Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 208: Chương 208: Chúc mừng cô mang thai




Editor: ChiMy

"Được." Ở trước sự hấp dẫn lớn như vậy, rốt cuộc anh vẫn phải khuất phục, tự mình an ủi mình, có lẽ làm như vậy thật sự là chuyện tốt, cô không thể nào đi theo người đàn ông kia cả đời, sớm muộn cũng sẽ rời đi, đã như vậy, vì sao không cắt đứt sớm đây? Cũng bớt khổ sở hơn.

Đáy mắt Thẩm Quân Nhã thoáng qua một tia cười lạnh, rốt cuộc con cá đã mắc câu, kế hoạch cũng coi như thành công một nửa, chỉ cần Diệp Thành Huân ngoan ngoãn phối hợp với mình, còn sợ Lương Chân Chân không trúng kế sao? Đến lúc đó cô thật sự muốn xem, cô ta còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại ở thành phố C!

"Anh cảm thấy chọn ngày nào tương đối thích hợp đây?" Cô giả bộ vô tội hỏi.

Diệp Thành Huân suy nghĩ một chút, mấy ngày nay tan học xong Chân Chân sẽ chạy đến bệnh viện, nói không chừng sẽ qua đêm ở bệnh viện, đoán chừng nếu muốn gọi Chân Chân ra ngay trước mặt Đằng thiếu gia là không thể nào, cho nên đợi mấy ngày nữa tương đối tốt hơn.

"Cuối tuần đi, ngày do em quyết định, anh phối hợp với em là được. Ngoài ra, em phải đồng ý với anh, sau khi đạt được mục đích, tòa soạn báo phải ngừng đăng chuyện này ngay lập tức, không để cho Chân Chân tiếp tục bị đẩy vào trong dư luận." Anh nghiêm túc nói.

"Yên tâm đi, em biết chừng mực." Thẩm Quân Nhã cười đến lạnh nhạt, trong lòng hừ lạnh: Diệp Thành Huân, chẳng lẽ anh không biết lòng ghen tỵ của phụ nữ rất mãnh liệt sao? Hơn nữa anh còn ở trước mặt bạn gái cũ là tôi quan tâm một cô gái tôi hận thấu xương như vậy, là anh khơi thù hận của tôi lên đấy!

Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Diệp Thành Huân bình tĩnh lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy tạm biệt đi về.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Thẩm Quân Nhã nhếch miệng lên thành một nụ cười ác độc, Lương Chân Chân! Bây giờ mày hạnh phúc bao nhiêu, đến lúc đó sẽ bi thảm gấp đôi! Lần trước không thể làm gì mày, là sai lầm của tao, nhưng lần này tao nhất định sẽ làm cho danh tiếng của mày bị huỷ, rơi vào vạn kiếp bất phục!

Ngược lại tao muốn nhìn xem, những người đàn ông kia thấy được một mặt lẳng lơ của mày như thế còn có thể yêu mày, cưng chiều mày trước sau như một hay không? Người ta thường nói trèo càng cao té càng đau, tao mỏi mắt mong chờ!

*****

Ba ngày sau đó, Đằng Cận Tư xuất viện, vốn Quan Hạo Lê muốn để cho anh ở lại hai ngày nữa, khó có dịp bắt được anh chịu ngoan ngoãn nằm viện, nhưng ai biết đây đã là cực hạn của anh rồi, nếu không phải có nai con vẫn ở cùng với anh, chỉ sợ ngày hôm sau anh đã trở về công ty.

Lương Chân Chân nhìn tinh thần của anh gần đây tốt hơn nhiều, không suy yếu giống như lúc đầu, hơn nữa biết rõ tính tình cố chấp của anh, nếu để cho anh nằm hơn hai ngày là chuyện không thể nào, liền yên tĩnh giúp anh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

"Không vui sao?" Bàn tay của Đằng Cận Tư kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, ánh mắt nóng rực rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cô khẽ hạ mí mắt, dường như trong con ngươi đen láy trong suốt mang theo hơi nước, sóng gợn lăn tăn, lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy mắt hai cái, anh cảm thấy trái tim của mình giống như được lông vũ mềm mại phất qua, tê tê, mang theo cảm giác run rẩy.

"Sau khi xuất viện anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, công việc bận rộn cũng phải chú ý kết hợp vừa làm vừa giải trí, không nên xem mình như người máy, không nghỉ không ngủ. Về sau còn như vậy, em sẽ nói cho bà nội biết, để bà dạy dỗ anh!" Lương Chân Chân đưa ngón tay thon dài ra dùng sức chọc chọc vào lồng ngực của người đàn ông nào đó, bỉu môi uy hiếp nói.

"Được, anh nghe lời em." Sâu trong khóe mắt của Đằng Cận Tư xuất hiện ý cười ấm áp, nai con như vậy thật đáng yêu.

"Đây chính là anh nói đó! Phải giữ lời đó, ngày nào em cũng sẽ giám sát anh." Lương Chân Chân cười đến ngọt ngào.

Nam Cung Thần vừa đi đến cửa liền nghe được bên trong căn phòng truyền đến giọng nói vui vẻ của cậu chủ và Lương tiểu thư, giơ tay lên gõ cửa, ho nhẹ một cái, bày tỏ anh đã tới theo chỉ thị.

"Vào đi." Trong lòng Đằng Cận Tư biết rõ là ai, là anh gọi điện thoại bảo Nam Cung tới đón anh xuất viện.

"Cậu chủ, cần tôi lấy đồ gì không?" Nam Cung Thần chân chó ( nịnh nọt ) nói.

Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn hai cái túi trên bàn, "Những thứ kia, cậu mang ra xe trước đi, chúng tôi sẽ ra sau."

"Vâng, vi thần lui ra ngoài trước." Nam Cung Thần lưu loát khiêng hai túi lớn đi ra ngoài.

"Phốc!" Lương Chân Chân bị bộ dạng của anh ta chọc cười, ôm cánh tay của Đằng Cận Tư nói: "Từ chỗ nào mà anh tìm được một kẻ dở hơi như vậy? Thật buồn cười! Vui hơn những trợ lý có nề nếp khác."

"Ừ, Nam Cung là người rất thú vị." Từ trước đến giờ Đằng Cận Tư rất có tự tin đối với ánh mắt nhìn người của mình, nhất là trợ lý đã theo anh chín năm, năng lực làm việc không thể nghi ngờ.

Lương Chân Chân vô cùng đồng ý với cách nói của anh, vừa bắt đầu cô rất ghét anh ta, cảm thấy người này rất đáng ghét, sau khi tiếp xúc lâu ngược lại cảm thấy anh ta rất đáng yêu, thuộc về kiểu phô trương ( thích thể hiện ).

Bởi vì nguyên nhân có tiết, liền trực tiếp đến trường học, trước khi xuống xe vẫn không quên dặn dò Nam Cung Thần, "Anh nhớ mỗi ngày phải thúc giục A Tư ăn cơm đúng ba bữa đó! Nếu không, sẽ. . . . . . phạt anh không được ăn cơm."

Sau khi nói xong, cô liền chạy vào trường học, để lại Nam Cung Thần đang sững sờ và nụ cười vui vẻ của Đằng Cận Tư.

"Cậu chủ, nhất định tôi sẽ rất cố gắng rất nghiêm túc thúc giục cậu ăn cơm, nếu không tôi sẽ chịu đói bụng như cậu, sao mà tàn nhẫn vậy!" Nam Cung Thần xụ mặt khóc ròng nói.

Tâm trạng của Đằng Cận Tư rất tốt liếc anh một cái, nhắm mắt lại không hề quan tâm đến anh ta nữa, tựa vào trên ghế sau nghỉ ngơi.

Sauk hi trở về công ty nhìn một đống tài liệu báo cáo và các loại phương án thiết kế, và một đống tài liệu cần anh ký, tay anh ký đến nỗi muốn nhũn ra, thật vất vả giải quyết xong, kết quả Nam Cung Thần lại mang thêm một xấp tới đây.

"Cậu chủ, đây là bản thảo đã sửa chửa phương án cuối cùng về phố thương mại ở thành phố D, cần cậu ký duyệt. Còn có buổi lễ khánh hành khách sạn Đế Hào Tư ở Cairo ( thủ đô Ai Cập ), người phụ trách bên kia mời cậu qua cắt băng." Nam Cung Thần báo cáo từng công việc.

"Lúc nào?" Đằng Cận Tư dang ký tên ngẩng đầu hỏi.

"Tám giờ sáng ngày 15 tháng 9 ở Cairo, cho nên tối mai cậu phải lên máy bay là phương án tốt nhất, cũng không cần quá gấp gáp."

"Được, anh đi sắp xếp đi, sau khi xong chuyện rồi về đây." Đằng Cận Tư tiếp tục vùi đầu ký tên, tích lũy quá nhiều công việc cũng không phải chuyện tốt, tay anh mỏi đến tê dại, tối nay về bảo nai con xoa bóp cho anh mới được.

*****

Lương Chân Chân phát hiện một chuyện lạ, những ngày này cô thường xuyên buồn nôn, buổi trưa đến phòng ăn với Giai Ny và Cát Xuyến, ngửi mùi thức ăn nồng nặc, cô lại bắt đầu không thoải mái, cảm thấy dạ dày sôi trào lên.

Thật may là họ không đến vào giờ cao điểm, bạn học xung quanh cũng không còn nhiều, chỉ có hai bạn tốt nhìn thấy phản ứng khác lạ của cô, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng bởi vì đang ở nơi công cộng nên để cô đi tìm chỗ ngồi trước, họ phụ trách mua cơm giúp cô.

"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái liền đi tìm chỗ ngồi, trong lòng âm thầm suy đoán đến tột cùng mình bị gì đây? Mấy ngày trước cô vẫn cho rằng mình ăn quá nhiều, trước kia cũng có tình huống ăn xong đau bụng buồn nôn, nhưng lần này thời gian hơi dài, hơn nữa không giống tình huống lần trước lắm. . . . . .

Lúc Tiết Giai Ny và Cát Xuyến bưng cơm đến đây, Lương Chân Chân còn đang chống cằm ngẩn người, hình như có chuyện nghĩ không ra.

"Chân Chân, bao lâu rồi bạn chưa có cái đó?" Tiết Giai Ny đè thấp âm lượng, vừa đúng chỉ có ba cô có thể nghe được.

"Mình. . . . . . Hình như hai tháng rồi không có tới." Lương Chân Chân suy nghĩ một chút, nửa cắn môi nói, bị Giai Ny hỏi như vậy, trong đầu cô rối tinh rối mù, chẳng lẽ. . . . . . . Cô thật sự. . . . . . . Mang thai? Đều do mình sơ ý, chỉ nghĩ rằng cái đó không có tới thì giảm bớt một lần đau đớn, cũng không để ý nhiều, dù sao có rất nhiều người hai tháng mới có một lần, không tính là chuyện lạ.

"Dấu hiệu nguy hiểm, hiện tượng buồn nôn kéo dài bao lâu rồi?" Cát Xuyến nhíu mày hỏi.

"Mới gần đây thôi, mới bắt đầu mình tưởng do ăn bậy bạ, cho nên. . . . . . Không có để ý lắm, không ngờ mãi cho đến hôm nay vẫn còn buồn nôn." Lương Chân Chân hơi ảo não, cô nhớ mỗi lần cô làm với A Tư đều sử dụng biện pháp an toàn! Sao sẽ. . . . . . trúng thưởng đây?

"Ni Mã (*)! Đàn ông đều là bọn khốn kiếp!" Tiết Giai Ny hận đến cắn răng nghiến lợi.

(*)Ni Mã là chữ phiên âm của "animal" tiếng Anh, có nghĩa là súc vật

Trong nháy mắt, ba người bọn họ không nói gì, nhất là Lương Chân Chân, cắn chiếc đũa ngồi ở đó kinh ngạc ngẩn người, mặc dù chưa đến bệnh viện chẩn đoán chính xác, nhưng một loạt triệu chứng này đã chứng tỏ: cô có thể mang thai!

Đứa bé này, tới không đúng lúc rồi, cô vẫn chưa tới 20 tuổi, vừa mới lên năm thứ hai đại học, căn bản chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, thậm chí còn hơi sợ, cô vẫn hi vọng cho con của mình một gia đình hạnh phúc, mà không phải chưa kết hôn đã có con, sinh ra xong lại phải suy nghĩ cái khác, như vậy sẽ làm cô cảm thấy rất thiếu cảm giác an toàn, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua tình cảnh lúc nhỏ mình và mẹ sống nương tựa vào nhau, cô không muốn như vậy, không muốn để con của cô gặp lại ác mộng năm đó của bản thân.

"Chân phi, nếu không đến bệnh viện khám thử xem? Đợi kết quả chẩn đoán chính xác rồi tính tiếp?" Cát Xuyến cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Lương Chân Chân.

"Buổi chiều không có tiết, bọn mình đi với bạn, nếu như thật sự có, bạn thương lượng với bạn trai bạn nên xử lý như thế nào, đừng kéo dài." Tiết Giai Ny khuấy cơm trong chén, không ăn vào ***.

"Ừ." Lương Chân Chân cúi đầu đáp một tiếng, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.

Bữa cơm trưa này, dường như ba người không hề ăn tới, nhất là Lương Chân Chân, chỉ cảm thấy dạ dày đảo lộn, nhìn thức ăn cũng không có một chút xíu nào muốn ăn ***.

Trên ghế dài của hành lang bệnh viện, tâm trạng của Lương Chân Chân lo lắng rối bời, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến ngồi ở hai bên trái phải, hai người bọn họ nắm tay cô động viên cô, dùng hành động nói cho cô biết không cần phải sợ.

"Ai là Lương Chân Chân?" Đột nhiên, một cô y tá cầm hồ sơ đứng ở cửa hô.

"Đừng sợ, bọn mình đi vào chung với bạn." Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đồng thời đứng dậy, đi theo cô vào phòng làm việc của bác sĩ khoa phụ sản.

Bác sĩ đó là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, sau khi bắt mạch thì có thâm ý khác liếc nhìn Lương Chân Chân, "Vẫn là học sinh sao?"

Lương Chân Chân hơi cẩn thận gật đầu một cái, cảm xúc hốt hoảng trong mắt tiết lộ tâm trạng giờ phút này của cô, cô thật sự sợ hãi đáp án, cứ có cảm giác mình đang nằm mơ, không có cảm giác chân thật.

"Chúc mừng cô, cô làm mẹ rồi." Hình như trong lời nói của bác sĩ kia có ý châm chọc, những cô gái trẻ tuổi bây giờ thật không biết tự ái, còn đi học mà đã quan hệ với đàn ông, có con liền bày ra bộ dáng sợ hãi, để làm gì vậy !

Cát Xuyến nghe thấy cũng hơi khó chịu, bác sĩ này có thái độ gì đây! Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn cuộc sống của mình, bà ta có tư cách gì đi châm chọc cô ấy? Vừa mới chuẩn bị mở miệng đã bị Tiết Giai Ny ở bên cạnh nhéo một cái, thật giống như đang nói: Ở đây là bệnh viện! Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang chờ khám bệnh như vậy, đừng làm lớn chuyện, không tốt đâu.

Lúc này cô mới áp chế kích động muốn mắng người, Ngoa tử ( biệt danh của Giai Ny ) nói đúng, làm lớn chuyện sẽ khiến Chân Chân bị tổn thương, cho nên cô nhịn thì tốt hơn.

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi đứa bé trong bụng Chân Chân được mấy tháng rồi? Đã qua giai đoạn tốt để phẫu thuật chưa?" Tiết Giai Ny hỏi giùm bạn tốt, cô nghĩ rằng, tỉ lệ Chân Chân bỏ đứa bé tương đối lớn, dù sao cô chỉ mới là sinh viên năm thứ 2.

Bác sĩ nghe lời này xong, trong lòng càng khinh bỉ Lương Chân Chân hơn, "Đã hơn hai tháng, cô gái trẻ tuổi phải biết yêu quý cơ thể của mình, không muốn có con thì phải làm tốt các biện pháp phòng tránh, các cô không biết phá thai sẽ tổn thương rất lớn đến cơ thể sao? Thậm chí có người nghiêm trọng đến nỗi cả đời không thể sinh con!"

Lời này khiến đầu óc Lương Chân Chân choáng váng, tổn hại cơ thể, cả đời không con? Đột nhiên cô hơi sợ, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, xâm nhập vào xương cốt của cô.

"Chân Chân, chúng ta đi về trước." Cát Xuyến tiến lên một bước vịn cơ thể như nhũn ra của bạn tốt, khó chịu trừng mắt liếc vị bác sĩ kia, người này có khuynh hướng biến thái, làm gì giống thiên sứ áo trắng, rõ ràng là bà phù thuỷ áo đen!

Lương Chân Chân cứ được hai bạn tốt đỡ đi ra như vậy, cho đến khi ra cửa bệnh viện, thần trí của cô mới chậm rãi khôi phục, không tự chủ sờ về phía bụng của mình, tự lẩm bẩm, "Mình thật sự mang thai sao?"

Tiết Giai Ny và Cát Xuyến không biết làm gì trước bộ dạng ngu ngốc này của cô, vẫn là Cát Xuyến mở miệng trước, "Chân Chân, bạn đừng để ý tới lời của bà phù thuỷ kia, cái gì mà cả đời không con, đúng là đang nổ mà! Bạn đừng sợ, với lại bạn còn chưa thương lượng với người đàn ông của bạn mà, đừng lo lắng như vậy? Thật ra thì, mình cảm thấy chuyện này có rất nhiều biện pháp giải quyết, phá thai chỉ là biện pháp trực tiếp nhất mà thôi! Thật ra thì, bạn hoàn toàn có thể tạm nghỉ học một năm để sinh con sau đó trở về trường học tiếp, mình nghĩ, lấy thế lực của chồng bạn, tùy tiện tạo ra một tờ giấy chứng nhận bị bệnh, không có gì đáng nói."

"Lời nói của Cát gia cũng có lý, đương nhiên biện pháp giải quyết này không phải tốt nhất, nhưng ít ra có thể được, bạn cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, theo mình thấy bác sĩ đó là một bà phù thuỷ, để ý tới bà ta làm gì? Thêm nhức đầu mà thôi." Tiết Giai Ny phụ họa nói.

"Ừ, mình hiểu, chỉ là nó tới không đúng lúc rồi, làm mình khiếp sợ, làm cho mình hơi khó thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, mình muốn trở về kí túc xá yên tĩnh một lát, suy nghĩ cẩn thận rồi mới gọi điện thoại cho A Tư." Trong giọng nói của Lương Chân Chân lộ ra sự yếu ớt.

"Hiểu là tốt rồi, dù nói thế nào, đứa bé trong bụng bạn cũng là kết tinh tình yêu của hai người, cần phải suy nghĩ nghiêm túc." Cát Xuyến vỗ bờ vai của cô, lúc này cô không thể kích thích Chân phi, chỉ có thể cố gắng hết sức nói về mặt tốt mà thôi, chưa kết hôn mà đã có con, hơn nữa bây giờ cô ấy còn là học sinh, quả thật không tốt lắm.

Mặc dù theo như cô nói có thể tạm nghỉ học, nhưng khó tránh khỏi sẽ không bị người khác gièm pha, vốn danh tiếng của Chân Chân ở trong trường học đã lan xa, nếu đột nhiên tạm nghỉ học một năm nữa, sợ rằng sẽ bị phê bình, haizzz. . . . . . Thật khó khăn mà!

Sau buổi cơm tối, Lương Chân Chân cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, kết quả bên trong truyền đến âm thanh tự động cứng nhắc, "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua A Tư nói với cô tối nay phải đi một chuyến đến Cairo thủ đô Ai Cập, tham gia nghi thức cắt băng khánh hành của khách sạn, đoán chừng bây giờ anh đang ở trên máy bay, cho nên tắt máy. Vừa rồi mình tập trung toàn bộ tinh thần vào đứa bé trong bụng, hoàn toàn quên mất chuyện này, thôi, chờ ngày mai anh về sẽ nói cho anh biết, cũng không cần gấp gáp.

Thật không ngờ, cô đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để nói cho Đằng Cận Tư biết.

*****

Sau khi tan học vào buổi chiều hôm sau, đột nhiên Lương Chân Chân muốn về nhà, trong lòng cô có tính toán của mình, bình thường lúc A Tư ở đây, hầu như buổi tối cô không có khả năng qua đêm ở nhà, cho nên chỉ có thể thừa dịp này đi về nhà với mẹ Diệp, mặc dù rất không muốn gặp anh trai, nhưng tình thân vẫn còn ở đó.

Ở một phương diện khác, cô cũng suy nghĩ có nên nói chuyện mình mang thai cho mẹ Diệp biết hay không, bà có thể cũng cho rằng mình là một cô gái không đứng đắn hay không ? Thở một cái thật dài, chống cằm nhìn cảnh vật rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng nói không ra là vui hay buồn, trải qua một ngày này, trên căn bản cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lúc nghĩ tới trong bụng mình có một đứa trẻ, cảm thấy có một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh nói không nên lời; có lúc cũng sẽ buồn bã, cảm thán bản thân còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.

Suy nghĩ của cô rất mâu thuẫn, tất cả chỉ có thể đợi A Tư về rồi tính tiếp.

Làm cho cô cảm thấy kì lạ là tối nay anh trai không có ở nhà, mẹ Diệp nói anh đi gặp mặt bạn cũ, đoán chừng rất muộn mới trở về, cô cũng không để ý, đến mười giờ liền lên giường ngủ.

Vậy mà, trong lúc ngủ đến mơ màng, đột nhiên điện thoại vang lên, thật may là cô để chế độ rung, bằng không trong không gian yên tĩnh sẽ doạ trái tim của người khác nhảy ra ngoài.

Cô đưa tay sờ về phía đầu giường, sau khi tìm được điện thoại di động, không thèm nhìn đã bấm nút trả lời, "Alô. . . . . ." Trong giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc.

【 Có phải tiểu thư Lương Chân Chân không? Ở đây là khách sạn ‘ Quân Duyệt ’, tối nay anh trai của cô uống nhiều quá, quậy đại sảnh khách sạn của chúng tôi đến rối tung, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của khách sạn chúng tôi, hi vọng cô có thể tới đây đón anh ấy trở về. 】 Đó là một giọng nam xa lạ.

Lương Chân Chân sững sờ mấy giây mới phản ứng được không phải là mình đang nằm mơ, lấy điện thoại ra nhìn màn hình, đúng là số điện thoại của anh trai, sao có giọng nói của một người đàn ông xa lạ?

"Anh là ai? Không phải tối nay anh ấy đi gặp mặt bạn cũ sao? Sao chỉ còn một mình anh ấy?"

【 Tôi là nhân viên của khách sạn, đúng là tối nay anh Diệp Thành Huân ăn cơm với bạn ở khách sạn của chúng tôi, khoảng mười giờ bọn họ đã giải tán, không biết vì sao anh Diệp còn chưa rời đi, chúng tôi không có cách nào chỉ có thể hỏi anh ấy có cần bạn bè hoặc là người thân tới đón anh ấy về nhà hay không, anh ấy liền đọc số điện thoại của cô. 】 Giọng nói bên kia mạch lạc rõ ràng, dường như đã xử lý quen những trường hợp say rượu như vậy.

"Được, tôi biết rồi, ở đại sảnh khách sạn phải không?" Nháy mắt cơn buồn ngủ của Lương Chân Chân biến mất, chuẩn bị đứng dậy xuống giường, cho dù cô không muốn đối mặt với anh trai, nhưng dù sao giữa bọn họ vẫn tồn tại tình thân không có cách nào xoá bỏ, hơn mười năm sống chung không phải nói bỏ là có thể bỏ được.

Hơn nữa vốn anh cũng không có nhiều bạn bè, hiện tại cũng sắp mười hai giờ, nhất định là anh không tìm được người nào khác thích hợp, thôi! Coi như đây là một lần cuối cùng, cô cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một đứa em gái, mang anh an toàn về nhà, về sau cô sẽ không quan tâm những chuyện như vậy nữa.

【 Ừ. 】 Bên kia đáp một tiếng, Lương Chân Chân liền cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rón rén ra cửa.

*****

Trong khách sạn "Quân Duyệt", nhân viên nam đưa điện thoại di động cho Diệp Thành Huân ở một bên, "Cô ấy nói lập tức tới ngay."

Thẩm Quân Nhã cầm túi xách lên rồi đứng dậy, "Xem ra trước tiên em phải tìm chỗ tránh đi một lát, đã chuẩn bị thuốc mê xong chưa? Nhớ, chỉ cần rải một ít bột ở trước mặt cô ấy đã đủ làm cô ấy ngất đi rồi."

"Đã hiểu, xin Thẩm tiểu thư yên tâm." Nhân viên nam cười đến mập mờ.

"Anh Diệp, phải giả bộ giống một chút đó!" Thẩm Quân Nhã lắc mông đi về phía khác, chờ Lương Chân Chân đến.

"Anh biết nên làm như thế nào." Trong giọng nói của Diệp Thành Huân lộ ra sự mất kiên nhẫn, mới vừa rồi lừa gạt Chân Chân cũng làm cho anh cảm thấy hết sức tội lỗi, đợi lát nữa còn phải giả vờ say rượu, đúng là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của anh!

Mười phút sau, bóng dáng của Lương Chân Chân xuất hiện ở trước khách sạn, Diệp Thành Huân cảm thấy mình không có khả năng giả vờ say rượu làm loạn ở trước mặt Chân Chân, dứt khoát nằm xuống trên ghế sa lon ở đại sảnh, giả vờ ngủ thiếp đi.

"Anh ơi, tỉnh lại đi, về nhà." Lương Chân Chân đến gần lắc lắc cánh tay của người đàn ông nằm trên ghế sa lon.

Diệp Thành Huân nửa mở mắt nhìn cô một cái, giả vờ mê mang, "Chân Chân? Sao em ở đây? Đây là đâu?"

Lương Chân Chân thở dài ở trong lòng, ngửi mùi rượu nồng nặc thì cô biết rõ anh trai thật sự uống say, nghĩ tới phải làm sao dìu anh ấy lên xe taxi đây, lấy sức của mình nhất định không đủ, liền muốn nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ, lúc cô xoay người vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt trước mắt thoáng qua gì đó, sau đó cả người cô cũng mơ hồ, trong đầu trống rỗng mờ mịt, cả người như nhũn ra ngã xuống.

"Chân Chân. . . . . ." Diệp Thành Huân vừa thấy cô lảo đảo sắp ngã xuống, vội vàng tới dìu cô, lo lắng kêu bên tai cô.

"Anh kêu gì chứ!" Thẩm Quân Nhã không biết chui từ trong xó xỉnh nào ra, không vui trách móc.

"Chân Chân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Diệp Thành Huân gấp gáp.

Thẩm Quân Nhã Tâm tức giận có suy nghĩ muốn giết người, nhưng ngoài mặt lại giả vờ vui mừng, "Anh Diệp, cô ấy là em gái của em, em gái ruột, em sẽ làm hại cô ấy sao? Đây là thuốc mê không màu không mùi. Thuốc này không có tổn thương đến cơ thể cô ấy, chỉ làm cho cô ấy ngủ mê man mấy giờ mà thôi."

Thật ra thì, cô thật sự từng nghĩ tới dùng loại thuốc làm hại Lương Chân Chân, nhưng cô biết một khi mình làm như vậy, thì đồng nghĩa với việc phá hỏng đường lui rồi, lỡ bị ai điều tra ra được, thì tương đương với việc cô tự đào hố cho mình nhảy, vì sự an toàn của bản thân, cô bỏ đi cái suy nghĩ ác độc đó.

"Được rồi, đừng lề mề nữa, bế cô ấy vào trong phòng đi."

Diệp Thành Huân nghe lời bồng cô lên, đi theo phía sau Thẩm Quân Nhã, đi vào căn phòng 8501.

Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Quân Nhã liền bắt đầu cởi áo trên người Lương Chân Chân, vốn cô muốn cởi sạch hết đồ của Lương Chân Chân rồi ném lên giường, nhưng Diệp Thành Huân không chịu, cuối cùng hai người quyết định chỉ cởi áo, những thứ khác không được đụng vào, điều này làm cho Thẩm Quân Nhã cảm thấy thất bại, người ta không chịu cô cũng không có bất kỳ biện pháp nào, thật may là bây giờ còn có một thứ gọi là pho¬to¬shop, cho nên cô có tin tưởng lấy giả làm thật.

"Được rồi, anh có thể xoay người, đã đắp chăn lên rồi, tới lượt anh."

"Em tránh ra chỗ khác trước đi." Diệp Thành Huân vẫn không có thói quen cởi áo trước mặt người khác.

Thẩm Quân Nhã ôm cánh tay ngó ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lướt qua một nụ cười ác độc, đúng là một đôi nam nữ hạ tiện! Kiểu cách đến nỗi khiến cô ghê tởm!

Hai phút sau, Thẩm Quân Nhã rất hài lòng nhìn hình trong máy ảnh, mặc dù trước mắt không lộ ra bao nhiêu, nhưng sau khi trải qua quá trình photoshop, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt đến không tưởng tượng được! Đến lúc đó Lương Chân Chân có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi, mới nghĩ thôi đã có cảm giác thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.