Tạ Thanh ở căn hộ trong tòa nhà thương mại - dân cư bên cạnh Văn hóa Thành Thư, còn khách sạn biên tập sắp xếp cho Nhất Sinh Thư ở phía đối diện Văn hóa Thành Thư.
Đi ra khỏi văn phòng, Tạ Thanh trực tiếp rẽ trái. Nhất Sinh Thư do dự mãi, không đi theo cô tiếp tục truy hỏi nữa.
Lục Thành không nói một lời đi tới bên cạnh cô, đợi Nhất Sinh Thư qua đường, Tạ Thanh cuối cùng mới mở miệng: “Làm sao hắn biết được?”
“Hắn nhìn thấy chữ viết tay trên dàn ý của cô.” Lục Thành nói lời ít mà ý nhiều.
Tạ Thanh nhíu mày, nghi hoặc quay đầu lại, hắn cười, nhắc lại lời nói của Nhất Sinh Thư: “Mỗi một quyển <Thanh Châu Lục> hắn đều có một bản đặc biệt có chữ ký.”
Tạ Thanh ngẩn ra, thở dài.
“Cô muốn tuyệt tình như vậy sao?” Lục Thành cười hỏi, “Kỳ thật nói ra chuyện lúc trước, bắt tay giảng hòa trở thành bạn bè cũng không tệ mà?”
Cô hờ hững lắc đầu: “Đừng nói nữa.”
Nếu có vướng bận trong lòng, hà tất phải miễn cưỡng làm bạn bè? Trên đời có nhiều người như vậy, không thích nhau, cũng không thể làm bạn bè, tại sao còn cứ phải miễn cưỡng ở bên nhau.
Lục Thành muốn giải thích vì Nhất Sinh Thư một chút nhưng lại nhịn xuống.
... Hắn vốn muốn nói, kỳ thật Nhất Sinh Thư cũng không thật sự cho rằng cô đạo văn.
Nhưng câu nói này hiển nhiên không có ý nghĩa, Nhất Sinh Thư vừa mới tỏ thái độ như vậy, đã đủ khiến cô biết hắn không cho rằng cô đạo văn.
Nhưng cô vẫn lạnh nhạt như trước, chứng minh cô không thèm để ý tới thái độ của hắn.
Tới cửa nhà, Tạ Thanh cà thẻ mở cửa, Lục Thành tự giác dừng bước: “Ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.” Tạ Thanh mỉm cười, Lục Thành còn nói, “Ồ đúng rồi... Mấy ngày nữa <Tố Phong Nguyệt> ra sách, cô nhớ tới phòng làm việc của tôi lấy.”
Tay Tạ Thanh đang đẩy cửa thì dừng lại, hắn tưởng cửa quá nặng, tiến lên đẩy giúp cô nhưng cô nghiêng đầu: “Không cần.”
Tay của hắn cũng dừng lại.
Cô cười nói: “Chờ một ngày tôi có thể dùng cái tên “Ngọc Ly” một lần nữa, sách tái bản, lúc đó hãy đưa sách cho tôi.”
Nụ cười của cô gần trong gang tấc, nhìn kỹ, có thể thấy giữa lông mày của cô có chút cô đơn.
Lòng Lục Thành hơi thắt lại, nhưng chỉ có thể cười nói một câu “Cũng được“. Dứt lời chuyển dời ánh mắt, tiếp tục giúp cô đẩy cửa, cô nói tiếng “Cảm ơn” rồi đi về phía trước.
*****
Có lẽ bởi vì thái độ của Tạ Thanh lạnh lùng và kiên định, mấy ngày sau, Nhất Sinh Thư không tìm cô truy hỏi bất cứ vấn đề gì nữa.
Sau bốn ngày, Nhất Sinh Thư ký tên xong, gửi tới xưởng in ấn.
Qua mấy ngày nữa, nhà xuất bản Khởi Văn và Văn hóa Thành Thư ở trên các phương tiện truyền thông và mạng xã hội tuyên truyền, ngày dự bán bắt đầu vào 0 giờ ngày 25 tháng 5.
Trong series có bảy bản của tác giả mới cùng lên giá, ngoại trừ tác phẩm của Tạ Thanh và Nhất Sinh Thư còn có năm vị tác giả khác. Mua sách trong ngày dự bán có thể hưởng ưu đãi tốt và để thúc đẩy doanh số tiêu thụ, nếu mua ba bản sẽ được giảm 5 đồng và bọc sách miễn phí, mua bốn bản sẽ được giảm giá nhiều hơn, bảy bản sẽ được hưởng tất cả ưu đãi trên có có thêm quà tặng.
Khi Tạ Thanh nghe sách lược tuyên truyền này cô cảm thấy rất gian trá. Lúc trước tuyên truyền, mọi người đều nhằm vào sự nổi tiếng của tác giả, sách bán chạy nhất dĩ nhiên là của Nhất Sinh Thư, sau đó là cô, thế nhưng mua ba bản được giảm 5 đồng và còn được bọc sách miễn phí, so với mua hai bản cộng thêm phí vận chuyển thì cũng không lời được hơn bao nhiêu, nhưng phần lớn mọi người đều sẽ lựa chọn mua nhiều hơn một quyển.
Tuy mua thêm một quyển nhưng khi về nhà chưa chắc đã đọc quyển đó. Nếu như lúc mang ra đọc -- mọi người sẽ cho rằng đó là tập đầu tiên, phần sau còn hai tập, như vậy tương đương với việc khai thác sức mua tiềm ẩn.
Ngày 24 tháng 5, cách ngày dự bán không tới một ngày, toàn bộ Văn hóa Thành Thư tràn ngập loại cảm giác kích động và căng thẳng.
Nhưng Tạ Thanh thì không quá căng thẳng, thời điểm <Thanh Châu Lục> mở bán, cô cũng chưa từng căng thẳng quá.
... Thân là tác giả, những gì cô có thể làm là có trách nhiệm với tác phẩm. Về phần số lượng tiêu thụ sách ra sao, tác giả như cô không thể khống chế, cô cũng không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Cho nên cô lười thức tới 0 giờ đêm chờ mở bán, hơn mười một giờ cô đã nằm lên giường, nhàn rỗi hàn huyên một hồi với Trâu Tiểu Doanh và Lưu Cẩm, sau đó an tâm đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau cô cũng không dậy sớm, chậm rãi chỉnh trang bản thân, hơn mười giờ mới chuẩn bị ra cửa.
Vừa ra tới cửa, cô nhận được tin nhắn chuyển khoản, hơn 5,900 đồng, có cả số lẻ, con số lẻ chính xác tới hai chữ số thập phân.
Tài khoản người chuyển khoản là tài khoản của Văn hóa Thành Thư.
Tiền gì đây?
Tạ Thanh cau mày suy tư năm phút đồng hồ, vẫn không nghĩ ra được.
Văn hóa Thành Thư ký hợp đồng giữ gốc với cô là 50 vạn tiền nhuận bút, trả theo từng giai đoạn, lúc trước cô vừa mới nhận được tiền nhuận bút, không có lý nào bây giờ lại nhận tiếp.
Bên Khởi Văn cũng đã thanh toán tạm ứng đúng hạn sau khi gửi bản thảo cuối cùng, 70% số tiền còn lại dựa theo hợp đồng thì sẽ thanh toán trong vòng ba tháng kể từ khi cuốn sách niêm yết giá trên thị trường.
Gần đây hẳn là phải không có khoản nhuận bút nào khác mới đúng. Cô không ký bản quyền khác, ở trên mạng là đăng ký tài khoản chung, cô không có khoản phí hay phần thưởng nào.
Tạ Thanh cảm thấy chắc là gửi nhầm rồi, cô dự tính lát nữa tìm tài vụ hỏi một chút, nên chuyển lại thì chuyển lại.
Ra cửa, cô ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua bánh sandwich và cốc sữa chua, tay trái cô cầm sandwich, tay phải cầm sữa chua, vừa ăn vừa lên tầng.
Tới cửa lớn Văn hóa Thành Thư, cô mất tập trung dùng lưng đẩy cửa kính, một giây sau, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Tạ Thanh ngơ ngác, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy trong khu làm việc ai cũng đứng lên vỗ tay, còn có người huýt sáo làm nhạc đệm.
Có chuyện gì vậy?
Cô trợn mắt ngoác mồm, trong đầu có vô số suy đoán nhưng cô vẫn hoàn toàn không nghĩ ra là xảy ra chuyện gì.
Có lẽ nhìn thấy cô quá ngơ ngác, mọi người có chừng mực tạm thời vỗ tay.
Sau đó, người cách cô gần nhất ở trong khu làm việc duỗi ngón tay cái, giải thích cho cô: “Đại đại thật trâu bò! Số lượng tiêu thụ còn vượt qua cả Thư Đại!”
“...?” Tạ Thanh vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Biểu hiện đờ đẫn của cô khiến mọi người cười hai tiếng.
Lục Thành từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, trực tiếp đi về phía cô, cười thoải mái: “Cô không quan tâm tới số lượng tiêu thụ sao?”
Tạ Thanh ngơ ngác lắc đầu.
“... Cô thật là giỏi.” Hắn dừng chân trước mặt cô, cất cao giọng, “0 giờ ngày hôm qua mở bán, tính tới 9 giờ sáng hôm nay, số lượng tiêu thụ sách của Nhất Sinh Thư là hơn một ngàn.”
Hơn một ngàn sách trong một đêm là một thành vô cùng lợi hại.
Ngày nay, trong ngành xuất bản gượng dậy chưa nổi này, nhiều tác giả cũng in mấy ngàn cuốn sách nhưng bán mấy năm vẫn không hết được.
Cho dù có ký tên cũng vậy, có tác giả ký tên một ngàn bản nhưng mấy tháng sau vẫn có thể thong thả mua cũng được.
Ở một mức độ này, điều này không đổ lỗi cho tác giả, đó là thói quen đọc sách của độc giả đã thay đổi.
Những tác phẩm ở trên mạng dễ dàng xem như thế, phần lớn tiểu thuyết đều có thể dễ dàng đọc được trên mạng, không chỉ thuận tiện, còn không chiếm diện tích nữa.
Trên thực tế sách đã biến thành thứ có tính chất sưu tập - rất nhiều độc giả chỉ mua sách về sưu tập khi gặp cuốn sách mình cực kỳ yêu thích.
“<Tố Phong Nguyệt> của cô tính tới 9 giờ sáng hôm nay, bán gần ba ngàn cuốn.” Lục Thành cười liếc cô nói.
Nói xong hắn quay đầu hỏi bộ phận tiêu thụ: “Hiện tại ba ngàn bị phá chưa?”
Một cánh tay từ trong khu làm việc giơ lên: “Phá rồi! Đoán chừng buổi trưa có thể phá tới bốn ngàn!”
Nói cách khác, tương đương với số lượng độc giả cho rằng quyển sách này đáng giá để sưu tập.
Đây không phải chỉ dựa vào marketing là có thể làm được, kết quả này khiến nhiệt huyết của mỗi người trong Văn hóa Thành Thư sôi trào.
Lục Thành cũng cảm thấy nhiệt huyết lên não tới nỗi đêm qua khó ngủ.
Tình cảm với văn học khiến hắn cảm thấy tự tay nâng đỡ một tác phẩm nổi tiếng tới mức gây chấn động như vậy, đời này của hắn vô cùng đáng giá.
Tạ Thanh hít sâu một hơi, tiếng tim đập lại trở nên nhanh và kịch liệt như tiếng vỗ tay vừa nãy.
Đối với bất cứ tác giả nào mà nói, loại cảm xúc tới từ sự ủng hộ của độc giả này luôn khiến cho con người ta phấn chấn.
Cô vui sướng tới nỗi từng tế bào thần kinh căng thẳng, máu huyết sôi sục. Điều này khiến cho cô không phản ứng kịp được, không biết nên biểu đạt tâm tình ra sao.
Sửng sốt năm giây, Tạ Thanh cứng nhắc, cúi đầu cười nhẹ, bước về phòng làm việc của mình.
Mỗi người trong phòng đều nhìn theo cô, có lẽ khoảng hai ba ngày trong tương lai, cô sẽ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của công ty theo một cách tự nhiên.
Đi tới cửa, cô rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Lục Thành: “Đúng rồi, Lục tổng...”
Lục Thành: “Hả?”
Cô nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đột nhiên nhận được một khoản tiền, hơn 5900 đồng, chắc là tài vụ chuyển khoản nhầm rồi phải không?”
Lục Thành muốn cười tới sùi bọt mép nhưng hắn kiềm chế, nói rõ từng chữ cho cô biết: “Tiền tổng biên vô cùng vui mừng, chỉ sợ 3 vạn sách không đủ bán, tạm thời quyết định in thêm 10 ngàn sách, đặt cọc hơn năm ngàn đồng.”
Tiền Trí Bằng vui mừng biết bao nhiêu đây? Ở trong điện thoại, tiếng nói chuyện của hắn cũng run run.
Vì thể hiện thành ý, hắn thậm chí tự bỏ tiền bản thân ra gửi tiền cọc. Lục Thành suy nghĩ một chút, một người vui vẻ không bằng mọi người cùng vui vẻ, trực tiếp để tài vụ bỏ qua khâu trừ thuế, chuyển khoản trước cho Tạ Thanh.
Thế là ngày hôm nay, Tạ Thanh hiếm khi phập phồng thấp thỏm tới nỗi một chữ cũng không viết nổi.
Không thể không nói, loại cảm giác đạt chiến tích này cực kỳ thoải mái...
Quá sung sướng.
Thật vui vẻ nha!
Cây bút trong tay vòng tới vòng lui, khóe miệng thỉnh thoảng không kìm lòng được cười một cái. Tới buổi chiều, đối mặt với tờ giấy trắng tinh, cô thầm oán trong lòng, tiếp tục như thế thì cô xong rồi.
Chẳng qua cô vẫn quyết định cố gắng chúc mừng một chút!
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tạ Thanh lập một danh sách, sau đó cho mấy người này vào một nhóm chat trên WeChat.
Trong danh sách có Ngụy Bình, có Ngô Mẫn, còn có hai vị biên tập liên quan tới hạng mục <Tố Phong Nguyệt> và mấy vị phụ trách hoạt động tuyên truyền.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả Lục Thành.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Ngày nào mọi người rảnh rỗi, tôi mời mọi người ăn cơm!
Ngụy Bình cảm thấy cô muốn bày tỏ cảm ơn với mọi người trong công việc, từ chối nói: “Ha ha ha không cần không cần đâu, đây là việc cần phải làm, mọi người cùng nhau nỗ lực nha.”
Tạ Thanh: “Đừng khách khí, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn mời mọi người ra ngoài cùng vui vẻ một lần!”
Ngô Mẫn: “Không được không được, thế không hay lắm, bình thường đều là chúng tôi mời tác giả ăn cơm.”
Những người khác cũng phụ họa: “Ừ, đại đại cố gắng sáng tác thật tốt là được! Không nên tiêu pha làm gì!”
“Lục Thành”: Ngày nào cũng rảnh.
“Ngụy Bình”:?
“Ngô Mẫn”:?
Những người khác: “?”
“Lục Thành”: Cô muốn ngày nào mời, tôi cho mọi người trong này nghỉ ngơi.
“Ngụy Bình”:?
“Ngô Mẫn”:?
Những người khác: “?”
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”:... Được, cảm ơn Lục tổng.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Buổi tối ngày mai được không?
“Lục Thành”: Được
Mọi người cũng nói được.
Cùng ngày về tới nhà, Tạ Thanh nghiêm túc nghiên cứu các nhà hàng tốt trên DianPing. Kết quả vì quá nghiêm túc nên cô mắc phải chứng sợ hãi chọn lựa, cảm thấy nhà hàng nào cũng tốt, lại cảm thấy nhà hàng nào cũng không tốt.
Cuối cùng cô chọn ra ba nhà hàng, chia sẻ vào trong nhóm, để mọi người cùng nhau quyết định, trong nhóm cũng có câu hỏi lớn: Lựa chọn này cũng quá khó khăn!
Tạ Thanh lại chia sẻ một nhà hàng: “Kỳ thật nhà hàng này ăn rất ngon, tôi từng đi ăn rồi nhưng hơi xa một chút.”
Là nhà hàng lúc trước Lục Thành dẫn cô đi, nhà hàng này thật sự rất ngon, sau ngày đó cô vẫn hoài niệm mấy lần. Vì lẽ đó tuy rằng cảm thấy quá xa, nhưng cô vẫn chia sẻ cho mọi người xem, ngày kia là thứ bảy, nếu như mọi người cảm thấy ngày kia không phải đi làm, tối muộn một chút mới về nhà cũng không sao thì có thể đi ăn một lần!
Nhưng Ngô Mẫn lại gửi ba cái icon khóc: “Nhà tôi ở phía nam...”
Quá xa rồi.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Vậy thì... đổi nhà hàng vậy ~
“Lục Thành”: Thế này đi, ngày mai tôi và Ngụy tổng lái xe đi. Buổi tối ai không về được thì ở lại khách sạn, tôi bao phòng.
Tất cả mọi người gửi từ “woa” kèm theo một chuỗi dấu chấm than.
“Ngô Mẫn”: Lục tổng, anh không uống nhiều được đâu...
“Lục Thành”: Thắng ngay từ trận đầu, phải chúc mừng thật tốt.
Trong căn hộ ở khu Quốc Mậu, Lục Thành mỉm cười bỏ điện thoại xuống, rót cho mình một chén rượu.
Ngày hôm nay những người khác ở khá xa nhưng hắn đứng trước mặt Tạ Thanh, thu hết loại vui sướng khó nói trên mặt cô vào mắt.
Cho nên nếu cô muốn mời mọi người cùng vui vẻ một lần, hắn sẽ giúp cô tận hứng một chút.
******
Buổi tối ngày hôm sau, mọi người chia nhau ngồi lên hai chiếc xe, tới nhà hàng đã lựa chọn trước đó.
Giá cả nhà hàng này không thấp, Tạ Thanh cảm thấy bữa tiệc chúc mừng vui vẻ này cũng không thường có, cô muốn cho mọi người ăn thật tận hứng nên lấy từ ngân sách ra một vạn đồng.
Khi tính toán ra con số này cô có chút hoảng hốt. Khoảng nửa năm trước, cô nghèo tới nỗi trong sổ tiết kiệm chỉ có mấy trăm đồng, ngay cả phòng trọ giá rẻ cũng không dám ở lâu.
Hiện tại, Văn hóa Thành Thư đã trả cho cô 50 vạn theo ba đợt trong hợp đồng, thêm vào tiền cọc xuất bản, cô có hơn 10 vạn trong tài khoản.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bản quyền <Tố Phong Nguyệt > còn có thể bán được thêm mấy hạng mục, sau này cô không cần lo lắng quá về vấn đề tiền nong.
Lục Thành nói đúng, tác giả phải áo cơm no ấm thì mới có cơ sở sáng tác tốt. Sau khi không còn thiếu tiền nữa, khi cô sáng tác cũng chăm chú hơn, bởi vì có tiền có thể giảm thiểu rất nhiều lo lắng.
“Cụng ly!”
Rượu đỏ Lục Thành mang từ nhà tới, trước khi mọi người mở món ăn phải cụng chén trước đã.
Ngô Mẫn nói: “Lục tổng nói câu gì đi?”
Lục Thành suy nghĩ một hồi, nở nụ cười: “Tôi nói cái gì? Tạ Thanh nói đi.”
Ánh mắt tự nhiên chuyển tới trên người Tạ Thanh.
Tạ Thanh hơi nghẹn họng, cô không có sở trường với cái này, yên lặng một chút, cúi đầu nói: “Mọi người ăn uống ngon miệng nhé!”
Lục Thành cười nhạo ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là tiếp lời nói vụng về của cô: “Tạ Thanh sẽ tiếp tục cố gắng viết bản thảo thật tốt, chúng ta cố gắng tuyên truyền, cố gắng kiếm tiền.”
“Ha ha ha ha đúng đúng đúng, cố gắng kiếm tiền!” Mọi người nhao nhao phụ họa. Cuộc sống ở Bắc Kinh có áp lực rất lớn, còn có cái gì có thể hơn cố gắng kiếm tiền?
m thanh ồn ào lắng xuống, Lục Thành lấy từ trong ví ra một túi nhung màu đen.
Bữa tiệc liên hoan này, Tạ Thanh là nhân vật chính, Lục Thành là ông chủ, hai người ngồi cạnh nhau một cách tự nhiên, lúc này Lục Thành đưa đồ cho cô vừa khéo thuận tiện: “Này.”
Tạ Thanh sững sờ, cô nàng bên tuyên truyền dường như thốt lên: “Wooow, ông chủ, còn chuẩn bị một bất ngờ nhỏ nữa sao?”
Lại một tràng cười vang, vô ý bị trêu chọc làm mặt Lục Thành nóng lên.
Tạ Thanh buồn bực: “Cái gì vậy?”
Ánh mắt Lục Thành hoàn toàn rơi trên túi vải nhung: “Mua cho cô một món quà.”
Cô nhất thời chần chừ, không có ý nhận lấy, hắn cười cười, tự mở túi ra, lấy thứ bên trong ra.
Là vòng tay bằng bạc, rất sáng. Mặt trên gắn một viên đá màu vàng, giống như một loại ngũ cốc nào đó.
Tạ Thanh không hiểu, Lục Thành cười nói: “Đây là Mạch Tuệ.”
“Ồ...” Một vị biên tập hiểu ra, “Lúa mạch lúa mạch!”
Đây là một từ đồng âm, đồng âm với từ lúa mạch được bán. Trong nhiều cuộc họp báo trong ngành phim ảnh, tất cả mọi người sẽ gửi vòng hoa gạo, ngụ ý là “doanh thu phòng vé“. Ở trong giới tác giả, mọi người ở trời nam biển bắc nên tặng đồ cho nhau không tiện, cũng có lúc khi người khác mở hố mới, sẽ nói trên Weibo “Chúc lúa mạch“.
Không có quá nhiều đồ trang sức có hình dạng này, Lục Thành tìm thấy nó ở Pandora. Giá cả trang sức ở Pandora không tính là đắt, hắn muốn gắn Mạch Tuệ kín vòng tay nhưng ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn hắn... có chút sợ hãi.
Vì lẽ đó cuối cùng hắn chỉ mua vòng tay có một viên Mạch Tuệ, mấy loại hạt trang trí xung quanh và móc khóa đơn giản.
Hắn cũng nghĩ tới chuyện chọn những thứ khác, ví dụ như một món quà bày tỏ lòng ái mộ. Hắn là người học khoa văn, từng xem qua bao trích dẫn kinh điển, muốn tìm một món quà lãng mạn cũng không khó.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy hẳn là nên kiềm chế một chút.
Hắn nên không có ham muốn cá nhân, không có tạp niệm thành tâm chúc mừng cô.
Tạ Thanh lần đầu tiên nghe được cách nói liên quan tới “lúa mạch”, cô cười cười, không có từ chối, thoải mái nhận quà: “Cảm ơn Lục tổng.”
Sau đó cô trực tiếp đeo lên tay.
Lục Thành im lặng thở phào một cái, cảm giác như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.
Chuyện tặng quà này, có chuyện gì làm người ta cao hứng hơn so với chuyện đối phương yêu thích?
Sau khi kết thúc liên hoan, phần lớn mọi người lựa chọn tới ở khách sạn gần đây. Lục Thành nói có người quen ở gần đây, lái xe rời đi nhưng cũng nói mai có thể tới đây một chuyến, sẽ đưa mọi người trở lại thành phố.
Ngày dự bán sách kéo dài tới ngày 10 tháng 6, cuối cùng số lượng sách tiêu thụ của Tạ Thanh là hơn năm ngàn sách, cao hơn Nhất Sinh Thư hơn một ngàn.
Hai mươi tháng sáu, sách mới chính thức đưa ra thị trường. Đúng lúc các học sinh mới có kết quả sau khi thi đại học, bao lâu mới có thể xả hơi một lần, dù tốt hay không tốt trước tiên cũng phải vui chơi nghỉ ngơi, mua mấy quyển tiểu thuyết mới ra về xem là thích hợp.
In thêm 10000 sách, số lượng sách xuất bản lần đầu của Tạ Thanh là 40000. Ngoại trừ hơn năm ngàn bản trực tiếp gửi tới tay người mua, còn hơn 34000 bản bán trên các trang mạng mua sắm và các nhà sách trên toàn quốc.
Hơn 34000 bản, đối với ngành xuất bản tiểu thuyết mà nói, là con số cực kỳ lớn.
Nhưng không tới một tuần, Lục Thành đã nhận được điện thoại của nhà xuất bản Khởi Văn.
“Muốn sách mẫu?” Ánh mắt hắn vô thức đảo qua thùng sách mẫu bên cạnh giá sách, “Tiền tổng biên, tôi làm cái nghề này lâu như vậy, chưa từng thấy ai đòi trả lại sách mẫu.”
Tiền Trí Bằng vò tóc tới sứt đầu mẻ trán: “Không phải là tôi đòi lại mà là mượn dùng, mấy hôm nữa tôi trả lại anh!”
Lục Thành: “Rốt cuộc là làm gì?””
Tiền Trí Bằng: “Các bên bán thúc giục cần gấp, muốn in thêm còn phải chờ, trước mắt anh cho tôi mượn dùng đi!”
“In thêm?!” Lục Thành đập bàn.
Tiền Trí Bằng lúc này mới nói rõ ràng ra, nói đơn giản, <Tố Phong Nguyệt> bán ở trên mấy trang mạng bán hàng lớn bị mua sạch rồi.
Nhà sách lớn Quảng Thâm ở phía bắc cũng treo bảng bán sạch, ba bốn cửa hàng sách nhỏ ở tuyến thành phố còn có sách tồn kho thế nhưng lấy hàng hóa trong cửa hàng trở về là không khả thi.
Lượng tiêu thụ nhiều như vậy rất hiếm có, các nơi thúc giục gấp nhưng xưởng in thì không thể một lúc in ra được.
Ở trong nhà xuất bản Khởi Văn có một trăm bộ sách mẫu đều đã gửi đi, hiện tại chỉ còn hai mươi, ba mươi bộ bên Văn hóa Thành Thư.
Lục Thành chấn kinh hồi lâu, cười gượng một tiếng: “Này anh... Bây giờ có mấy chục bản cũng không có tác dụng đâu, cứ nên để cho xưởng in mau in thêm đi.”
“Tôi biết.” Tiền Trí Bằng thở dài, “Nhưng bây giờ chúng tôi hợp tác lâu dài với cửa hàng trực tuyến, số liệu bán ra vượt mức, tôi muốn bù vào càng nhiều càng tốt, tôi sẽ gửi trả sách đúng hạn. Anh biết cửa hàng trực tuyến mà, cực kỳ sợ phản hồi tiêu cực.”
Ồ, hóa ra liên quan tới tình cảm cá nhân.
Lục Thành chép miệng: “Dự định in thêm bao nhiêu vậy?”
Tiền Trí Bằng: “3 vạn đi. Tôi nhìn tình thế này...” Cười phức tạp một tiếng, hắn nói, “Thấy thật đáng sợ.”
Cách điện thoại, Lục Thành có thể tưởng tượng ra được bộ dạng Tiền Trí Bằng vừa vui mừng vừa toát mồ hôi lạnh.
Chậm rãi nở nụ cười, hắn còn nói: “Vậy thế này đi, anh chuyển khoản tiền cọc in thêm 3 vạn sách và số tiền 40 ngàn sách tới đây, tôi lập tức gọi người gửi sách qua.”
“Này anh...” Tiền Trí Bằng bị tính toán cẩn thận của hắn làm cho tức giận, nhưng cũng phải đáp ứng liên thanh: “Được được được, tôi bảo tài vụ chuyển khoản ngay đây!”
Tiền này sớm muộn cũng phải gửi.
Lục Thành nở nụ cười, hết sức hài lòng. Kết thúc cuộc trò chuyện, hắn gọi điện thoại cho bên tài vụ, để bọn họ chú ý xem tiền tới tài khoản chưa, nếu như tới rồi thì nhanh chóng tính toán chia phần rồi chuyển khoản cho Tạ Thanh.
Thế là, Tạ Thanh lại bất ngờ nhận được tin nhắn chuyển khoản hơn 10 vạn.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lúc này cô không cảm thấy gửi nhầm nữa rồi. Sửng sốt ba giây, cô trực tiếp chụp lại màn hình gửi cho Lục Thành hỏi: “Lục tổng, đây là tiền gì?”
Lục Thành làm theo thông lệ nói cho cô biết: “Xuất bản thêm ba vạn sách, đây là số tiền lúc trước và còn thêm số tiền đặt cọc.”
In thêm ba vạn sách?
Số lượng sách xuất bản lần đầu cũng chỉ mới ba vạn.
Tự bản thân Tạ Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc một hồi, chậm chạp mừng thầm: Hóa ra mình lợi hại như vậy sao?
Cô thật giống như lúc này mới ý thức được, tài năng của mình cực kỳ đáng tiền. Lúc trước <Thanh Châu Lục> có giá hơn mấy trăm ngàn vạn nhưng cũng không bằng cảm giác hiện tại trong tài khoản của cô có mười vạn đồng.
Còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.
Cô bỏ ra nỗ lực thì nhất định có thể, sau đó cô có thể làm thêm nhiều chuyện hơn.
Ví dụ như, tìm xem có tác giả nhỏ cần tiền lên tòa như cô nhưng không có tiền giống như cô trước kia không?
Nhất định là có.
*****
Giữa thời điểm nóng bức cuối tháng sáu và đầu tháng bảy, <Tố Phong Nguyệt> tựa như một hồi sấm sét làm chấn động toàn bộ giới văn học.
Từ bảng xếp hạng trên Weibo Châu Á tới bảng xếp hạng doanh số tiêu thụ trên các trang mạng, nó đều vững vàng ở vị trí thứ nhất. Tự truyện của ngôi sao, thể loại vẫn luôn dựa vào thế lực của người hâm mộ để tăng doanh số cũng bị nó bỏ lại đằng sau; những đầu sách súp gà trên thị trường bán được là nhờ bán lo lắng hay chữa lành cũng bị nó áp chế.
Rõ ràng hơn trong danh sách những tác phẩm nổi tiếng, <Tố Phong Nguyệt> đang ở giữa vị trí số hai và số ba.
Ngay cả Douyin và Douban cũng bị cuốn sách này làm bùng nổ.
Cũng là lúc này, Tạ Thanh đệ đơn kiện <Thanh Châu Lục> lên tòa án với sự giúp đỡ của Trương Mịch Nhã.
Tòa án thụ lý vụ án nhưng vẫn chưa đưa ra chứng cứ có đoạn ghi âm kia, cũng không có cầm hợp đồng Tố Phong Nguyệt so sánh, vì lẽ đó trong nhất thời Văn hóa Thành Thư không bị bất kỳ sự quấy rầy nào. Tạ Thanh cũng cảm giác rõ ràng, bên Khởi Văn không xem chuyện này là to tát.
Như vậy cũng hợp với ý của Lục Thành. Dưới điều kiện như vậy, <Tố Phong Nguyệt> chí ít vẫn có thể thuận lợi xuất bản, lúc trở mặt và uy hiếp nhau thì cũng nên chờ tới lúc mở phiên tòa bổ sung hãy nói.
Qua mấy ngày, Lục Thành đưa cho Tạ Thanh một phong bì tài liệu đặc biệt.
Tạ Thanh nghi hoặc mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy A4 mỏng màu hồng nhạt.
Cô lấy ra nhìn: “Học viện văn học Lỗ tấn?”
Đó là thông báo trúng tuyển của học viện văn học Lỗ Tấn.
“Chúng tôi vốn chỉ là thử đề cử cô.” Lục Thành nói thẳng.
Học viện văn học Lỗ Tấn được quản lý trực tiếp bởi Hội nhà văn Trung Quốc. Mặc dù chỉ có các khóa bồi dưỡng ngắn hạn, nhưng không thể tùy tiện báo danh là có thể được nhận.
Phương pháp chọn học viên thường là học viện giao cho các trang mạng văn học lớn, sau đó các trang mạng đề cử những tác giả thích hợp. Các tác giả là người từng có sách nổi tiếng bán ra thị trường hoặc là ký bản quyền phim truyền hình. Nói chung, muốn vào học viện phải có chút thành tích.
Văn hóa Thành Thư không phải trang mạng, cũng không có tư cách tự mình đề cử, là Lục Thành thông qua một trang mạng nhỏ từng hợp tác nhờ để cử.
Lúc ấy <Tố Phong Nguyệt> còn chưa được đưa ra thị trường, cái danh xưng “Kẻ bí ẩn của Thành Thư Văn Hóa” được ghi danh vào đề cử lộ ra hầu như chỉ mang tính chất nổi loạn, đề cử cũng chỉ là thử quảng bá một chút, hy vọng không lớn, không có nói qua cho Tạ Thanh.
Không ngờ <Tố Phong Nguyệt> gây sốt sau một đêm, “Kẻ bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” cũng được bàn tán sôi nổi, học viện văn học Lỗ Tấn đương nhiên cũng biết bộ tác phẩm này nên gửi tờ thông báo trúng tuyển tới đây.