Bá Tước

Chương 58: Chương 58




Đại sảnh sáng rực rỡ dưới ánh đèn chùm lộng lẫy bằng thủy tinh, bầu không khí nhộn nhịp xen lẫn tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa. Giữa tiếng nhạc lượn lờ, phiêu đãng khắp chính sảnh hòa cùng tiếng cười nói của mọi người, Shere cầm một ly rượu đỏ, đi đến bên cửa sổ, mái tóc bạc dài tuyệt mỹ bị gió thổi tán loạn làm che mất một phần biểu cảm trên gương mặt anh.

Trong đại sảnh, cả trai cả gái đều khoác lên người những bộ lễ phục xa hoa. Lúc này, bọn họ đã trở về bộ dáng ma cà rồng thật sự của mình, có ma cà rồng với khuôn mặt đẹp tinh tế, thế nhưng cũng có ma cà rồng mang khuôn mặt xấu xí. Bọn họ tụ tập lại thành từng nhóm hút máu lẫn nhau, làm đại sảnh rộng lớn trở nên hỗn loạn vô cùng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây mới thật sự là yến hội của ma cà rồng.

Shere ngửa đầu, uống cạn máu trong ly, đầu lưỡi khẽ liếm qua vết máu còn sót lại trên khóe miệng, cuối cùng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay làm chiếc ly chân dài thuận thế rơi xuống, vỡ vụn thành trăm mảnh thủy tinh.

Shere bước từng bước chậm rãi về phía phu nhân Bathory đang cười nói vui vẻ với những người khác, vô cùng thân sĩ khẽ cúi người vươn tay về phía bà ta. Phu nhân Bathory nhìn bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất trước mắt mình, khi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó thì lại vô cùng vui vẻ đặt tay mình lên và đi về phía người đó.

Hai tay phu nhân Bathory quàng lên cổ Shere, kiễng mũi chân, vươn hai răng nanh nhọn hoắt về phía cổ anh, nhưng Shere lại lui về sau một bước nhỏ, giấu đi vẻ chán ghét trong ánh mắt, khẽ đẩy bà ta ra.

Shere cúi đầu, nâng mặt phu nhân Bathory lên hỏi: “Phu nhân Bathory, ngươi thích ta sao?”

“Đương nhiên rồi, ta rất thích đại nhân!” Nói xong, bà ta còn dựa vào trong lòng Shere: “Còn nữa, đại nhân cứ gọi ta là Elizabeth là được rồi.”

Trong lòng Shere lạnh ngắt nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Bản thân anh muốn gọi như thế nào thì anh không cần người khác phải quyết định thay mình.

“Vậy ngươi muốn chứng minh ngươi thích ta như thế nào đây?”

“Chứng minh sao? À, ta có thể giúp đại nhân làm bất cứ điều gì mà ngài muốn, kể cả mạng sống của người khác, hoặc là mạng sống của chính ta!”

“Ta không cần mạng sống của bất kỳ kẻ nào.” Khóe miệng Shere nhếch lên: “Ta chỉ cần một vật mà thôi.”

Phu nhân Bathory tiếp tục rúc vào cổ Shere, cố tình ghé sát vào tai anh, mờ ám nói: “Vậy đại nhân muốn thứ gì nào?”

“Ngươi có biết chuyện Thân Vương Mitter nhất kiến chung tình với ngươi không?” Shere cố tình nói vòng vèo.

“Đương nhiên là ta biết rồi, ở nơi này có mấy đàn ông không bị sắc đẹp của ta hấp dẫn đâu chứ, đương nhiên là bao gồm cả đại nhân nữa.”

Biểu cảm Shere có vẻ thoải mái hơn: “Vậy thì tốt, ta cần nhẫn Thân Vương của hắn ta, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?”

Trong ánh mắt phu nhân Bathory hiện lên một tia hoài nghi: “Vì sao đại nhân lại cần nhẫn Thân Vương của hắn?”

“Chuyện này thì ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần chứng minh cho ta xem, nếu ngươi không làm được thì quên chuyên đó đi!”

“Ai nói ta không làm được! Ngài cứ chờ xem ta dâng nhẫn Thân Vương bằng hai tay lên cho ngài đi!” Khóe miệng phu nhân Bathory nhếch lên, nhẹ nhàng liếm lên cổ Shere, hai răng nanh sắc nhọn từ tự lộ ra, há mồm cắn xuống...

Cleves và Josie đứng cách đó không xa đã chứng kiến toàn bộ cảnh hai người kia ôm nhau, thở phào nhẹ nhõm nói: “May mắn là sáng nay Lily đã rời khỏi đây, nếu không để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này thì...” Josie than thở, khi nói đến đây thì lại không nói tiếp nữa.

***

Trong tầng hầm âm u chỉ có vài tia sáng mỏng manh của mấy ngọn nến xung quanh, màu vàng của nến chiếu lên gương mặt vô cùng tinh xảo của Lilith. Lúc này, trên mặt của cô không có chút biểu cảm nào, ánh mắt của cô chỉ nhìn chằm chằm vào đống thánh khí đặt trước mặt.

Lilith thất thần nhìn chằm chằm đống thánh khí một lúc lâu, năm đó, sau trận chiến ở Ma Giới với Ma Đảng, trong tay cô đã mất vài thánh khí, khi chạy trốn tới Nhân Giới thì cô chỉ còn lại những thánh khí này.

Khi đó, cuộc chiến của Huyết Tộc đã oanh động toàn bộ Ma Giới, một mình Lilith đối địch với phần lớn thành viên của Ma Đảng, trận chiến đó giằng co năm ngày năm đêm, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương. Hơn một nửa số thành viên của Ma Đảng bị Lilith giết chết, thương vong vô cùng lớn, sau khi chiến tranh kết thúc đã lui vào sâu bên trong rừng rậm, còn Lilith đang trọng thương cũng bị những thành viên còn lại của Ma Đảng truy đuổi ráo riết nên buộc phải chạy trốn tới Nhân Giới.

Ở Nhân Giới mấy trăm năm, tuy bên cạnh vẫn có Shere làm bạn, nhưng Lilith vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Có lẽ cô đã sống quá lâu, đã chứng kiến rất nhiều thay đổi của nhân gian, vì vậy cô vô cùng chán ghét loại cảm giác muốn chết vẫn không chết được này.

Lilith cầm thánh khí xích lại gần mình, với tay lấy con dao găm bên cạnh cắt lên ngón tay, ép máu chả ra ngoài rồi vẩy lên từng thành khí. Dưới ánh sáng le lói của vài ngọn nến, những giọt máu dần dung hợp vào bên trong thánh khí, một quả cầu nhỏ đột nhiên xuất hiện, càng ngày càng lớn bao phủ hết đống thánh khí trước mặt, Lilith dùng tay từ từ đưa quả quang cầu tiến vào trong ngực của mình.

Một lực nén mãnh liệt truyền ra từ trên ngực, Lilith nhắm mắt lại, không ngừng dùng ma lực của bản thân áp chế lại ma lực đang tuôn chảy ra bên ngoài cô thể. Có lẽ trên thế giới này không có ai dám phong ấn thánh khí lên chính cơ thể của bản thân như Lilith, lúc mới bắt đầu đúng là không thể chịu nổi, sau khi cô cưỡng ép ngăn cản lại, máu tươi cũng thuận thế trào ra khóe miệng chảy ra ngoài.

Lilith không thèm để ý tới đau đớn, cô cúi đầu nhìn ngón tay vẫn đang tuôn ra máu đỏ, tiếp tục dùng tay trái vẽ nên một hình xăm hình ngôi sao bảy cánh trên mu bàn tay phải của mình. Sau khi vết thương dần khép miệng lại, Lilith lại tiếp tục nhắm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.