột nhiên bị xáo động bởi một đàn quạ. Xung quanh tòa lâu đài được bao quanh bởi một ngọn núi nhỏ, bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, mỗi khi một cơn gió lạnh thổi qua đều làm tăng thêm vẻ âm trầm.
Feiya chống chiếc ô ren xuống nền đất đi đến trước cửa tòa lâu đài. Sau khi cất chiếc ô đi mới đưa tay đẩy cửa đi vào.
Thấy Eggers đang chống đầu tựa vào ghế ngủ, Feiya đang định thừa dịp ngài không chú ý lẻn về phòng mình, nhưng một giọng nói êm tai đột nhiên vang lên phía sau cô, làm cho cô phải dừng bước chân lại: “Feiya, ngươi vừa đi đâu?”
Cả người Feiya cứng đờ, chậm chạp xoay người lại: “Ha ha ha... Chủ nhân...”
“Tại sao cả người ngươi lại có vết thương?” Khi Eggers mở mắt ra liền nhìn thấy cả người Feiya dính đầy máu, làm cho hắn không khỏi cau mày.
“Vết thương này... sắp lành rồi!” Feiya cười ngượng, quơ quơ cánh tay bị thương ra trước mặt Eggers.
Feiya thấy Eggers vẫn trầm mặc nhìn mình liền ý thức được lúc này tâm tình của hắn không được tốt, cho nên cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi chủ nhân, ngài biết không! Hôm nay ta có gặp được một cô gái giống như ngài. Dù có làm cách nào thì ta cũng không thể nhìn thấu nội tâm của cô gái đó. Thiếu chút nữa là ta có thể giết cô ta rồi!”
“Thật không? Chuyện này cũng thật thú vị.”
Feiya thấy cuối cùng Eggers cũng hơi tươi cười, làm cho cộ thầm thở phào.
“Mà điều thú vị hơn chính là cô gái này là một huyết săn, nhưng đi cùng cô ta còn có Thân vương Ventrue - Shere Ander Clark Troy Trask. Ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng, một tổ hợp như vậy rất thú vị đúng không?”
Shere – Một bán huyết tộc được Lilith vô tình cứu khi từ Ma giới trốn sang Nhân giới. Một ma cà rồng chỉ dùng mười năm để trưởng thành, nên hắn đã sống cùng với Lilith mấy trăm năm.
Dường như suy nghĩ của Eggers đã bay về một nơi nào đó, trong miệng lại thì thầm: “Đúng... rất thú vị.”