Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 201: Chương 201: Em ăn của anh đó. . . . .




Editor: ChiMy

Bên trong phòng bếp, Lương Chân Chân đang dùng thìa khuấy nồi cháo nhỏ, đột nhiên cảm giác có hai cánh tay ôm lấy mình từ phía sau, không khỏi la lên: "Trời ơi! Đừng quậy mà, anh mau lên giường nằm nghỉ đi, đợi lát nữa là được rồi."

Đằng Cận Tư không để ý tới lời nói của cô..., cố chấp ôm chặt cái eo thon nhỏ của cô, đặt đầu trên vai của cô, lồng ngực dính sát vào lưng của cô, không biết vì sao, anh rất thích cảm giác nai con như vậy, thích nhìn bộ dáng cô đeo tạp dề loay hoay ở trong phòng bếp.

"Không, nằm ở trên giường rất chán, anh thích ở đây." Giọng nói của anh buồn buồn, trầm thấp mà dồi dào từ tính, hơi thở ấm áp phả lên trên cổ của Lương Chân Chân, làm cô cảm thấy tê dại.

"Anh ở đây làm em không thể xoay người được..., anh bị bệnh phải nằm nghỉ ngơi mới tốt." Lương Chân Chân cảm giác da của mình trở nên càng ngày càng nhạy cảm, anh chỉ nhẹ nhàng hít thở, mình cứ cảm giác như bị điện giật, cả người tê dại, thậm chí có thể cảm nhận được trong lồng ngực của anh truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ.

"Anh rất thích lời em vừa nói." Đằng Cận Tư khẽ hôn một cái vành tai mềm mại của cô, trong giọng nói tràn ngập hương vị làm say lòng người.

~(@_@)~ Trong nháy mắt gò má của Lương Chân Chân ửng hồng, cho miệng lầu bầu nói: "Đi ra nhanh lên!"

Đằng Cận Tư rất hài lòng khi nhìn thấy cô e thẹn như thế, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đột nhiên cảm thấy lần này bị bệnh nằm viện cũng rất đáng, chậc. . . . . . Lê tử nói đúng, tìm đúng xương sườn mềm của nai con, không chỉ có thể thúc đẩy tình cảm của hai người, còn có thể nảy sinh hiệu quả không thể ngờ tới.

Đợi sau khi anh rời khỏi đây, Lương Chân Chân nhếch môi cười khúc khích, trong lòng ngọt ngào, bỗng nhiên những bất mãn đối với anh trước đây tan thành mây khói, ưm. . . . . Quả nhiên mình quá mềm lòng, hoàn toàn không có sức chống cự với anh.

Khoảng chừng nửa giờ sau, đợi cháo nguội bớt, ăn sẽ không bị phỏng, Lương Chân Chân hoàn toàn không trông cậy vào người nào đó có thể tự lo cho mình, vẫn nên để cô, được rồi, bởi vì anh là bệnh nhân, cô không thèm so đo, có điều ——

Hành động anh ăn thật khiếp người mà! Vừa ăn vừa nhìn mình, ánh mắt kia. . . . . . nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời lấp lánh có hồn nhìn mình, đuôi mắt hơi híp lại, quyến rũ lòng người.

Thật ghê tởm mà! Khóe môi anh dính một ít cháo trắng, anh. . . . . . Anh vậy mà dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại, bộ dáng tà tứ làm tim cô đập mạnh, trong lúc bất chợt miệng đắng lưỡi khô, có một loại kích động muốn đè anh xuống. o(╯□╰)o

Ác ma đã được thăng cấp thành yêu nghiệt rồi! Làm cho người ta run sợ, nhờ vậy mà biết được, thì ra mỗi người đều có hai mặt. Trong tình huống bình thường, chỉ thể hiện ra một mặt, một mặt còn lại cất giấu sau trong lòng mỗi người, thời điểm thích hợp mới có thể biểu hiện ra ngoài, làm cho người khác không kịp trở tay.

Trong nháy mắt trong căn phòng bốc lên hơi thở mập mờ, quanh quẩn ở trên người hai người, một vòng lại một vòng, làn sóng điện nhộn nhạo mê người, hô hấp của Lương Chân Chân hơi gấp gáp, mới vừa múc một muỗng cháo đưa lên khóe miệng của người đàn ông nào đó, chợt chuyển hướng đưa vào trong miệng mình, sắp chết khát rồi! Không kịp uống nước thì ăn chút cháo cũng được mà.

"Em ăn của anh đó. . . . . ." Đằng Cận Tư nhíu mày.

"Đây là do em nấu, em muốn ăn thì ăn." Lương Chân Chân hung hăng nói, nhân tiện trợn mắt lên giận dữ nhìn người đàn ông đối diện, đáng ghét!

"Thật ra thì, anh muốn nói, em ăn nước miếng của anh." Đằng Cận Tư cười đến lưu manh.

Lương Chân Chân mấp máy môi, quyết định lấy ra các lý do của nữ lưu manh để chối bỏ, "Em không ngại, dù sao cũng không phải là chưa từng ăn qua." Sau khi nói xong, vẫn cảm thấy hơi chột dạ, không khỏi có chút bội phục mình không biết lấy can đảm từ đâu mà dám đùa giỡn A Tư! (⊙o⊙) thật sự là một tiên phong lớn, dường như hiệu quả cũng rất tốt, sau này vẫn nên thử thêm nhiều lần, tựa như lời của Cát gia và Giai Ny nói, làm người không thể vĩnh viễn không thay đổi, vào lúc thích hợp nào đó cũng nên thay đổi.

Quả nhiên, những lời này khiến trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư dấy lên hai ngọn lửa nhỏ, nai con của anh đã bị dạy hư, trước kia nhất định cô sẽ không bao giờ nói những lời như thế, hơn nữa nhất định sẽ đỏ mặt lên mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, thuận tay nhéo da của anh, hôm nay. . . . . . Đã học được cách đùa giỡn anh.

Xã hội tiến bộ, con người cũng tiến bộ, anh và nai con cũng "Tiến bộ" , đúng là chuyện tốt!

"À. . . . . . Thì ra nai con rất thích ăn nước miếng của anh." Bộ dáng của Đằng Cận Tư như bừng tỉnh hiểu ra.

"Quỷ mới thích ăn nước miếng của anh!" Lương Chân Chân bỉu môi nói.

Đằng Cận Tư lấy cái chén trong tay cô ra, cúi người chuẩn bị hôn cô, vào lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, điện thoại của Lương Chân Chân vang lên.

"Buông em ra đi! Em muốn nghe điện thoại." Lương Chân Chân dùng tay đẩy ngực anh ra, trong lòng buồn bực không biết lúc này ai gọi điện thoại cho cô?

"Ngoan, anh lấy giùm em." Đằng Cận Tư người cao tay dài, dễ dàng lấy điện thoại di động trên bàn tới, khi nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, rõ ràng rất mất hứng.

Nhìn nét mặt của anh, trong lòng Lương Chân Chân mơ hồ đoán được là ai, quả nhiên, có điều, lúc này anh trai gọi điện thoại cho cô làm gì? Rất không đúng lúc!

Đang chuẩn bị xuống giường đi sang chỗ khác nghe điện thoại, nhưng lại bị người nào đó kéo lại, cô không thẹn với lương tâm, đương nhiên không cần lo lắng anh nghe được cuộc nói chuyện của anh trai với cô, cho nên lập tức nhấn nút trả lời, "Anh à, có chuyện gì không?"

【 Chân Chân, tối nay có về nhà không? Anh dẫn em đi ăn tôm om ( tôm rim, đặc sản của Trung Quốc ) em thích nhất. 】 Giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Thành Huân vang lên.

"Hả. . . . . . Bữa khác đi, hôm nay em không về được." Sắc mặt của Lương Chân Chân khó xử, uyển chuyển từ chối, kết quả cánh tay bị người đàn ông nào đó nhéo một cái, nghiêm mặt nhìn cô.

【 Chân Chân, bây giờ em đang ở chung với bạn trai sao? Nếu không ngày mai dẫn theo cho anh gặp, anh giúp em nhìn thử, nếu như không đối xử tốt với em gái bảo bối của anh, chúng ta không cần anh ta. 】 Diệp Thành Huân không tức giận chút nào, cười ha hả nói.

Sắc mặt của Đằng Cận Tư tối vừa đen, nhếch môi cười đến âm hiểm, em gái bảo bối! Hừ! Diệp Thành Huân dám gọi nai con như vậy?

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, anh ta có tình ý với nai con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.