Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 293: Chương 293: Gặp lại người quen




Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng sáu mươi tám tòa nhà chọc trời tập đoàn Đế Hào tư, điện thoại di động trong ngăn kéo vang lên “reng reng reng” vui vẻ, nhưng chủ nhân đang trong phòng họp nghe nhân viên miệng lưỡi lưu loát báo cáo tình hình công việc gần đây, thỉnh thoảng góp ý mấy câu, thời gian hội nghị hơi dài, sau một tiếng mới tan họp, sau khi tan họp Nam Cung Thần lại mang một đống tài liệu chất đống trên bàn Đằng Cận Tư.

“Cậu chủ, những tài liệu quan trọng này đều cần ngài xem và ký tên.’

“Ừ, cậu nhanh chóng đi chứng thực nội dung cuộc họp vừa rồi.” Đằng Cận Tư mở một phần tài liệu phía trên ra, lấy bút máy “Roẹt roẹt” ký tên, thế cho nên quên nhìn điện thoại di động.

Ký được một nửa, anh chợt cảm thấy mắt mỏi, tay cũng mỏi nhừ sưng đau, trong đầu đột nhiên nhớ tới nai con dặn anh không thể ngồi máy vi tính trong thời gian dài, lúc mệt mỏi cần đứng dậy đi lại một chút, tốt nhất nhìn xem cảnh sắc ngoài cửa sổ, hóa giải mệt nhọc, nghĩ đến đây, anh không khỏi lười biếng duỗi lưng một cái, đi tới bên cửa sổ, liếc mắt quan sát toàn cảnh thành phố, tâm trạng hơi tệ.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người trở lại bên bàn, mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho nai con, lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc.

A Tư, em đi huyện Thông rồi, đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt bản thân. Ngoại trừ vì công việc cần, còn có một nguyên nhân khác là em và mẹ đã từng ở đó mấy tháng khi còn bé, cho nên, em phải đi, chờ em trở lại có được không?

2 giờ 10 phút, bây giờ đã 4 rưỡi rồi, chân mày Đằng Cận Tư nhíu chặt, điện thoại ở đó không có tín hiệu, xem ra nai con đã vào khu vực núi, cô gái đáng chết! Chỗ nguy hiểm như vậy mà cô cũng dám đi? Đây là đùa giỡn sao? Trong lòng lo lắng chất chồng, quấy nhiễu khiến cho anh không cách nào yên lòng làm việc.

Bấm số nội bộ của Nam Cung Thần, kêu cậu ta đi vào, “Mấy ngày nay quan sát tỉ mỉ tình hình tai nạn ở huyện Thông, mặt khác, chuẩn bị vài xe đồ tốt, nhanh chóng vận chuyển qua đó cho tôi!”

Nam Cung Thần hơi mơ hồ, không phải hôm qua mới quyên góp mười triệu sao? Tại sao còn chuyển đồ qua? Lòng nhân từ của cậu chủ bành trướng quá lợi hại, để cho anh có phần nghĩ không ra.

“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Lúc anh xoay người chuẩn bị rời đi lại bị gọi lại.

“Từ giờ trở đi, huyện Thông xảy ra bất kỳ tình huống gì đều phải báo cáo cho tôi, không sót một chữ.”

“Cậu chủ, tôi có thể hỏi một câu… tại sao không?” Nam Cung Thần nơm nớp lo sợ nhìn về phía cậu chủ, quan sát vẻ mặt của cậu chủ, phát hiện sắc mặt anh nặng nề, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Nai con tới đó phỏng vấn.”

“Hả… Lương tiểu thư cô… cô ấy đi huyện Thông rồi hả?” Nam Cung Thần kinh hãi lần nữa, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

Đằng Cận Tư không trả lời, tương đương với chấp nhận, anh hiểu tâm tình của nai con, việc cần làm quả thật là hạng mục khó, nếu không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng thì thôi, một khi tình hình tai nạn trở nên nghiêm trọng, anh tuyệt đối không tiếc giá nào dẫn cô trở lại!

Huyện Thông.

Quý Phạm Tây chỉ mặc một chiếc áo mưa đứng trong trời mưa to gió lớn, nhìn phía xa đang sửa gấp đê đập, trong lòng cực kỳ nóng nảy, theo tin tức khí tượng mấy ngày nay, mưa to vốn không có khuynh hướng dừng lại, ngược lại càng rơi càng mạnh, đê đập vừa mới sửa xong lại bị tách ra rồi, thật sự rất khó tiến hành bước kế tiếp của trình tự làm việc, nhưng không tu sửa không được, một khi vỡ đê, không biết dưới hạ nguồn sẽ có bao nhiêu dân chúng và hoa màu gặp tai họa, nếu vậy thì thủy mạn kim sơn *! Hậu quả không thể chịu nổi.

(*) Thủy mạn kim sơn: lũ lụt ngập tràn

“Thị trưởng Quý, ngài vào trong bạt tránh mưa một chút đi, đổ xuống thân thể như vậy nhất định sẽ không chịu nổi.” Nhân viên công tác ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ.

“Đội y bác sỹ và vật tư cứu viện đã đến rồi sao?” Quý Phạm Tây nhíu mày hỏi, bây giờ anh điều anh quan tâm hơn cả chính là cuộc sống của những người dân bị nạn ở đây có được đảm bảo không, mà chính anh, hiển nhiên không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.

“Nói sáng mai có thể tới, thị trưởng Quý, nếu thân thể của ngài bị quật ngã rồi, vậy mấy người chúng tôi làm sao? Vào trong lều đi.” Nhân viên công tác không ngừng khuyên bảo.

“Ừ, phái người nghiêm túc gia tăng đốc thúc, mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng dù khó khăn chúng ta cũng phải sớm ngày sửa xong đê đập.” Quý Phạm Tây cũng biết mình đứng đây không có tác dụng gì lớn, hơi không thể kháng cự được nhân tố ảnh hưởng không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu một cái, theo nhân viên công tác đi vào phía trong lều phòng hộ dựng tạm.

Sau khi vào trong lều phòng hộ anh cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên, đề xuất cảnh sát võ trang quân đội tăng viện, còn chưa kịp nói xong, tín hiệu liền đứt, lòng anh gấp như lửa đốt, nhưng gặp phải mưa to gió lớn thiên tai, anh cũng bất lực, chỉ hy vọng phía trên nhanh chóng phái lực lượng chi viện, bây giờ đã có rất nhiều dân chúng bị thương, bị cuốn đi cũng không ít, khiến cho lần đầu tiên anh cảm thấy rõ ràng sinh mạng sao yếu ớt như vậy, không cẩn thận sẽ biến mất ngay trước mắt bạn, bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cùng lúc đó, bên trong phòng họp tòa thị chính, thư ký thị ủy đang triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận phương án cứu tế cùng phương án khẩn cấp dự bị, cũng kêu gọi toàn thể nhân viên quyên tiền giúp đỡ nạn dân gặp thiên tai…

Thị trưởng đã đích thân tới hiện trường khu vực gặp nạn ròi, anh đương nhiên không thể nhàn rỗi, tín hiệu tới huyện Thông không được, điện thoại cũng không gọi được, anh chỉ có thể căn cứ vài phương án cứu tế thông thường để phân bổ công việc, nối song song với cảnh sát võ trang quân đội cùng lính nhảy dù, nghĩ tất cả các biện pháp đưa nhân viên cứu hộ và vật liệu tới khu vực gặp nạn, giảm bớt nhân viên thương vong mức nhỏ nhất.

Vốn hành trình đi chỉ cần ba giờ, nhưng bởi vì đường bị tàn phá nghiêm trọng, khiến cho xe chạy không tiện, nhiều hơn thời gian dự tính hai giờ, lúc tới huyện Thông đã là bảy giờ tối, mưa to vẫn tiếp tục trút xuống, gió lạnh xào xạc thổi trên làn da, nổi lên từng đợt da gà.

Sau khi xuống xe, Lương Chân Chân ôm chặt hai cánh tay, may mà trước đó cô đã chuẩn bị áo khoác thật dày, trong núi nhanh lạnh hơn trong trong thành phố nhiều, hơn nữa tình huống bão táp dữ dội mưa sa gió giật như hiện tại càng thêm lạnh lẽo, co thở thật dài, vốn tốt đẹp đã không còn tồn tại, chỉ còn nghe thấy tiếng nước lũ gầm thét rống giận, chôn vùi tất cả tiếng cười vốn thuộc về nó.

Đi cùng cô còn một vị phóng viên nam trong đài, có bạn cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, dù sao cũng hơn một mình hăng hái, buổi tối hai người ngủ trong phòng ở đội cứu viện xây dựng tạm để hoạt động, Lương Chân Chân không ngủ được, khoác áo khoác đi đến bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi “rào rào” đập xuống đất ngoài cửa sổ, tâm tình cô rất phức tạp, ngước mắt nhìn lên bầu trời tối om, hình như sẽ không còn gặp khoảng không trong sáng bát ngát mênh mông nữa rồi.

A Tư, bây giờ anh đang làm gì? Em biết rõ khi anh nhìn thấy tin nhắn nhất định sẽ sốt ruột sẽ lo lắng, nhưng không phải em tùy hứng, cũng không phải nhất thời xúc động, có một số việc, em phải làm vậy, cho em chút thời gian, tin tưởng em được không?

Sáng sớm ngày hôm sau, cô rời giường, mặc áo mưa rồi đi ra bên ngoài, đập vào mắt là cảnh tượng tan hoang do nước lũ đục ngàu và gió lớn cuồn cuộn tàn phá, sự đẹp đẽ trong trí nhớ đã mất trong tai họa của thiên nhiên, làm người ta tiếc hận và than thở.

Cô đi qua các phòng dựng tạm để hoạt động, bên trong truyền đến không ít tiếng khóc mắng cùng tiếng oán than dậy đất của người dân, người thì cảm thán lẽ trời bất công, hoa màu vất vả sắp đến mùa thu hoạch, nước lũ lại tới, hóa thành hư không hết thảy; có người ngồi đằng kia âm thầm rơi lệ, nhà cửa nhiều năm vất vả khổ cực làm thợ kiếm tiền xây dựng cứ bị phá hủy như vậy, ngay cả dê bò trong nhà, đều bị nước lũ cuốn trôi, ôi…

Còn có người ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc bù lu bù loa, con trai của chị và đứa nhỏ nhà cách vách ra sông bơi lội, kết quả đứa nhỏ nhà bên trở lại, nhưng con trai của cô rốt cuộc không trở lại, đây là nỗi đau sinh ly tử biệt, là nỗi đau mà một người mẹ không thể tiếp nhận.

Cái gọi là thiên tai khó tránh, chính là đạo lý này, vạn vật sinh trưởng, lý do của vạn vật, kết quả của vạn vật, chúng ta không phải là thánh nhân, dù là ai cũng không có cách nào đoán trước được một giây tiếp theo xảy ra điều gì, chỉ có thể hưởng thụ tốt mỗi một phút một giây hiện có.

Lương Chân Chân dựa theo trí nhớ muốn tìm chỗ đã từng sống lúc thơ bé, nhưng phía trước hoàn toàn là nước lũ đục ngàu, phía trên chập chờn vài cọng cỏ lau và mảng lá cây xanh đậm, không có đường để đi, cô chỉ có thể nhìn về xa, nhíu mày trầm tư.

“Tiểu Lương, nghe nói trước mặt đang tu sửa kênh mương đập lớn, chúng ta đến chỗ đó xem một chút.” Đồng nghiệp tiểu Hồ nói.

“Ừ, được.” Lương Châp Chân lên tiếng đi theo phía sau anh ta.

Hai người đi thẳng tới gặp không ít chiến sỹ giải phóng quân đi qua đi lại, từ đầu đến chân không có chỗ nào sạch sẽ, trên mặt, trên quần áo nhuộm đầy bùn và nước bẩn, cả người đều ướt đẫm, nhưng tinh thần bọn họ vẫn tỏa sáng, không câu oán hận nào chạy đi trợ giúp dân chúng đã mất của cải tài sản.

Lương Chân Chân lấy máy chụp hình ra ghi lại vĩnh viễn cảnh sinh động này, hốc mắt dần dần ướt át, đúng là một nhóm chiến sỹ gần gũi đáng kính, trong lòng âm thầm thề sau khi trở về phải viết một chuyên đề như vậy, đưa mặt chân thật nhất cho dân chúng.

“Chân Chân, sao em lại ở đây?” Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, Lương Chân Chân không thể tin quay đầu, “Quý đại ca?”

Quý Phạm Tây nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa, lúc đầu anh còn tưởng mình xuất hiện ảo giác rồi, sao lại có thể nhìn thấy Chân Chân ở đây? Nhất định là vì quá nhớ nhung mà xuất hiện ảo giác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.