CHƯƠNG 33
Thời tiết cuối đông vẫn luôn thất thường như vậy, mới lúc nãy vẫn còn nắng, bây giờ mây đen đã ùn ùn kéo đến.
“Có vẻ như trời sắp mưa.” Tạ lão gia vừa rời khỏi xe ngẩng đầu nói bâng quơ, để quản gia bên cạnh đẩy cửa bước vào.
Lam Tử Tuyết chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, tiết trời lạnh đến thấu xương nhưng tay cô lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Lam Tử Tuyết cố gắng không để bản thân lộ ra chút cảm xúc gì, đưa mắt về phía ngồi đối diện.
Là một ông cụ mặc áo comple màu xám bạc, tóc gần như đã bạc hết, nét mặt lộ rỏ vẻ nghiêm nghị, quả thực tuy không cùng dòng máu nhưng khí chất đối với Tạ Phong không chút sai lệch. Hơi khói từ tách trà phả lên. Ở bên ngoài, trời đã bắt đầu nổi gió, không khỏi khiến người ta thấp thỏm không yên?
Lúc nãy có người gọi tới, Lam Tử Tuyết vẫn không tin là thật, bây giờ đã hoàn toàn xác nhận, người ngồi trước mặt mình bây giờ quả thực là người đàn ông đứng bên cạnh Tạ Phong trong bức ảnh hắn từng đưa cô xem.
Ông nội của hắn sao lại tìm cô? Hơn nữa lại là có chuyện quan trọng?
Trong lòng Lam Tử Tuyết có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng thấy ông cụ không nói gì, dường như chỉ là thuần túy muốn uống trà với mình liền im lặng, cũng lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
“Đừng thổi.”
Cánh tay của Lam Tử Tuyết khựng lại, cô không hiểu lắm :“Dạ?”
“Đừng thổi mà hãy uống hết tách trà này.” Tạ lão gia vẫn cứ nhàn nhạt nói chuyện bằng giọng khàn khàn, tiếp tục nhâm nhi tách trà thượng hạng.
Trong không gian rộng lớn của quán trà, hơn nữa lúc này không có ai, Lam Tử Tuyết có thể nghe rõ mồn một lời ông cụ nói, lại càng thấy khó hiểu. Nhưng vẫn cố gắng uống hết, khi uống xong cũng không nhăn mặt, lặng lẽ đặt tách trà xuống.
Vết chân chim nơi khóe mắt Tạ lão gai hơi nheo lại, ông cũng không bất ngờ lắm, người con gái mà Phong chọn, đương nhiên chỉ một tách trà không thể làm khó nó.
Phẩy tay ra hiệu đứng đằng sau lưng. Quản gia cúi đầu, lấy trong cặp ra một tập tài liệu, đưa tới trước mặt Lam Tử Tuyết.
Tạ Phong đột nhiên thấy tim mình đập nhanh, càng lúc càng bất an, nhấn hết ga lao đến về nhà. Đẩy cửa phòng, thế nhưng lại không có ai, tìm khắp nơi vẫn không thấy, hắn bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Không phải ông đã làm gì rồi chứ? Với tính khí của ông, nhất định, nhất định,...
Càng nghĩ càng loạn, Tạ Phong như tên bắn ra ngoài đi tìm Lam Tử Tuyết, bao nhiêu lí trí cùng lạnh lùng nhiều năm qua đều biến mất, hắn chỉ biết rằng con tim đang mách bảo, không nhanh sẽ không kịp nữa.
Cẩn thận đọc từng chữ trên tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện, cánh tay Lam Tử Tuyết bắt đầu run rẩy, hai mắt không tự chủ được mà bắt đầu cảm thấy mờ ảo.
Giây phút đó hơi thở của cô như ngừng lại, con tim mệt mõi rã rời như không muốn đập nữa, thế nhưng cánh tay vẫn cố chấp mà nắm chặt lấy tờ giấy xét nghiệm kia.
Nơi đề tên cha viết rõ ràng hai chữ “Tạ Phong“.
Nơi họ tên mẹ viết không sai lệch “Lam Tử Yên”, đứa nhỏ chưa ra đời đã có tên, là Tạ Vũ. Phong là gió, Vũ là mưa, cái tên quả thực rất ý nghĩa.
Lam Tử Tuyết vẫn chăm chú nhìn tờ xét nghiệm, bên cạnh còn có hình siêu âm đứa trẻ chưa có hình hài rõ ràng, nhưng chắc hẳn nó rất đáng yêu.
Là con của Tạ Phong và Lam Tử Yên.
Là con của hắn và cô ta.
Là con của người cô yêu nhất và người cô hận nhất.
Trái Đất bỗng dưng như ngừng quay, thời gian chậm rãi trôi qua từng phút, bằng phương thức tàn độc nhất ép người ta phải chấp nhận sự thật.
Lam Tử Tuyết tự hỏi, cảm giác của cô lúc này thế nào. Người nói yêu cô sau hai tháng không gặp liền nhờ người nhà mình đem đến cho cô một tờ giấy, thẳng thắng tuyên bố hắn đã có vợ con.
Buồn không? Có, nhưng không đến mức không muốn sống nữa.
Thất vọng không? Có, nhưng không đến mức tuyệt vọng.
Hận không? Không, bởi vì cô không có tư cách đó.
Trong lòng tựa như đang có người cầm con dao sắc bén, từng nhát từng nhát lại cứa vào tim mình, máu âm ỉ chảy ra như suối. Đau, đau lắm chứ, chi bằng giết cô đi còn hơn bắt cô chịu sự dày vò như vậy, đau, đau lắm, càng đau càng hi vọng có người nói cho cô biết đây không phải sự thật, tất cả chỉ là mơ mà thôi. Bàn tay cứ như vậy nắm chặt lấy tờ giấy kia, dường như có thể nhìn ra gương mặt hắn nhìn cô đầy lo lắng.
Không phải không khóc, chỉ là không còn sức để khóc nữa rồi.
Trái tim đã mệt mỏi rã rời, muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến hắn, lại không muốn từ bỏ.
“Một tách trà nóng, cho dù có cố gắng uống vào, vẫn là khiến người ta bị bỏng.” “Trà quý, không phải ai cũng nếm được.”
“Có những việc là định mệnh, cũng có cái là do con người sắp đặt, nhưng dù thế nào. chúng vẫn sẽ xảy ra, có cố gắng vùng vẫy cũng không kịp nữa rồi, chi bằng hãy cứ chấp nhận nó đi.” Tạ lão gia dùng chất giọng khàn khàn lại đều đều của mình như muốn nói rõ cho Lam Tử Tuyết một sự thật, một sự thật buộc phải chấp nhận mà không thể phản kháng.
Quản gia lấy ra một phong bì màu đỏ, để trước mặt cô.
“Ngày rằm tháng sau, mong cháu tới dự.”
Lam Tử Tuyết cầm lấy phong bì máu đỏ kia, là thiệp cưới, của người cô yêu và một người phụ nữ khác.
Nhẹ vuốt tấm thiệp kia, Lam Tử Tuyết kiên định nói :
“Không. Cho dù là vùng vẫy trong vô vọng, cháu cũng sẽ vùng vẫy đến cùng, nếu ông đã nói định mệnh là do con người viết nên, vậy cháu cũng sẽ viết nên một định mệnh mới, cho chính mình.”
“Cháu chào ông.”
Tạ lão gia không quay đầu nhìn cô gái nhỏ kia rời đi nhưng ông thật sự cảm thấy đáng tiếc. Một đứa trẻ tốt, chỉ đáng tiếc, không kịp nữa rồi.
Lam Tử Tuyết lao ra khỏi nơi đó, cứ thể chạy thục mạng trên con đường lớn.
Thành phố rộng lớn là thế, đông đúc là thế, nhưng chẳng một nơi cô có thể dung thân, chẳng một ai có thể cho cô cảm giác an toàn.
Chỉ có hắn.
Nhưng tại sao, tại sao lại cướp đi tất cả của tôi như vậy, tôi đâu đòi hỏi gì, chưa từng chiếm đoạt thứ gì của các người, tại sao ngay cả chút ấm áp này, các người lại không thể cho tôi?
Nước mắt cứ thế trào ra. Lam Tử Tuyết bật khóc thành tiếng, ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô mệt rồi, cô không thể tiếp tục gồng mình đấu tranh với thế giới này được nữa, cô cũng là người, cũng có trái tim, mà hiện giờ nó, đang luyến tiếc những hơi thở cuối cùng.
Đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn, từng mảng kí ức hiện về, cảnh hai người đã từng nhìn thấy nhau bên bờ biển, cảnh mẹ cô nằm trong vũng máu, cảnh hắn ôm cô vào lòng, hôn cô giữa phố xá đông người, cả cánh Lam Tử Yên cười nhạo cô, tờ giấy đó,...
Hai đầu gối khuỵu xuống đất, Lam Tử Tuyết hét lên một tiếng điên cuồng, lại đau thương.
Nước mắt hoàn quyện cùng máu, cùng nỗi đau không thể kìm nén, cứ thế tạo thành những tiếng nấc nghẹn không ngừng.
Lam Tử Tuyết như một người điên, không lau đi những vệt nước mắt lăn dài trên gò má, tiếp tục cắm đầu chạy. Tầm mắt phía trước luôn mơ hồ, không ai chen lấn, không một vật cản đường, nhưng cô chạy bước lại ngã xuống, hai đầu gối ma xát với mặt đường, biến thành những tơ máu.
Có lẽ vết thương trong tim đã khiến con người ta đau đến không thể đau hơn được nữa, Lam Tử Tuyết càng chạy, vết thương trên người cô càng nhiều, máu không ngừng tuôn ra, nhưng cô không đau, không mệt, nước mắt như những viên pha lê trong suốt, đẹp đến đau lòng.
Người người đi qua, có người chỉ chỏ, có người trêu đùa, cũng có người cười nói bỡn cợt, nhưng không một ai thông cảm, cho đi dù chỉ là chút thương cảm.
“Thế giới không anh, em chỉ thấy khắc rõ hai chữ “vô tình“.
Không gian rộng lớn không anh, em cảm thấu những ngày “cô đơn“.
Chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, em chợt nhận ra rằng “em yêu anh“.
Nhiều đến nỗi yêu thành hận, càng hận lại càng yêu.”
Bầu trời ngày càng tối, che đi tầm nhìn trước mặt, Lam Tử Tuyết cố gắng tìm kiếm một bóng hình, một người có thể giải thích cho cô rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lúc nãy có lẽ khi ở trước mặt Tạ lão gia, Lam Tử Tuyết đã kìm nén đến phát điên, cô lao ra đường mà không nhận thức phía sau đang có xe lao tới.
Bước chân bất chợt khựng lại, đôi mắt mở lớn nhìn thứ nhạt nhòa đang lao tới, tất cả như ngừng lại.
Nhắm mắt, kí ức chưa từng mất đi lại hiện về.
Hình như trời bắt đầu đổ mưa, có phải anh bây giờ đang ôm ấp người con gái khác.
Không, mình không thể chết, mình còn rất nhiều điều vẫn chưa kịp hỏi anh ấy!
Giây phút Lam Tử Tuyết kịp nhận ra việc gì đang xảy ra, chiếc xe đã lao tới, rất gần, rất gần...
Một tiếng “két” vang lên khiến người người trên đường dừng lại, bánh xe ma sát thành hình vong cung trên mặt đường. Bầu trời đã ảm đạm từ lâu cuối cùng cũng đổ mưa, từng giọt lại từng giọt hòa cùng dòng máu đỏ thẫm, tạo thành những vết loang lổ trên mặt đường.
Lam Tử Tuyết cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền mở to hai mắt, nước mắt trở nên ướt đẫm cả khuôn mặt, liếc qua bàn tay đã thấm đẫm máu, cả người cô run run đến không dám thở mạnh.
“Phong...” Lam Tử Tuyết khẽ gọi, giọng run run đến nghẹn ngào. Người đang ôm chặt cô vào lòng, thân thể đang bán nằm lên người cô, đầu chui vào hõm vai cô vẫn im lìm không trả lời.
Từng hạt mưa tí tách rơi rồi dần nặng hạt, làm ướt mái tóc đen tuyền của người kia. Trời mưa rất nặng, Lam Tử Tuyết cảm nhận được nhiệt độ người đang nằm trên người cô giảm dần, sợ hãi cùng lo lắng đến hoảng hốt.
“Phong...” Gương mặt cô đẫm nước, không phải vì mưa mà là vì nước mắt cô đang không ngừng chảy.
Anh, mau tỉnh lại đi! Chỉ cần anh tỉnh lại, chuyện gì em cũng không tính toán với anh nữa!
Những lời này đã bị sợ hãi giữ lại trong lòng cô, Lam Tử Tuyết cố vươn tay nắm lấy tay người kia, lay tỉnh.
Bất chợt, người kia nắm lấy tay cô, gương mặt từ từ lộ ra cùng nụ cười đầy bỡn cợt, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Anh chỉ đùa một chút thôi, em sao lại dễ tin người như vậy!”
Lam Tử Tuyết biết mình bị lừa, thế nhưng lại cảm thấy như trút được gánh nặng, nghĩ tới chuyện kia thì vung tay đấm loạn xạ trên người Tạ Phong, đẩy hắn ra khỏi người mình, bỏ chạy.
Tạ Phong cuống quít đứng dậy, đụng tới vết thương khiến hắn đau đến nhíu mày, cánh tay giữ chặt vết thương còn đang chảy máu cố đuổi theo Lam Tử Tuyết.
Lúc nãy mặc dù hai người đã thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng không tránh khỏi bị thương. Nếu Tạ Phong hắn chỉ cần chậm trễ vài giây, có lẽ bây giờ không phải là vết thương nhỏ đơn thuần kia.
Bất cẩn như vậy, vậy mà người kia còn dám giận hắn?
Tạ Phong nắm lấy cổ tay Lam Tử Tuyết, nhất quyết kéo cô vào lòng, khuôn mặt vì tức giận mà nhăn lại, bàn tay hơi dùng lực bóp lấy vai cô, gằn từng chữ:
“Em còn dám chạy?”
Lam Tử Tuyết vừa đấm vừa đá dãy dụa trong lòng Tạ Phong. Hắn ban đầu còn giữ chặt lấy cô, bất chợt cảm thấy áo mình đã ướt đẫm liền thả cô ra, hai tay giữ lấy vai cô, cúi gầm mặt.
“Em sao vậy?”
Lam Tử Tuyết nhìn vẻ mặt đau lòng của Tạ Phong, nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, gạt đi nước mắt, trong lòng trào dâng một loại chua xót không tên.
“Tạ Phong, tôi hỏi anh, anh có yêu tôi không?”
Tạ Phong không hiểu sao cô lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: “Anh yêu em.”
“Yêu tôi? Vậy anh yêu tôi nhiều đến nhường nào? Có thể vứt bỏ con mình vì tôi không?” Lam Tử Tuyết cố kìm giọng, không để mình bật khóc.
Tạ Phong nhíu mày, hắn quả thực cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ hắn đã đến chậm một bước rồi sao?
“Có phải ông đã nói gì với em không?” Hắn níu chặt lấy vai cô, gấp gáp hỏi.
Lam Tử Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, người đàn ông mà cô yêu nhất, bản thân cô rất muốn nở nụ cười châm chọc nhưng bản thân lại quá yếu đuối, chỉ có thể để lộ vẻ đau thương.
“Tôi hỏi câu này quả là thừa thãi. Tôi chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của anh, mà bọn họ, lại là vợ và con anh, đương nhiên anh sẽ chọn họ rồi!”
Lam Tử Tuyết càng nói càng lạnh nhạt, càng khiến sắc mặt hắn kém đi.
“Tôi... chẳng khác nào kẻ ngốc.” Lắc đầu, nuốt nước mắt vào trong.
“Lam Tử Tuyết” Hắn tức giận mà quát lớn “Em mau nói cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiếng hét của Tạ Phong triệt để phá vỡ tường rào ngăn cảm xúc trào ra của Lam Tử Tuyết, cô hét lên: “Anh còn muốn hỏi tôi?”
“Hôm nay có người nói cho tôi biết, chính tai tôi nghe thấy, chính mắt tôi nhìn thấy, tấm thiệp cưới kia là đề tên anh và cô ta, con cũng là của hai người. Anh còn gì để nói?”
Thiệp cưới? Con?
Tạ Phong bất chợt như hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tối lại, bàn tay siết chặt hình nấm đấm. Ngay cả bản thân hắn cũng chẳng biết giải thích cho cô thế nào.
Đêm đó hắn chưa từng làm gì, nhưng giấy xét nghiệm còn đó, ai sẽ tin hắn. Hắn không muốn kết hôn, nhưng thiệp cưới ông hắn đã phát đi, nói không phải, ai tin?
“Lam Tử Yên”, “Anh có biết ba chữ đó nghĩa là gì không?” Lam Tử Tuyết cắn chặt răng, để mặc nước mắt lại trào ra.
“Đó là em gái tôi đấy, anh có biết không?” Tiếng gào thét của cô đầy yếu ớt, như một con thú đang dãy giụa trên bờ vực của cái chết, yếu ớt và đau thương.
Tạ Phong sững người, người phụ nữ kia hắn mới chỉ gặp qua vài lần, không ngờ cô ta lại là em gái Lam Tử Tuyết.
Hắn, đã làm gì thế này?
Ôm chặt người kia vào lòng, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng thút thít. Không dãy dụa, không vùng vẫy nữa, nhưng hắn lại càng cảm thấy bất an.
“Nhất định phải tin anh.” Vuốt ve mái tóc dài đen mượt của cô, hắn trầm giọng “Nếu ngay cả em cũng không tin anh, vậy còn ai tin anh nữa?”
Tin hắn, cô đương nhiên muốn, nhưng mà...
“Chị, sao này dù có chuyện gì, chị cũng phải nhất thiết tin tưởng anh ấy.”
“Tương lai đứa bé này sẽ mang họ Tạ đấy!”
“Nhất định phải tin anh.”
“Im lặng, các người im lặng hết đi!”
Lam Tử Tuyết đột nhiên ôm đầu hét lên rồi ngã xuống.
“Tử Tuyết!”