Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 296: Chương 296: Chờ cứu viện




Chân Chân, em không cần sợ, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mặc dù giọng Quý Phạm Tây suy yếu, nhưng lại có tác dụng dẹp yên lòng người, khiến cho Lương Chân Chân được ủng hộ trên tinh thần, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tử vong gần như vậy, cảm giác sợ hãi vô duyên vô cớ bao trùm toàn thân.

Cô không biết đợi chút nữa có thể xảy ra chuyện gì, nhìn từ trên đỉnh núi rơi xuống đất đá vụn, trong lòng hiện lên không chỉ đơn thuần là sợ, trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều bóng dáng, mẹ Diệp, ba, a Tư, Giai Ny, Cát gia, bà nội Đằng, Hợp Hợp… Chẳng lẽ từ giờ phút này, cô sẽ không thấy bọn họ sao?

“Quý đại ca, anh không cần an ủi em, đều do em không tốt, là em hại anh.” Trong lòng cô rất tự trách, nếu như ngày hôm qua rời đi có phải sẽ không xảy ra những chuyện này? Thiên tai đúng là ngăn cũng không ngăn nổi.

“Chân Chân, em nói bậy gì vậy! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng không thể buông tha hy vọng, không thể tự giận mình, tin tưởng anh, nhất định sẽ có đội cứu viện tới.” Quý Phạm Tây nói khích lệ.

Lương Chân Chân trầm mặc không nói, trong lòng cô hiểu lời Quý đại ca an ủi mình chiếm đa số, nếu như đất đá tiếp tục lở như vậy, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều, đội cứu viện dù nhanh cũng phải ít nhất một tiếng đồng hồ nữa, một khi tảng đá đập nát thủy tinh, sinh mạng biến mất trong vài phút.

Nhưng mà, có lẽ ý trời bảo vệ bọn họ, đất đá lở đột nhiên dừng lại, nhưng thư ký tiểu Liễu lại vĩnh viễn rời đi, xe bị rơi vào trong một đống đất đá không cách nào nhúc nhích, trước mặt không thôn xóm lại không thấy hàng quán, tình huống không thể lạc quan.

“Ừ, em tin tưởng anh.” Lương Chân Chân tự lẩm bẩm, lúc này cô chỉ có thể tin tưởng anh, giữ vững tâm trạng lạc quan, chờ nhân viên cứu viện đến.

Quý Phạm Tây vui mừng gật đầu, cảm giác đau đớn từ chân trái truyền tới đã dần chết lặng, mồ hôi trên trán giọt sau lớn hơn giọt trước, chảy ròng ròng trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt giống như cực kỳ đau đớn, hiện tượng quái dị này bị Lương Chân Chân thấy được, kinh ngạc mở miệng, “Quý đại ca, anh bị thương?”

“Không sao… Vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng.” Quý Phạm Tây cố nén đau tới an ủi cô.

“Có thật không? Anh không lừa em?” Lương Chân Chân nửa tin nửa ngờ nhìn về phía anh, bởi vì không gian hạn chế, cô và anh bị vây ở trong xe không cách nào nhúc nhích, muốn mở cửa xe chạy ra khó càng thêm khó, ngoài xe chất đầy đá và vật tạp nham, chặn rất chặt, chỉ có thể đập bể thủy tinh đi ra.

“Dĩ nhiên, sao anh lại lừa em.” Quý Phạm Tây cười rất yếu, trong lòng lại nói: Chân Chân, xin lỗi, anh không cố ý muốn gạt em, lúc này tâm tình của em cần dẹp yên, mà không phải lo lắng cho anh, nếu như đây là thời khắc cuối cùng của anh, có thể ở chung một chỗ với em, là hạnh phúc lớn nhất của anh.

Lương Chân Chân tin lời của anh, suy nghĩ ổn định hơn vừa rồi nhiều, bắt đầu tính toán xem chạy trốn thế nào, cứ như vậy chờ đội cứu hộ đến rất không thực tế, mặc dù trên xe có tự chuẩn bị ít lương khô, nhưng nhiều lắm là duy trì đến tối, nếu trước khi trời tối không có ai đến cứu bọn họ, cảm giác sợ hãi càng làm cho người ta sụp đổ hơn đói bụng.

Cô có cảm giác, a Tư nhất định sẽ đến cứu mình, anh là thần hộ mệnh của cô, là đại thụ mà cô có thể dựa vào, cũng bởi vì tín niệm này, khiến cho cô còn ôm hy vọng rất lớn, cô biết trước mắt mình có thể làm chính là bảo tồn thể lực, chờ cứu viện.

Thời gian cứ trôi từng giây từng phút như vậy, so với nơi này yên tĩnh an bình, tòa nhà ủy ban thành phố đã nổ tung rồi, thị trưởng trên đường trở về gặp đất đá lở, trước mắt sống chết không rõ, thư ký ủy ban thành phố triển khai hội nghị khẩn cấp, thương lượng phương án giải cứu cao nhất, cũng gửi điện cho quân khu lân cận, thỉnh cầu máy bay trực thăng tới trợ giúp.

Trong khoảng thời gian ngắn, một đoạn đường núi ở huyện Thông bị đất đá lở đã lan truyền khắp thành phố C, không khí tập đoàn Đế Hào tư rất lạnh lẽo, bởi vì tâm tình của tổng giám đốc bọn họ không tốt, thậm chí có thể dùng gay go cực độ để hình dung, các người ngẫm lại coi! Vị hôn thê của ngài và thị trưởng Quý trên đường trở về gặp đất đá lở, bây giờ sống chết chưa rõ, ai còn có thể vui được?

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt Đằng Cận Tư lạnh lùng, “Nam Cung, chuẩn bị một chút, tôi muốn tự mình đi tìm nai con.”

“Cậu chủ, quá nguy hiểm, đây không phải đùa giỡn, đội ngũ cứu viện đã lên đường, chắc chắn có thể mang Lương tiểu thư an toàn trở về.” Nam Cung Thần tỉnh táo nói.

“Tôi đã hối hận vì mình không ngăn cản nai con đi địa phương quỷ quái kia rồi, bây giờ cô ấy gặp phải nguy hiểm sao tôi có thể không quan tâm, giờ phút này chắc chắn cô ấy đang chờ tôi đi cứu, nhanh chóng đi điều máy bay trực thăng.” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng mà kiên quyết.

“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Nam Cung Thần thở dài không tiếng động, Lương tiểu thư đúng là xương sườn mềm của cậu chủ, nếu đối thủ cạnh tranh trên thương trường của ngài lợi dụng, hậu quả sợ rằng khó mà chịu nổi.

Mưa to vẫn không ngừng, kèm theo gió dữ, âm thanh thê lương gào thét, đội cứu viện đi dọc theo đường đến huyện Thông tiến hành tìm kiếm, cầm máy thăm dò đo lường, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ để sót bất kỳ một điều gì quan trọng của người cần cứu trợ.

Năm giờ đã trôi qua, chung quanh khong thấy được bóng người, mưa to gió lớn rống giận khiến trong lòng Lương Chân Chân vô cùng lo lắng, kiên nhẫn dần tiêu tan hầu như không còn, tinh thần càng lúc càng kém, cả người hỗn loạn, không hề tức giận. Hơn nữa, màn đêm đã lặng lẽ tới, điều này nói lên hy vọng sinh tồn của bọn họ càng ngày càng nhỏ.

“Chân Chân, không thể ngủ, đội cứu viện đã tới, sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta.” Quý Phạm Tây khích lệ Lương Chân Chân uể oải.

“Quý đại ca, em không phải muốn chết, mệt quá, buồn ngủ quá…” Giọng Lương Chân Chân rất nhẹ.

“Không được nói càn! Em nhất định không có việc gì, chúng ta nói chuyện phiếm được không?” Quý Phạm Tây ân cần dụ dỗ, anh từng ở bộ đội ngây ngốc nhiều năm, ý chí kiên cường hơn người bình thường nhiều, cũng đã học được thái độ và phản ứng cần phải có khi rơi vào bước đường cùng, không tới một khắc tuyệt vọng cuối cùng không thể từ bỏ, phải giữ vững tâm trạng lạc quan.

“Quý đại ca, nếu một mình em bị vây ở đây, chắc đã sớm không chống đỡ được đến giờ, nói cho cùng, em vẫn phải cảm ơn anh.” Lương Chân Chân nói cảm ơn rất thành khẩn, cô nói thật, nếu như không có Quý Phạm Tây khích lệ và động viên, chỉ sợ cô đã lên thiên đường gặp mẹ.

“Chân Chân, em biết không? Anh thích em… ròng rã ba năm rồi.” Quý Phạm Tây chợt khoan thai mở miệng, có mấy lời bây giờ không nói sợ rằng sẽ không có cơ hội rồi, mặc kệ có thể an toàn trở lại thành phố C hay không, anh vẫn không muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi cõi đời này, nói ra cũng để cho lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

Lương Chân Chân yên lặng hai giây rồi kịp phản ứng, lời Quý Phạm Tây đúng là rót vào cảm xúc của cô một liều thuốc có công hiệu mạnh mẽ khi cô đang tiêu cực, cô không phải kẻ ngu, đương nhiên cảm thấy tình cảm Quý đại ca đối với cô, trong lòng thầm than: mình có tài đức gì mà đáng giá để cho anh thích ba năm?

Nói tình yêu này giống như đồ chơi thật sự không chính xác, cô may mắn, được hai người đàn ông ưu tú như vậy thích, nhưng cô, đã sớm giao trái tim mình cho người khác…

“Em… biết, nhưng em không đáng giá để anh thích, Quý đại ca, anh nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt hơn em gấp trăm lần.” Giọng Lương Chân Chân thanh tịnh đẹp đẽ mềm mại, mang theo cảm thán thương tiếc, người cô không định làm tổn thương nhất chính là Quý đại ca, anh tốt như vậy, luôn xuất hiện lúc mình cần trợ giúp nhất, luôn cho cô trợ giúp không tư lợi, nhưng cô… lại không đáp trả nổi tình yêu của anh.

Vị trí trái tim của Quý Phạm Tây co rúm lại mấy cái, trong lòng đau hơn thân thể nhiều, mặc dù đã sớm biết kết quả này, nhưng chính tai nghe Chân Chân nói ra, vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là câu cô nói phía sau.

Cô gái ngốc, trong lòng anh, em chính là cô gái tốt nhất trên đời này, từ khi biết em đến nay, trong mắt anh, cũng không thấy những người khác.

Yêu em, là chuyện anh muốn làm nhất, nhưng, em không yêu anh.

Trong lòng mơ hồ có chỗ nào đó đau, từng chút một, tại sao ông trời không đối đãi hậu hĩnh với anh một chút chứ?

“Vẫn nên đổi đề tài thoải mái một chút đi, lời vừa rồi em không cần để trong lòng, anh chỉ muốn nói ra mà thôi, không có ý gì khác.” Anh cố ý giả bộ buông lỏng cười nói, không biết rằng nụ cười của anh còn khó coi hơn là khóc, chỉ có điều sắc trời quá mờ, Lương Chân Chân không nhận thấy mà thôi.

“Quý đại ca, anh là người tốt, chúng ta… thời gian gặp nhau không đúng lúc.”

“Chân Chân, đồng ý với anh, em nhất định phải kiên cường sống tiếp, không thể bị bất kỳ khó khăn nào đánh ngã.” Quý Phạm Tây thở dài trong lòng, gặp không đúng lúc, đây là một đao trong lòng anh.

“Ừ, anh cũng thế, người tốt sẽ được báo đáp, chúng ta nhất định có thể được cứu.” Lương Chân Chân cũng bắt đầu động viên anh, lúc này cần nhất chính là khích lệ cho nhau, che chở, chờ người cứu viện đến.

Trên máy bay trực thăng, Đằng Cận Tư cầm ống nhòm tìm kiếm khắp phía dưới, trong lòng như lửa đốt, “Có thể nhanh hơn chút nữa không? Thời gian càng trễ hy vọng tìm người càng mong manh.”

“Đằng thiếu, đây là tốc độ nhanh nhất rồi.” Phi công rất bất đắc dĩ.

“Nhanh hơn chút nữa! Phải tìm thấy nai con trước khi trời tối, nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc cậu phụ trách nổi sao?” Đằng Cận Tư lên giọng kiểu ra lệnh.

Phi công chỉ có thể im lặng, dùng khả năng lớn nhất của mình để tăng tốc, anh không dám vượt qua Đằng thiếu, anh không dám chịu trách nhiệm về an toàn của sinh mệnh Đằng phu nhân tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.