Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 205: Chương 205: Bà xã, em mau trở về




Editor: ChiMy

Lòng của Lương Chân Chân chợt cuồng loạn , nắm chặt chiếc đũa trong tay, lông mày cũng nhíu chặt lại.

"Thật ra thì cô ấy là bạn gái hồi cấp ba của con, tối hôm trước họp lớp gặp lại, thấy có cảm giác, đột nhiên cũng nhớ tới tình cảnh ở trường học khi đó, bởi vì còn trẻ không hiểu chuyện, cho nên đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện và người quan trọng, bây giờ trở về nhớ tới, cảm thấy đó là một loại tiếc nuối không cách nào bù đắp được." Diệp Thành Huân thở dài từ từ nói, anh nhìn ra được sự căng thẳng của Chân Chân, cô đang lo lắng mình sẽ nói lung tung ở trước mặt mẹ sao? Cô cứ không tin mình như vậy? Trước khi tất cả mọi chuyện chưa được xác nhận, sao anh có thể nói thẳng chuyện mình thích cô ở trước mặt mẹ được.

Diệp Lan không có chú ý tới dòng nước ngầm giữa con trai và con gái, tập trung tinh thần vào chuyện lớn cả đời của con trai, "Bây giờ cô ấy có bạn trai chưa? Nếu như bây giờ hai người các con có cảm giác với nhau, thật ra thì vẫn có thể."

"Cô ấy có bạn trai rồi." Diệp Thành Huân thở dài một tiếng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lương Chân Chân đang cúi đầu ăn sủi cảo, thật ra thì anh chỉ tùy tiện tưởng tượng ra một người.

"Như vậy à. . . . . . Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi." Diệp Lan gắp sủi cảo vào trong chén của hai đứa con, ý bảo bọn họ ăn nhiều một chút.

Trong lòng Lương Chân Chân hiểu rõ, cấp ba anh trai làm gì có bạn gái? Chuyện này hoàn toàn là do anh bịa ra! Từ đầu tới cuối nữ thần trong lòng anh là Thẩm Quân Nhã, ngay cả cô cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, không ngờ. . . . . . Cô ta lại là loại phụ nữ đó! Còn trời đất xui khiến đó là chị cùng cha khác mẹ với cô, ông trời cũng thật biết đùa cô!

Đối với lời nói của anh, cô không muốn nghe tiếp nữa, rõ ràng mình đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tại sao anh giống như không nghe thấy? Ngược lại cứ nói những lời đó, có ý nghĩa sao?

Vào lúc cô ngồi không yên muốn rời khỏi, âm báo tin nhắn của điện thoại di động vang lên, là A Tư gửi tới: Bà xã, anh đói bụng đến nỗi cả người như nhũn ra, hơn nữa sắp chán đến chết rồi, em mau trở về.

"Xì", Lương Chân Chân không nhịn được bật cười, hai mẹ con Diệp Lan đều không hiểu nhìn về phía cô.

Cô che miệng ho một tiếng, "Mẹ Diệp, anh trai, con đi trước, có một. . . . . . bạn học ngã bệnh nằm viện ở đây, con đi thăm bạn ấy."

"Mấy giờ rồi con còn đi ra ngoài à? Bạn gì quan trọng như vậy? Không phải là bạn trai chứ?" Diệp Lan cười híp mắt nói, bà cũng là người từng trải, thấy rất rõ ràng sự vui vẻ trên mặt Chân Chân gần đây, cũng hiểu ra con bé đã rơi vào bể tình rồi.

"Mẹ Diệp, mẹ biết rồi còn hỏi." Mặt của Lương Chân Chân lộ vẻ e thẹn, vốn cô không có ý định nói ra sớm như vậy, hành động của anh trai ép cô không thể không làm như vậy, có lẽ, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh hoàn toàn bỏ cuộc.

"Ha ha. . . . . . Bé Chân xấu hổ, người có thể bắt sống trái tim của Chân Chân nhà chúng ta thật không đơn giản! Có cơ hội dẫn nhà cho mẹ xem một chút."

"Dạ, mẹ Diệp lại chọc con rồi." Lương Chân Chân gắt giọng, lấy tốc độ cực nhanh trả lời tin nhắn: Lập tức về liền.

Sau đó, đứng dậy vào phòng bếp tìm một cái bình thuỷ trước kia dùng, giả bộ cho một ít sủi cảo vào, xách theo chuẩn bị ra cửa.

"Chân Chân, anh đi cùng với em, tối rồi, con gái ra ngoài một mình không an toàn." Diệp Thành Huân vội vàng đứng lên.

Lương Chân Chân vội vàng khoát tay, "Anh, không cần đâu, tự em đi được rồi, bây giờ còn sớm mà."

Trong lúc hai người giằng co, Diệp Lan nói một câu công bằng, "Chân Chân, để Huân tiễn con ra xe đi, sau khi đến bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ, buổi tối nhớ trở về trường học sớm biết không?"

Nếu người lớn đã lên tiếng, Lương Chân Chân chỉ đành phải đồng ý, vẫy tay với mẹ Diệp liền đi ra ngoài, Diệp Thành Huân đi theo phía sau cô, hai người một trước một sau đi ra chung cư.

"Chân Chân, em ghét anh sao?" Sau khi đi được một đoạn đường, đột nhiên Diệp Thành Huân lên tiếng, không khí tối nay có chút ngột ngạt, không có gió, tựa như tâm trạng của anh, trầm buồn khó hiểu.

"Không có, sao em ghét anh được." Lương Chân Chân ngạc nhiên sao anh lại nói ra những lời này.

Diệp Thành Huân nhếch miệng lên cười khổ, ". . . . . . . Giữa chúng ta, thật sự không có một chút khả năng nào sao?"

"Anh à, có một số việc một khi bỏ qua thì vĩnh viễn cũng không thể tìm về cảm giác ban đầu, hơn nữa, chúng ta là anh em." Lương Chân Chân thở dài.

"Chúng ta không phải là anh em! Không phải là em đã tìm được cha ruột rồi sao? Không phải từ nhỏ em đã mong ông ấy xuất hiện sao? Tại sao không nhận lại ông ấy? Tại sao không trở về với ông ấy?" Cảm xúc của Diệp Thành Huân khá kích động.

Lương Chân Chân nhìn phản ứng kì lạ của anh, kinh ngạc há to mồm, "Anh. . . . . ."

Diệp Thành Huân tự biết mình lỡ lời, cảm xúc lắng xuống nói: "Thật xin lỗi, Chân Chân, anh. . . . . . anh chỉ là quá quan tâm em."

Lương Chân Chân nghe xong lời này cả người đều nổi da gà, lập tức chặn lại một chiếc taxi, chui vào không quay đầu lại, ngăn cách Diệp Thành Huân ở bên ngoài cửa sổ, tối nay anh khiến cô kinh hoảng, giờ phút này rốt cuộc cô đã hiểu rõ lo lắng của A Tư.

Haizz. . . . . . Ngay cả cô cũng hơi rầu rỉ, sao lại trở nên như vậy chứ? Ôm bình thuỷ ngẩn người, cười tự giễu, không ngờ tới cũng có một ngày mình biến thành miếng mồi ngon, cuộc sống thật châm chọc.

Diệp Thành Huân đứng tại chỗ hơi tức giận, nhưng cho dù anh có gọi thế nào, Chân Chân cũng sẽ không trở lại, không khỏi cảm thấy thất bại, cố tình điện thoại di động trong túi đúng lúc vang lên.

Anh cuống quít lấy ra, người gọi tới: Thẩm Quân Nhã.

Do dự hai giây mới ấn nút nghe, "Thẩm tiểu thư à?"

【 Chà! Nửa năm không gặp, anh Diệp trở nên lạnh nhạt như vậy rồi sao ? 】 Thẩm Quân Nhã giễu cợt cười nói.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Thành Huân không có tâm trạng nói chuyện với cô.

【 Có rãnh không? Chiều mai ra quán cà phê ngồi một lát? 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.